Định Kiến

Chương 72

Đêm đó Hứa Khiêm say quá trời quá đất, Nghiêm Mạc gọi xe đưa hai người về nhà, tiếp theo dìu y vào nhà.

Mễ Tô nghe thấy tiếng động, phe phẩy đuôi ngồi ở trước cửa, đôi mắt to màu lam chăm chú nhìn bọn họ. Mấy tháng vừa qua, nó đã hết thời kỳ xí hổ, bộ lông xinh đẹp bao phủ toàn thân. Lúc nằm ngang trông rất giống một tấm thảm lông xinh đẹp.

Nghiêm Mạc đẩy nó sang một bên, đỡ Hứa Khiêm say đến chuếnh choáng bất tỉnh dựa vào ghế sô pha. Hắn cúi người cởi tất và áo khoác ngoài vừa dày vừa nặng giúp y. Đối phương dường như đang ngủ, hai mắt khẽ nhắm, mặc cho Nghiêm Mạc làm gì đi chăng nữa cũng không phản ứng. Thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ ngắn ngủn, mơ hồ.

Sắc mặt Hứa Khiêm rất đỏ nhưng tay chân lại lạnh lẽo. Nghiêm Mạc nắm tay hắn chà xát, phát hiện tay trái và tay phải Hứa Khiêm khác nhau. Đốt ngón tay trái rõ ràng không bình thường, thậm chí còn hơi...... vặn vẹo.

Hắn nhất thời không thả tay ra, không tự chủ vuốt ve các đốt ngón tay, ngẩn người.

Ngón tay Hứa Khiêm cuộn lại, đầu ngón tay vuốt vuốt lòng bàn tay hắn, lại còn gãi nhẹ vào tay hắn.

Người kia như bị điện giật giật mình, ánh mắt hoảng loạn, trái tim đập thình thịch, cảm xúc đều tụ lại ở ngực, như là có cái gì sắp phá đất chui lên —

Hứa Khiêm mơ mơ màng màng trở người, không cẩn thận lăn xuống dưới sô pha.

Nghiêm Mạc hoảng sợ, vội vã tiến lên ôm y, mang vào trong phòng tắm.

Mở nước ấm vào trong bồn tắm lớn, Nghiêm Mạc đặt Hứa Khiêm ngồi ở trên bồn cầu, còn mình thì nửa quỳ trước người y, cởi từng cái cúc áo một. Rượu làm cho làn da hơi ngăm đỏ lên, sờ lên ấm áp, khiến hắn nhớ tới cái đêm không lâu trước đây, nhớ đến dáng vẻ mắt Hứa Khiêm đỏ bừng vì bị trúng thuốc......

Nghiêm Mạc hít sâu một hơi, quăng mấy suy nghĩ bậy bạ ra khỏi đầu, tập trung giúp y lau người.

Mãi cho đến khi đưa Hứa Khiêm đã sạch sẽ thả xuống giường, hắn mới giật mình lấy lại tinh thần. Phát hiện mình vậy mà có thể làm tất cả mọi chuyện tự nhiên đến thế, thậm chí không cảm thấy sai trái gì cả.

Tóc Hứa Khiêm còn hơi ướt dán vào trên trán có vẻ như càng làm cho làn da trắng hơn. Sắc mặt ửng hồng của y vùi vào trong lớp chăn mềm mại, lông mi khẽ run, hơi thở đều đều, rơi vào giấc ngủ say.

Nghiêm Mạc nhớ tới tối hôm nay tại trên bàn rượu, người này cách một cái bàn kính rượu với hắn. Đôi mắt hoa đào xinh đẹp cười đến híp lại, khóe miệng nhướn lên, cằm hơi hơi nâng lên, thần thái kiêu ngạo – song ánh mắt nhìn hắn lại mang theo sự dịu dàng rất khác.

Sự dịu dàng ấy tựa như một cái gai, khiến Nghiêm Mạc không thoải mái. Hắn vội nuốt rượu trong ly, một lần nữa ngồi trở lại xuống ghế, không dám ngẩng đầu nhìn đối phương nữa.

Nghiêm Mạc ngồi ở trên mép giường, dựa vào ánh sáng mông lung nhìn Hứa Khiêm đang ngủ say đến mất hồn.

Đôi mắt sáng rực kia đã khép lại, không còn nhìn chằm chằm khiến hắn cảm thấy nặng nề nữa. Đáy lòng Nghiêm Mạc thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có chút hoang mang.

Hắn vươn tay khẽ chạm vào tóc người nọ. Mái tóc ẩm ướt rất mềm, sờ lên giống như lụa vậy, không phù hợp với bề ngoài cao ngạo của y tí nào.

Ngủ say như vậy, không hề đề phòng...... Thậm chí là có chút yếu ớt, hoàn toàn khác xa hình tượng Hứa Khiêm trong suy nghĩ của Nghiêm Mạc......

Tim Nghiêm Mạc đập hẫng một nhịp. Hắn cứ như trốn khỏi phòng, đâm đầu chui vào phòng vẽ tranh.

Trong căn phòng trống trải, bức tranh kia lẻ loi đặt ở trên giá vẽ. Ánh sáng màu trắng của đèn huỳnh quang tạo thành cái bóng khiến bức tranh càng thêm thê lương. Nghiêm Mạc ngồi ở trước bức tranh, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào thuốc màu khô cứng, vuốt ve mỗi một tấc mỗi một nét bút. Hắn nhắm mắt lại, bả vai hơi hơi run, trên mặt rõ ràng đang giãy dụa.

Phải đưa ra lựa chọn thôi.

......

Bên tai truyền đến tiếng đóng cửa, Hứa Khiêm lặng lẽ hé mắt, xác nhận trong phòng không có ai, trở người.

Tối nay y uống rất nhiều, nhưng còn chưa say đến nỗi bất biết. Chỉ là Nghiêm Mạc suốt cả đêm cũng không chịu phản ứng mình, lúc ấy y mới đưa ra hạ sách này. Giả bộ say rượu để đối phương hầu hạ, không ngờ rằng cái tên này thoạt trông rất lạnh lùng nhưng trong xương vẫn là nóng.

Hứa Khiêm nghĩ vậy, không nhịn được cúi đầu, nhìn tay trái của mình. Trên đốt ngón tay phảng phất vẫm còn nhiệt độ của hắn, ấm áp muốn khóc.

Y đổi tư thế, kéo chăn vào ôm trong lòng, chôn mặt vào, hít thở mấy hơi thật sâu.

Một đêm ấy, Hứa Khiêm mơ một giấc mơ.

Y mơ thấy nười nhà đã lâu không thấy. Y mơ thấy người mẹ đã chết của mình đang cầm cành hồng, mặc váy trắng tinh, cười với y.

Nhiều năm không thấy, bà vẫn đẹp như vậy. Khóe mắt ngay cả một nếp nhăn cũng không, màu môi đỏ tươi không khác gì cánh hoa trong lòng.

Nước mắt Hứa Khiêm lập tức chảy xuống. Trong mơ y đứng trước mặt mẹ, phát hiện bóng dáng phía trước chỉ tới đầu vai y, gầy yếu mà nhỏ nhắn. Y chỉ cần dùng một tay là có thể kéo vào trong lòng.

Nhưng mà chính người phụ nữ nhỏ bé ấy đã ban sinh mệnh cho y.

Y cứ như vậy nhìn bà, mắt cũng không dám chớp. Y rất sợ. Sau khi chớp mắt người trước mắt liền biến mất không thấy...... Bà đã đến một nơi y mãi mãi không thể chạm được, ngay cả nhìn ngắm một chút thôi cũng là điều xa xỉ.

Viền mắt bắt đầu nóng lên, cánh mũi Hứa Khiêm phập phồng. Kí ức cuồn cuộn kéo đến như thủy triều nghẹn lại ở trong lòng y, nghẹn đến y khóc như mưa.

Trong mơ Hứa Khiêm khóc giống như đứa trẻ. Ở đây y rốt cuộc rút đi lớp vỏ kiên cường, lộ ra sự yếu ớt nhất trong lòng– Nhiều năm qua, y đã thay đổi rất nhiều. Y phủ thêm tầng tầng khôi giáp, vứt bỏ nước mắt vô dụng, dần dần trở nên mạnh mẽ. Bất kể là ai cũng không thể phá nổi. Song trong xương, y vẫn là thiếu niên cô độc và khát vọng ấm áp. Trái tim của y là mềm, là nóng......

Nếu có thể lựa chọn, y bằng lòng buông bỏ tất cả thành tựu từ trước đến nay để đổi về mẹ của y.

Trong lúc ngủ mơ, mặt Hứa Khiêm chôn ở trong chăn, tràn đầy nước mắt.