Định Mệnh

Chương 22-2

Tin tức Thái hoàng thái hậu Thepamat bệnh nặng hơn mọi khi trong tháng tiếp theo khiến cho bầu không khí trong thành trở nên ảm đạm, do Thái hoàng thái hậu luôn có lòng nhân từ đến mức được đồn đãi khắp nơi, lại còn liên tiếp thu gom công đức hoàng gia. Ngay cả Pudtan không quan tâm tin đồn nào mà còn nghe thấy tin tức này khi đi học cách làm nước thơm, hạt bột thơm tại nhà của Praya Wisutsakorn.

Nàng Prik, nàng Juang thầm nhìn góc mặt đang chuyên tâm làm việc thì bắt đầu giãn lòng rằng hẳn không có tính cách theo kiểu công việc nặng nhẹ gì cũng đều không muốn làm theo như cả hai đã nghĩ.

“Đừng quên nhé, lúc dùng chanh Thái hay hoa ủ để làm tinh dầu, ngay cả cầy hương thì cũng phải sấy khô hơ lửa trước, nếu không thì sẽ không ủ được bột. Mùi cũng sẽ không thơm được lâu.” Nàng Prik chỉ dạy rồi nhìn phản ứng của Pudtan, cô nàng ngẩng mặt gửi đến nụ cười tươi, khiến cho sắc mặt bắt lỗi của nàng Prik giãn đi mà không nhận ra. Tiểu thư Prang cũng tiện tay cầm đồ đạc phụ giúp dạy thêm cho Pudtan. Còn Ketsurang thì ngồi xâu vòng hoa trên phảng ở ven gian phòng ngủ vốn cách không quá xa đình lớn.

“Ngài mai là ngày Phật, bà sẽ đi chùa Dusit. Mae Karaket, Mae Prang, Mae Pudtan đi cùng đi, hẳn là đông người do biết rằng Thái hoàng thái hậu Thepamat bệnh đấy.”

“Sẽ không làm phiền người không khỏe sao ạ?” Pudtan thốt câu hỏi ra đến mức người khác đồng loạt quay lại nhìn.

“Nếu không đi thì sẽ không hay, với lại có rất nhiều người, Mae Karaket sẽ đưa ngươi ra ngoài cho mọi người quen biết. Người đến làm công quả ở chùa Dusit đều không phải là bình dân tầm thường, đều là quý tộc địa vị lớn nhỏ.”

“Định sẽ ghép đôi cho sao ạ?”

“Có làm sao, tuổi tác thích hợp để gả đi rồi. Để lâu hơn nữa có thể sẽ thành gái ế, đến bây giờ vẫn chưa có bao nhiêu người trong tầng lớp quý tộc ở Ayutthaya được nhìn thấy mặt ngươi. Nếu chỉ toàn ngột ngạt trong nhà thì làm sao có cơ hội tốt được.” Pudtan nghe xong thì quay sang nhìn mặt Mae Prang và Ketsurang, cả hai đều ngoảnh mặt sang hướng khác không chịu chạm ánh mắt. Cô nàng cúi mặt nghĩ rằng sẽ đối đáp Khun Ying Jampa thế nào để không khiến người già cảm thấy bản thân bị rút tóc bạc*. Cuộc đời cô là của cô, ngay cả họ hàng thân thiết như bác Wipawee còn không thể ép buộc cô, rồi Khun Ying Jampa đây là ai mà lại đến xác định cuộc sống hôn nhân của cô chứ? Nhưng trước khi mở miệng đối đáp lại thì đã có tiếng vang lên từ cửa phía trước nhà.

*Ý là bị người nhỏ tuổi hơn trách cứ.

“Nếu đi làm công quả hay đi diện kiến Thái hoàng thái hậu Thepamat thì cũng tốt ạ. Nhưng nếu đi tìm đối tượng thì cháu không nghĩ Mae Pudtan nên đi đâu ạ.” Giọng nói đó nghe không ra là hài lòng hay không hài lòng, nhưng ánh mắt lấp lánh không giấu kín sự vui mừng khiến cho người nhìn phần nào ngây ra bối rối.

“Cớ gì lại không nên tìm đối tượng, là nữ nhân thì phải có bạn đời đến giúp bảo vệ chăm sóc thì mới thích hợp.”

“Thưa vâng, Mae Pudtan phải có bạn đời. Thưa bà nội, cháu vừa từ đại hoàng cung quay về và vừa được thăng chức mà không ngờ đến. Lúc này có danh hiệu ngự ban là Khun Pipatratchasin rồi thưa bà nội.”

“Thật sao? Cớ gì lại không có dấu hiệu báo trước mà bỗng dưng lại thăng chức?” Dù cho vui mừng rất nhiều nhưng cũng không thể không ngờ vực. Khun Ying Jampa nói trong khi mặt mày cười tươi.

“Đức vua ưu ái giao cho cháu trông coi việc sửa chữa chùa Maheyong vào giữa năm nay, cho kiểm soát người nạo vét kênh cho rộng ra. Thời gian này có việc đóng thuyền hàng hóa mới để gửi hàng đến thành Marid, nên người ưu ái cho phép đúc rèn neo thuyền hàng hóa ở chùa đi cùng. Lại còn cho xây điện gần chùa Maheyong để người đến ở lại quan sát việc xây dựng.” Khun Pipatratchasin nói trong khi sượt mắt sắc nhìn Pudtan cùng cảm giác tràn đầy.

“Cùng với việc thăng chức này, đức vua còn lệnh riêng cho cháu rằng nếu cháu và Mae Pudtan yêu thích nhau thì sẽ tổ chức lễ cưới ngự ban cho, và cho Mae Pudtan là người vợ ngự ban của cháu ạ.”

“Cái gì? Mae Pudtan là vợ ngự ban?” Khun Ying Jampa đến mức đưa tay đè áp lên ngực cùng sự không ngờ đến, bà nhìn mặt Pudtan rồi nhìn thấy phía đó cũng đang ngây ra ngỡ ngàng.

“Thưa vâng bà nội, Mae Pudtan đã diện kiến đức vua hai ba lần khi người cải trang.” Khun Ying Jampa nghe rồi thì bắt đầu hiểu. Đôi mắt sắc tựa như con trai nhìn chăm chú về phía Pudtan cùng ánh cân nhắc nhiều hơn.

“Thế Mae Pudtan không có hành vi tệ đối với đức vua chứ? Lời nói cũng kỳ lạ tương tự Mae Karaket khi vừa tỉnh bệnh dậy.”

“Nào có ạ, đức vua còn khen ngợi.”

“Thế sao? Nếu suy nghĩ thì cũng không tính là lạ, vị vua này không quá câu nệ địa vị. Ta nghe nói rằng người ở điện cuối hồ sinh sống giống như dân làng, và thích cải trang ra ngoài chơi không khác gì cha ngài. Đó coi như là phúc phận của Mae Pudtan khi có dịp diện kiến đức vua ngài.”

“Hẳn là do thần Brahma đã định đoạt trước rồi Khun Ying ạ, nếu không thì dân làng bình thường như tiểu thư Pudtan sẽ gặp gỡ đức vua thế nào được.” Nàng Prik nói một cách lấy làm lạ. Bình thường thì dân thường chỉ có thể gặp đức vua trong giấc mơ le lói mà thôi. Càng là lúc vừa thay đổi người kế vị, cái gì cũng chưa xong xuôi an toàn, nên mỗi vị vua thường chỉ giữ mình trong đại hoàng cung có thị vệ bảo vệ, có thành kín bao quanh.

Ketsurang vốn lắng nghe liền mỉm cười cùng sự ưng ý.

“Nếu thế thì tốt rồi, được cả công việc được cả vợ. Việc sửa chữa đấy vốn là điều thường tình, vị vua mới lên trị vì phải sửa phải xây chùa. Thật tốt khi con trai mẹ được làm trụ cột chính. Hãy làm việc cho tốt nhé Por Rit, và khi nào xong công việc thì hẳn sẽ có ăn mừng lớn, nhất định sẽ đáng đến dạo chơi, hẳn sẽ có diễn Khon.”

“Vâng thưa mẹ, đức vua ra lệnh rằng sẽ có diễn kịch nội* vở Anirut cho hoàng thân và quý tộc cùng xem. Và còn ưu ái cho phép phủ lễ nghi lựa chọn người múa hát để chuẩn bị tập luyện từ tốn. Lại còn cho diễn Khon cùng một vở suốt bảy ngày bảy đêm cho người dân cùng nhau xem, vì người định rằng sẽ xong trong một hai năm, ngoài ra còn nói rằng hoàng đệ là Phó vương cũng sẽ sửa chữa chùa tịnh thất nữa. Chỉ là cứ thư thư trước để cho không thiếu lực lượng và thợ thủ công. Và sẽ đến xem kết quả rằng vị nào sửa đẹp hơn, mà chuyện này có liên quan đến Mae Pudtan.”

*Một thể loại kịch múa mà các diễn viên chỉ toàn là nữ.

“Hừ, liên quan đến ta là liên quan chỗ nào chứ Khun Pi?” Pudtan vốn mải nghe liền giật người, thoắt thảng thốt.

“Liên quan ở chỗ hai vị cá cược vui rằng nếu vị nào thắng thì sẽ phải trả tiền cá mè vinh chiên của nàng đấy.”

“Trời… nhẹ cả lòng, cứ ngỡ là drama, hóa ra chỉ là comedy. Á! Thế thì sẽ không trở thành chuyện sao? Mọi người có thể đem đi bàn tán rằng đức vua và Phó vương thi đấu với nhau để thể hiện uy quyền cũng nên đấy ạ.”

“Người thường xuyên thi đấu với nhau như thế này, không có nghiêm túc đâu, đều là vì sự thích thú cá nhân của người thôi. Không cần lo lắng đâu Mae Pudtan. Đã luôn thế này từ khi người còn trẻ rồi, anh em yêu thương nhau, nếu ai nhìn theo hướng không tốt thì hẳn là chuyện của người đó rồi, nào có liên quan đến hai người.” Ketsurang kết luận đơn giản để cho người nghe cảm thấy yên tâm khắp cả mặt. Khun Ying Jampa vươn tay ra vuốt vai dày của cháu trai vốn ngồi lấy lòng cùng sự yêu chiều, trong khi mỉm cười hài lòng khi cháu trai nhận được sự thăng tiến trong sự nghiệp, dù cho nghĩ tiếc tiểu thư Praejin phần nào, nhưng nếu là mong muốn của chủ nhân lãnh thổ thì ai mà chống lại được.

“Mae Pudtan về sau sẽ cùng chung một dòng họ sẽ càng gần gũi hơn. Ngươi hãy đến nhà thường xuyên hơn trước, để còn tập luyện việc nhà, phép tắc cư xử, không để cho người nào chê cười chế giễu rằng ngươi chỉ có gốc gác là dân thường, có hiểu không?”

“Không hiểu lắm ạ.” Lời lỡ thốt ra khỏi miệng khiến cho mọi người đồng loạt quay lại nhìn đến mức cô cảm thấy rằng hẳn là trái với phong tục của nơi này nữa rồi.

“Ờ… hiểu thì hiểu ạ.”

“Nói cái gì mà tới lui, đây cũng cần phải dạy lại. Lời nói thế này nếu người khác không quen thuộc thì hẳn sẽ cho rằng ngươi kỳ quặc, sẽ là chuyện đồn đại gây tổn hại loạn đến Por Rit.” Khun Ying Jampa lắc đầu trong khi quạt đều tay cho bản thân đến mức sợi tóc phe phẩy rung rinh. Khi nhìn về phía cháu trai vốn gửi ánh mắt đến cho Mae Pudtan thì phải mềm lòng thêm một lần nữa rồi xác định rằng nếu là một đôi thì dù cho khác địa vị danh dự thì cũng sẽ không bỏ lỡ nhau đâu. Nếu bỏ lỡ nhau thì hẳn phải nghĩ rằng phúc phận không bổ trợ cho nhau, không phải cặp đôi ước định thì dù cho kiên trì cố gắng ghép đôi đến thế nào thì cũng phải lướt qua nhau thôi.

* * *

Pudtan nằm trên sàn chiếu giữa chòi, có dưa leo thái mỏng đắp gần như đầy mặt, bao gồm cả mắt, còn miệng thì lẩm bẩm than.

“Chị Eung, ta không hiểu, việc kết hôn rõ ràng là chuỵên của ta, nhưng tại sao ai ai cũng thích đến can thiệp chuyện của ta thế? Muốn kết hôn với Khun Pi thì cũng muốn đấy, nhưng nó nên là chuyện của hai người, không phải chuyện của cả nhà cả tộc chút nào đâu.”

“Bậc trưởng bối ủng hộ cho thế nào là tốt rồi ạ. Đừng suy nghĩ nhiều quá, nếu phải kết hôn cùng người không muốn lấy thì hãy nghĩ.” Nàng Eung vốn nằm ngửa có dưa leo đầy mặt cũng lẩm bẩm đáp lại.

“Thì biết, nhưng nó không thể không khó chịu chị à.”

“Khó chịu cau mặt chau mày thì có thể sinh ra nếp nhăn đấy, là kẻ thù với cái đẹp lắm ạ.”

“Ôi chao… dạo này nói năng giỏi thật.” Pudtan cười thành tiếng trong khi bật dậy đến mức dưa leo trên mặt rớt xuống, cô nhìn nàng Eung vốn còn đang nằm lười thì nụ cười nhạt đi, cô nàng ngồi ôm gối trong khi nhận ra sự thay đổi của bản thân,

“Nói ra kể từ khi ta đến sống ở đây thì ta thay đổi rất nhiều đấy.”

“Như thế nào ạ?”

“Bình thường ta không tin tưởng ai, người trong thời đại ta thì lại càng biết mặt không biết lòng, thân ai nấy sống, thân ai nấy kiếm tiền, không có ai quan tâm ai lắm đâu. Nhưng khi ở đây thì ta lại thấy quen thuộc, lại cảm thấy người ở đây chân thành thật lòng, dù có man rợ trong nhiều chuyện nhưng cũng khiến cho ta có thể hoàn toàn yên tâm nhiều hơn, như thể ta quay lại ở chỗ nên ở vậy.”

“Nếu thế thì đừng quay về ạ. Ở lại đây nhé, ta hứa rằng sẽ ở lại hầu hạ cô chủ cả đời.” Nàng Eung đẩy người lên từ sàn trong khi gom dưa leo ra khỏi mặt. Pudtan nhìn mặt ngây thơ của người hầu thân cận rồi thì chỉ có thể thở dài cùng với quyết định dứt khoát.

“Ừ, không về cũng được, dù sao cũng đã rồi, nhiều tháng trôi qua bác ta hẳn đã có thể buông bỏ rằng ta mất tích, chắc không đau lòng bao nhiêu đâu.”

Nàng Eung mỉm cười tươi hết sức đến mức nhìn thấy đủ mọi răng đen, tay giải quyết đồ đạc làm đẹp xong thì vội rút đi tìm nai Perm đang đào cỏ xới đất ở cuối vườn rau để báo tin tốt. Nàng biết sâu sắc trong lòng rằng người vui lòng nhất với quyết định lần này của Pudtan hẳn không thể là người nào khác ngoài ngài Khun vừa thăng chức đấy. Và nai Perm vốn tình nguyện trông coi chăm sóc cô chủ Pudtan và cả gửi tin cho Khun Pipatratchasin hẳn là sẽ mang tin này đi báo cho anh chàng quý tộc như mọi khi.

* * *

“Thật sao? Nàng nói như thế thật sao?”

“Thưa vâng, con Eung nói như thế ạ.” Khun Pipatratchasin mỉm cười tươi một cách vui mừng, lại còn cầm tiền cho nai Perm gần như hết cả túi. Quả không phí công khi anh cất công làm mọi thứ vì nàng, cả dùng chiêu trò với hòm kinh Kritsana Kali, cả an ủi và dọa cho nai Perm cho trở thành người điều tra mọi chuyện mà Pudtan làm cho anh. Và còn chiều chuộng theo ý nàng mọi điều theo như có thể làm được.

“Về sau không cần điều tra chuyện gì của nàng đến nói cho ta nữa. Mae Pudtan là người thông minh, hẳn là nghi ngờ rằng cớ gì chuyện của nàng, ta lại biết gần hết. Tiền cho đây thì cứ làm như cũ, góp vào cùng với lợi nhuận từ việc bán rau của nàng, nàng sẽ có thể đem đi chuộc thân cho ngươi. Đi được rồi Ai Perm.” Khun Pipatratchasin vẫy tay đuổi người hầu của Pudtan đi rồi bản thân ngồi cười vui không ngớt cùng trái tim nở phồng.

Hòm kinh Kritsana Kali trong gian phòng ngủ của Khun Pipatratchasin tỏa ánh rực rỡ một lúc lâu rồi mới thoắt tắt đi, xuất hiện thân hình cao to quấn mặc vải trắng mập mờ.