Nam thúc nói, trong ánh mắt tràn đầy đắc ý. Ông ở Lục gia đã mấy chục năm rồi, vẫn luôn mai danh ẩn tích, bây giờ lại cùng một tiểu tử bàn về năng lực và tu vi, thật là có tư vị khác lạ.
– Lợi hại như vậy sao?
Lục Lâm Thiên kinh ngạc, một con rắn nhỏ dài mười tấc cũng có địa vị lớn như vậy? Hắn quả thật không ngờ đến.
– Tĩnh tâm, đừng nhúc nhích.
Đúng lúc này Nam thúc chợt nói, một tầng ánh sáng nhàn nhạt lóe lên trên tay ông, cuối cùng hai ngón tay ông khép lại điểm vào mi tâm của Lục Lâm Thiên.
Lục Lâm Thiên lập tức cảm giác được, trong đầu mình dường như có cái gì đó bị rút ra, ngay sau đó một đạo khí thể phát ra hào quang rơi xuống tay Nam thúc, đồng thời, trên mi tâm có một giọt máu rơi xuống tay Nam thúc.
– Lên.
Lục Lâm Thiên chỉ thấy miệng Nam thúc lẩm bẩm, hai tay biến hóa ra những thủ ấn kỳ dị, ngay sau đó con rắn nhỏ vẫn ở trên tay phải hắn liền xuất hiện trên tay Nam thúc.
– Xì xì…
Hai mắt của Tiểu Kim Xà xuất hiện ác ý, cái lưỡi nhỏ không ngừng co duỗi như muốn nhao đến người Nam thúc, quanh thân con rắn đúng là kỳ dị bao phủ bởi một màu vảy màu vàng nhạt lấp lánh.
– Thật đúng là hung dữ.
Lão bộc Nam thúc cười nhạt một tiếng, trong tay ánh sánh lóe lên, mi tâm của tiểu xà dương như có một giọt máu đỏ xuất hiện ở trong tay lão bộc Nam thúc.
Lục Lâm Thiên ngạc nhiên thấy trong tay lão bộc Nam Thúc đột nhiên biến hóa, đồng thời cả trong phòng xuất hiện một loại ánh sáng huyền ảo.
– Xì xì…
Lục Lâm Thiên thấy, mi tâm mình xuất hiện một đường ánh sánh cùng máu Tiểu Kim Xà nhập lại với nhau, sau đó lại là hóa thành hai đường ánh sáng, một đường từ mi tâm của Nam thúc, đường kia là từ Tiểu Kim Xà.
– Ồ…
Lục Lâm Thiên đột nhiên cảm thấy một cảm giác kì lạ, mình và Tiểu Kim Xà hình như là có một loại liên kết vô hình, giống như là anh em song sinh, như là chung một dòng máu, trong lúc này cảm giác đó huyền diệu khó giải thích, cũng khó mà hình dung.
– Nam thúc, đó là gì vậy, thật huyền ảo.
Lục Lâm Thiên ngạc nhiên hỏi.
– Cái này còn kì diệu hơn nữa, về sau ngươi cố học hỏi thêm một chút.
Nam thúc hơi chút mỉm cười, đắc ý mà nói:
– Được rồi, ngươi cùng nó đã cùng nhau thệ ước, đây là một loại Bình Đẳng Khế Ước giữa Linh sư cùng linh thú, ngươi cùng nó cũng chỉ có thể kết thành Bình Đẳng Khế Ước, nếu không, nếu là có một ngày, tộc linh thú phát hiện ngươi nô dịch thành viên của chúng, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi sẽ chết vô cùng khó xem.
Nói xong, lão bộc Nam thúc tiếp tục lấy thêm của Tiểu Kim Xà một giọt máu, sau đó cầm Tiểu Kim Xà trong tay đưa cho Lục Lâm Thiên. Tiểu Kim Xà bây giờ đúng là dịu dàng ngoan ngoãn rất nhiều.
– Chiếu cố tốt nó, về sau nó có thể giúp ngươi không ít, ngươi nuôi nó bằng thịt sống, nếu là có khả năng, tốt nhất là ăn thịt yêu thú hoặc là linh thú, thế mới có thể lớn nhanh.
Người lão bộc Nam thúc nói.
– Thịt yêu thú và linh thú…
Lục Lâm Thiên thầm than, đây đúng là một cách đốt tiền mà.
– Đây là Vũ kỹ phòng ngự, gọi là Thanh Linh khải giáp, ta dùng máu của Linh hoàng thú để làm dẫn cho ngươi, tác dụng Thanh Linh khải giáp thì về sau ngươi sẽ biết.
Lão bộc Nam thúc hướng tới Lục Lâm Thiên nói, sau đó trong tay có một khối ngọc giản, Nam thúc cầm trong tay một ít máu Linh hoàng thú đánh vào bên trong, giao cho Lục Lâm Thiên.
– Còn có vũ kỹ Tinh Cấp, gọi là Khai Sơn chưởng, uy lực xem như không tệ. Trước khi ngươi tu luyện, dùng phòng thân cũng tốt, còn có Vũ kỹ này, ta cũng không biết đẳng cấp gì, dù sao ngươi vận khí không tệ, hy vọng ngươi có thể lĩnh ngộ ra.
Người lão bộc Nam thúc tiếp tục giao cho Lục Lâm Thiên hai cái ngọc giản.
– Nam thúc, vậy khi nào con có thể luyện chế đan dược cùng binh khí?
Lục Lâm Thiên tiếp nhận ngọc giản hỏi, tu luyện Âm Dương Linh Vũ quyết, đây đúng là công pháp đốt tiền mà, mình là một thiếu gia mệnh khổ, cũng không có bất kỳ nguồn kinh tế nào.
– Ngươi thật đúng là tham lam. Trời đã sáng rồi, để buổi tiếp theo đi, nhớ kỹ, không được công khai thân phận Linh giả, Vũ giả của ngươi, Lục gia hẳn cũng không có người có thể nhìn ra sự biến hóa của ngươi. Hai khỏa Linh đan trong cơ thể ngươi hẳn vẫn chưa hoàn toàn được luyện hóa, cũng đủ ngươi tu luyện tới cảnh giới cửu trọng Linh đồ, về phần có thể đột phá đến cấp Linh sĩ hay không, thì tùy vào vận khí. Còn vũ đạo chân khí của ngươi phải hấp thụ hoàn toàn yêu đan, nếu không, linh khí ngươi của sẽ mạnh mẽ hơn, chân khí sẽ theo không kịp, cũng khó có thể đột phá.
Người lão bộc Nam thúc mỉm cười nói.
– Haizz…
Lục Lâm Thiên thở dài, xem ra, về sau mình phải kiếm tiền nhiều mới được, nếu không, mình khó có thể tu luyện Âm Dương Linh Vũ quyết.
Theo bóng đêm, Lục Lâm Thiên quay lại cửa đình viện, lúc này trời cũng sắp sáng, quay lại gian phòng, Lục Lâm Thiên hơi chút mỉm cười, bất kể như thế nào, bây giờ mình cũng là vũ giả, đồng thời còn vô cùng gần với Linh giả, mặc dù Âm Dương Linh Vũ quyết là công pháp đốt tiền.
– Tiểu tử may mắn, Linh Vũ song tu, còn có Linh Hoàng thú, con đường về sau, phải dựa vào chính bản thân ngươi rồi.
Trong bóng đêm, người lão bộc Nam thúc thì thầm nói.
– Lâm Thiên, mấy ngày nay có gì mà ngươi vui vậy.
Sáng sớm, Lục Lâm Thiên đã đến trong đình viện, mẫu thân của Lục Lâm Thiên La Lan Thị hỏi, mấy ngày này, nhìn thấy Lục Lâm Thiên mặt mày hồng hào, tâm tình tựa như là cũng vô cùng tốt, bà rất lâu không có nhìn thấy con mình như vậy.
– Mẫu thân, về sau con nhất định sẽ chăm lo cho mẫu thân.
Lục Lâm Thiên nói, sáng sớm nhìn mẫu thân đi đến phòng giặt quần áo làm việc, trong lòng chua xót không nói lên lời.
Nam thúc cũng đã nói, mình không được công khai thân phận, bây giờ mình như Vũ giả, trong khi đó Đại phu nhân lại hoàn toàn không muốn mình trở thành Vũ giả nên đã bày ra hàng loạt thủ đoạn khiến mình suýt mất mạng. Cho nên, mình phải có năng lực tự bảo vệ mình, sau đó mới có thể công khai, nếu không thì mất mạng như chơi. Mà bây giờ, mình phải cố gắng tu luyện, cố gắng kiếm tiền.
– Con có tâm như thế là đủ rồi, con có thể bình an, là mẫu thân mãn nguyện rồi.
La Lan Thị nói xong, đi phòng giặt quần áo.
– Kiếm tiền, tu luyện, tiền bạc…
Lục Lâm Thiên ngước lên trời lẩm bẩm nói.
– Công tử, người dậy sớm vậy?
Lục Tiểu Bạch vừa vào trong đình viện nói.
– Hôm nay có việc gì làm không?
Lục Lâm Thiên hỏi.
– Hôm nay chắc không có việc gì làm, nghe nói hôm nay có khách quý đến, những quản gia kia đã phải dậy sớm thu xếp phòng.
Lục Tiểu Bạch nói.
– Khách nào mà quan trọng như vậy.
Lục Lâm Thiên thuận miệng hỏi.
– Nghe nói là khách nhân từ Độc Cô gia tới, lão gia phải tự mình đi nghênh đón đây.