Điệu Valse Hoa Hồng Phương Nam

Chương 6: Chương 6


Cố Vân Lan năm nay 27 tuổi, hơn Ôn Trà 9 tuổi.

Sau khi tốt nghiệp Đại học năm 22 tuổi, anh kế thừa di chúc cha để lại, đi đến phương Bắc rét lạnh đánh đuổi hải tặc tinh tế.

Anh mất bốn năm, bằng chiến tích hiển hách leo lên trở thành Tướng quân trẻ tuổi nhất Đế quốc,
Cha qua đời năm anh tròn 20 tuổi, mẹ nghe cha chết trận cũng không chịu đựng nổi, một năm sau theo cha bỏ anh mà đi.

Nhà không còn là nhà.

Cha mẹ nhiều năm vẫn yêu thương nhau, trong tầng hai ngập tràn ảnh kỉ niệm, hồi ức hạnh phúc bị phủ một lớp khói bụi mù mịt.

Cố Vân Lan không có về nhà, ở lại ký túc xá đơn trong trường.

Lại một năm giỗ cha mẹ, Cố Vân Lan chạy từ phương Bắc về phía Nam.

Đứng trước một cha mẹ ôm một bó cúc trắng, bắt đầu kể lể tâm sự không ít chuyện.


Anh ở tiền tuyến vài năm ngắn ngủn giành nhiều chiến tích, không có gì bất ngờ khi sang năm có thể được thăng lên hàm Tướng.

Đã 25 tuổi nhưng Cố Vân Lan không dám kết hôn vì sợ khiến Omega nhà người ta khổ sở ở phương Bắc, dự tính qua mấy năm ổn định sẽ đăng kí kết đôi sau.

Anh không có lấy cớ mình là thương binh để từ chối, y học hiện đại đã tiến bộ đến mức còn thở là còn sống, phẫu thuật không để lại sẹo, nhưng vết thương lòng trước kia thì khác.

Rời khỏi nghĩa trang thì trời đổ mưa, Cố Vân Lan đội mũ đeo khẩu trang kín mít, hơn nữa với cái rét ở phương Bắc thì đây chẳng là gì.

Có người nghiêng ô che lên đầu anh.

Là một Omega chưa thành niên rất đẹp, khóe mắt có nốt ruồi lệ mỹ nhân.

“Trời mưa rồi, về sẽ bị ốm đấy, xin hãy nhận lấy chiếc ô này đi ạ.

” Omega co rúm, “Em hôm nay cũng đi tảo mộ, đến gặp ông nội… Người nhà anh chắc cũng không muốn anh mắc mưa đâu.



Trong trường học chẳng thiếu kẻ lấy lòng anh, đều là người muốn đạt lợi ích từ anh, nhưng Omega trước mắt lại chẳng quen biết gì anh, thậm chí còn chẳng biết giới tính thứ hai của anh là gì, cũng không biết anh nhìn tròn méo ra sao.

Thời tiết tệ nên tâm trạng không tốt, Omega trước mắt lại vô cùng ấm áp, anh nhận lấy chiếc ô kia, còn cọ cọ ngón tay mềm mại của cậu Omega nọ: “Cảm ơn, nhưng em thì sao?”
Omega buông tay lắc đầu, chỉ chỉ một người mặc đồ đen trong góc: “Vệ sĩ của em kia kìa, anh ấy sẽ đưa em về nhà, anh cứ cầm lấy chiếc ô này về nhé, em xin phép đi trước.


Cố Vân Lan đứng im một hồi, chầm chậm đi về vùng phương Bắc.

Muốn tra thân phận Omega không đơn giản, nhìn đến phần tuổi 17, Cố Vân Lan trực tiếp đăng ký thông tin vào hệ thống ghép cặp.

Anh từng oán hận, cảm thấy mình như kẻ dư thừa.

Mẹ chưa từng nghĩ cho con cái, trong một năm mất đi cả hai người khiến Cố Vân Lan cũng lao đao theo.

Gặp được Ôn Trà rồi anh mới hiểu, tình yêu thuộc về hai người, cha mẹ yêu thương anh đến mấy cũng dựa trên tình yêu của họ.

Trái tim trống rỗng của anh được lấp đầy, căng tràn nhưng lại cực kì thỏa mãn.

Anh nghĩ, nếu đóa hồng của anh một ngày nào đó tàn phai, anh cũng lựa chọn như vậy.