Nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, trong lòng Chủ tịch huyện Tiết Văn Long có một cảm giác chán ngán. Theo y, Chủ tịch thị trấn Liễu Kình Vũ này thật sự quá ngây thơ, không biết quy củ, lại cùng lãnh đạo đôi co như vậy. Nhưng suy xét về thân phận thần bí của Liễu Kình Vũ, y tạm thời còn chưa muốn trực tiếp trở mặt với hắn, cho nên kiên nhẫn giải thích nói: - Tiểu Liễu à, cậu không biết rồi, nếu như đập nước Cảnh Lâm không xả nước thì huyện trấn sẽ nguy mất, đến lúc đó thì tổn thất vô cùng to lớn. Thân là cán bộ lãnh đạo, cậu nhất định phải có tinh thần hi sinh, lấy đại cục làm trọng. Tuy rằng tôi cũng biết đập nước Quan Sơn các cậu sẽ chịu áp lực khá lớn, nhưng quả thực là không còn cách nào khác, cũng không thể để trên Huyện bị lụt được. Đúng rồi, các thôn ấp ven bờ hạ du đập Cảnh Lâm cũng đã được Huyện thông báo, yêu cầu làm tốt công tác phòng ngự, nhất là thị trấn Quan Sơn các cậu, trông coi đập nước Quan Sơn phải chú ý cẩn thận, tuyệt đối không được lơ là. Thị trấn các cậu nhất định phải kịp thời sơ tán dân chúng, đảm bảo an toàn tính mạng và tài sản của dân chúng, đây là chức trách của một Chủ tịch thị trấn như cậu. Nếu có vấn đề gì tôi sẽ hỏi cậu đầu tiên. Nói xong không đợi Liễu Kình Vũ có phản ứng, Tiết Văn Long liền trực tiếp cúp điện thoại.
Liễu Kình Vũ bên này vừa mới cúp điện thoại, lại có một cuộc điện thoại gọi tới, lần này là Bí thư Đảng ủy thị trấn Thạch Chấn Cường: - Tiểu Liễu à, tôi cùng đồng chí Hồ Quang Viễn, Vương Học Văn lập tức phải lên Huyện họp, mọi việc trong thị trấn cậu toàn quyền phụ trách, cậu phải làm tốt công tác phòng lụt, bố trí cho cư dân sơ tán an toàn, nếu xảy ra vấn đề gì thì tôi không bảo vệ được cậu đâu. Nói xong, Thạch Chấn Cường liền cúp điện thoại rồi lên xe rời đi, đồng hành còn có Phó chủ tịch thị trấn Hồ Quang Viễn và Vương Học Văn.
Trên xe, Vương Học Văn sắc mặt có chút xấu hổ nói với Thạch Chấn Cường: - Bí thư, hiện tại mọi việc đều giao cho Liễu Kình Vũ, nếu chẳng may bị vỡ đập thì làm thế nào? Trên Huyện có đổ trách nhiệm lên đầu chúng ta không?
Thạch Chấn Cường vô cùng tự tin khoát tay nói: - Sao có thể đổ trách nhiệm cho chúng ta, chúng ta là lên Huyện họp, toàn bộ công tác phòng chống lũ lụt là giao cho Liễu Kình Vũ, xảy ra vấn đề gì đều do hắn chịu trách nhiệm hết, điều này ông không phải lo lắng. Hơn nữa, chỉ một giờ nữa thôi là đại hồng thủy tràn vào, không biết thị trấn chúng ta sẽ biến thành cái bộ dạng gì, chúng ta nên biến khỏi mảnh đất thị phi này. Người nhà các ông cũng đều rút lên Huyện rồi chứ?
Hai người đều gật gật đầu, Hồ Quang Viễn nói: - Vâng, đêm qua đã rời khỏi thị trấn rồi.
Thạch Chấn Cường vừa lòng gật đầu: - Được rồi, mọi việc tiếp theo để Liễu Kình Vũ hứng chịu đi. Nói xong, trên khuôn mặt Thạch Chấn Cường lộ ra một vẻ đắc ý bí hiểm. Rất nhiều chuyện phía sau, y đã sớm an bài xong rồi.
Giờ phút này, Liễu Kình Vũ đứng ở đập nước Quan Sơn, nhìn nước sông Quan Sơn đang không ngừng dâng lên, ánh mắt lộ vẻ kiên nghị, nhìn sang Điền Lão Xuyên bên cạnh nói: - Điền Lão Xuyên, đập Quan Sơn nhất định là giữ không được, thảm họa lũ lụt là không tránh khỏi, để giảm thiểu tối đa tổn thất, ông hãy quay về tổ chức cho thôn dân nhanh chóng sơ tán, ngoại trừ những vật quan trọng thì các thứ khác không cần mang theo, nhanh chóng chạy đến Thiên Vương Lĩnh an bài, chỉ cần người không việc gì thì cái gì cũng có thể khôi phục. Mặt khác ông thông báo cho Trưởng thôn và Bí thư chi bộ các thôn khác, nói bọn họ cũng bố trí cho dân sơ tán đến Thiên Vương Lĩnh hoặc các vùng đất cao. Một giờ nữa tôi sẽ cho người phá hủy một đoạn đê đập, bảo đảm hồng thủy không tràn vào nhà mà chỉ tràn ra đồng ruộng thôi.
Điền Lão Xuyên nghiêm túc gật đầu: - Chủ tịch thị trấn Liễu, tôi nghe ngài. Nói xong, Điền Lão Xuyên lo lắng rời đi.
Liễu Kình Vũ lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số của Trưởng đồn công an thị trấn Hàn Quốc Khánh: - Sếp Hàn, tôi là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn Liễu Kình Vũ, ngay bây giờ anh hãy lập tức đưa mấy kg thuốc nổ đến đập Quan Sơn gần thôn Mã Lan.
Hàn Quốc Khánh sớm đã nhận được tin tức, đang tổ chức cho người nhà mình đón xe rút ra khỏi thị trấn, nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ, gã vô cùng áy náy nói: - Chủ tịch thị trấn Liễu, thật ngại quá, tôi đang bận rồi, không làm được việc gì đâu, anh tìm người khác vậy.
Liễu Kình Vũ sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: - Hàn Quốc Khánh, tôi không cần biết anh đang bận việc gì, nhưng tôi nói cho anh biết, hiện tại Bí thư Thạch đã lên Huyện họp, giao cho tôi quyết định mọi công việc trong thị trấn, nếu như anh kháng cự mệnh lệnh của tôi thì chính thức từ bây giờ tôi sẽ cách chức Trưởng đồn công an của anh, vĩnh viễn không cho quay lại nữa.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, Hàn Quốc Khánh chỉ thản nhiên cười, đồng thời cũng lạnh lùng nói: - Thật ngại quá, Chủ tịch thị trấn Liễu à, việc bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự anh không thể tự mình quyết định được, việc này cần Đảng ủy tiến hành thảo luận, hơn nữa tôi hiện tại chính là đang đi thực hiện nhiệm vụ Bí thư Thạch giao cho, cho nên tôi tạm thời không thể chấp hành chỉ thị của anh, thật xin lỗi. Nói xong, Hàn Quốc Khánh lập tức cúp điện thoại.
Lần này Liễu Kình Vũ thực sự tức giận rồi, tuy rằng không biết Hàn Quốc Khánh rốt cuộc đang làm gì, nhưng vào lúc này không ngờ một chút cũng không suy nghĩ cho dân chúng, Liễu Kình Vũ quyết định sau đợt này nhất định sẽ bãi miễn Hàn Quốc Khánh để răn đe, tạo uy tín cho mình ở thị trấn Quan Sơn. Tuy nhiên hiện tại Liễu Kình Vũ tạm thời không quan tâm đến y nữa, hắn vội vàng bấm số của Phó đồn công an Cổ Tân Vũ: - Sếp Cổ, tôi là Liễu Kình Vũ, vừa rồi tôi có gọi điện thoại cho Hàn Quốc Khánh nhưng anh ta từ chối chấp hành mệnh lệnh của tôi, hiện tại đã bị tôi bãi miễn tại chỗ rồi. Hiện giờ anh tạm thời đảm nhiệm chức Trưởng đồn công an thị trấn, trong vòng một giờ đồng hồ, anh lập tức đưa tới đập Quan Sơn đoạn qua thôn Mã Lan cho tôi 5kg thuốc nổ, có vấn đề gì không?
- Không thành vấn đề, tôi lập tức hành động. Cổ Tân Vũ nhận được chỉ thị của Liễu Kình Vũ thì lập tức không chút do dự đồng ý. Giờ phút này, Cổ Tân Vũ đang trực ở Đồn công an thị trấn. Mặc dù gã chỉ là Phó đồn công an nhưng mỗi khi có lũ về thì gã đều chủ động yêu cầu được ở lại trực đêm, chuẩn bị ứng phó với tình hình khẩn cấp. Cùng trực ban với gã còn có hai người nữa, cả ba đều xuất thân từ gia đình nông dân nghèo khó, hiểu biết rất rõ về tình hình bão lũ. Tuy rằng Cổ Tân Vũ không biết Liễu Kình Vũ cần đến thuốc nổ để làm gì, nhưng chỉ bằng việc Liễu Kình Vũ giờ phút này vẫn đang cố thủ ở đập nước Quan Sơn, trí tuệ và khí phách này cũng đủ khiến gã hết sức khâm phục. Cho nên gã không nói hai lời, trực tiếp tìm Trưởng ban chỉ huy Quân sự Doãn Xuân Hoa để lấy 5kg thuốc nổ, sau đó lập tức cùng với Vương Triều tự mình lái xe cảnh sát đội mưa đến đập nước Quan Sơn. Đưa thuốc nổ vào trong tay Liễu Kình Vũ, gã nói: - Chủ tịch thị trấn Liễu, số thuốc nổ này là tôi trực tiếp lấy từ Ban chỉ huy Quân sự, có thể điều khiển kíp nổ, khoảng cách là trên dưới 200m. Hy vọng có thể giúp ích được cho ngài.
Liễu Kình Vũ nhìn thấy Cổ Tân Vũ trên trán mồ hôi không ngừng nhỏ giọt, miệng thở hồng hộc nhưng tay cầm gói thuốc nổ vẫn hết sức vững vàng, trong lòng càng thêm hài lòng đối với vị Phó đồn công an này. Trong khi có những cán bộ đang tìm đường rút lui cho mình và người nhà thì vị Phó đồn công an bình thường này trong thời gian 40 phút ngắn ngủi đã đưa được thuốc nổ đến tay mình, người như vậy thực sự là một đồng chí tốt.
Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu, cười nói: - Thế nào? Ở lại đây cùng tôi đợi thời cơ để cho nổ đập nước, có dám không?
Cổ Tân Vũ không chút do dự gật gật đầu: - Chủ tịch thị trấn Liễu dám thì tôi có gì mà không dám? Không có vấn đề gì.
Sau đó Liễu Kình Vũ gọi điện thoại cho Phó bí thư Tần Duệ Tiệp, bảo cô cố gắng đẩy nhanh tiến độ, dân chúng sơ tán khỏi thị trấn đang hướng đến Thiên Vương Lĩnh. Tần Duệ Tiệp không chút do dự gật đầu, bởi vì lúc này cô đang làm chính là việc đó.
Giờ phút này, đâu đâu trong thị trấn Quan Sơn cũng là tiếng loa báo tin đập nước Cảnh Lâm chuẩn bị mở cửa xả, yêu cầu mọi người nhanh chóng dời đi. Trên các con đường liên thôn, từng đoàn người lũ lượt kéo về hướng Thiên Vương Lĩnh.
Lại hơn một giờ đồng hồ trôi qua, thời hạn hai tiếng đã hết, lúc này Liễu Kình Vũ nhận được điện thoại của Tần Duệ Tiệp và các Trưởng thôn báo tin các thôn dân đã sơ tán hết khỏi địa phương. Lúc này toàn bộ nước sông Quan Sơn chảy cuồn cuộn như ngựa phi, đợt này nối tiếp đợt kia, nước sông đã bắt đầu tràn qua mặt đập, tình hình trở nên nguy cấp. Liễu Kình Vũ biết rằng bây giờ chỉ mới bắt đầu mà thôi, chỉ sợ không được bao lâu thì nước sông sẽ ngập quá mặt đập. Nếu muốn giảm bớt tổn thất, chỉ có thể phá hủy một phần con đập, tạo thành dòng chảy cho nước sông, tránh cho toàn bộ con đập bị vỡ tung thì hồng thủy sẽ mất hướng, không thể khống chế được. Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ lập tức tìm một đoạn đê thích hợp để đặt bao thuốc nổ, sau khi bố trí cho mọi người một chỗ nấp an toàn, Liễu Kình Vũ rút lui về sau khoảng 200m, lên xe hơi, nhẹ nhàng nhấn nút điều khiển.
Lập tức một tiếng nổ mạnh vang lên, con đập bị phá một lỗ hổng lớn, thác lũ rốt cuộc đã tìm được chỗ phát tiết, điên cuồng tiến vào, gào thét hướng về phía đồng ruộng xanh mướt, trong nháy mắt nước lũ đã bao phủ toàn bộ khu vực.
Mà thời khắc này, Hồng Tam Kim cũng nhanh chóng phóng ô tô xa khỏi chỗ đó, cuối cùng tìm được một chỗ an toàn liền cho xe ngừng lại, Cổ Tân Vũ phụ trách canh gác, Liễu Kình Vũ mệt mỏi suốt hai ngày hai đêm rốt cuộc cũng đã có thể an tâm nằm trong xe ngáy o... o... Hiện tại đã là kết quả tốt nhất hắn có thể làm rồi, hắn không thẹn với lương tâm.
Nhưng mà, người đang mỏi mệt nằm ngáy o o kia không bao giờ có thể ngờ được, giờ phút này, trong Huyện thành, một âm mưu nhằm vào hắn đang được lập ra.