Định Kiến

Chương 13

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phim thương mại luôn chẳng có gì bổ ích, mục đích là để coi thoải mái ở rạp chiếu phim, Hứa Khiêm ở một bên phấn khởi vô cùng, Nghiêm Mạc không nghiêm trọng như y, nhưng cũng từ từ dung nhập vào nội dung, xem say sưa.

Khi nhân vật chính nhảy từ trên cao xuống, trong rạp chiếu phim toàn tiếng hít khí, ngay cả Hứa Khiêm cũng uống một hớp nước lớn cho đỡ sợ. Ở trong môi trường đen như mực mà dùng WeChat trao đổi thì không được phải đạo cho lắm, hai người vẫn duy trì trạng thái trầm mặc, mãi cho đến khi hết phim.

Khi đi ra từ phòng chiếu phim, Hứa Khiêm rõ ràng còn có chút chưa thoả mãn, cúi đầu tìm kiếm trên điện thoại di động những chuyện ngoài lề liên quan đến bộ phim, đang coi đến cao hứng, không chú ý có một bậc cấp ở dưới chân, thiếu chút nữa bị té, may Nghiêm Mạc ở bên cạnh kịp thời đưa tay ra đỡ y.

Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng chọn lựa buông tay, Hứa Khiêm đứng dậy ngượng ngùng ho khan, sau khi theo dòng người đi ra ngoài, mới hỏi hắn có muốn ăn chút gì không.

Nghiêm Mạc nói tuỳ ý.

Hứa Khiêm dùng reviews của mọi người tìm quanh vùng lân cận, phát hiện có một một nhà làm cháo sa oa* không tồi, liền lôi kéo người kia đi. Kết quả tới nơi mới phát hiện, ở đây buôn bán cực kì thịnh vượng, đã có một hàng dài đứng ở ngoài cửa, Nghiêm Mạc tiến lên lấy một phiếu, cảm thấy ít nhất còn phải chờ thêm hơn nửa tiếng nữa mới đến phiên bọn họ. Hứa Khiêm lại không chịu ngồi yên, lập tức tới cửa hàng ở phụ cận đi loanh quanh.

(*Cháo sa oa (砂锅粥): cháo nấu trong nồi đất)

Nghiêm Mạc đi nhà vệ sinh trở lại đã thấy Hứa Khiêm xách bao lớn bao nhỏ đứng ở cửa, không khỏi có chút sững sờ.

Hứa Khiêm không nói hai lời cầm một cái hộp nhét vào trong ngực hắn: “Cho cậu.”

“Đây là gì?”

“Chút ít đồ mà thôi, vừa rồi buồn chán tuỳ tiện mua, cậu không muốn có thể ném đi.”

Nghiêm Mạc nhíu nhíu mày, vừa mới định cự tuyệt, đột nhiên nghe người phục vụ gọi số, đành phải đi theo Hứa Khiêm vào trong trước đã.

Hai người đi tới vị trí được bố trí liền ngồi xuống, hắn còn muốn nhắc lại chuyện trước đó, nhưng luôn bị đối phương vô tình hay cố ý cắt ngang. Lúc trao đổi với người phục vụ Hứa Khiêm vẫn mở miệng, y tận lực ép tiếng lại thật thấp, nghe quái lạ hơn so với bình thường, thế cho nên cả quá trình gọi món ăn đặc biệt dài đằng đẵng.

Chờ đối phương chỉnh lý trên order xong và rời khỏi, Hứa Khiêm thở phào nhẹ nhõm, uống nước trà trong nhà hàng thấm giọng, lần nữa cúi đầu bắt đầu chơi điện thoại di động.

Nghiêm Mạc không có cách nào khác, đành phải đẩy hộp quà kia đến bên tay y, kết quả trong lúc quay người lại, đối phương đã lặng yên không tiếng động đẩy trở lại, cùng lúc đó, y còn nhắn một tin WeChat.

“Cậu không cần cảm thấy nợ tôi cái gì, với tình huống lúc đó, là ai tôi cũng đều sẽ cứu… Hơn nữa tôi nghĩ rằng, hai chúng ta cũng đã hợp tác một thời gian dài như vậy, không cần thiết căng thẳng như thế đi?”

Lúc Hứa Khiêm nói lời này đặc biệt giả vờ làm ra vẻ như không thèm để ý, trên thực tế tim đập nhanh đến khẩn trương, cũng may Nghiêm Mạc không thật sự chán ghét y như vậy, xét thấy sau này có khả năng hợp tác lâu dài, cũng vì thế mà xuống một bậc thang.

“Hứa tổng nói không sai, trước kia tôi cũng có chút thành kiến đối với anh, xin được nói lời xin lỗi tại đây.”

“Ấy, đều là bạn bè còn khách sáo làm gì chứ, nói cứ giống như trước đây tôi không có thành kiến với cậu… Khụ ừ, tóm lại, vậy chúng ta coi như là hoá giải hiềm kích lúc trước rồi chứ?”

“… Có lẽ vậy, bất quá đối với Văn Bân, tôi vẫn…”

Hứa Khiêm hơi không nhịn được liếc mắt: “Đã như vậy, không đề cập tới em ấy không phải là được rồi sao?”

Nghiêm Mạc luôn cảm thấy lời này của đối phương có chỗ nào không đúng, nhưng không nghĩ ra được nguyên do, chỉ đành gật đầu đồng ý.

Vì vậy hai người liền lấy phương thức quỷ dị như thế triển khai chung sống hoà bình… Ít nhất ngoài mặt là như vầy, mà trên thực tế, đúng như Hứa Khiêm nói, chỉ cần không đề cập đến cái người Văn Bân này, giữa bọn họ còn chưa tới mức không cấu xé nhau thì không được.

Sau khi từ ngoại tỉnh trở về, Hứa Khiêm rất nhanh tập trung tinh thần vào công việc đã chất đống thành núi, ngay cả Nghiêm Mạc email bản thảo thiết kế tới cho y, cũng sau chừng mấy ngày mới đọc được. Vì vậy y còn đặc biệt hồi âm để bày tỏ áy náy, tỏ ý trong khoảng thời gian này mình quá bận rộn, chờ hết bận nhất định sẽ gặp mặt bàn bạc vân vân…

Khi Nghiêm Mạc đọc hơn phân nửa cảm thấy ngữ khí của người này đã khách khí hơn nhiều, kết quả kéo xuống, phát hiện là Giang Thành Vọng viết hộ, không khỏi khẽ cười ra tiếng. Nếu đối phương đã bận bịu như vậy, mình cũng không nên làm phiền quá nhiều, chỉ thỉnh thoảng đi một chuyến qua nhà đối phương, Hứa Khiêm lại đem chìa khoá giao cho y bảo quản, nhắn WeChat nói mấy ngày ngày nay mình sẽ ngủ lại trong phòng làm việc, không có ý định về nhà.

Rút cuộc có một tối nọ, Hứa Khiêm ra ngoài xã giao uống say mèm, khi Giang Thành Vọng đưa y trở về liền phát hiện Nghiêm Mạc vẫn còn đang ở đó, khi người này đang vẽ bản thảo thiết kế thì sơ suất ngủ thiếp đi, mở mắt ra đã thấy quá 0h, vội vàng thu thập đồ đạc chuẩn bị rời khỏi, vừa kéo cửa ra, liền nhìn thấy Hứa Khiêm như một bãi bùn nhão té xuống đất, Tiểu Giang ở một bên đang cấp bách đến mặt đỏ rần, thấy hắn giống như thấy được ân nhân cứu mạng.

“Y thế này là… uống bao nhiêu rượu?”

Cách thật xa, Nghiêm Mạc liền bị mùi rượu trên người đối phương xộc tới, theo bản năng nhíu nhíu mày. Giang Thành Vọng ở một bên gượng cười: “Hứa ca cũng không có cách nào khác, mấy vị đại lão kia lúc nào cũng muốn rót cho anh ấy… Đây vẫn chỉ là hơn nửa hiệp, Hứa ca chống đỡ đến ý thức cuối cùng mới gọi điện thoại cho tôi, bây giờ anh ấy rút lui, tôi phải trở về thay anh ấy cáng đáng, vậy, ngài có thể thay tôi chăm sóc anh ấy một đêm được không?”

Nghiêm Mạc gật đầu, cùng với Giang Thành Vọng kéo con ma men vào trong phòng, người kia vội vội vàng vàng rời đi, để lại một mình Nghiêm Mạc và Hứa Khiêm chung phòng.

Bây giờ người nọ đang xụi lơ ở trên ghế salon, lồng ngực phập phồng, cổ áo mở rộng, lộ ra bộ ngực ửng đỏ, toàn bộ trên trán đều ướt đẫm, men say phủ xuống khiến trước mắtt đều lờ mờ, toát lên vài tia sa sút tinh thần.

Nghiêm Mạc do dự mấy giây, vẫn đi tới phía trước, đem y vào phòng dội nước tẩy rửa một chút, nửa đường thì Hứa Khiêm ói ra, gập cả người ôm lấy bồn cầu một hồi lâu, quả thật rất chật vật. Nghiêm Mạc sợ y bị sặc, dùng tay vỗ lưng y một chút, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đến sau đó thậm chí hơi thất thần.

Mãi cho đến khi Hứa Khiêm cúi đầu gọi ra một cái tên.

“… Bân Bân.”

Nghiêm Mạc bỗng nhiên hiểu ra, kỳ thật người trước mặt này cũng giống như mình, vẫn không thể thật sự buông được Văn Bân.

Chỉ là Hứa Khiêm khác với hắn, y thích giấu cái phần không được như ý và chật vật kia, giả vờ ra vẻ thoải mái, ép buộc bản thân nhanh chóng quên đi —— mà trên thực tế, yêu đến sâu đậm, rốt cuộc bị thương cũng chỉ có thể là bản thân.

Bây giờ y say như chết, bẩt tỉnh nhân sự, vẫn còn có thể mơ mơ màng màng kêu Bân Bân, nhất thời không biết nên tức giận hay xót xa, dù sao bọn họ cũng là đồng bệnh tương lân.

Hắn lặng lẽ chờ đối phương ói xong, dùng nước nóng lau thân thể, cuối cùng phủ thêm một áo choàng tắm, đưa vào phòng ngủ khô ráo, sau khi đắp kín chăn im lặng rời khỏi.

Nghiêm Mạc tính quên đi chuyện phát sinh tối hôm nay, dù sao Hứa Khiêm trọng sĩ diện như vậy, tuyệt đối sẽ không muốn biết mình đã mất phong độ trước mặt tình địch, nhưng trải qua lần này, hắn cũng nhận thấy rõ ràng một chuyện.

Hắn và Hứa Khiêm, vĩnh viễn không thể trở nên thật sự tâm giao.

Bởi vì có một số vấn đề, không phải không nói ra ngoài miệng thì cũng sẽ không tồn tại.

Hết chương 13

——————

Cháo sa oa: