Ai rồi cũng sẽ có một mối tình khắc cốt ghi tâm và Hoàng Nguyên cũng không ngoại lệ.
Nguyên đứng lặng lẽ trên cánh đồng cỏ xanh mướt, ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm. Ngày này, mười năm trước, cô bé ấy đã biến mất khỏi cuộc sống của cậu.
Đôi mắt to tròn long lanh, mái tóc tơ mềm mượt màu hạt dẻ, khuôn mặt đáng yêu như một tiểu thiên thần.
Cô bé đó suốt ngày bám theo cậu, một câu anh Nguyên, hai câu anh Nguyên. Rất phiền phức nhưng cậu lại thích như thế.
- Anh Nguyên em muốn ra vườn chơi.
Một cô bé rất đáng yêu bám lấy tay cậu bé cao hơn nó một cái đầu, mặt phụng phịu.
- Nhóc con ngoan, lát nữa trời tạnh mưa anh sẽ dẫn em ra vườn chơi. - Cậu bé mỉm cười dỗ dành.
- Không được! Sau khi mưa cỏ rất trơn...ước gì có một cánh đồng cỏ thật lớn và ở đó không bao giờ có mưa.
Cô bé ngây thơ nói, đôi mắt sáng long lanh đầy mơ mộng.
- Sau này anh sẽ làm cho em một nơi như thế!
- Oa! Anh Nguyên hứa rồi nhé! Bao giờ xong em sẽ đến đó chơi. Yehet! Vui quá! Vui quá!
Cô bé nhảy tưng tưng lên, mồm ngoác đến tận mang tai.
- Nhóc con tôi đã thực hiện được lời hứa của mình nhưng có lẽ em sẽ chẳng bao giờ đến được nơi này.
- À!...hình như tôi...đang thích một cô gái. Cô ấy bằng tuổi em và có đôi mắt rất giống em, tính cách hai người cũng có nét giống nhau nữa nhưng mà... - Nguyên khẽ mỉm cười rồi tiếp tục độc thoại. - Cô ấy, ngay lần đầu gặp đã gây sự với tôi, những lần sau đó còn kinh khủng hơn, làm tôi bẽ mặt trước bao nhiêu người...không hiểu tại sao tôi có thể thích cô ấy cơ chứ?
Nguyên đứng đó thêm một lúc rồi quay về, cậu cần đến bệnh viện.
Trong không gian tĩnh lặng của phòng bệnh đặc biệt, bệnh nhân đang phải làm gối cho cái người mang trọng trách to lớn là chăm sóc cho mình nằm ngủ ngon lành.
Hắn vòng một tay qua vai và giữ cho người nó không bị đổ. Tay còn lại giơ lên che ánh nắng đang chiếu vào mặt nó. Đang đọc sách thì nó lại lăn ra ngủ, hại hắn phải giữ nguyên một tư thế suốt hai tiếng đồng hồ.
- Xoạch!
Cánh cửa bị kéo mạnh, sau đó Hoàng Nguyên thò đầu vào.
- Xin chào! - Âm thanh quá to so với bình thường.
Nó giật mình tỉnh giấc, dụi mắt mấy cái rồi ngẩng lên hỏi hắn:
- Chuyện gì vậy?
- Người em nhung nhớ mấy hôm nay đã đến thăm. - Hắn hất mặt ra phía cửa, sau đó rút tay về, vặn vẹo người cho đỡ mỏi.
Nó nhìn ra phía cửa rồi lại nhìn hắn, môi khẽ nhếch lên.
- Anh đang ghen đấy à?
Người hắn hơi khựng lại. Chả nhẽ hắn đang ghen thật sao???
- Hai người định chơi trò tình cảm trước mặt cả tôi à? - Hoàng Nguyên sách một giỏ trái cây để lên bàn, giọng trêu chọc.
- Hừ việc gì bọn em phải chơi trò đó trước mặt anh cơ chứ, bọn em lúc nào chả tình cảm. - Mặt nó hơi hếch lên vẻ tự đắc, vòng hai tay ôm lấy cánh tay rắn chắc của hắn, đầu hơi ngả lên vai nhìn rất hạnh phúc.
Nguyên liếc qua một cái, giả vờ không quan tâm, quay sang hỏi Hy Thần:
- Vết thương của cậu thế nào rồi?
- Cũng sắp lành rồi, mấy hôm nay cậu lặn đi đâu vậy? - Khuôn mặt đẹp trai của hắn đã trở về vẻ lạnh lùng vốn có.
- Đến một nơi đặc biệt. - Ánh mắt Nguyên cũng trở nên lạnh băng, nhìn thẳng vào hắn.
Hắn khẽ nhếch môi, không nói thêm gì nữa. Bầu không khí bỗng trở nên thật kì quặc. Nó cũng nhận thấy có gì đó không ổn nhưng không hỏi, chỉ lắc lắc tay hắn, nhẹ nhàng nói:
- Hy Thần, em đói rồi, mình đi ăn chút gì đi!
- Được!
- Nguyên! Anh có muốn đi cùng bọn em không?
- Thôi khỏi, anh còn có việc, tối sẽ quay lại thăm hai người.
Sau khi Nguyên đi khỏi, không khí trong phòng mới trở lại bình thường.
Hành lang lạnh lẽo vang lên tiếng bước chân cô độc.