Định Mệnh Em Yêu Anh

Chương 80: Trở về

Nắng sớm xiên qua ô cửa sổ bằng kính, phủ lên người cô gái nhỏ một màng ánh sáng mờ ảo. Ánh mắt đã không còn ngây ngốc như lúc mới tỉnh lại mà thay vào đó là sự u buồn đến ảo não.

- Cạch!

Nghe thấy tiếng mở cửa phòng nó vội vàng nằm xuống giả vờ ngủ, ngay cả chăn cũng không kịp đắp.

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng bước chân và nhịp thở đứt quãng của người vừa bước vào.

Một bước, hai bước, ba bước,...

Đến bước thứ tư thì người đó đã đứng bên cạnh nó, hơi thở đã ổn định hơn trước. Nó rất muốn mở mắt ra xem người đó là ai nhưng lại sợ gặp phải ánh mắt dịu dàng cùng nụ cười ấm áp của Hoàng Nguyên. Nhất là từ sau khi nhớ lại, nó không cách nào đối mặt với Nguyên được như trước nữa mặc dù đó là người nó rất yêu quý và tin tưởng tuyệt đối.

Đó là một ngày trời không có nắng, cũng chính là ngày cô gái có khuôn mặt giống hệt nó xuất hiện. Nguyên đưa nó đến cánh đồng cỏ mà trước đây hai người từng đến. Thảm cỏ xanh trải dài tới tận chân trời, gió thoang thoảng mang tâm trạng nặng nề thổi đi xa.

Rồi nó chợt nghĩ về những ngày vừa qua, đau khổ, cô độc, nhớ nhung đều có cả nhưng nó lại quên mất rằng còn một người vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc mình, đó là người đang ngồi ngay cạnh nó đây. Rồi lại tự đặt ra câu hỏi: Tại sao anh ta lại đối tốt với mình như vậy? Chẳng phải trước đây anh ta đến nhìn mặt mình cũng không muốn hay sao? Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm được câu trả lời, nó đành đem thắc mắc trong lòng nói ra miệng.

- Tại sao anh lại đối tốt với em như vậy? - Nó hỏi mà không nhìn Nguyên.

-...

Không có tiếng trả lời.

Chờ mãi không thấy Nguyên trả lời nó đành phải quay sang xem cậu đang làm gì, đúng lúc đó liền bắt gặp Nguyên đang nhìn mình với ánh mắt rất khác mọi ngày, có gì đó vừa đau đớn lại vừa dịu dàng, sự dịu dàng mà nó chưa từng thấy bao giờ.

Trước ánh mắt như vậy nó nhất thời không biết phải nói gì, ngượng ngùng quay sang một bên, ấp úng hỏi.

- Anh...nhìn...nhìn gì vậy?

- Em hỏi tôi tại sao lại đối tốt với em...- Nguyên đưa tay lên xoay người nó lại, giọng nhẹ bẫng. - Bởi vì tôi yêu em.

Đoàng!!!

Xét đánh ngang tai, choáng váng toàn tập nhưng phần nhiều là lo sợ, lo sợ một ngày Nguyên sẽ không còn ở bên cạnh cùng nó trò chuyện thật vui vẻ.

- Em sẽ coi như mình chưa từng nghe thấy gì. - Nó hờ hững gạt bàn tay của Nguyên khỏi vai mình, phủi phủi quần đứng dậy, trước khi bỏ đi còn để lại một câu. - Và chúng ta vẫn sẽ là bạn như trước.

Trong ánh chiều tà, bóng dáng cô độc phủ xuống mặt đất phía sau lưng. Nó vừa đi vừa đưa tay lên vỗ về trái tim đang nhói đau trong lồng ngực, đau vì không thể đáp trả tình cảm và tấm lòng của Nguyên. Nếu là một cô gái bình thường, nghe được lời tỏ tình như vậy chắc chắn sẽ hạnh phúc tới phát điên. Tiếc là nó không phải là một cô gái bình thường, mọi thứ thuộc về nó đều không bình thường. Anh tốt như thế, chắc chắn sẽ tìm được người toàn tâm toàn ý yêu anh và cô gái đó không phải là nó bởi vì người nó yêu là Hàn Hy Thần. Cả đời này sẽ chỉ yêu một mình Hàn Hy Thần.

Cảm giác được chiếc chăn mỏng đang được ai đó kéo lên đắp ngang người mình đưa nó ra khỏi đoạn ký ức vừa rồi, cả người bỗng trở nên căng thătng đến mức cứng đờ. Cho đến tận khi môi mình bị một đôi môi mềm mại lành lạnh áp vào cùng với mùi bạc hà mát lạnh xộc thẳng vào mũi nó mới giật mình mở mắt ra. Hai ánh mắt một ngạc nhiên một nóng bỏng giao nhau trong giây lát, người nó từ trạng thái cứng ngắc biến thành mềm nhũn, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực nhảy loạn xạ.

Phải mất đến 30s nó mới thoát khỏi sự choáng ngợp từ nụ hôn của hắn, hai tay mạnh mẽ đẩy hắn ra, thu người vào góc giường, giọng run run hỏi

- Anh...là...ai...vậy?

Cái quái gì? Nó vừa làm chuyện điên rồ gì thế này, chính bản thân nó cũng không hiểu mình đang làm gì.

Ánh mắt lạnh lùng thoáng qua một tia đau đớn, hắn đứng bất động tại chỗ. Nó cũng đau, đau đến mức tim muốn vỡ vụn. Bao nhiêu ngày chờ mong để được gặp con người kia, bao nhiêu lần mong được dựa vào bờ vai vững chắc kia, bao nhiêu lần khao khát được vòng tay rộng lớn kia ôm thật chặt. Người gần ngay trước mặt, chỉ cần với tay là có thể chạm tới, chỉ cần một bước chân là có thể ở trong vòng tay ấm áp của hắn nhưng, nó đã quyết định buông tay làm sao có thể chạm vào hắn được nữa.

- Em...không nhớ tôi? - Giọng nói trầm lạnh đã khắc sâu vào tâm trí vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Nó cố dằn nỗi đau trong lòng xuống, ngây ngốc lắc lắc đầu.

- Em...sợ tôi? - Lần này giọng nói còn chứa đựng cả sự tuyệt vọng.

Nó gật đầu, ánh mắt ngây ngốc pha thêm chút sợ hãi.

- Em không cần phải sợ. - Hắn dịu dàng nói, tiến thêm một bước lại gần nó. - Em không nhớ cũng không sao chỉ cần đừng sợ tôi là được, so với việc em không biết tôi là ai thì việc em không muốn ở cạnh tôi còn đáng sợ hơn.

Nó rất muốn nhào vào lòng hắn mà nói rằng:" Em không quên anh, lại càng không sợ ở gần anh". Nhưng không thể, nó đã quyết định buông tay, không thể vì những lời này của hắn mềm lòng.

Đúng lúc hắn vươn tay ra định kéo nó ôm vào lòng thì cánh cửa một lần nữa bật mở, Hoàng Nguyên trên tay bưng bát cháo nóng hổi bước vào.