Định Kiến

Chương 28

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hứa Khiêm bị một đám thanh niên trẻ tuổi vây quanh bắt lên sân khấu, vốn định lên nói lời mở đầu nghiêm túc một chút, lại thường xuyên bị người ta hi hi ha ha cắt ngang, cuối cùng bóp trán bất đắc dĩ nhìn Lâm Ngữ Khê cuối cùng đã cướp chủ đề của y: “Cô cứ lên nói là được rồi.”

Người kia cười híp mắt nhìn y: “Vậy đâu được chứ, là lão tổng, đương nhiên anh phải nói chuyện… Nếu không nói được, vậy hát một bài hát cho chúng tôi đi!”

Cô vừa dứt lời, dưới đài đều là tiếng phụ hoạ, còn có chút nghịch ngợm huýt sáo lên. Hứa Khiêm dở khóc dở cười: “Thì ra mấy người ở đây chờ tôi là vì như vậy phải không?”

Giang Thành Vọng dẫn đầu quấy rối: “Hát một bài! Hát một bài!”

Cuối cùng Hứa Khiêm vẫn thoả hiệp, y hất tóc, tháo cà vạt ra: “Nói đi, muốn nghe gì?”

Dưới sân khấu toàn tiếng thét chói tai, còn lộn xộn đề cử cái gì cũng có, nào là Chiếc Giày Trượt, Trái Táo Nhỏ… Về sau Hứa Khiêm không chịu nổi nữa, vung tay lên, hướng về phía người điều chỉnh âm thanh ở bên kia nói to: “Phát nhạc ngẫu nhiên đi.”

“Cái này không được đâu lão tổng! Ngộ nhỡ ra một bài anh không biết, vậy phải làm sao…”

“Lo nhiều vậy làm gì chứ? Không biết thì liền cắt ngang bài hát, tôi xem có ai dám ngăn cản tôi.” Xong rồi nhìn đảo một lượt dưới sân khấu, quả thật không có mấy người lên tiếng. Trong lòng Hứa Khiêm cười thầm, vừa mới muốn nói chuyện, một khúc nhạc dạo quen thuộc đã vang lên…

Lại là một bài hát phổ biến nhất khắp mọi nơi.

Lúc đó Hứa Khiêm ngại lời bài hát này quá mức phô trương, chỉ đứt quãng nhớ vài câu, hôm nay theo giai điệu hát, cũng vẫn miễn cưỡng có thể theo kịp. Y hát vốn cũng không tồi, hôm nay lại tận lực đè thấp âm điệu xuống, giữa sự sâu lắng mang theo một chút âm sắc husky, càng gợi cảm đến cực độ. Mấy cô bé ở dưới sân khâu hoan hô đến khản giọng, Hứa Khiêm hát xong còn gọi người đem nước cho mấy cô uống, lại nói vài câu để kích động bầu không khí lên, lúc này mới xuống sân khấu.

Dưới sân khấu, y kéo Lâm Ngữ Khê qua nói: “Buổi tối mang mọi người ra ngoài ăn một bữa ngon, vui chơi cho đã một hồi, chi phí do tôi chi trả.”

“Anh không đi sao?”

Hứa Khiêm lắc đầu: “Tôi không can thiệp vào chuyện của mấy thanh niên trẻ các người… Tôi phải đi qua nhà kia thăm mèo.”

Lâm Ngữ Khê phì cười, phất phất tay: “Đi đi đi đi, nhớ trao đổi tình cảm với vị “cha” khác nhiều vào…” Hứa Khiêm sửng sốt một chút, ho nhẹ hai tiếng: “Hai chúng tôi không phải là loại quan hệ đó.”

Lâm Ngữ Khê mập mờ nháy mắt mấy cái: “Trước kia nghe Tiểu Giang nói, anh còn tìm phòng ở gần nhà hắn. ‘Con trai’ cũng cùng nhau nuôi, hai người các anh dự định khi nào sống chung?”

“Phòng ở là bởi vì… Bỏ đi, nói ra cô cũng không biết.” Hứa Khiêm buồn bực nắm tóc: “Tóm lại ở đây sẽ giao cho mấy người, chơi cho vui vẻ, nếu có người hỏi, thì nói thân thể tôi khó chịu nên đi trước…”

Lúc Hứa Khiêm rời khỏi công ty đã hơn tám giờ, đến nhà Nghiêm Mạc đã gần tới chín giờ. Người kia mua đồ ăn trở về dọc đường bị kẹt xe, khi về đến nhà chỉ thấy có người thậm thà thậm thụt ghé trên cánh cửa, sợ hết hồn.

“Khụ khụ…”

Hứa Khiêm bị người kia phát hiện có chút ngượng ngùng, nói cà lăm: “Tôi, tôi nghe Mễ Tô kêu ở bên trong…” Xong rồi đặc biệt chủ động giúp hắn cầm đồ đạc.

Nghiêm Mạc im lặng liếc nhìn y, giao bao lớn bao nhỏ vào tay y, dùng chìa khoá mở cửa.

Quả nhiên Mễ Tô đang ở cửa, lúc này vui mừng chạy ra, uốn éo kêu, nũng nịu cọ cọ gấu quần của Hứa Khiêm.

Hứa Khiêm không thể chờ nữa tiếp tục chơi với nó, một lát sau, y thấy Nghiêm Mạc trên người mang tạp dề đi qua, mới hỏi: “Cậu chưa ăn cơm?”

“Dọc đường kẹt xe, không có thời gian ăn.” Trở tay cột dây lại, Nghiêm Mạc chọn một vài thứ trong số đồ ăn mua về hôm nay, ngẩng đầu chỉ thấy Hứa Khiêm ôm mèo, trơ mắt nhìn hắn, không khỏi có chút buồn cười: “Không phải công ty có tiệc ăn mừng sao? Anh không đi?”

Hứa Khiêm làm bộ đáng thương nói: “Tôi đây không phải là vì vội vàng chạy về thăm nó sao… nên không đi.”

Mễ Tô liếm liếm cằm y, meo một tiếng.

Nghiêm Mạc hơi bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ, trong lòng không biết sao mềm nhũn liền nói: “Vậy… tôi giúp anh làm chút gì đó.”

Hứa Khiêm tiến tới phía trước hôn hắn một cái, khen: “Nghiêm Tiểu Mạc cậu quá đảm đang! Thật muốn cưới cậu về nhà…”

Khi y nói lời này rõ ràng không suy nghĩ nhiều, Nghiêm Mạc lờ đi có chút lúng túng quá độ, đi vào nhà bếp: “Anh có kiêng kị cái gì không? Lòng trứng gà có cần chín…”

Hứa Khiêm ôm Mễ Tô đứng ở cửa, một hơi trả lời tất cả các vấn đề, lại nhéo nhéo cái đệm thịt mềm mềm: “Hình như nó đói bụng phải không? Tôi sẽ đút cho nó ăn gì đó, cậu để đồ ăn cho mèo ở đâu?”

“Trong tủ bát cạnh TV, hộc thứ ba từ dưới lên. Mễ Tô còn nhỏ nên sức ăn không nhiều, tôi có để một cái thìa ở bên trong, anh lấy cái muỗng nhỏ ra, dùng nước ấm tráng qua, đút từng chút một, nhất thiết đừng ăn nhiều…” Đầu này Nghiêm Mạc vừa nấu nước vừa thái rau, còn không quên dặn dò: “Vừa vừa là được rồi, không cần ăn quá no, ngộ nhỡ tiêu hoá không tốt sẽ xảy ra vấn đề.”

Hứa Khiêm nghiêm túc nghe hết, cẩn thận lấy một ít cho vào bát ăn của mèo, sau khi chuẩn bị xong trả lại cho Nghiêm Mạc xem: “Như vậy được không?”

“Hơi nhiều.”

Hứa Khiêm dùng chiếc đũa hất một chút ra ngoài.

Nghiêm Mạc gật đầu: “Đủ rồi, đi đút đi…”

Hắn vừa dứt lời, chợt nghe tiếng ùng ục truyền tới từ trong nồi, quay đầu lại nhìn là nước sôi tràn ra, vội vàng đưa tay muốn tắt lửa, kết quả bị nước làm phỏng, lập tức đỏ một mảng lớn.

Hứa Khiêm sợ hết hồn, buông bát cho mèo xuống một bước phóng tới phía trước, nắm lấy tay hắn dội nước lạnh xuống, vừa dội vừa mắng: “Cậu ngốc hả! Không thấy nước đều trào ra ngoài cả sao? Găng tay cách nhiệt ở ngay bên cạnh sao cậu không dùng chứ?”

Nghiêm Mạc bị y nói hơi sửng sốt: “Chỉ là nóng một chút thôi, không sao đâu…”

Hứa Khiêm nặng nề chậc một tiếng: “Con mẹ nó cậu không tiếc cái tay vẽ tranh, chờ thật sự xảy ra chuyện gì chỉ có cậu khóc đi. Trong nhà có thuốc không? Có thì tự mình bôi đi, còn lại giao cho tôi.” Nói rồi đeo găng tay vào, chỉnh lại ngay ngắn cái nồi nóng bỏng tay, ném nguyên liệu nấu ăn phù hợp vào.

Đầu đầy mồ hôi giằng co hồi lâu, vừa quay đầu lại phát hiện Nghiêm Mạc vẫn còn ở đây, Hứa Khiêm có chút không nhịn được: “Vì sao cậu vẫn còn ở đây chọt vào nó?”

Người kia đặc biệt ngờ vực nhìn y: “Anh sẽ làm sao? Cái này là muối, cái này là…”

“Cậu cho tôi là đứa bé ba tuổi hả? Anh đây nể mặt bộc lộ tài năng cho cậu, cậu đi xử lý tốt cái tay của mình đi, ngoan ngoãn đợi, à đúng rồi, thuận tiện đút cho Mễ Tô…” Hứa Khiêm nói, vớt rau cải đã được hâm nóng ra, xé một hũ súp gà cô đặc(1) bỏ vào, bắt đầu nấu canh.

Nghiêm Mạc nhìn y như vậy, cũng liền không nói gì, thành thành thật thật đi ra ngoài.

Một lát sau, Hứa Khiêm bưng đồ đã nấu xong xuôi lên bàn, gọi nghiêm Mạc tới dùng cơm.

Người kia vốn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận bi kịch, kết quả sau khi nếm thử một tiếng bất ngờ phát hiện mùi vị cũng không tệ lắm: “Thì ra anh biết nấu ăn hả.”

“Dĩ nhiên rồi, trước đây thời điểm còn nghèo không mua nổi thức ăn nhanh, liền mua chút nguyên liệu nấu ăn tự mình pha chế.” Hứa Khiêm cười cười: “Về sau có tiền, hiển nhiên không cần túng quẫn như vậy nữa, không phải gọi thức ăn ở ngoài thì đi ra ngoài xã giao, thời gian ở nhà cũng không nhiều.”

Ngọn đèn vàng nhạt, chiếu khắp gian phòng ấm áp, y nhìn lòng đỏ trứng lòng đào nổi lên trên bề mặt, cúi đầu cắn một miếng.

Hơi lạnh của trứng lòng đào tràn ra, miệng đọng lại đầy mùi hương.

Hết chương 28

—————–

(1) Hũ súp gà cô đặc (浓汤宝):



———