Định Mệnh Hay Lỗi Định Mệnh

Chương 1: Chương 1


Bước vào quán cô dè dặt nhìn quanh, lúc cô tìm anh bên Sở điện lực thì họ bảo sếp đang ở quán này với bạn, cô sang đấy mà tìm.

Làm sếp nhàn ghê ta, giữa giờ làm đi bù khú bạn bè thoải mái, cô chắc cũng phải cố gắng phấn đấu để được làm sếp.
Quán có rất nhiều cây cảnh, hàng dãy cây dây leo trồng trong chậu treo dọc tường, rõ ràng tạo sự khác biệt so với những quán cafe xung quanh.

Chỉ có 1 bàn với chục gã da trắng đang ngồi, chắc là anh có trong đó, hi vọng có người biết tiếng Việt, bởi vì 1 chữ tiếng Pháp bẻ đôi cô cũng chả biết.

Nhẹ nhàng tiến lại gần, cô hỏi rụt rè:
- Xin lỗi, có ai biết tiếng Việt không ạ?
Tất cả đều quay lại nhìn cô rồi 1 gã trong đám trả lời:
- Biết, em cần gì nào, người đẹp?
Suýt chút nữa là cô đã táng cho gã 1 cú, cô ghét bị gọi là người đẹp vì cô không nghĩ mình đẹp.


Hồi trước cô không cho là mình đẹp bởi vì mẹ đã gieo rắc vào đầu cô ý nghĩ ấy, đẹp là phải như bà, sắc sảo mặn mà chứ như cô quá nhạt nhẽo, nếu ném cô vào giữa đám đông thì cô chìm nghỉm là cái chắc, mờ nhạt quá muốn ngoi ngoi lên chút cũng không nổi được lên.

Cô là nỗi thất vọng của mẹ vì không di truyền nổi chút nhan sắc nào của bà.

Nếu dùng cách nói thời của cô để miêu tả về cô thì sẽ là mặt học sinh thân hình phụ huynh.

Dáng cô tuyệt đẹp, cũng nhờ công mẹ cô nhào nặn ra cả: các loại thực phẩm tăng vòng 1 đu đủ, bưởi, táo, chân giò lợn cô được nhồi ăn từ khi còn bé, rồi các loại thuốc uống giúp tăng chiều cao, giúp làm trắng da hay các bài tập để có thân hình siêu mẫu, cô được huấn luyện cứ như chuẩn bị đi thi hoa hậu nhưng thực ra chỉ để cán mốc bình thường, không bị dưới điểm trung bình theo cách nhìn của mẹ cô.

Về vóc dáng của cô mẹ cô thấy tạm hài lòng còn gương mặt thì không ưng nổi, mà con người ta gặp nhau, thứ đầu tiên đập vào mắt không phải cái mặt thì là gì.

Vậy giải quyết dễ thôi, đi phẫu thuật thẩm mỹ, thời của cô chuyện ấy phổ biến lắm mà, nhiều người phẫu thuật xong, từ Thị Nở hóa Thúy Kiều ngay, đẹp đến mức thiên hạ trầm trồ.

Tuy nhiên, mẹ cô lại không cho phép bảo làm thế ảnh hưởng đến tướng số, cô nghe mẹ giải thích mà ù ù cạc cạc chẳng hiểu gì nhưng mẹ đã nói không cho phép tức là không được làm, trong nhà cô là vậy đến cả bố cô còn chẳng dám cãi mẹ, huống gì cô.

Rồi cái tai nạn kinh hoàng đó xảy ra nên buộc lòng cô phải phẫu thuật thẩm mỹ.

Đáng lẽ bác sỹ cứ chiếu theo gương mặt cô trước đây mà phẫu thuật, thì ông ta lại hỏi mẹ cô, người đưa cô sang Mĩ đập đi xây lại gương mặt vốn dĩ đã bị người ta đập cho nát rằng muốn mặt cô thành thế nào và bà đưa ảnh của mình thời trẻ ra.

Nên giờ đây cô có 1 gương mặt đẹp xuất sắc luôn gây ấn tượng mạnh cho người đối diện chỉ có điều nó là mặt mẹ cô, người đè đầu cưỡi cổ cô cả đời, không phải cô.

Dễ hiểu phải không nếu cô ghét cay ghét đắng việc bị gọi là người đẹp.

Nhưng thôi, cô đến đây để trả ví, đâu phải để đánh người.


Cô nói:
- Tôi tìm Francois Largade.
1 gã nhanh chóng đáp lời:
- Tôi đây!
Anh ta biết tiếng Việt còn cô không biết tiếng Pháp, máu hơn thua trong cô ngay lập tức trỗi dậy làm cô thấy bực mình.

Quay sang nhìn anh cô thất vọng não nề.

Anh rất đẹp trai nhưng có bao nhiêu là đặc điểm khiến cô phát ghét.

Tóc anh để dài, nhiều sợi lòa xòa xuống tận mắt, cô thích những người để tóc ngắn, gọn gàng như quân nhân chẳng hạn, hoặc cạo trọc như mấy ông huấn luyện viên giải ngoại hạng Anh cũng được, vẫn đẹp trai như thường chứ không phải cái loại để tóc như phỉ rừng thế này, nhìn không ra đàn ông cũng chẳng ra đàn bà.

Thứ nữa còn 1 đặc điểm của anh làm cô cực cực ghét: anh để ria mép.

Cô ghét đàn ông để râu, dù là loại râu ria xồm xoàm như mấy tay đạo Hồi coi phụ nữ bọn cô như rơm rác đến mấy tay để ria con kiến cứ tưởng mình trông hào hoa phong nhã lắm nhưng thực ra nhìn như Sở Khanh, đểu giả vãi.

Tuy nhiên, anh trông thế nào thì là việc của anh, liên quan gì đến cô, sao cô phải lăn tăn, cô có phải giám khảo cuộc thi Nam vương đâu.

- Tuần trước tôi có nhặt được cái ví trong đó có giấy tờ tùy thân đề tên anh, giờ nếu anh nói được chính xác trong ví có gì tôi sẽ trả nó cho anh!
Sau khi nghe anh nói chính xác trong ví có gì, cô đưa lại anh cái ví rồi quay gót bỏ đi.

Anh vội vã chồm lên giữ tay cô lại:
- Khoan đã, xin để tôi được cảm ơn em, trong ví có bao nhiêu là giấy tờ quan trọng, em không biết tôi cảm kích đến mức nào khi em trả ví lại cho tôi đâu.

Để tôi mời em bữa trưa nay nhé, hay tôi có thể làm điều gì cho em được?
Nhìn anh đầy chăm chú 1 hồi rồi cô bảo:
- Cạo ria đi!
Cả đám tất nhiên trong đó có anh đơ ra mất 1 lúc vì câu trả lời có phần kì quặc của cô.

Đến khi anh sực tỉnh lật đật chạy ra khỏi quán ra ngoài tìm cô thì cô đã biến đâu mất rồi, cứ như tan vào hư không vậy, chạy quanh đến mấy vòng cũng không thấy..