Rionna tỉnh dậy, chìm ngập trong đau đớn. Toàn thân nàng có cảm giác bị kéo căng ra và bó chặt lại như thể da nàng bị thít lại vậy. Đôi môi khô khốc, nứt nẻ, nàng đang khát khô cả cổ.
“À, cậu tỉnh lại rồi,” một giọng ngọt ngào vang lên.
“Lạy Chúa, tôi chết rồi, đúng không?” Rionna chán nản hỏi. Có tiếng cười khúc khích. “Sao cậu lại nghĩ thế?”
“Vì cô có giọng nói của một thiên thần.”
Rionna cố mở một mắt ra, không tưởng tượng được hành động đơn giản đó lại có thể gây ra nhiều đau đớn đến vậy.
“Keely, cậu đấy à” nàng thì thào, sau đó cau mày vì không biết mình đang ở đâu. Nhìn quanh, Rionna thấy nàng đang ở căn phòng cũ của mình ở pháo đài McDonald.
“Đúng vậy, tớ ở đây. Tớ có thể ở đâu được khi mà những người tớ yêu quý đều cần đến tớ cơ chứ?”
Keely ngồi lên trên giường bên cạnh Rionna, cầm theo một bình nước. “Cậu có muốn uống chút nước không?”
“Muốn hơn cả thở nữa ấy.”
Keely lại mỉm cười. “Không đến nỗi bi thảm thế chứ?”
Rionna thèm khát uống nước, phớt lờ cơn đau gây ra bởi cử động của mình. Uống xong, nàng lại nằm xuống gối và nhắm mắt để xua bớt sự khó chịu đang vây siết lấy mình.
“Sao tớ lại ở đây?” Rionna hỏi. Nàng không muốn nghĩ quá nhiều đến việc tại sao mình không ở phòng của Caelen, căn phòng họ đã cùng ở chung và có nhiều kỉ niệm ân ái ngọt ngào.
Đặt bàn tay mát lạnh lên trán Rionna, Keeley khẽ vỗ về.
“Tớ muốn cậu ở một căn phòng không có cửa sổ. Cậu đã bị sốt cao nhiều ngày rồi. Gió từ cửa sổ thổi vào rất lạnh mà tớ thì lại không muốn đốt lò sưởi để giữ ấm cho cậu.”
“Tớ chẳng hiểu gì cả,” Rionna mệt mỏi nói.
Keely mỉm cười với nàng khi Rionna mở mắt ra lần nữa.
“Caelen đâu?” nàng hỏi câu hỏi đã nung nấu trong đầu mình từ lúc tỉnh lại. “Chủ ấy vẫn còn mê man.”
Rionna cố ngồi dậy, gần như ngất xỉu vì cơn đau bỏng rát xuyên qua lưng. “Tớ nằm đây bao lâu rồi?” nàng khàn giọng hỏi, không để ý đến cố gắng của Keely bắt nàng nằm xuống.
“Hành trình về đây mất hai ngày và cậu đã bất tỉnh vì sốt trong suốt bảy ngày qua.”
Nỗi sợ hãi thít chặt lấy cổ họng Rionna. Nàng gần như kiệt sức, nhưng vẫn cố đẩy Keely sang một bên và bắt mình ngồi dậy.
“Chàng đang ở đâu?” nàng hỏi, trong lúc lảo đảo đi về phía cửa.
“Ai đang ở đâu cơ?” Rionna, dừng lại ngay. Cậu quá yếu và vẫn còn sốt đấy. Nàng mở tung cửa. “Caelen,” nàng đáp. “Chàng đâu rồi?”
“Tất nhiên là ở phòng chú ấy rồi. Giờ thì quay lại đi. Vì Chúa, cậu chỉ mặc mỗi váy ngủ thôi đấy.”
Gạt tay Keely ra, Rionna bước dọc hành lang qua khúc quanh. Gannon đứng ngoài cửa phòng Caelen, trông anh ta không vui vẻ tí nào khì thấy Rionna.
Anh ta lao đến để giữ lấy nàng trước khi đầu gối nàng khuỵu xuống. “Lạy Chúa lòng lành, phu nhân. Cô đang nghĩ gì vậy?”
Keely đuổi kịp Rionna đúng lúc nàng đang cố giãy ra khỏi cánh tay của Gannon.
“Tránh ra cho ta,” nàng quát. “Ta sẽ tự đến thăm chồng mình.”
Ánh mắt dịu lại, Gannon vòng một cánh tay mạnh mẽ quanh eo nàng. “Nếu tôi để phu nhân vào trong, phu nhân phải thề là sẽ quay trở lại giường nghỉ ngơi ngay đấy. Trông phu nhân như sắp chết vậy.”
Keely bặm môi lại để giấu nụ cười. “Tớ sẽ chờ ở đây, Rionna. Nhưng một lát nữa tớ sẽ đến đón cậu. Đừng nghĩ tớ sẽ không làm thế nhé.”
“Phải mất rất nhiều thời gian mới thuyết phục được người chồng cứng đầu của tớ là chàng sẽ không chết, Rionna cáu kỉnh đáp khi nàng bước qua cửa.
Gannon và Keely nhìn nhau khó hiểu nhưng Rionna đã đi khuất vào trong.
Rionna đến được giường Caelen đúng lúc chân nàng khuỵu xuống. Cố bò lên cạnh giường, nàng nhìn khuôn mặt chồng mình. Không có nếp nhăn nào trên trán. Trông chàng thật bình thản và nằm yên lặng đến mức khiến nàng lo sợ.
Sau đó, cơn giận dữ bao trùm lấy Rionna, nàng cúi về phía trước, tiến lại gần mặt chàng. Rõ ràng, lúc này Caelen không thể nghe thấy lời nàng nói nhưng nàng sẽ bắt chàng phải lắng nghe bằng mọi cách.
“Nghe em nói đây, chồng yêu quý và nghe cho rõ đấy,” nàng gần như quát lên với chàng. “Chàng sẽ không chết trước mặt em, sau tất cả những gì em đã làm để cứu mạng chàng. Đây là cách chàng thể hiện lòng biết ơn đấy ư? Bằng cách chết trước mặt em sau mọi chuyện? Thật là đáng hổ thẹn.”
Đưa tay ôm lấy khuôn mặt chồng, Rionna cúi xuống thấp hơn nữa.
“Chàng phải chiến đấu. Chàng sẽ không bỏ cuộc dễ thế đâu. Chúa vẫn chưa sẵn sàng đón nhận chàng vì em vẫn chưa xong việc với chàng đâu. Chàng sẽ phải tỉnh dậy và nói với em những lời em đã chờ đợi suốt bao lâu. Lời yêu thương chàng nói trên chiến trường khi cả hai ta đều nằm chờ chết không được tính. Chàng phải nói lại và phải thực sự có thành ý nữa, nếu không em sẽ chôn chàng ở nơi không ai thờ cúng để chàng không bao giờ được yên nghỉ. Chàng sẽ bị ép ở lại pháo đài này với em mãi mãi.”
Trước sự ngạc nhiên tột độ của nàng, mắt Caelen mở ra, nụ cười hiện lên trên khóe môi chàng. Sự ấm áp tỏa ra từ đôi mắt xanh tuyệt đẹp khi chàng nhìn nàng chăm chú.
“Ta yêu nàng.”
Nước mắt dâng đầy trên mi cho đến khi Rionna không còn nhìn thấy khuôn mặt chàng. Sự nhẹ nhõm thật ngọt ngào và mạnh mẽ đến mức nàng không còn ngồi vững được nữa. Nắm chặt lấy cánh tay Rionna, chàng kéo nàng xuống ngực mình khi nàng kiệt sức nằm trên người chàng.
“Đó là điều nàng muốn ở ta phải không, phu nhân? Ép ta phải nói ra ư? Ta rất vui sướng được nói những lời đó với nàng nhưng nàng đã bất tỉnh suốt mấy ngày nay. Ta chán phải nói chúng với người phụ nữ không nghe được những lời của ta rồi.”
Đẩy người ra khỏi ngực chồng, Rionna nhìn chồng chằm chằm. “Sao cơ? Em cứ tưởng chàng còn hôn mê và sắp chết cơ Keely nói chàng chưa tỉnh lại mà.”
“Phải, trước đó ta đã tỉnh đâu,” chàng nói bằng giọng thích thú. “Thật ra khi ta về giường mình thì đã khá muộn rồi và ta chỉ làm thế vì Gannon dọa dẫm sẽ đánh vào đầu ta để ép ta ngủ nếu ta không rời khỏi giường nàng.”
Những giọt nước mắt yếu ớt lăn xuống má, nàng gần như không thở nổi trước sự nhẹ nhõm đang ùa đến trong ngực mình. “Chàng sẽ không chết mà sẽ sớm khỏe thôi. Chàng không thể chết được.”
“Ta không có ý định rời xa nàng, vợ yêu quý ạ.” Sau đó Caelen nhìn vợ mình, cau mày nghiêm nghị.
“Tuy nhiên, nàng không nên ra khỏi giường khi vẫn còn yếu như vậy. Thật ra trông nàng chẳng khác nào sắp đi xuống mộ vậy.”
Vừa nói chàng vừa run rẩy vuốt ve cánh tay rồi đến khuôn mặt nàng.
“Đúng là chỉ có nàng mới lao ra khỏi giường bệnh để ngăn cản ta đến với cái chết,” chàng lầm bầm. “Nàng khiến ta lo quá, cô gái ạ. Những ngày vừa rồi là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời ta.”
“Em sẽ không quay trở lại căn phòng đó đâu,” nàng bướng bỉnh nói. “Khi tỉnh dậy, em lo sợ chàng vẫn còn tức giận và sẽ xua đuổi em khỏi phòng chúng ta. Em không muốn trải qua cảm giác đó lần nữa đâu.”
Ánh mắt dịu lại, Caelen nhẹ nhàng xoay người nàng để nàng nằm bên cạnh mình. Chàng kéo rèm và sắp xếp lại chỗ nằm để nàng được thoải mái. Nhưng làm sao nàng có thể nghĩ đến đau đớn khi người chồng mà nàng nghĩ đang nằm chờ chết lại đang nhìn nàng chằm chằm, yêu thương đong đầy trong đôi mắt?
“Nếu ta có cách, chúng ta sẽ không bao giờ bị chia cách nữa,” chàng nói. “Lạy chúa, Rionna. Nàng làm ta sợ đến tổn thọ cả chục năm mất. Ta đã vô cùng lo cho nàng và con chúng ta.”
Tay Rionna tự động đưa lên bụng, khuôn mặt đầy hoảng hốt.
Caelen đặt tay chàng lên tay vợ mình trấn an khiến nàng bình tâm lại. “Phải, con chúng ta vẫn bình an trong bụng nàng. Ta tin chắc rằng thằng bé hay con bé sẽ là một chiến binh dũng mãnh y như mẹ nó vậy.
“Kể em nghe những chuyện đã xảy ra đi,” Rionna nói khi chàng nằm quay về phía nàng. “Có quá nhiều chuyện mơ hồ. Em không nhớ lắm về cuộc chiến bởi vì quá sợ hãi.”
Chàng vuốt tóc Rionna và hôn trán nàng cứ như chàng không thể ngăn mình chạm vào nàng.
“Nàng thật vĩ đại. Nàng đã cứu ta và còn dẫn đường cho cả gia tộc ta vào trận chiến. Ta sẽ không bao giờ quên điều đó. Nàng là nàng công chúa chiến binh mạnh mẽ nhất.”
Chàng mỉm cười. “Keely kể cho ta về những giấc mơ thời thơ ấu của nàng.
Phải, Rionna ạ, nàng chính là nàng công chúa chiến binh của ta.”
Trái tim Rionna tan chảy, nàng thở dài vui sướng trước sự ngưỡng mộ trong mắt người chiến binh của mình.
“Thật xấu hổ khi ta đã cố ép nàng trở thành người khác trong một thời gian dài,” Caelen nhăn mặt nói. “Nhưng thật ra, ngay từ ngày đầu tiên thấy nàng mặc chiếc quần dài và áo chẽn của đàn ông, cầm thanh gươm khéo léo y như một chiến binh, ta đã muốn có được nàng đến cháy bỏng. Ta nghĩ nếu ép nàng trở thành một người khác, điều đó sẽ giúp ta kiềm chế được ham muốn mạnh mẽ với nàng.”
“Có lẽ chàng nhận ra ở trong em có hình ảnh của chính chàng, nửa còn lại của chàng,” nàng thì thầm.
“Phải, ta đã cố gắng ngăn nó lại. Nhưng giờ sẽ không như thế nữa.”
“Vậy chàng sẽ để em chiến đấu bên cạnh chàng chứ?” Rionna hỏi, nhướn một bên mày lên.
Cúi xuống hôn vợ mình, hơi thở chàng hổn hển, phải mất một lúc chàng mới đáp lại. “Ta không nói dối đâu. Mong ước của ta là giữ nàng ở đây mãi mãi dưới sự bảo vệ của mình. Ta đã chết đi đến hàng ngàn lần khi thấy nàng trong trận chiến. Một phần trong ta thấy thật tự hào. Ta muốn hét lên với thế giới rằng. Nhìn nàng đi! Nàng là của ta đấy! Phần còn lại trong ta lại muốn kéo nàng ra khỏi nguy hiểm càng xa càng tốt và bảo vệ nàng suốt phần đời còn lại. Ta sẽ không để nàng gặp nguy hiềm nữa.”
Mỉm cười hạnh phúc, Rionna gối đầu lên vai chồng. “Chàng yêu em và chấp nhận con người em, yếu điểm và tất cả mọi thứ của em, thế là đủ.”
“Ta sẽ yêu nàng mãi mãi, cô gái ạ. Ta thề đấy. Ta sẽ yêu nàng cho đến khi ta trút hơi thở cuối cùng và cả sau đó nữa. Nàng sinh ra là để cho ta. Ta không thể tưởng tượng ra một nửa nào hoàn hảo hơn nữa.”
Cánh cửa đột ngột mở ra và Keely lao vào, Gannon theo nàng sát gót, đằng sau họ là Alaric cùng Ewan.
“Đã đủ thời gian cho cậu rồi,” Keely nói. “Đến lúc phải quay về giường thôi.
Cậu đang không được khỏe đấy,” Rionna ạ.
Caelen quay lại và mỉm cười. “Nàng sẽ ở lại nơi nàng thuộc về. Cơn sốt của nàng qua rồi và em xin đảm bảo sẽ giữ rèm cửa thật chặt để không có cơn gió nào lùa vào.”
Ewan tiến sâu hơn vào trong phòng, đến đứng trước giường Caelen và Rionna nằm.
“Ta nhẹ cả người khi nghe tin em tỉnh lại, Rionna ạ. Ta muốn nói với em lời cảm ơn sâu sắc nhất trước lúc quay trở về với Mairin và Isabel.”
Chân mày nàng nhíu lại đầy bối rối trong khi Caelen khẽ mỉm cười.
“Nàng còn không nhận ra việc mình đã làm đâu. Hình như mục dích duy nhất của nàng chỉ là cứu cái mạng vô dụng của chồng mình thôi.”
“Ta cảm ơn em vì đã cứu em trai ta. Chú em ta rất khó tính và cộc cằn, nhưng ta không bao giờ tìm được người đàn ông nào trung thành hơn chú ấy. Caelen đã phải chịu đựng lỗi lầm của những người khác quá lâu rồi.”
“Rionna mỉm cười khi Ewan nói tiếp.”
“Mặc dù rất muốn tự mình ra tay nhưng ta vẫn cảm ơn em đã kết liễu Duncan Cameron. Ta tin chắc đức vua sẽ tự mình thể hiện lòng biết ơn của ngài đến em. Nếu không có sự tiếp tay của Cameron, sự nổi loại Malcom sẽ chết yểu thôi. Hẳn chẳng còn ai hỗ trợ để cướp ngai vàng nữa. Thực ra, toàn thể vùng cao nguyên đều nợ em đấy.”
“Em ước là mình có thể nghĩ đến tất cả những điều đó trước khi đâm lưỡi gươm vào lưng Cameron, nhưng thật ra, mục đích duy nhất của em chỉ là ngăn không cho hắn giết chồng em thôi,” nàng rầu rĩ nói.
Những người khác cười phá lên, còn Caelen siết nàng chặt hơn trong lúc hôn lên trán nàng. “Bây giờ nàng phải nghỉ ngơi,” chàng thì thầm. “Ở đây, trong cánh tay ta, nơi ta biết nàng được an toàn và ta có thể trông chừng cho nàng cùng con chúng ta.”
Nàng thở dài, nhắm mắt lại. “Vâng. Đây là nơi em muốn được ở nhất.”
Không rời mắt khỏi vợ mình hay rời môi ra khỏi thái dương nàng, chàng giơ tay lên, vẫy những người khác đi ra.
Thấy Keely mơ hồ nhìn hai người đang thân mật trên giường, Alaric khẽ mỉm cười, kéo cô vào sát vào mình.
Ngay cả Ewan và Gannon cũng mỉm cười, khẽ khàng nhón chân đi ra khỏi phòng.