Liễu Kình Vũ cũng không phải đồ ngốc, hắn luôn luôn tin một câu nói của cha mình: “Trên thế giới không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có vô duyên vô cớ hận, đằng sau những việc không bình thường khẳng định cất giấu một động cơ không bình thường”.
Cho nên đối với cách làm của Hạ Chính Đức, Liễu Kình Vũ vừa đi hướng đến phòng làm việc của Chủ tịch Huyện, não vừa quay như chong chóng để phân tích đủ mọi động cơ trong đó.
Rất nhanh, Liễu Kình Vũ đi đến phòng làm việc của Chủ tịch Huyện, được thư ký của Chủ tịch Huyện là Phan Hồng Kiệt dẫn vào trong văn phòng.
Giờ phút này, Chủ tịch huyện Tiết Văn Long đang ngồi trong phòng làm việc phê duyệt văn kiện, tuy rằng nghe được tiếng bước chân của Liễu Kình Vũ nhưng ông ta không ngẩng đầu lên chút nào, vẫn chăm chú phê duyệt văn kiện như trước.
Liễu Kình Vũ chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế đối diện Tiết Văn Long yên lặng chờ đợi. Mà Phan Hồng Kiệt sau khi dẫn Liễu Kình Vũ vào phòng làm việc thì cũng đi luôn ra ngoài, không có quay lại, về phần nước trà cũng không mang đến cho Liễu Kình Vũ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Tiết Văn Long vẫn bận như cũ, tuy nhiên thỉnh thoảng ông ta cũng dùng khóe mắt quan sát trạng thái của Liễu Kình Vũ một chút.
Hơn nửa tiếng trôi qua, Liễu Kình Vũ không ngờ vẫn ngồi yên lặng trên ghế, không lộ ra chút mất kiên nhẫn nào, càng không lộ ra cảm xúc lo âu và xao động. Biểu hiện của Liễu Kình Vũ khiến Tiết Văn Long vô cùng giật mình. Ông ta thật không ngờ, một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ như Liễu Kình Vũ lại có thể tu dưỡng thành như vậy, điều này làm cho kế hoạch của Tiết Văn Long muốn hành hạ tinh thần Liễu Kình Vũ một chút đã không đạt được rồi. Ông ta để cây viết trong tay xuống, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nói với Liễu Kình Vũ: - Cậu là ai?
Liễu Kình Vũ vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nói: - Chủ tịch huyện Tiết, tôi là Liễu Kình Vũ, lúc trước đã nói với thư ký Phan thông báo với ngài rồi.
Tiết Văn Long gật gật đầu ồ một tiếng nói: - Ồ, như vậy à, tôi bận quá nên quên đi mất. Sao, tìm tôi có việc gì?
Nhìn thấy thái độ của Tiết Văn Long, trong lòng Liễu Kình Vũ thêm vài phần bất mãn, nhưng ngoài mặt cũng không để lộ ra, chỉ trầm giọng nói: - Chủ tịch huyện Tiết, thị trấn Quan Sơn chúng tôi bị thảm họa lũ lụt, tổn thất vô cùng thê thảm và nghiêm trọng, thức ăn và thuốc men cho dân chúng vô cùng khan hiếm, ngài xem trên Huyện có thể cấp một khoản cứu tế giúp chúng tôi…
Còn không đợi Liễu Kình Vũ nói dứt câu, Tiết Văn Long liền trực tiếp ngắt lời: - Ồ, chuyện này tôi cũng biết rồi. Nhưng đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu cũng biết đấy, trong thảm họa lũ lụt lần này thì toàn Huyện không chỉ có một mình thị trấn Quan Sơn các cậu bị tổn thất mà rất nhiều địa phương khác cũng gánh chịu hậu quả tương tự. Huyện chúng ta lại là một huyện nghèo, tài chính có hạn, hơn nữa ngay trước khi cậu đến chỗ tôi, Bí thư Đảng ủy thị trấn, đồng chí Thạch Chấn Cường cũng gọi điện thoại cho tôi, nhõng nhẽo xin thêm bốn trăm năm mươi ngàn nữa. Nói thật là khoản cứu tế xuống thị trấn Quan Sơn các cậu đã gấp đôi so với các xã, thị trấn khác rồi. Đồng chí Liễu Kình Vũ à, cậu phải biết thế nào là đủ chứ. Nếu cứ phát lung tung cho các cậu, chỉ e các cán bộ trên Huyện lương cũng chẳng đủ rồi. Tôi cũng biết cậu chạy đôn chạy đáo cũng là vì dân chúng thị trấn Quan Sơn nhưng việc gì cũng có giới hạn thôi, không thể đẩy tất cả tiền bạc về thị trấn Quan Sơn các cậu được, như vậy thì các xã, thị trấn khác sẽ có ý kiến đấy. Thân là lãnh đạo Huyện ủy, tôi nhất định phải suy xét công bằng. Cho nên, đồng chí Liễu Kình Vũ, hay là cậu đi chỗ khác kêu gọi đi, tôi thật không có cách gì ủng hộ cậu được.
Nghe Tiết Văn Long nói như vậy, sắc mặt của Liễu Kình Vũ liền bắt đầu khó coi, nhất là Tiết Văn Long nói Thạch Chấn Cường vừa mới xin được một khoản bốn trăm năm mươi ngàn, đây rõ ràng là đang khiêu khích mình, ngụ ý rằng chính mình đừng hòng mò được một cọng lông từ chỗ ông ta, chẳng qua là dùng lời nói cho uyển chuyển mà thôi. Tuy nhiên Liễu Kình Vũ là một người không dễ dàng chịu thua. Hắn hiểu rõ tình hình thị trấn Quan Sơn, cho dù Thạch Chấn Cường có mang thêm bốn trăm năm mươi ngàn nữa về thì cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi, căn bản không giải quyết được nhiều vấn đề. Cho nên hắn lại đưa ra bản ký tên phê chuẩn của Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức: - Chủ tịch huyện Tiết, đây là do Bí thư Hạ phê chuẩn, ngài xem có phải ký tên hay không, tôi sang Phòng tài chính Huyện lĩnh một chút. Chủ tịch huyện à, nói thật là thị trấn Quan Sơn chúng tôi tổn thất vô cùng nghiêm trọng, hiện tại rất nhiều người dân đều đang đợi gạo để bắc nồi đấy.
Nhìn thấy Liễu Kình Vũ đưa ra bản phê chuẩn của Hạ Chính Đức, sắc mặt Tiết Văn Long lập tức sa sầm, thanh âm cũng trở nên lạnh lùng: - Đồng chí Liễu Kình Vũ, tôi đã giải thích với cậu rồi, hiện tại tài chính Huyện căn bản cũng không còn tiền, đừng nói là Bí thư Hạ ký tên phê chuẩn, kể cả là Chủ tịch thành phố thì tôi cũng không có cách nào ký tên cho cậu được. Đồng chí Liễu Kình Vũ, không có việc gì thì cậu về trước đi, khi nào tài chính Huyện có tiền thì tôi sẽ bảo thư ký thông báo cho cậu một tiếng.
Nói xong, Tiết Văn Long liền cúi đầu bắt đầu phê duyệt văn kiện, căn bản không liếc nhìn Liễu Kình Vũ lấy một cái.
Nhìn thấy tình huống này, sắc mặt Liễu Kình Vũ càng trở nên khó coi. Hắn hiện tại đã hiểu được vì sao Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức lại rộng rãi với mình như vậy, hóa ra ông ta đã sớm dự liệu mình căn bản không thể nào lấy được tiền từ chỗ Tiết Văn Long. Hơn nữa, ông ta tay trái phê chuẩn một khoản hai trăm ngàn, thể hiện thiện chí với mình, tay phải lại lần nữa biểu hiện lôi kéo, phê thêm cho mình bốn trăm ngàn, đến khi gặp trắc trở ở chỗ Tiết Văn Long, hai tướng đối lập, mình không thể không vô cùng cảm kích Hạ Chính Đức. Thêm nữa đang tràn đầy bất mãn với Tiết Văn Long, chính mình chỉ có thể tăng tốc dựa vào Hạ Chính Đức thôi. Hiểu ra vấn đề này, Liễu Kình Vũ thầm nhủ trong lòng: "Xem ra tuy rằng rất nhiều người đều nói Hạ Chính Đức bị Tiết Văn Long áp chế, không thể nắm trong tay đại cục huyện Cảnh Lâm, nhưng Hạ Chính Đức này cũng không phải một người đơn giản, thủ đoạn phân hóa lôi kéo này sử dụng quá mức thuần thục rồi. Tuy nhiên, mặc dù là mình hiểu được dụng ý của Hạ Chính Đức nhưng lại không thể không cảm kích ông ta. Dù sao ông ta cũng có ý muốn xuất tiền giúp đỡ mình”.
Thấy Tiết Văn Long cúi đầu phê duyệt văn kiện không để ý đến mình, Liễu Kình Vũ nghĩ rằng mình nên rời đi rồi, có ở lại cũng không gặt hái được gì. Vừa lúc đó, Chủ nhiệm Phòng hành chính huyện Tả Minh Nghĩa đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một tập tài liệu đi đến trước bàn Tiết Văn Long, thản nhiên nhìn Liễu Kình Vũ một cái, sau đó đem tài liệu đặt trên bàn rồi nói: - Chủ tịch Huyện, phiền ngài ký tên vào đây.
Tiết Văn Long cầm lấy tài liệu nhìn thoáng qua, sau đó không chút do dự ký rẹt rẹt mấy chữ vào tập tài liệu.
Lúc này đây, Liễu Kình Vũ chuẩn bị rời đi, trong lúc vô tình liếc qua tập tài liệu, ánh mắt lập tức dừng ở tiêu đề: “Phê chuẩn mua xe công vụ huyện Cảnh Lâm”. Sau đó, trong mấy chục giây ngắn ngủi Tiết Văn Long ký tên, Liễu Kình Vũ đã dùng khả năng đọc nhanh như gió của một bộ đội đặc chủng quét mắt qua một lượt, rất nhanh đã đoán được tám, chín phần nội dung. Chính là Huyện chuẩn bị cấp cho Chủ tịch huyện Tiết Văn Long, văn phòng UBND cùng với Phòng tài chính 5 chiếc xe công vụ, rồi còn trang hoàng lại phòng làm việc của Chủ tịch Huyện, mua sắm thêm một số vật dụng, số tiền đổ vào đó cũng chừng hơn hai triệu. Mà Liễu Kình Vũ vẫn còn nhớ rõ Cổ Tân Vũ từng nói với mình, Tiết Văn Long có ham mê lớn nhất chính là chơi ô tô. Chiếc xe hiện tại ông ta đang dùng vừa mua từ trước tết âm lịch, thật không ngờ mới dùng được một thời gian ngắn mà Chủ tịch huyện đại nhân đã lại muốn thay xe mới. Nhất là khi hắn thấy Tiết Văn Long không chút do dự ký tên lên hai chữ “Đồng ý”, lửa giận trong hắn đã bạo phát hoàn toàn rồi.
Liễu Kình Vũ hung hăng đập lên bàn Chủ tịch huyện Tiết Văn Long, hai tay hắn chống lên bàn, thân mình hơi nghiêng về phía trước, căm tức nhìn Tiết Văn Long, nói: - Chủ tịch huyện Tiết, ông hơi quá đáng rồi. Chẳng phải ông vừa nói tài chính của Huyện không có tiền sao? Vậy sao Huyện còn có thể xuất ra hơn hai triệu để mua ô tô và đồ trang trí? Chủ tịch huyện Tiết, tôi vô cùng không hiểu, trong mắt của Chủ tịch huyện, rốt cuộc là mua ô tô quan trọng, trang hoàng phòng làm việc quan trọng hay là cứu nạn thiên tai cho thị trấn Quan Sơn, cho toàn Huyện này quan trọng hơn? Chủ tịch huyện Tiết, ông cũng đã biết, hiện giờ bao nhiêu gia đình trong thị trấn Quan Sơn chúng tôi vì thứ thảm họa lũ lụt này mà mất đi nhà cửa và tất cả tài sản, bao nhiêu người đang nhịn đói chờ Huyện và Thành phố vận chuyển vật tư cứu tế? Chủ tịch huyện Tiết, tôi có chút không rõ, vì sao dân chúng đang khốn đốn như vậy mà ông lại có tâm tư đi mua xe công vụ? Chẳng lẽ trong mắt ông, dân chúng còn không bằng một chiếc xe hơi sao? Chủ tịch huyện Tiết, ông có tiền mua xe, trang hoàng văn phòng mà lại không có tiền cứu tế nạn dân, tính giai cấp của ông ở đâu? Ở chỗ nào? Lương tâm của ông ở đâu? Ở chỗ nào? Ông tự hỏi lương tâm mình xem, ông còn xứng đáng là một Chủ tịch huyện không? Ông còn có tư cách là một Đảng viên không? Lương tâm của ông bị chó tha mất rồi sao?
Liễu Kình Vũ đã tức đến không còn kiềm chế được. Nghe một trận mắng mỏ của hắn, sắc mặt của Chủ tịch huyện Tiết Văn Long trở nên đen bầm như gan lợn, ông ta vỗ mạnh bàn, căm tức nhìn Liễu Kình Vũ, nói: - Liễu Kình Vũ, cậu bất quá cũng chỉ là một Chủ tịch thị trấn nhỏ nhoi, có tư cách gì chỉ trích Tiết Văn Long tôi. Tiết Văn Long tôi làm gì còn cần cậu khoa chân múa tay sao? Cậu cút ra ngoài cho tôi. Tả Mĩnh Nghĩa, lôi hắn ra ngoài, về sau không có lệnh của tôi thì không cho phép hắn vào văn phòng tôi. Một chút quy củ cũng không có. Đồ chó! Lúc nói những lời này, Tiết Văn Long lấy tay chỉ ra cửa chính, hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Kình Vũ. Một câu cuối cùng lại văng tục. Với ông ta mà nói thì đây là chuyện bình thường, lúc phê bình quở trách cấp dưới, văng tục cũng là việc thường xảy ra.
Nhưng mà ông ta không hề biết, một câu văng tục này đã hoàn toàn chọc vào tổ ong vò vẽ. Liễu Kình Vũ mặc dù giận dữ mắng mỏ Tiết Văn Long nhưng một câu nói xúc phạm cũng không có, mà hắn ghét nhất cũng là bị người khác văng tục. Nhất là Tiết Văn Long không ngờ lại chửi mình: “Đồ chó”, đây chẳng phải là mắng mỏ đến cả cha mẹ mình sao. Hắn tuyệt đối không thể tha thứ được.
Cho nên Tiết Văn Long vừa mới nói dứt câu, Tả Minh Nghĩa tiến lại định kéo Liễu Kình Vũ ra ngoài, Liễu Kình Vũ đột nhiên vươn tay ra giáng cho Tiết Văn Long hai cái bạt tai.
Sau đó Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng rút từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay lau sạch bàn tay rồi lạnh lùng nói: - Tiết Văn Long, ông đùa giỡn tôi như thế nào tôi cũng có thể tha thứ được, ông không cấp tiền cho thị trấn Quan Sơn tôi cũng có thể tha thứ được, nhưng không ngờ ông lại mắng tôi là đồ chó, điều này thì tôi không thể dễ dàng tha thứ. Hai cái bạt tai này chính là cái giá phải trả cho việc mắng chửi người khác. Đừng tưởng là Chủ tịch huyện thì có thể muốn làm gì thì làm. Ở trước mặt tôi, không có cửa đâu.