Định Kiến

Chương 109

Mấy ngày kế tiếp, hai người hầu như gắn nhau như hình với nhau.

Hứa Khiêm tuy ngoài mặt chưa nói đồng ý cho đối phương vào ở, Nghiêm Mạc cũng cực kỳ nhanh trí lén mua rất nhiều vật dụng hàng ngày để ở nhà, sau đó thuận theo lẽ mà mặc áo quần mua hồi cuối tuần vào, ban ngày mang theo vi tính qua chuẩn bị cho cuộc thi tài thiết kế, hơn 8h tối nếu Hứa Khiêm vẫn chưa về nhà, hắn sẽ gọi điện thoại tới, đã ăn thì sẽ đi qua chở, chưa ăn sẽ bắt đầu nấu đồ ăn. Hứa Khiêm hầu như không ăn cơm ở nhà, toàn bộ dụng cụ trong phòng bếp đều mới tinh, trong góc chất đống không ít hộp, đều là Giang Thành Vọng thay y mua đồ dùng hàng ngày online.

Nghiêm Mạc tốn chút thời gian sắp xếp lại, chờ thịt rã đông xong mới bắt đầu thái rau... Hứa Khiêm về đến nhà đã thấy đèn sáng trong phòng khách, Nghiêm Mạc đang đi qua đi lại trong phòng bếp, bóng lưng mặc quần áo ở nhà sạch sẽ mà thon dài, tạp dề ở bên hông thắt cẩu thả, tay bị thương đeo găng tay, cẩn thận nhấc nồi, một tay kia quơ quơ cái vá lật qua lật về.

Hứa Khiêm cởi áo khoác, nhanh chóng vén tay áo âu phục lên, tiến lên phía trước nói: "Đến lượt tôi làm cho, cậu qua một bên nghỉ ngơi đi."

Nghiêm Mạc quay đầu lại hôn y một cái, "Sắp xong rồi."

Chờ tắt lửa xong, Hứa Khiêm để Nghiêm Mạc chuẩn bị chén đũa, còn mình múc đồ ăn ra, bưng lên bàn.

Nghiêm Mạc vươn tay ra gắp thức ăn cho y, "Bên chỗ các anh chắc đã xong rồi, mọi người nghỉ hết rồi."

"Thật ra hôm qua xong rồi, hôm nay chốt phần cuối, kết quả gặp được ông chủ quen biết..." Hứa Khiêm oán trách mấy câu, rồi nói: "Đúng rồi, cậu mua vé ngày về chưa? Ngày mấy?"

Đây là lần đầu y nhắc tới chuyện về nhà, Nghiêm Mạc sợ run một giây, hơi kích động mở miệng: "Còn, còn chưa mua, tôi chờ anh quyết định ngày về mới mua..."

Hứa Khiêm suy nghĩ một chút, "Vậy cậu mua vé ngày mồng tám đi."

"Được."

Chờ cơm nước xong, Hứa Khiêm bảo Nghiêm Mạc đi cho mèo ăn, còn mình rửa chén.

Mèo ragdoll vốn là loại mèo cỡ lớn, bây giờ cũng đầy một tuổi, lông dài toàn thân trải trên đất như cái đệm, Nghiêm Mạc dùng lược đặc biệt chải lông cho nó, rồi quét sạch lông mèo đầy đất, chờ xong hết việc đã hơn 9h, Hứa Khiêm ngã người trên ghế salon, TV vẫn mở nhưng người đã ngủ.

Nghiêm Mạc đẩy y một cái, "Dậy đi tắm đi rồi ngủ tiếp."

Hứa Khiêm ngáp đi vào phòng tắm, khi đi ra cả người đều thanh tỉnh, y liếc liếc Nghiêm mạc, tìm một cái áo khoác dày phủ lên, cầm điếu thuốc và bật lửa đi lên sân thượng.

Một lát sau Nghiêm Mạc cũng đi ra, đứng sau lưng bóp vai cho y, Hứa Khiêm thoải mái ngửa đầu, tựa vào ngực đối phương.

"Kể một chút với tôi về nhà cậu đi." Y nói.

Động tác trong tay thoáng dừng lại, Nghiêm Mạc hít một hơi thật sâu, nỗ lực ổn định âm thanh của mình: "Nhà tôi làm nghề buôn bán... bố mẹ đều văn mình, cũng rất giản dị, nói tóm lại cũng coi như dễ ở chung... tóm lại anh không cần quá căng thẳng."

Hứa Khiêm khẽ cười một tiếng, trở tay nắm tay hắn, "Người hiện tại đang căng thẳng là cậu đấy..."

"Tôi đương nhiên căng thẳng rồi, qua nhiều năm như vậy, đây chính là người đầu tiên tôi dẫn về." Nghiêm Mạc khẽ ho nhẹ hai tiếng, gò má phát nóng, "Hứa ca, mặc kệ anh tin hay không, tôi thật sự chưa bao giờ xuất quỹ... Coi như là trước kia đối với Văn Bân, cũng chỉ là... nhưng mà qua nhiều năm như vậy vẫn không có bạn gái, bọn họ có lẽ cũng nhận ra chút gì đó, nhưng nói thật, tôi, tôi rất căng thẳng..."

"Thật ra cậu đâu cần phải làm thế này –"

"Không, tôi muốn." Nghiêm Mạc cúi đầu xuống, hôn nơi đầu ngón tay Hứa Khiêm, "Tôi cần cơ hội này để chứng minh với anh quyết tâm của tôi. Hơn nữa chúng ta sớm muộn gì cũng phải đi tới bước này, Hứa ca, tôi muốn cho anh một gia đình."

Môi đối phương nóng như sao hoả rơi xuống trên da, làm trái tim y run rẩy.

Đây là lần đầu tiên Hứa Khiêm nhận được lời hứa như vậy, cho dù kết quả ra sao, thái độ Nghiêm Mạc đủ làm y xúc động – là y quá dễ dạng rung động? Hay là yêu thích đối với người này đã khắc sâu đến mức độ dung túng, Hứa Khiêm cũng không rõ, nhưng tỉnh táo nhất so với bất cứ thời khắc nào, y đích thật cảm nhận được rằng Nghiêm Mạc đã yêu.

Những khúc mắc cùng tổn thương đã qua đi cuối cùng sẽ bị thời gian lau sạch, chỉ còn phần chân thành kia, vẫn tiếp tục giữ lấy tình cảm mỹ hảo ấy, chỉ cần nhìn vào con tim.

Ít nhất cho tới bây giờ, Hứa Khiêm nghĩ, y rất hạnh phúc.

Dù sao cũng là về nhà gặp bố mẹ, Hứa Khiêm vơ vét xung quanh không ít quà tặng khi tới thăm nhà, căn bản là mỗi người một phần, y tra gia phả rồi dường như đối chiếu với danh sách, Nghiêm Mạc ở một bên nhìn, hơi bất đắc dĩ, "Kỳ thật anh không cần khách sáo như vậy đâu, nhà chúng tôi..."

"Tôi biết nhà cậu không thiếu chút tiền này, nhưng tôi cảm thấy dù sao cũng là bậc bề trên, thế nào cũng phải cầm theo ít đồ gì đó." Hứa Khiêm cắn điếu thuốc lá, búng tờ giấy trong tay một cái, lưu manh nói: "Cậu nói xem, nếu tôi không thể biểu diễn một chút, sao bố mẹ vợ có thể yên tâm giao cậu cho tôi đây."

Nghiêm Mạc bị y làm cho nghẹn một chút, ngược lại mỉm cười, "Thì ra đây là sính lễ của anh à..."

Hứa Khiêm nhéo nhéo khuôn mặt tươi cười của hắn, "Không phải sao?"

Nghiêm Mạc nháy mắt một cái, "Vậy tôi phải bắt đầu chuẩn bị của hồi môn rồi."

"Tên nhóc cậu thật tự giác."

"Ai bảo tôi yêu anh chứ?" Nghiêm Mạc vươn tay ra ôm lấy y, "Hứa ca, tôi sẽ khiến người nhà tôi chấp nhận anh... cho nên, anh không cần lo lắng."

Hứa Khiêm khẽ thở hắt ra, nói: "Ừ."

Nháy mắt đã tới ngày cất cánh, hai người sửa soạn xong một vali thật to, vừa ra đến trước cửa, Nghiêm Mạc vươn tay tháo băng ra, xoay người liền thấy Hứa Khiêm chăm chú nhìn hắn, không nhịn được cười nói: "Không sao, tôi đã sớm nói hết với bố mẹ rồi, đây là tự tôi không cẩn thận làm cho..."

Hứa Khiêm gật đầu, nhưng sắc mặt không thấy tốt hơn, y nắm tay Nghiêm Mạc khẽ nhéo một cái, nghiêm túc nói: "Sau này, cậu còn làm cho bản thân thành như vậy nữa, tôi cũng sẽ không cần cậu nữa."

"Nhưng lúc..."

"Không nhưng nhị gì hết, chúng ta sẽ không gặp lại chuyện ngoài ý muốn như vậy nữa, vĩnh viễn sẽ không." Hứa Khiêm cắn bờ môi y xuống, "Năm mới rồi, đừng nói chuyện xui xẻo nữa."

Nghiêm Mạc cưng chiều gật đầu, "Được, anh nói phải."