Định Hải Phù Sinh Lục

Quyển 1 - Chương 18: - Huyễn thế

Trần Tinh bị xoay cho đầu óc quay mòng mòng, toàn thân thì đau đớn, như thể vừa xuyên qua mặt gương kia thì cả người bị một cái bánh xe bự chảng nghiền nát, cậu vô thức vớ lấy những thứ có thể tóm được. Cậu nghe Hạng Thuật gọi lớn bên tai, khổ nỗi nghe không rõ, đến khi một tiếng động lớn vang lên, Hạng Thuật ôm chầm cậu, nghiêng người đưa lưng đập vỡ cả một bức tường, kế tiếp thì "ầm", bức thứ hai, lại ầm, thêm bức thứ ba.

Cuối cùng, Hạng Thuật dùng cơ thể làm đệm thịt, đập thiệt mạnh lên tường mới chấm dứt xu thế đó, bấy giờ mới ngừng lại. Hắn ôm Trần Tinh, hai người ngã trượt xuống đất.

Dù là Hạng Thuật có võ công độc nhất vô nhị thì sau khi đâm vỡ ba mặt tường với tốc độ cao, khóe miệng cũng phải chảy máu, hắn nằm lấy hơi một lúc mới giãy giụa đứng dậy.

Trần Tinh đứng dậy thở không ngừng.

Trần Tinh: "Ngực ngươi cứng quá chừng, hại ta sắp bị... đập nát luôn. Hạng Thuật? Ngươi không sao chứ? Hạng Thuật!"

Hạng Thuật nằm thành hình chữ "大" trên đất, thở mấy hơi liền, cả người nhuộm đỏ máu.

Trần Tinh nhìn chung quanh, phát hiện đây là một hoa viên, mình và Hạng Thuật ôm nhau, Hạng Thuật dùng lưng để cản, từ đại trạch cách đó không xa nghiền nát mấy mặt tường dễ như bởn, cuối cùng đập vào tường trong vườn mới ngã xuống.

"Đây là chỗ nào?" Trần Tinh nghi hoặc nói.

Hạng Thuật cật lực lắc đầu, cố gắng lấy tỉnh táo, hít sâu một hơi rồi nhíu mày.

Trần Tinh chạy vội tới, nhờ học y mà cậu nhìn phát biết ngay Hạng Thuật gãy ít nhất một cái xương sườn, nên luống cuống nói: "Mau ngồi xuống."

Hạng Thuật ngồi trên bậc thang ngoài đại trạch, Trần Tinh cởi võ bào màu đen để trần nửa người trên giúp hắn, tiếp đó nắn lại chỗ gãy xương.

Suốt cả quá trình Hạng Thuật không hề rên một tiếng, cánh tay khẽ run, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám trắng.

Trời đầy mây, chung quanh không có lấy một bóng người, không khí đầy sự quỷ dị.

"Oán khí mạnh quá." Trần Tinh cảm nhận được dòng khí âm lãnh dày đặc gần đó, hệt như chiến trường trải qua vô số lần gϊếŧ chóc.

"Thân thể ngươi khôi phục tốt hơn nhiều rồi." Trần Tinh nắn xương xong thì tiến vào đại trạch kia, chẳng nói chẳng rằng đã cởi mành che mặt xuống, xé làm băng vải, cột vào ngực bụng Hạng Thuật.

Nếu so với cái người gầy còm không ra hình lúc gặp ban đầu, thì hiện giờ cơ bắp Hạng Thuật đã phục hồi, cơ bụng đẹp như ván giặt đồ, cơ ngực mỏng mà thon gầy, vai lưng rộng lớn, đường cong vô cùng cân xứng. Trần Tinh không khỏi nhìn thêm mấy lần, nghĩ thầm, người này không chỉ mặt đẹp mà dáng người cũng đẹp nốt.

Băng bó xong, Hạng Thuật rất nhanh đã bình phục, mặc lại võ bào, nét mặt lành lạnh nhưng vẫn có chút thất thần như cũ.

"Có ai không?" Trần Tinh đứng dậy nhìn chung quanh.

Nơi này yên ắng quá độ, không hề giống bình thường.

Hạng Thuật từ từ đứng dậy, cúi đầu, nhìn vỏ kiếm rơi trên đất bị hút vào gương chung với mình.

Trần Tinh tiến vào dinh thự, băng qua bức tường bị hai người đụng nát, lúc tới gian bình phong thứ hai thì thấy một tấm bình phong bên cạnh. Trên bình phong là tranh vẽ đế liễn (xe vua ngồi) xuất hành, Trần Tinh nhìn một hồi thì thấy con dấu bên dưới, tỏ ra nghi hoặc.

Lại đi vào trong, Hạng Thuật lững thững theo vào.

Trần Tinh đi tới trước một chiếc gương, dựa theo bài trí bị hai người đụng nát, cùng phán đoán hướng gạch đá bay ra, chiếc gương đồng này chính là nơi mọi thứ bắt đầu.

Trần Tinh vươn tay chạm vào gương đồng, bị cản lại, cậu dùng tay gõ, gương đồng phát ra tiếng kim loại kêu lanh lảnh.

Hai người im lặng, không khí nơi này càng thêm quỷ dị.

"Yên tĩnh quá." Hạng Thuật nói.

Không có chim hót, không có tiếng côn trùng kêu cũng như tiếng người, thứ duy nhất, chỉ là tiếng gió xuyên qua những tán cây phát ra tiếng "xào xạc".

"Ngươi xem người trong bình phong kìa," Trần Tinh ra hiệu cho Hạng Thuật nhìn, "Tất cả đều giữ liễn bằng tay trái."

Hạng Thuật ngừng bước, đứng trước bình phong một hồi, Trần Tinh từ cửa chính đại trạch này vòng ra ngoài, thấy cầu thang bèn lên lầu hai, ngoài cửa sổ là bầu trời âm u, lên thêm tầng nữa là đến đài cao lầu các, nhìn ra bên ngoài, thế mới biết nơi mình đứng là một loạt cung điện to lớn!

Cung điện hùng vĩ mọc lên như rừng, không thua kém nhiều so với Vị Ương cung của Phù Kiên, ngoài cung là phố lớn ngõ nhỏ đan chéo khắp nơi, trông như biển người tấp nập dưới vòm trời u ám.

Hạng Thuật cùng Trần Tinh đứng trước lan can lầu các, trông ra ngoài kia.

"Nơi này là thế giới trong gương," Hạng Thuật quan sát kiến trúc cùng chữ trên lan can, lẩm bẩm, "Mọi thứ đều trái ngược, tấm gương kia đã hút chúng ta vào đây."

Lầu các hiển nhiên là nơi hóng mát, trên này đặt một cái quạt tròn, mấy bộ y phục, Trần Tinh đột nhiên xoay người cầm y phục nọ ướm lên người.

Áo bào tay rộng, tà cong vải thẫm.

"Y phục thời Hán." Trần Tinh bỗng nhiên nảy ra một suy đoán kỳ lạ, vội bước xuống lầu, băng qua hoa viên, trời đổ mưa nhỏ tí tách, Trần Tinh nâng tay đón vài giọt mưa, trong mưa tản ra hắc khí lúc ẩn lúc hiện, rồi cậu tiến vào một điện khác, bài trí đèn lồng, bình gốm, đệm chăn, bàn trà, ... tất cả đều chứng thực suy đoán của cậu.

"Vị Ương cung!" Trần Tinh lập tức xoay người la lên, "Hạng Thuật! Ngươi đang ở đâu?"

Hạng Thuật hỏi: "Làm sao quay về?"

Trần Tinh: "Không! Đi theo ta! Mau! Chúng ta tới thành Trường An thời Hán rồi!"



Trường An hiện tại, trong ám thất dưới nền đất Tùng Bách cư.

Phùng Thiên Dật tháo mặt nạ xuống, đặt bên cạnh, đẩy xe lăn, lấy tấm gương được phủ bởi hắc khí trong tủ ra. Hắc khí lượn lờ quanh bảo kính quấn lên người hắn, như hòa cùng một thể.

Phùng Thiên Dật vuốt ve mặt gương, miệng lẩm bẩm, trong gương dần hiện ra hình ảnh Vị Ương cung thời Hán.

"Gâu!" Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một chú chó nâu vọt từ bên cạnh, cắn chiếc gương kia xông ra ngoài.

Phùng Thiên Dật: "!!!"

Phùng Thiên Dật quên béng nơi này vẫn còn một con chó! Tức thì quát: "Quay lại! Mau quay lại cho ta!"

Chú chó kia chạy trốn rất nhanh, chớp mắt đã ngậm gương biến mất dạng. Phùng Thiên Dật đành phải dùng sức đẩy xe lăn đuổi theo, khổ nỗi lực cách mấy thì tốc độ xe lăn vẫn có hạn, vừa lên tầng hai thì con chó kia đã ngậm gương chạy lên tầng một, lúc hắn thở hồng hộc lên được tầng một thì chó và gương đã biến mất.

Phùng Thiên Dật đẩy xe lăn ra ngoài, lo lắng nói: "Chó đâu?! Người đâu! Mau tìm chó cho ta! Chó kia tên gì nhỉ ..." Đang nói dở, hắn mới sực nhớ tên chú chó mà Phùng Thiên Quân ôm về, thế là cả giận: "Mau! Tìm con chó tên Hạng Thuật kia cho ta!"

Chú chó kia vẫy đuôi, chui từ lỗ chó trong hoa viên Tùng Bách cư ra ngoài, đã sớm chạy mất bóng.

Phùng Thiên Dật: ".................."



Thành Trường An thời Hán.

"Đi đâu?" Hạng Thuật nói, "Nói rõ coi! Trước hết cần phải nghĩ cách ra ngoài!"

"Tới tổng thự trước đã!" Trần Tinh đáp, "Nhất định có thể tìm được đáp án trong sở trừ tà! Đây là thành Trường An thời Hán trong quá khứ, cho nên sở trừ tà chắc chắn vẫn còn!"

Dựa theo bài trí và ấn giám dọc đường mà đoán, nơi đây có lẽ là thời Ai Đế. Nhưng sau Vạn Pháp Quy Tịch, tất cả pháp bảo trên đời đều mất hiệu lực, bảo kính có thần thông cỡ nào cũng không có cách nào phát động, chiếc gương dưới lòng đất đến cùng hút họ vào bằng cách nào? Tên Phùng Thiên Dật đáng chết kia đã sớm biết đến thứ này!

Trần Tinh bắt đầu tìm đường ra cung, hai người rời khỏi Vị Ương cung, dọc đường không có lấy một bóng người, không, thậm chí chẳng có nỗi vật sống, ngay cả chim tước hay bươm bướm cũng không tồn tại.

Hạng Thuật cau mày: "Ngươi đã nói tất cả pháp bảo đều không dùng được! Vậy chiếc gương này là sao?"

Trần Tinh: "Theo lý thì đúng là thế, ta cũng không biết vì ..." Trần Tinh đột nhiên im bặt.

Chờ đã ... Trần Tinh sực nhớ ra, sương đen quấn quanh gương ... tức là ...

"Có người dùng oán khí để thúc đẩy pháp lực của chiếc gương này." Trần Tinh nói, "Đây không phải quá khứ, mà là thế giới trong gương. Ba trăm năm trước, lúc tấm gương này còn pháp lực, nó có thể mô phỏng hiện thế! Phải rồi! Tác dụng của pháp bảo này, chính là phục chế ra hiện thế không người, không có bất kỳ sinh linh nào!"

Mặc dù Trần Tinh không biết nguyên lý của pháp bảo, nhưng dựa theo tình cảnh trước mắt, đại để có thể đoán ra vì sao sau khi xuyên vào gương mình lại đến thành Trường An thời Hán. Ba trăm năm trước, chiếc gương này có pháp lực dồi dào, vì vậy có thể giúp các thầy trừ tà qua lại giữa hiện thế và thế giới trong gương. Nhưng sau khi Vạn Pháp Quy Tịch, gương cũng mất đi bản lĩnh của nó.

Rồi sau này, không biết kẻ nào chiếm được nó, lại dùng oán khí trên thế gian tiến hành luyện hóa lại pháp bảo, vì vậy pháp bảo này bị oán khí thúc đẩy, lần nữa có được pháp lực hắc ám... Nhưng thế giới mà nó sao chép trong gương vĩnh viễn đọng lại vào thời khắc thành Trường An rơi vào Vạn Pháp Quy Tịch!

"Thật tốt quá!" Trần Tinh tán thưởng, "Thật là tốt quá..." Nói đoạn, cậu cùng Hạng Thuật chạy ra khỏi cửa cung, đột nhiên có cảm giác như xuyên qua một bức tường vô hình.

"Đây là gì?" Hạng Thuật cũng cảm nhận được, bèn nghi hoặc hỏi.

Nhưng không chờ hắn quay đầu, Trần Tinh đã chạm vào cánh tay Hạng Thuật, ra hiệu hắn mau nhìn, hai người đột nhiên trầm mặc.

"Ồ," Hạng Thuật nói, "Hay lắm, giờ chúng ta rốt cục cũng tìm được đám người kia chui ra từ đâu rồi."

Chi chít lúc nhúc trên đường phố là hàng loạt hoạt thi với y phục rách nát, tản ra mùi hư thối. Khắp phố lớn ngõ nhỏ hay thậm chí là nhà dân ở thành Trường An, hoạt thi gần như nhồi vào tất cả chỗ trống.

Nghe được động tĩnh, tất cả hoạt thi đồng loạt xoay người, trợn to cặp mắt đục ngầu, trông về phía hai người.

Trần Tinh dán lưng trên tường cao ngoài hoàng cung, chầm chậm di chuyển, nói: "Yo, nhiều Bạt ghê! Đâu ra nhiều Bạt quá chừng? Thật là thần kỳ quá ..."

Trong tay Hạng Thuật chỉ có một vỏ kiếm, lại không hề sợ hãi, hắn chắn trước người Trần Tinh.

"Hộ pháp," Trần Tinh lập tức nói, "Chúng ta đã giao ước, mọi thứ nhờ vào ngươi đó."

Hạng Thuật đành phải yểm trợ Trần Tinh để cậu mau chóng thoát thân trước, nhưng hai người vừa nhúc nhích, hoạt thi khắp đường phố đồng loạt vọt sang đây! Trần Tinh la toáng lên: "Sao chỗ này có nhiều vậy ..."

Hạng Thuật quát: "Chạy mau!"

Ngặt nỗi hoạt thi nhiều quá, thây như núi thi như biển, thoáng chốc đã vọt tới, nhất thời vây kín hai người, Trần Tinh ôm đầu trốn ra sau Hạng Thuật, sau đó chỉ thấy trước mặt trống trơn, bởi vì Hạng Thuật đã một chiêu đá bay toàn bộ hoạt thi vây quanh mình!

Tiếp theo lại tối sầm, hoạt thi lớp sau lại ùa lên. Sau đó lại sạch trơn, Hạng Thuật đẩy lùi lớp hoạt thi thứ hai, kéo Trần Tinh bắt đầu chạy trốn. Trần Tinh nghẹn họng nhìn trân trối, mới biết chiến tích huy hoàng khi đối mặt quân Tấn của Hạng Thuật là có thực, thời khắc này được thi triển, thân ảnh nhất thời như gió xoáy, phần lớn hoạt thi chất đống, đúng là tới bao nhiều bay bấy nhiêu, không con nào tiếp cận được họ.

"Đập đầu!" Trần Tinh hô, "Đập đầu chúng!"

"Đập không được!" Hạng Thuật gầm lên, "Không rảnh tay! Đằng trước còn không?"

"Ngập cả phố luôn!" Trần Tinh nói, "Còn nhiều lắm!"

Hạng Thuật: "......"

Hạng Thuật ném vỏ kiếm cho Trần Tinh, bắt đầu dùng cả quyền cước, cư nhiên tay không dọn ra một con đường, Trần Tinh ôm vỏ kiếm, nơm nớp lo sợ theo sau, đếm năm mười cho Hạng Thuật, hoạt thi trên đường bay tán loạn, bị Hạng Thuật túm lại làm vũ khí như bao cát, quét ngang, đập thẳng tới.

"Ba trăm chín mươi chín! Bốn trăm!" Trần Tinh hô, "Bốn trăm con rồi!"

Hạng Thuật: "Như vậy không được! Quá nhiều!"

Trần Tinh: "Có thể leo lên tường không! Chạy trên tường ấy?"

Hạng Thuật: "Chạy không ra! Kín quá! Không cách nào xông lên tường được!"

Hạng Thuật muốn thi triển công phu vượt nóc băng tường, thế nhưng sân quá nhỏ, vừa dọn được một mớ lại ập thêm mớ nữa, hoạt thi tuôn ra lấp kín đường, buộc lòng phải cưỡng chế kéo Trần Tinh lên tường, Trần Tinh lại hô: "Sẽ trật khớp đó! Đừng kéo kiểu đó! Tay của ta sắp trật khớp rồi!"

Hạng Thuật: "......"

"Không được!" Hạng Thuật nói, "Lui về!"

Trần Tinh: "Ta nghĩ cách xem! Ta ... chỉ biết phát sáng! A?! Phát sáng! Phát sáng được mà!"

Trần Tinh lập tức thôi thúc Tâm Đăng, nhất thời đàn hoạt thi trước mặt kêu rên, tản ra tán loạn.

Hạng Thuật thở hồng hộc, xương sườn chưa khỏi hắn, đau nhức vô cùng, nhìn chung quanh rồi lại nhìn Trần Tinh.

Trần Tinh: "Ai nha! Thật tốt quá!"

Hạng Thuật: "......"

Trần Tinh dựa lên tường của một tòa nhà cạnh phố, tay tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ của Tâm Đăng, đi tới đâu, hoạt thi tức khắc hình thành vòng vây bán nguyệt như cá diếc qua sông, không ngừng né tránh khắp nơi, bạch quang chiếu tới đâu, hoạt thi liền trốn tới đó, hệt như lần ở Long Trung sơn.

"Hah!" Trần Tinh đang cao hứng, suýt nữa lãnh một đấm của Hạng Thuật, cuống cuồng cúi đầu né, rêи ɾỉ, "Đừng đánh mà!"

Trần Tinh vừa tránh thì bạch quang Tâm Đăng cũng biến mất theo, đàn hoạt thi tức khắc gào điên cuồng, lại xông tới! Hạng Thuật chỉ uy hiếp vậy thôi chứ không thực sự muốn đánh cậu ngay lúc này, vội quát: "Sáng lên! Mau!" Dứt lời, hắn tóm cổ tay Trần Tinh, cưỡng chế kéo tay cậu về phía hoạt thi.

"Tay sắp đứt rồi!" Trần Tinh kêu la oai oái, "Nhẹ chút coi!"

Hào quang khôi phục, phần lớn hoạt thi lại bắt đầu tránh né.

Trần Tinh: "Có phải bây giờ ngươi muốn đánh chết ta không?"

Hạng Thuật: "......"

Hai người quan sát tứ phía, Hạng Thuật nói: "Đi mau!" Rồi nửa ôm Trần Tinh, kéo cậu về trước, đi rồi đi, bỗng dưng xoay người, Trần Tinh hoảng sợ: "Ngươi làm gì?!"

"Sau lưng!" Hạng Thuật mất kiên nhẫn.

Bạch quang Tâm Đăng tản ra như thiên địch của đàn hoạt thi, hào quang đi tới đâu, hoạt thi liền chạy tứ tán, nhưng sau khi ánh sáng dời đi thì hoạt thi phía sau lại chen tới.

"Vũ điệu xoay vòng của người Hồ đây hả?" Trần Tinh bị Hạng Thuật ôm, lúc thì xoay qua, lúc thì xoay lại, hệt như điệu nhảy của người Hồ.

Hạng Thuật: "Câm miệng."

Trần Tinh được Hạng Thuật nửa ôm tiến về trước, lại xoay ra sau, vòng tới vòng lui, nói: "Có phải lại muốn đánh ta không?"

Hạng Thuật: "Đúng vậy."

"Có ai không?!" Phương xa có tiếng nam nhân gào lên, "Mẹ nó, đây là chỗ quái quỷ nào?!"

Hai người đồng thời ngẩng đầu, trùng hợp nghe tiếng cầu cứu của Phùng Thiên Quân.

Trường An hiện thế, Vị Ương cung đã vào đêm.

"Người đâu?"

Lần đầu trong đời Phù Kiên bị lỡ hẹn ăn cơm tối, thế gian này, người dám từ chối lời mời của gã cũng chỉ có Đại Thiền Vu củi gạo không ăn, dầu muối không xơi.

"Nàng nói cho hắn chưa?" Phù Kiên Phù Kiên hỏi công chúa Thanh Hà.

Công chúa Thanh Hà cũng hoang mang, "Nói hắn biết cái gì? Ta làm theo phân phó của bệ hạ, bảo hắn và Trần Tinh cùng vào cung dùng cơm tối với bệ hạ."

Thác Bạt Diễm hẹn Trần Tinh hôm nay gặp, nhưng chờ mãi không tới, ở bên cạnh muốn nói lại thôi.

"Tìm xem," Phù Kiên bắt đầu có chút cảnh giác, nói, "Xem hắn có ra khỏi thành không."

Đêm gặp lần đầu, Phù Kiên còn chưa bắt đầu ám chỉ với Hạng Thuật đã bị châm chọc khiêu khích một trận, làm song phương đều nảy sinh cảnh giác, dạo gần đây còn thường nghe trong cung mật báo rằng —— di lão di thiếu các tộc ngông nghênh, đến yết kiến Đại Thiền Vu, hy vọng Hạng Thuật ra mặt chủ trì công đạo cho người Hồ.

Đổi lại mọi khi, Phù Kiên cũng chỉ cười nhạt, nhưng thuộc hạ liên tục báo cáo, đêm hôm khuya khoắt Đại Thiền Vu tới Tùng sơn nơi người Hán tụ tập, gặp gỡ Phùng gia bị nghi ngờ tạo phản, từ đó khiến gã không thể không nghĩ nhiều.

"Lúc quá ngọ," công chúa Thanh Hà thấy giấu không được, nếu Phù Kiên muốn tra thật, tình báo trong thành Trường An giấu không được gã, đành nói thẳng ra, "Đại Thiền Vu cùng Trần Tinh, đi theo đệ đệ của Phùng Thiên Dật — Phùng Thiên Quân."

Phù Kiên ngẩn ra, rất nhanh lấy lại tinh thần, phái Thác Bạt Diễm dẫn người đi tìm, lại căn dặn: "Bảo thuộc hạ ngươi nghe ngóng rõ ràng, tên Hán của Thuật Luật Không là Hạng Thuật. Đừng nói tìm Đại Thiền Vu, miễn cho xảy ra chuyện không lường."

Không phải Phù Kiên sợ Hạng Thuật cùng Phùng gia hợp mưu, gã chỉ muốn xem rốt cuộc Hạng Thuật đang bày trò gì, quân đội trong thành đều do thân tín của mình nắm trong tay, Đại Tần thống nhất phương Bắc đã lâu, tạo phản cũng không gây nổi sóng gió gì, Thác Bạt Diễm càng chắc chắn không phản bội gã.

Sau khi hay tin Trần Tinh qua lại thân thiết với Phùng gia, Thác Bạt Diễm sợ vạch ra nội tình gì, chỉ một lòng muốn tìm được Trần Tinh thật nhanh, khuyên cậu dừng cương trước bờ vực, bèn lập tức rời cung, đêm khuya phái người đến điều tra.

Thế giới trong gương, không rõ ngày đêm.

Lúc bị ném vào gương, Phùng Thiên Quân bị đụng cho đầu rơi máu chảy, sau khi miễn cưỡng cầm máu thì bị một bầy hoạt thi vây công, trước đó đã gặp một lần ở Long Trung sơn, nên chẳng có gì kinh ngạc. Hắn lập tức cất bước bỏ chạy, lẻn lên nóc một đại trạch, cúi người quan sát, hoạt thi bên dưới tụ tập thành đàn, nghểnh cổ dòm hắn, không bò lên được.

Phùng Thiên Quân thử bóc ngói ném xuống mấy lần, đập bể đầu vài con hoạt thi, chỉ khổ địch đông ta thì ít, dỡ được vài ngói đã trống trơn, còn dỡ nữa thì mình cũng rớt luôn, đành phải dừng tay, la hét cầu cứu.

Tiếp theo, hắn thấy Hạng Thuật cùng Trần Tinh chạy vội sang đây, Trần Tinh bị xoay cho mệt lừ, đành phải dựa tường đi ngang.

"Xuống đi!" Hạng Thuật gọi.

Trần Tinh đuổi hoạt thi bên dưới, Phùng Thiên Quân vội nhảy xuống, nhoáng cái một bầy hoạt thi lại vây lên, Phùng Thiên Quân hô: "Làm tốt lắm! Ta ở đây!"

Phùng Thiên Quân dồn sức chém gϊếŧ, muốn qua kia hội hợp với bọn Trần Tinh, Trần Tinh cùng Hạng Thuật đẩy nhanh tốc độ, chạy vội sang chỗ Phùng Thiên Quân, hào quang chiếu tới đó, hoạt thi như đàn dê bị đuổi cho giẫm đạp, chen chúc lên nhau. Phùng Thiên Quân bỗng ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, la lên: "Chờ chờ chờ ... Đừng chiếu vào ta ——"

Còn chưa kịp dứt lời, Phùng Thiên Quân đã bị hoạt thi tính bằng nghìn chạy trốn dọc trường nhai đụng cho ngã rạp, ngay sau đó, một bầy thoạt thi đông nghìn nghịt ép qua đường phố, giẫm lên người Phùng Thiên Quân.

Phùng Thiên Quân: "......"

Trần Tinh rốt cục cũng sang đó kéo hắn dậy.

"Chiếc gương kia ..." Phùng Thiên Quân chỉ chỗ mình tới, lúc ra dấu cho họ nhìn, Hạng Thuật lại đưa tay kêu hắn không cần nói nữa, bảo hắn đi theo Trần Tinh.

Trần Tinh bị xoay cho váng đầu não trướng, nghi thần nghi quỷ, còn phải đề phòng hoạt thi đột nhiên xông ra từ ngõ nhỏ ven đường, mệt chịu không thấu. Phùng Thiên Quân nói: "Tay còn lại của ngươi sáng được không?"

Trần Tinh: "Phải ha! Hai tay cùng sáng được mà."

Vì vậy hai tay trái phải của Trần Tinh cùng tản ra ánh sáng Tâm Đăng, nghiêng người đi ngang, một tay hướng về trước một tay hướng ra sau.

Phùng Thiên Quân: "Thế chẳng phải tốt hơn không, cả người ngươi sáng lên được chứ?"

"Vậy thì mệt lắm." Trần Tinh nói.

Phùng Thiên Quân đề nghị: "Ta cùng Đại Thiền Vu có thể nhấc ngươi đi."

Trần Tinh phủ quyết ý kiến này: "Pháp lực sẽ hao nhanh lắm, dù chỉ dùng chút pháp lực cũng đã rất mệt rồi."

Phùng Thiên Quân đành phải từ bỏ, ba người cứ thế đi qua nửa thành Trường An, Trần Tinh nói ra suy đoán của mình, Phùng Thiên Quân bèn hỏi: "Làm sao ra ngoài?"

Trần Tinh: "Đến sở trừ tà tìm manh mối, nếu đã vào được, nhất định sẽ có đường ra."

Phùng Thiên Quân: "Sao nơi này cứ âm phong từng trận, làm lạnh cả lưng."

Trần Tinh: "Có người dùng chiếc gương kia hấp thu lượng lớn oán khí."

Đang nói chuyện, Tùng sơn phía Bắc thành Tây thình lình xuất hiện, tọa lạc ngay khe sâu chân núi là một tòa dinh thự cổ kính.

"Nhất định là chỗ đó chắc luôn!" Trần Tinh nói.

Hạng Thuật cùng Phùng Thiên Quân từ hai bên đột nhiên tiến lên chắn trước người Trần Tinh.

Dưới chân núi, vô số bóng đen lúc nhúc chen tới, từ cuối trường nhai lượn vòng vào lối vào Tùng sơn, bóng đen không ngừng tụ tập trên đất càng ngày càng nhiều.

Phùng Thiên Quân lẩm bẩm: "Đây là yêu thuật gì?"

Trần Tinh sực nhớ tới bóng thích khách đuổi gϊếŧ mình cùng Hạng Thuật đêm đó!

Hạng Thuật trầm giọng: "Khó đối phó, cẩn thận."

Bóng đen không ngừng phun sương mù, tiếp đó gió xoáy nổi lên cuồn cuộn, gần hai mươi bóng đen trỗi dậy theo gió lốc, hình người dần rõ ràng hơn, hiện ra từng binh lính mặc giáp sắt đen.

Mà ở giữa cửa vào dưới chân núi, bóng đen lớn nhất xuất hiện, hóa thành võ tướng cưỡi chiến mã bạch cốt, mặc giáp sắt kỵ binh thời Tấn.

Trần Tinh: "Thích khách đêm qua!"

"Chắc không?" Hạng Thuật hỏi.

"Không sai được!" Trần Tinh nói, "Ta nhận ra mũ giáp của nó!"

Hạng Thuật: "Ta phụ trách giữ chân chúng, hai ngươi vào trong, sau đó ta sẽ hội hợp với các ngươi trong đó. Phùng Thiên Quân, ngươi chịu trách nhiệm đưa cậu ta vào trong an toàn."

Phùng Thiên Quân: "Không không không ... Thiên Trì, ngươi có thể phát sáng, bắt chúng ..."

Hạng Thuật: "Ra tay!"

Trần Tinh: "Chờ đã!"

Hạng Thuật không đợi trả lời đã hạ thấp người, mạnh mẽ bắn tới như liệp báo.

"Trong tay ngươi chỉ có vỏ kiếm!" Trần Tinh cùng Phùng Thiên Quân đồng thời phát điên, "Đại Thiền Vu! Mau trở lại!"