Định Mệnh Phần 2 - Dưới Bóng Cây Nguyện Ước (Chầm Chậm Yêu Em)

Chương 20: Chính Là Anh

Thích quá nhể, suốt ngày thấy được đi. Lúc thì Tàu khựa, khi thì Hà Giang.

– Mai đi Hòa Bình. – Vân Khánh hơi nghêng đầu nhìn con bạn thân mà nói.

– Đã bảo có số hưởng. Lại đi với mình sếp hả? – Lan Chi sáp lại gần, huých nhẹ vào vai Vân Khánh mà cười đầy gian tà.

– Đi làm, tất cả đều là vì công việc. Không phải đi chơi. – Vân Khánh xoài người xuống bàn, làm con bạn mất chỗ dựa người liền nghiêng ngả, dúi duị một chặp mới ngồi thẳng được.

Cô là trợ lý của anh, đương nhiên là anh đi đâu cô sẽ là người đi theo đầu tiên, công việc, chỉ là vì công việc thôi mà. Vân Khánh nghĩ vậy. Không bị anh ghi thù vì những chuyện từng gây ra đã cảm thấy may mắn lắm rồi.

Cô nhi viện Thiên Đường.

– Khánh! Vân Khánh!

Tiếng gọi khiến Vân Khánh bị giật mình mà ngoái đầu lại, Khánh Anh cũng nhìn theo hướng đó. Một người phụ nữ trẻ tay bê một thùng xốp trắng, bên trong còn có vải đang thò ra khỏi mép thùng. Vân Khánh nhanh chóng nhận ra cô ấy, người làm trong tiệm bánh nhà cô.

Gia đình Vân Khánh vốn ở cách cô nhi Thiên Đường không xa, ở đây cũng thường hay đặt bánh của mẹ cô, chắc chị ấy hôm nay tới giao bánh.

– Sao lại ở đây? Lát có về nhà không chị cho đi cùng? Tối qua cô chú vừa nhắc đến em xong đấy. Thiêng thế. – Người phụ nữ tươi cười mà nói chuyện với Vân Khánh. Gặp được người quen cô cũng phẩn khởi hơn hẳn liền đứng luyên thuyên với chị gái ấy một hồi mà quên mất anh sếp đứng bên cạnh.

Khánh Anh hơi gật đầu chào chị gái kia rồi rảo bước rời đi, có vẻ như đến phòng viện trưởng.

Vân Khánh thấy anh bỏ đi liền nhăn mặt cười gượng gạo rồi cũng chạy biến theo anh.

– Mẹ!

– Khánh đến à? – Người phụ nữ đang ngồi cạnh chiếc bàn bằng gỗ liền bỏ đám len đang đan dở xuống, đặt rổ len sang bên cạnh rồi vuốt vuốt lên đầu con mèo trên đùi bà, nó thấy người lạ liền nhảy xuống đất rồi chạy biến vào góc nhà.

Khánh Anh liền tiến lại gần chỗ bà. Vân Khánh lúc này vẫn đứng im bên cạnh cửa.

– Cô bé này.

– Chào viện trưởng. Cháu là trợ lý của anh ấy. Vân Khánh ạ. – Có chút ngại ngùng cô khẽ lên tiếng, trước đây cô đã từng gặp bà ấy, nhưng cũng lâu rồi chắc bà không nhớ ra cô.

Bà khẽ gật gật đầu rồi vẫn tay tỏ ý bảo cô vào trong.

Viện trưởng cô nhi viện Thiên Đường hiện tại chính là mẹ Hải Nam, từ xưa gia đình Hải Nam và Khánh Anh cùng Tường San đã có giao tình nên tất cả đều gọi họ là bố mẹ. Đặc biệt Hải Nam lại còn là con nuôi của bố mẹ Khánh Anh.

– Lát sau khi qua xưởng xong cô có thể tranh thủ về nhà, nghe nói nhà ở gần đây? Tự đi được đúng không? – Khánh Anh nói với Vân Khánh khi hai người đang trên đường tới thăm xưởng may của công ty ở ngay kế bên cô nhi viện.

– Ờ, gần. – Vân Khánh dừng lại, trân mắt nhìn bóng lưng người đàn ông ngay phía trước mà vô thức trả lời.

***

Khi Vân Khánh quay trở lại cô nhi viện cũng đã gần năm giờ chiều, cô nhìn vào những con số trên màn hình điện thoại khẽ thở phào, thật may không bị muộn giờ. Trước lúc cô đi Khánh Anh có dặn cô phải quay lại trước năm giờ chiều.

Mấy đứa nhỏ nói Khánh Anh đã đi ra phía sau cô nhi viện rồi, Vân Khánh cười thật tươi với chúng rồi nhanh chóng đi ra đó, cô lại chẳng rõ nơi này quá rồi.

Khánh Anh đứng đó, ngay dưới gốc cái cây lớn mà mọi người vẫn thường gọi với cái tên “Cây ước nguyện”, gió nhè nhẹ thổi khiến những tán lá khẽ đung đưa in bóng xuống mặt hồ cũng đang lăn tăn gợn sóng.

Khánh Anh hít lấy một hơi đầy lồng ngực, anh không còn nhớ đã bao lâu rồi anh chưa quay lại đây, chưa đứng dưới tán cây này như ngày xưa anh từng đứng.

Ngày đó, từng có một cô gái trong chiếc váy hoa nhẹ nhàng cùng anh ngồi đọc sách dưới tán cây ấy, ngày đó đã rất lâu rồi.

Hình ảnh quá khứ chợt lướt qua đầu Khánh Anh rồi nhanh chóng đi qua, anh khẽ nhếch mép cười, không hiểu bản thân còn đang lưu luyến thứ gì nữa.

“Gốc! Gốc…” – Tiếng chó sủa vọng tới, tiếp đó là tiếng la hét thất thanh của con gái.

Khi Anh kịp định hình được chuyện quái gì đang xảy ra thì đã thấy “ùm” một cái. Bản thân anh đã bị chủ nhân tiếng hét xô ngã xuống hồ, cô gái vô thức bám chặt lấy anh, Khánh anh cũng rất tự nhiên mà ôm chặt lấy cơ thể bé nhỏ ấy.

Kẻ tội đồ vừa gây án thì đang ung dung ngồi trên mép hồ, lưỡi thè ra giữa hai hàm răng trắng sứ thở hồng hộc.

Ở trong làn nước xanh và lạnh buốt ấy, cô gái hoảng sợ mà giãy giụa loạn lên cô gắng bấu víu lấy chàng trai, chiếc cọc duy nhất, nước tràn vào mũi, vào miệng khiến cô không thể thở được, cái cảm giác ngột ngạt ấy lại một lần nữa bủa vây lấy Vân Khánh.

Khi anh đưa được cô lên bở thì toàn thân Vân Khánh đã bất động, lạnh ngắt vì nước hồ, chẳng chần trừ lấy một giây, Khánh Anh liền lấy hơi, tay trái bịt mũi, tay phải tách hai môi Vân Khánh ra mà hô hấp nhân tạo, động tác vô cùng cấp bách, vô cùng khẩn trương.

Con Golden khi thấy hai người liền nhổm cái mông của nó dậy, tiến về phía đó, ung dung đi đi lại lại xung quanh hai kẻ đang ướt nhẹp kia.

Cái cảm giác buồn buồn, nhột nhột ở má, rồi ở cổ khiến cô gái đã bắt đầu thở trở lại kia cảm thấy ngứa ngáy, mắt cô bắt đầu đụng đậy rồi dần hé mở, một khuôn mặt hiện ra trước mắt Vân Khánh, vẫn hàm răng ấy, vẫn cái lưỡi đang thè ra quá nửa từ trong miệng ấy.

– Á! Chó…

Vân Khánh thấy cái mặt nó thì liền đưa tay đẩy ra rồi nhổm người dậy, lùi lại phía sau. Con Golden vị phũ như thế lại chẳng thèm để tâm đến mà còn lững thững tiến về phía cô khiến Vân Khánh sợ tái mét mặt mày đi, mắt liền nhắm chặt lại cố gắng lùi người chạy trốn cho đến khi chạm vào gốc cây, không còn đường lui nữa thì đành run rẩy hay tay nắm thật chặt, mắt nhắm nghiền chờ đợi con vật đó tiến lại gần mình.

– Jack, đi ra chỗ khác. – Lúc này Khánh Anh mới lên tiếng.

Con chó ngoảnh đầu lại nhìn anh một cái, Khánh Anh tiến lại phía nó, xoa xoa đầu nó, rồi vỗ vỗ vào mông nó ý muốn đuổi nó đi.

– Đi nhặt cái này đi.

Với lấy một vật gì lạ lạ ở gần đấy ném ra thật xa rồi ra lệnh cho Jack chạy đi tìm, có vẻ như nó khá thích thú với trò chơi này liền chạy nhanh đi theo hướng đó.

– Nó đi rồi.

Anh ngồi xuống ngay trước mặt cô, Vân Khánh vẫn đang còn run rẩy vừa vì lạnh lại vừa vì sợ.

Cô ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt mình, khuôn mặt ướt nhẹp sợ hãi đến đáng thương, môi bặm lại run run trực khóc, vẻ mặt cô lúc này hệt như đứa trẻ vừa bị bắt nạt mà phụ huynh mới xuất hiện vậy.

Cô òa lên khóc, bất chấp thể diện. Khánh Anh thấy vậy thì liền lúng túng, khuôn mặt biểu cảm đến khổ, đã vậy cô còn cứ trân mắt nhìn thẳng vào anh mà khóc như thế anh chính là kẻ vừa mới bắt nạt cô vậy.

Vẫn như những lần trước, anh lạnh lặng lẽ đưa tay lau những giọt nước trên khuôn mặt bé nhỏ của cô, nhưng lần này cảm giác trong lòng anh lại khác, không đơn giản chỉ là vô thức lau và vì trong lòng anh có gì đó thôi thúc anh làm việc ấy, tự anh muốn an ủi, tự anh muốn che trở, tự anh muốn chạm vào cô ấy.

Ngoan ngoãn để cho Khánh Anh bế đi. Vân Khánh vô thức bám chặt vào áo anh, cả hai cùng ướt mà sao cô lại cảm thấy ấm áp lạ thường, cái cảm giác này có đôi chút quen thuộc khiến cô tham lam mà bám chặt hơn, má áp hẳn vào ngực anh tầm này thì hết liêm sỉ coi như gửi tạm dưới đáy hồ cả rồi.

Vân Khánh cứ mãi ngồi suy nghĩ vẩn vơ về cái ngày cô lại bị ngã xuống hồ ở cô nhi viện ấy, người cứu cô, Khánh Anh tại sao cũng lại có vết sẹo ở ngực giống Hải Nam vậy? Cô tự hỏi bản thân có khi nào người năm đó cứu cô thật sự không phải là Hải Nam, nếu không phải anh ấy thì là người nào? Không lẽ…

– Chỉ vì một vết sẹo? Chỉ vì nghe người ta nói người vớt em từ dưới hồ lên là con trai viện trưởng em liền khẳng định đó là Hải Nam? – Tường San trố mắt nhìn Vân Khánh mà thốt lên kinh ngạc.

– Em có khi nào hỏi cậu ta xem cậu ta có phải người đó hay không không?

Vân Khánh liền lắc đầu, mặt đầy tiu nghỉu.

Đúng, vốn chỉ có bản thân cô áp đặt Hải Nam chính là người cứu mình chứ đã bao giờ để vào đầu việc anh từng nói anh không phải kẻ đó, cũng không có ký ức nào về việc đã từng gặp cô cả, là bản thân cô thấy anh tốt với mình lại càng khẳng định anh chính là người đó.

***

– Vậy là em đã nhận ra anh không phải người em tìm rồi hả? – Hải Nam đặt ly nước lọc xuống trước mặt Vân Khánh miệng hơi cười nhìn cô.

– Nhưng mà em không hiểu.

– Không hiểu gì? Không hiểu tại sao anh lại có vết sẹo như người đó hả?

Vân Khánh khẽ gật đầu, mắt lại nhìn Nam chờ đợi.

– Vết sẹo em nhìn thấy trên ngực anh mới xuất hiện hai năm trước thôi, không phải bảy năm như em nghĩ. Còn lý do…

– Có lẽ em biết lí do.

Vân Khánh vội cắt lời, vẻ mặt đầy ái ngại nhìn anh. Hải Nam khẽ cười buồn.

– Khánh nó chính là người cứu em đấy.

Vân Khánh sững người vì câu nói của Hải Nam. Cô đang không biết nên vui hay buồn khi biết sự thật này nữa, cả cơ thể trở nên cứng ngắc, tim đập mạnh, rõ ràng người đó không ở đây mà sao cô lại thấy hồi hộp một cách lạ thường như vậy.

Khánh Anh vốn đã biết chuyện này từ lâu, nhưng anh lại có ý không muốn để cô biết, anh là không muốn phiền, không muốn bị đeo bám giống Hải Nam nên lúc đó đã không cho Hải Nam nói sự thật với cô ấy. Hiểu rõ cái bản tính muốn làm người tốt nhưng lại lười bị người ta cảm kích và báo đáp của thằng bạn thân với cả cũng chẳng ai nhắc đến nó nữa nên anh cũng mặc nhiên để nó rơi vào quên lãng lúc nào chẳng hay.