Định Luật Nhím

Chương 6

Châu Tiếu sống rất tiết kiệm, bình thường hiếm khi nào đi ăn nhà hàng, trước giờ chưa từng ăn gà nồi đất, nghĩ thầm nếu Lê Diễn muốn ăn, thì chắc là anh đã từng ăn rồi, nên hoàn toàn yên tâm đi theo anh đến trước cửa quán ăn.

May là ở tiệm gà nồi đất này có đường dành cho người ngồi xe lăn, xe lăn của Lê Diễn có thể thuận lợi đi vào quán. Vì vẫn còn sớm, người đến ăn không nhiều, Lê Diễn chọn chiếc bàn nằm trong góc, trên bàn có đậy một cái nắp gỗ thật to, nhân viên phục vụ dẹp bớt một cái ghế, Lê Diễn di chuyển xe lăn dừng bên cạnh bàn, trực tiếp đưa menu cho Châu Tiếu.

“Cô cứ chọn thoải mái, tôi mời.” Quăng một câu như vậy, rồi anh lại làm ổ lướt điện thoại trên xe lăn.

Giọng anh cũng chẳng khách sáo, sắc mặt cũng chẳng thân thiện, cứ như đang ôm một cục tức không có chỗ trút vậy. Châu Tiếu có hơi hoảng sợ, không biết Lê Diễn giận dỗi cái gì, sợ anh đột ngột bùng phát, người xui xẻo cũng chỉ có cô thôi.

Cô chỉ có thể mở menu xem thật kĩ, phát hiện thật ra menu rất đơn giản, đứng đầu là chọn nồi, có gà nồi đất, cá nồi đất, bò nồi đất và sườn nồi đất, chia thành những cấp độ cay khác nhau, toàn bộ phía dưới và món ăn kèm và nước uống.

“Hóa ra là lẩu à.” Châu Tiếu nhìn hình, cầm bút có chút do dự, “Tôi chưa từng ăn cái này, anh đã ăn chưa? Chọn nồi là gà, cá hay là sườn?”

“Lẩu?” Lê Diễn ngồi đối diện ngẩng đầu, giống như có hơi không tin, lại quay đầu nhìn mấy bàn đã lên món, mỗi bàn đều có một cái nồi đen to, cái món ăn kèm bên trong xanh xanh đỏ đỏ nhìn rất bắt mắt.

Lê Diễn: “…”

Gà nồi đất không phải là món ăn bản địa, nó có nguồn gốc từ một nơi rất xa, anh cũng chưa từng ăn, tất nhiên là muốn ăn gà rồi.

“Chọn gà đi.”

Lê Diễn vừa nói khỏi miệng, liền cảm thấy có gì đó sai sai, nhanh chóng bổ sung một câu, “Ý tôi là, chọn gà… là được rồi.”

Châu Tiếu vốn đang nghiêm túc xem menu, cũng không chú ý đến lời anh nói, nghe anh nói lần hai, mới mơ hồ ngẩng đầu lên. Hai người không biết làm sao, một người thì chột dạ, một người thì phản ứng chậm, sau năm giây trôi qua, hai người cùng lúc cúi đầu, coi như nảy giờ chưa ai nói gì.

*Vì Lê Diễn nói “Chọn gà đi” phát âm sẽ giống như là từ bé ciu bên Trung í, đều là jiba.

Sau khi Châu Tiếu xem kĩ menu, cô gọi phục vụ đến, gọi phần gà nồi đất size nhỏ và bánh xếp nhân ngô, lại gọi thêm đậu phụ, nấm hương, khoai tây sợi và rau chân vịt, ngoài ra còn chọn vị cay vừa, ít hành tỏi.

Lê Diễn cảm thấy hơi kỳ lạ, đồ ăn kèm không hỏi ý anh thì cũng thôi đi, sao ngay cả độ cay cũng không hỏi anh, nhỡ như anh không thể ăn cay thì sao?

Có lẽ là do mấy cô gái bây giờ khá là tự ý, Lê Diễn cũng không nghĩ nhiều.

Gọi món xong, nhân viên phục vụ hỏi: “Anh chị muốn uống gì ạ?”

Châu Tiếu cầm menu: “Sữa bắp.”

Lê Diễn: “Có sữa bắp không?”

Lên tiếng cùng lúc.

Châu Tiếu: “…”

Lê Diễn nhìn Châu Tiếu đầy cổ quái, lấy menu từ trên tay cô qua, bên cột nước uống có in bảy, tám loại, nóng lạnh đều cớ, sữa bắp tươi (món nóng) nằm ngay chính giữa.

“Trùng hợp thật, anh cũng thích uống sữa bắp à?” Châu Tiếu cười hihi nói.

Lê Diễn quét mắt nhìn cô, không nói lời nào đưa menu lại cho cô.

Một cái nồi sắt đựng thịt gà nóng hổi được mang lên, nhân viên phục vụ bật bếp, nhanh nhẹn xếp sáu cái bánh xếp nhân ngô lên vòng quanh miệng nồi, rồi lại bỏ nấm hương, đậu phụ, những cái cần nấu lâu vào nồi, đậy nắp gỗ lên, dựng đồng hồ cát bên cạnh, thời gian là mười phút.

“Đồng hồ cát chảy hết, là có thể ăn được rồi, đến lúc đó rồi cho thêm rau.” Nhân viên phục vụ chỉ vào khoai tây sợi và rau chân vịt rồi nói với Lê Diễn.

Lê Diễn không lướt điện thoại nữa, anh và Châu Tiếu cùng nhìn vào thao tác của phục vụ, hai người đều ăn kiểu này lần đầu tiên, trong lòng đều cảm thấy mới lạ, nhưng trên mặt lại ra vẻ rất điềm tĩnh.

Nhân viên phục vụ đi rồi, cát màu xanh trong đồng hồ cát chảy chầm chậm, Lê Diễn lại quay về trạng thái cuối đầu lướt điện thoại. Tóc mái dài phủ xuống, hầu như Châu Tiếu không thấy được mắt anh đâu cả.

Màn hình điện thoại của anh đã nát đến vậy rồi, cũng không biết có gì đáng để chơi.

Châu Tiếu giễu thầm trong lòng.

Gót chân cô đau, không chịu được cúi thấp đầu nhìn, chân đi vớ thấp, hai gót chân cô đã bị mài đến chảy máu, ngón tay đặt lên chỗ da bị bong, có chút máu, không đụng vào còn đỡ, vừa đụng vào là đau rát lên.

Đúng lúc cô đang nhìn, thì nghe Lê Diễn hỏi: “Cô làm gì thế?”

Châu Tiếu ngồi thẳng người, thành thật trả lời: “Gót chân bị bong da rồi.”

Lê Diễn nhìn cô một lúc, hỏi: “ Có băng cá nhân không?”

Châu Tiếu lắc lắc đầu.

“Trong cái túi sau xe lăn của tôi có đó, tự cô lấy đi.”

Châu Tiếu vui mừng nhìn sang, nhanh chóng đi lấy, phát hiện vậy mà trong cái túi sau xe lăn của Lê Diễn có rất nhiều đồ, kiếm một lúc mới kiếm được một hộp băng cá nhân.

“Ây dô, biết sớm thì lúc nảy tôi đã hỏi anh rồi, cả đoạn đường đi tôi cứ tìm nhà thuốc.” Châu Tiếu vừa dán vừa nói.

Giọng Lê Diễn bình bình: “Tự cô không hỏi mà.”

“Làm sao tôi biết anh có chứ.”

“Sau này không có việc gì thì đừng có mang mấy giày này, giày có thể mài bong cả da thì còn mang làm gì?” Lê Diễn vừa nói, vừa cầm đồng hồ cát lên chơi.

Châu Tiếu nhìn vào tay anh, cô phát hiện không chỉ người Lê Diễn ốm, mà ngay cả tay anh cũng ốm, để lộ các ngón tay thon dài, sắc da vẫn tái nhợt, xương cổ tay lòi ra, thế mà vẫn đẹp đến kỳ lạ.

“Chủ yếu là do bình thường tôi không hay mang, mang nhiều hơn chút là ổn rồi.” Châu Tiếu dán lên gót chân xong, lại bỏ băng cá nhân vào túi sau xe lăn, “Cảm ơn anh nhé.”

Rốt cuộc thì chân cũng không đau nữa rồi, hai người mặt đối mặt nhìn vào đồng hồ cát, những hạt cát màu xanh chảy xuống theo một đường, mới qua hơn năm phút thôi.

Lê Diễn hỏi: “Khi nào cô dọn qua?”

Châu Tiếu đáp: “Phòng trọ bên tôi thuê đến cuối tháng mười hai, còn hơn một tháng nữa, cũng không thuê lại nữa. Chút tiền này thì cũng bỏ đi, cho nên lúc nào chuyển cũng được.”

Lê Diễn gật gật đầu: “Vậy dọn qua sớm một chút, đỡ để mẹ tôi lải nhải, nói trước với tôi một ngày là được, ngày nào tôi cũng ở nhà.”

“Được thôi. Ồ, đúng rồi.” Châu Tiếu lấy bao lì xì Thẩm Xuân Yến cho từ trong túi ra, đưa cho Lê Diễn, “Cái này trả anh.”

Lê Diễn nhìn vào bao lì xì một hồi, nhận lấy, bỏ vào túi áo khoác.

Lại im lặng rồi.

Châu Tiếu cũng bắt đầu lướt điện thoại.

Nhân viên phục vụ mang sữa ngô lên cho hai người. Châu Tiếu bỏ điện thoại xuống, rót sữa ngô vào ly cho mình và Lê Diễn, nghe điện thoại Lê Diễn vang lên âm báo tin nhắn.

Anh nhìn qua, ngẩng đầu nói với cô: “Nhận được tiền rồi.”

Châu Tiếu cười cười, ngâng ly lên: “Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, cạn ly.”

Sắc mặt Lê Diễn ủ ê, cuối cùng cũng nâng ly lên, cụng ly với cô: “Hợp tác vui vẻ.”

Uống một ngụm sữa bắp nóng hỏi, anh nhíu mày, thầm nghĩ, quán này làm có phải hơi ngọt quá không?

Thịt gà đã sôi, nhân viên phục vụ mở nắp nồi ra, khói bốc nghi ngút, hương thơm nồng đậm của nấm bốc lên, Châu Tiếu và Lê Diễn cũng động đũa.

“Ồ… rất là ngon.” Châu Tiếu gặm xương gà, nói.

Lê Diễn không lên tiếng, vùi đầu ăn thật chậm rãi.

Châu Tiếu lại hỏi: “Có cay không?”

Lê Diễn nhìn nhìn cô: “Vẫn ổn.”

Châu Tiếu cười lên, dùng đũa gắp bánh xếp nhân ngô trong nồi ra, đặt vào chén của Lê Diễn: “Ăn bánh đi, không gọi thêm cái khác, ăn cái này thôi.”

Lê Diễn nhìn bánh xếp nhân ngô trong chén mình, ngơ mất mấy giây, Châu Tiếu có hơi căng thẳng, đoán xem có phải anh chê cũng dùng đũa đã ăn rồi, quá dơ. Cô lại lập tức giơ tay ra, lấy bánh từ trong chén anh về: “Anh tự gấp đi, cái này tôi ăn.”

Lê Diễn: “…”

Bị gì thế? – Hai người cùng lúc nghĩ.

Lần trước ăn cùng nhau, còn có thêm Thẩm Xuân Yến, hầu như Lê Diễn không nói chuyện. Lần này chỉ có hai người họ, Châu Tiếu cảm thấy rốt cuộc cũng có gì đó khan khác, cứ ăn rồi ăn, khóe miệng vươn lên một nụ cười.

Lê Diễn gấp một đũa khoai tây sợ đã chín, đúng lúc đang mãn nguyện cho vào miễn, thì trong vô thức ngẩng đầu lên, thấy Châu Tiếu đang cười, ngơ một lúc, hỏi: “Cô cười cái gì?”

“Không có gì.” Châu Tiếu cũng không ngừng cười, ngược lại hỏi anh, “Cười thôi cũng không được hả?”

“…”Lê Diễn, “Năn nỉ cô bình thường chút được không.”

Châu Tiếu không hiểu: “Tôi có gì bất thường hả?”

Lê Diễn đặt đũa xuống, sắc mặt lại lạnh đi: “Châu Tiếu, chúng ta không thân, sau này cũng không cần trở nên thân thiết. Lời khó nghe thì tôi cũng nói trước, tôi thừa nhận tính tình của con người tôi coi như không tốt đi, cho nên nếu như cô dọn vào ở, tốt nhất là an phận một chút, đừng làm những việc kỳ lạ. Tôi không thu tiền phòng của cô, lúc nào cô cũng có thể đi, nghe hiểu chưa?”

Tâm trạng vốn dĩ đang muốn giỡn của Châu Tiếu bỗng chốc trầm xuống.

Cô cảm thấy có chút mất hứng, cả một buổi chiều cười cười nói nói, cô còn tưởng thật ra cô và Lê Diễn đã thân hơn một chút rồi, hóa ra trong mắt anh, cô chỉ là một người kỳ lạ

Châu Tiếu chớp chớp mắt: “… Hiểu rồi.”

Hơn nửa tháng, gặp mặt ba lần, cô không cách nào che dấu tâm trạng đột nhiên xảy đến được.

Hưng phấn, kích động, phấn khởi…

Đa cảm, đau lòng, nhớ nhung…

Những tâm trạng này luôn để lộ vào những lúc sơ ý, từ ánh mắt, giọng điệu, động tác, chậm chí là trong những nụ cười bất giác để lộ ra của cô.

Châu Tiếu không phải là diễn viên, không cách nào làm ra vẻ bình thường, không chút sơ hở được.

Trong lòng có chút buồn, Lê Diễn không nhớ cô chút nào cả.

Nhưng chắc là anh cảm nhận được sự nhiệt tình khác thường của cô dành cho anh, thỉnh thoảng Châu Tiếu sẽ để lộ chút sơ hở, hi vọng bản thân anh có thể nhớ được chút gì đó. Hiển nhiên, anh không hề, chỉ cảm thấy cô rất kỳ lạ.

A Diễn thích ăn cay, A Diễn thích uống sữa bắp nong nóng, A Diễn thích ăn khoai tây sợi, đậu phụ và nấm hương, A Diễn không thích những món cắn vào sẽ thấy giòn giòn như lá sách, cuống tim, ruột vịt, A Diễn không thích ăn đồ có vị hành tỏi quá đậm… Những chuyện này Châu Tiếu đều nhớ hết.

Nhưng mà, chàng nam sinh đẹp trai ngồi bên cửa sổ nói đùa vui vẻ với bạn học, sớm đã quên sạch cô rồi.

Ăn cơm xong, Lê Diễn và Châu Tiếu đứng bên đường chuẩn bị gọi xe về nhà.

Quá trình gọi xe không được thuận lợi cho lắm, có mấy chiếc xe taxi thấy Châu Tiếu vẫy tay, thì từ từ giảm tốc độ, nhưng sau khi nhìn rõ Lê Diễn đang ngồi trên xe lăn, lại đạp mạnh chân ga rời đi.

“Sao lại như vậy chứ! Này!” Châu Tiếu đuổi theo mấy bước, tức đến nỗi chống tay lên eo.

Lê Diễn cứ như thấy chuyện lạ nhưng không hề kinh sợ, móc hộp thuốc và bật lửa trong túi ra, lặng lẽ hút một điếu thuốc, tâm trạng không bị ảnh hưởng.

Châu Tiếu quay đầu nhìn anh, trời đã tối rồi, trên đường thì ngựa xe như nước, rất náo nhiệt, xe lăn của Lê Diễn dừng dưới một gốc cây, anh mặc áo khoác màu đen, trên tay kẹp một điếu thuốc, đầu thuốc lấp lánh ánh lửa nhỏ. Anh không động đậy nấp trong bóng tối, cả người vừa cô đơn vừa lạnh lùng, cứ như là đang đứng ngoài cảnh xa hoa trụy lạc này vậy, hoàn toàn xa lạ.

Cho dù Châu Tiếu không nhìn rõ mặt anh, cũng biết nhất định là ánh mắt anh lúc này vô cùng lạnh nhạt.

Cô đi đến cạnh anh, hỏi: “Không gọi được xe thì làm sao?”

Lê Diễn nhả ra một ngụm khói, híp mắt nói: “Cô thử dùng app xem, vẫy tay như vậy, người ta nhìn thấy tôi, thì sẽ không dừng đâu.”

Châu Tiếu: “…”

Thấy cô không có phản ứng gì, Lê Diễn liếc cô một cái, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Tôi không có cài app gọi xe, chưa từng dùng, cô gọi đi.”

Châu Tiếu thấp giọng: “Tôi cũng không có cài, chưa từng dùng, tôi không biết.”

Lê Diễn: “…”

Hai người đều im lặng, một lúc sau, đột nhiên Lê Diễn cười thành tiếng: “Sao cô còn quê hơn tôi thế?”

“Không phải, bình thường tôi không gọi xe.” Châu Tiếu có hơi ngượng ngùng, “Gọi xe đắt lắm, bình thường tôi toàn đi xe bus, nếu không thì đi xe đạp công cộng.”

Lê Diễn thở dài, không biết làm sao, lấy điện thoại của mình ra, bắt đầu nghiên cứu app gọi xe Didi trên weixin. Châu Tiếu không dám làm phiền anh, tiếp túc vẫy tay trên đường, lần này, vận may của cô khá tốt, khi Lê Diễn còn chưa nghiên cứu xong, một chiếc taxi đẫ dừng bên cạnh họ.

Tài xế là một người rất nhiệt tình, xuống xe mở cửa ghế lái phụ, giúp Lê Diễn lên xe. Châu Tiếu đứng bên cạnh, nhìn xe lăn của Lê Diễn dựa vào bên ngoài cửa xe, đặt hai chân của mình xuống đất, dựa vào người của tài xê để đứng lên, xoay mông, chầm chậm ngồi vào ghế lái phụ, lại kéo hai chân của mình vào, đặt xuống.

Cả quá trình không nói một lời.

Châu Tiếu cảm ơn tài xế: “Bác tài, cảm ơn bác nhiều ạ.”

“Đừng khách sáo đừng khách sáo.” Bác tài cười cười, “Chuyện nhỏ ấy mà, cậu nhóc này cũng không dễ gì.”

Lê Diễn cúi đầu, Châu Tiếu không nhin rõ mặt anh. Cô cũng không biết xếp xe lăn, ngược lại thì bác tài quen tay xếp xe lăn lại, bỏ vào cốp xe, sau khi lên xe nói: “Cha vợ của tôi bị liệt, mỗi lần ra ngoài đều do tôi đưa rước, nếu không thì khó mà gọi được xe, bây giờ rất nhiều người đều sợ phiền phức, nhưng ai có thể đảm bảo mình sẽ không gặp khó khăn chứ? Cũng nên giúp đỡ lẫn nhau, đúng không nào?”

Châu Tiếu ngồi ở hàng sau, liên tục gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, hôm nay may àm gặp được bác, nếu không thì chúng cháu không biết bao giờ mới gọi được xe nữa.”

Bác tài khởi động xe, lại trò chuyện vài câu với Châu Tiếu, sau đó lại phát hiện bộ dạng sống dở chết dở của chàng trai ngồi bên ghế lái phụ, nghĩ rồi cảm thấy vẫn nên im lặng.

Xe chạy đến Vĩnh Tân Đông Uyển, bác tài lại giúp Lê Diễn ngồi về xe lăn. Lần này, Châu Tiếu không để Lê Diễn tự di chuyển xe lăn nữa, mà do cô đẩy anh đi.

Trong tiểu khu cũ này quá tối, đèn đường có mấy cái đã hỏng rồi, cô sợ anh nhìn đường không rõ.

Đây là lần đầu Châu Tiếu đẩy xe lăn, cảm thấy cũng không khó, cũng không tốn sức, nhưng cô vẫn đẩy hết sức cẩn thận.

Từ sau khi lên xe thì Lê Diễn không nói một lời nào, Châu Tiếu thầm nghĩ sao anh lại khó chịu nữa rồi? Là do khi nảy gọi xe hơn hai mươi phút mà không được sao? Hay là do những lời bác tài nói?

Người này thật sự rất đa cảm, lúc nổi giận thì la hét ầm ĩ, lúc không nổi giận thì trầm lặng không nói một lời, khó khăn lắm mới nói chuyện được vài câu, thật sự khiến cô đoán không ra.

Đến tòa lầu 36 mà Lê Diễn ở, Châu Tiếu có chút khó xử, Lê Diễn lên xuống xe đã khó khăn vậy rồi, ở đây sáu lầu, rốt cuộc làm sao mà anh leo lên đây?

Lê Diễn nhìn lên cầu thang tối đen, trầm giọng mở miệng: “Châu Tiếu, nghe tôi nói này.”

Châu Tiếu giật mình: “Hả?”

Lê Diễn tiếp tục nói: “Một lát nữa, tôi chờ dưới lầu, cô giúp tôi mang xe lăn lên lầu sáu, để ở hành lang là được rồi. Sau đó cô có thể đi được rồi, không cần đi cùng tôi, tự tôi có thể lên được. Sau khi lên, tôi sẽ gửi weixin cho cô,”

Châu Tiếu hỏi: “Tự anh đi lên?”

“Đúng.”

“Làm sao mà anh lên được hả?”

“Cô đừng quan tâm.”

“Tôi…” Châu Tiếu rất lo lắng, “Tôi có thể giúp anh mà.”

“Không cần cô giúp.”

“…” Châu Tiếu rất rối rắm.

Lê Diễn thở sâu một hơi: “Nghe rõ chưa? Hiểu rồi thì ở đây đợi tôi, lát nữa tôi gọi cô đi vào, thì cô hẳn vào.”

Châu Tiếu nhìn hành lang, kiên trì đáp: “Hiểu rồi.”