Điều Ước Của Dê Con

Chương 8

Trên đường trở về, hai người không hẹn mà cùng im lặng hồi lâu.

Cuối cùng, Lôi Khế Nhĩ là người phá tan bầu không khí trầm lặng, “Anh ở bên Pháp gặp được người đẹp là chuyện thật sao ?”

“Em để ý à? Em cùng bạn bè chơi game, còn có thời gian để ý đến anh sao?” Lý Ngang hỏi lại, khẩu khí không tốt, chỉ là nhớ lại chuyện này, y còn đang cố đè nén, “Em còn quản anh gặp với không gặp người đẹp~~ hừ”

Bị y chất vấn như vậy, Lôi Khế Nhĩ cảm thấy chính mình ủy khuất, cậu cùng bằng hữu thực sự không có chuyện gì ngoài trừ chơi đối chiến Zuma, nhưng là Lý Ngang ở Pháp bị người khác cám dỗ. Cậu phát hiện chính mình thật sự không có biện pháp chấp nhận, thậm chí nói không ra lời, cũng chỉ có thể nắm chặt nắm đấm.

Lôi Khế Nhĩ im lặng không có đáp lại, không ầm ĩ không ồn ào phản ứng, Lý Ngang ngược lại không thoải mái, y thà tình nguyện để Lôi Khế Nhĩ vùng lên cùng y tranh cãi, tựa như vợ chồng cũng sẽ cãi nhau như vậy. Lôi Khế Nhĩ không chất vấn thêm nữa, làm cho y trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm sao để tiếp tục giải thích chuyện gặp được người đẹp căn bản chỉ là truyện đáng cười mà thôi

“Anh….anh có thể hay không dừng xe một chút, em có chút không thoải mái…..”

Lý Ngang đợi thật lâu, lại đợi được Lôi Khế Nhĩ nói một câu suy yếu. Y quay đầu nhìn sắc mặt cậu thật tái nhợt khó coi, chạy nhanh sang bên đường dừng xe, hỏi cậu ,” Xảy ra chuyện gì? Có phải hay không ăn no quá nên khi ngồi xe bị say xe? Có thể hay không choáng váng đầu muốn nôn?”

Lôi Khế Nhĩ lắc đầu.

“Bằng không cứ để xe đậu chỗ này, chúng ta đi về?” Lý Ngang đề nghị

Lôi Khế Nhĩ vẫn lắc đầu, tạm dừng hồi lâu, mới nói, “Em nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi.”

Cậu kỳ thật không choáng váng đầu, cũng không buồn nôn, cậu chính là quá bức bối.

Nhìn y như thế vì mình khẩn trương, tâm tình lại tốt hơn nhiều. Cậu biết, Lý Ngang vẫn coi trọng mình.

Nặng nề mà thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Lý Ngang cùng Lôi Khế Nhĩ nghỉ ngơi một hồi, lại tiếp tục khởi hành về nhà, bọn họ ở bên ngoài thuê nhà trọ cách nơi này khoảng ba con phố mà thôi. Rất nhanh về tới nhà, Lý Ngang bảo Lôi Khế Nhĩ vào trong nhà trước, hành lý cứ giao cho y khuân vác là tốt rồi. Lôi Khế Nhĩ không chịu, im lặng giúp y, tự mang balo của mình, nhìn y đem hành lý trong cốp xe ra. Lý Ngang ngay cả ba lô cũng muốn mang giúp cậu, nhưng Lôi Khế Nhĩ khăng khăng đòi mang.

Trở lại nhà trọ, Lôi Khế Nhĩ vừa vào cửa, liền thấy một cái hành lý khác trong phòng khách còn chưa có sắp xếp, có thể thấy được Lý Ngang vừa về nhà liền đến tìm cậu. Trong lòng đột nhiên đau xót, không hiểu sao lại muốn khóc. Biết Lý Ngang gặp được người đẹp, trong đầu còn không có ý niệm muốn khóc. Nhưng khi cậu nhìn đến valy đồ của Lý Ngang, tình cảm liền không giữ được.

Cậu kỳ thật cũng rất nhớ nhung đối phương.

“Anh đi pha trà nóng, em nghỉ ngoi trước đi.” Lý Ngang đóng cửa lại, đối Lôi Khế Nhĩ dặn dò một tiếng, vội vàng đi vào phòng bếp pha trà.

Lý Ngang đến bên cạnh người Lôi Khế Khĩ dặn dò rồi hướng phòng bếp mà đi, Lôi Khế Nhĩ đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng y, rất muốn cứ như vậy bổ nhào lên, gắt gao ôm lấy người kia. Nhưng một khi tiếp xúc đối phương, cậu khẳng định sẽ khóc.

Cậu không hy vọng chính mình ở trước mặt Lý Ngang yếu đuối như vậy, cho nên cậu nhẫn nại dục vọng muốn bổ nhào lên ôm lấy đối phương, chậm rãi bước vào phòng khách, im lặng ngồi ở một góc sô pha, chờ đợi Lý Ngang đưa cho cậu tách trà nóng.

Lý Ngang đưa cậu một tách trà nóng thơm ngát hương hoa lài, bên trong tách trà còn có hoa lài khô đang dần nở ra, mùi hoa tỏa bốn phía. Lôi Khế Nhĩ cầm tách trà ở trong tay bắt đầu uống, cậu cảm thấy thật ấm áp yên bình.

“Đã ổn rồi chứ?” Lý Ngang hỏi cậu.

“Ân, không có việc gì rồi”Lôi Khế Nhĩ trả lời, mỉm cười, nhu hòa.

Lý Ngang liếc mắt nhìn cậu một cái, xác nhận người này đã thật sự không có việc gì, mới gật đầu đứng dậy, “Anh đi tắm rửa, phòng bếp còn có nước ấm, khi nào uống xong thì uống thêm một tách trà nữa”

“Được”

Lý Ngang sờ sờ phía sau đầu Lôi Khế Nhĩ, rời khỏi phòng khách, đến phòng tắm tắm rửa.

Ánh mắt Lôi Khế Nhĩ vẫn nhìn chăm chú y, cho đến tận khi y đi vào phòng tắm, nghe thấy tiếng nước ào ào, mà vẫn không thể thu hồi tầm mắt chính mình. Ở trong lòng cậu có một nghi vấn, vì cái gì theo vào cửa đến bây giờ, Lý Ngang còn không cho cậu một nụ hôn?

Lôi Khế Nhĩ đổi tư thế, nằm ở trên sô pha, có thể là bởi vì cảm xúc phập phồng quá lớn, rõ ràng không có làm ra sự tình gì nhưng cậu lại cảm thấy có chút mệt mỏi.

Sau khi trở về nhà, Lý Ngang luôn luôn cho cậu một nụ hôn .

Bọn họ có một bí mật, bên ngoài bọn họ còn có thể sắm vai là anh em cảm tình rất tốt, nhưng mà trên thực tế bọn họ có quan hệ người yêu. Một mối quan hệ rất thân mật.

Lôi Khế Nhĩ đôi khi cảm thấy quan hệ của bọn họ rất tuyệt vọng, bởi vì anh em thì cả đời đều có thể là anh em nhưng người yêu thì một ngày nào đó có thể phải chia tay. Nhưng cậu biết chính mình khẳng định không thể ly khai Lý Ngang, cho dù là phải xuất ngoại một hai tháng vì công việc nhưng mà tâm hồn bọn họ cũng không hề ly khai khỏi nhau. Cậu không có biện pháp chấp nhận, có một ngày Lý ngang sẽ yêu người khác nhiều hơn là yêu cậu, cậu không thể tưởng tượng Lý Ngang không còn muốn chạm vào cậu, không còn mỗi ngày khẩn trương vì cậu. Cậu sẽ bởi vì không có Lý Ngang yêu thương mà héo rũ.

Rất tuyệt vọng, quá nhỏ bé.

Cậu cảm thấy chính mình thực đáng thương.

Lôi Khế Nhĩ ôm tách trà, nằm ở trên sô pha suy nghĩ sự tình, cứ suy nghĩ rồi vô tình ngủ thiếp đi, tách trà nghiêng một bên, nước bên trong cơ hồ tràn ra.

Lý Ngang ra phòng tắm, đi về hướng cậu liền thấy bộ dáng như thế, trong lòng thầm mắng yêu cậu vài câu, không dám tạo ra tiếng động sợ đánh thức người đang ngủ. Y lấy đi tách trà trong tay Lôi Khế Nhĩ, Lôi Khế Nhĩ chợt tỉnh lại, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn y.

Lý Ngang còn chưa kịp mở miệng, chợt nghe Lôi Khế Nhĩ mơ hồ nói ra, “Về nhà hôn…..”

Nhưng thật ra nhắc nhở y, trở về đến bây giờ bọn họ còn không có hôn môi, Lý Ngang cảm giác trong lòng giống bị lông chim gãi một chút, tâm ngứa khó nhịn, hướng về phía trước, khom người hôn môi Lôi Khế Nhĩ.

Lôi Khế Nhĩ đáp lại, phi thường quen thuộc hôn môi, khi cậu hôn môi cảm giác được thỏa mãn cùng an toàn, vươn hai tay ôm lấy Lý Ngang, vừa tắm rửa xong trên người Lý Ngang còn mang hơi nước, làm tay áo cậu bị ướt, nhưng cậu không có thời gian để chú ý đến vì bây giờ cậu chỉ muốn ôm.

“Đi lên giường ngủ ?” Lý Ngang ôm người muốn đưa lên giường nằm ngủ, sô pha dù gì cũng không rộng rãi và mềm mại như giường, y rất để ý để cảm thụ của Lôi Khế Nhĩ.

Lôi Khế Nhĩ lắc đầu, nhỏ giọng nói cho y, “Ngủ ở đây là tốt rồi.”

“Được thôi, dê con của anh” Lý Ngang nói nhỏ bên tai rồi hôn môi Lôi Khế Nhĩ, thật lòng cảm ơn câu trả lời của cậu, càng thêm ôn nhu đối đãi âu yếm.

Lôi Khế Nhĩ cảm giác được hơi nóng, những đụng chạm của Lý Ngang như lửa, thiêu đốt thân thể cậu. Cậu không thích bị khiêu khích, sẽ làm cậu cảm thấy càng thêm lo lắng, cậu thích Lý Ngang tràn ngập trong cơ thể cậu. Bọn họ liên kết cùng một chỗ, cậu mới có thể chân chính đạt được thỏa mãn cùng khoái cảm vui sướng.

“Nhanh lên một chút” Lôi Khế Nhĩ vỗ vai Lý Ngang, vẫn chưa vừa ý còn cắn vai y, cắn chặt không tha.

Cho đến khi đạt đúng ý muốn của cậu, mới nhả ra, buông tha vai Lý Ngang

Lôi Khế Nhĩ được ôn nhu đối đãi, mà Lý Ngang lại phải chịu đau do bị ai kia cắn ở vai, dấu răng in hằn rõ ràng bên trên.

Sau khi cuộc ân ái đã qua, “ăn no” sư tử vui vẻ thỏa mãn ôm dê con đi vào phòng tắm tắm rửa. Lý Ngang một bên rửa sạch thân thể Lôi Khế Nhĩ, một bên quyến luyến không rời vuốt ve, Lôi Khế Nhĩ im lặng không phát ra tiếng tùy ý bài bố, tầm mắt ngẫu nhiên dừng ở dấu răng trên vai Lý Ngang, trong đầu cảm thấy rất thỏa mãn.

Đó là dấu vết cậu lưu lại, này là người của cậu, chỉ có cậu có quyền ở trên người y động thủ động cước. Lôi Khế Nhĩ mặt ngoài ôn thuần, nhưng trong đầu lại giấu những ý niệm hắc ám, đáng sợ. Cậu cũng không thua Lý Ngang về ý muốn độc chiếm, có đôi khi thậm chí cảm thấy ý nghĩ này của chính mình so với Lý Ngang còn muốn nhiều hơn càng kinh khủng hơn.

Cậu luôn luôn nhẫn nại, không thể bị đối phương phát hiện manh mối.

Cậu rất sợ khi Lý Ngang nhận thức được con người thật của cậu sẽ lập tức rời xa cậu.

“Em có biết đại chỉ huy Sử Đế Phân không ?”

“Biết” cậu đương nhiên biết. Lôi Khế Nhĩ nghi hoặc nhìn về phía Lý Ngang, không rõ tại sao y ngay lúc này lại nhắc tới người đó.

“Ngài ấy mời anh đến nhà ngài ấy chơi vài ngày, nói là cùng với người trong nhà trao đổi âm nhạc. Ngài ấy có con trai vừa tốt nghiệp chuyên ngành khoa âm nhạc, chỉ kém anh một tuổi.” Lý Ngang nói, trong lúc nhất thời quên mất tên con trai ngài ấy. Giống như ở nơi nào nghe qua, thật quen tai, y chính là cố tình quên.

“Anh muốn đi?” Lôi Khế Nhĩ hỏi lại.

Thật vất vả bọn họ mới có thể cùng một chỗ, y lại muốn đi nơi khác sao?

“Chúng ta cùng đi. Ngài ấy nói anh có thể dẫn em theo.” Lý Ngang hôn nhẹ lên đôi mày hơi hơi nhăn lại của Lôi Khế Nhĩ, cảm thấy bộ dáng cáu kỉnh của dê con cực kì đáng yêu.

“Nhưng em không quen biết ai cả.”

“Anh cũng chỉ quen ngài Sử Đế Phân mà thôi. Đừng ngại, coi như đây là cơ hội để giao lưu.”

“Tiêu chuẩn em còn chưa đủ…..” Lôi Khế Nhĩ yên lặng, cảm thấy bản thân mình suy nghĩ quá nhiều, đối phương mời Lý Ngang cũng không phải cậu, cậu cùng đi với Lý Ngang cũng chỉ là làm nền mà thôi.

“Đừng bận tâm.” Lý Ngang không biết trong đầu Lôi Khế Nhĩ đang suy nghĩ miên man điều gì, lại hôn lên môi lên tóc cùng hai má, trấn an cậu. Y nghĩ đến một chuyện, nhất định phải nói rõ với Lôi Khế Nhĩ, hiện tại không khí vừa lúc, thuận đường nhắc tới, “Anh nói cho em biết chuyện này, ở nước Pháp gặp được người đẹp chỉ là chuyện đáng cười, đối phương là một gã đàn ông có ý muốn theo đuổi anh, nhưng anh không đáp ứng hắn. Ngay cả phòng cũng không cho vào.”

“Hắn còn muốn đi vào phòng anh?” Lôi Khế Nhĩ nghe nói, âm thanh không tự giác đề cao. Nghe thấy âm thanh chính mình, cảm thấy buồn cười, cư nhiên còn nghĩ đó là phụ nữ mà giận dỗi chất vất y.

“Không, đại chỉ huy đã giải vây cho anh.” Lý Ngang thấy cậu để ý, tâm tình sung sướng, chậm rãi mà nói, “Ngài Sử Đế Phân nói người kia trước đó cũng đi tìm ngài ấy, nhưng ngài ấy chỉ chung thủy với chủ nhân của chiếc nhẫn ông đang đeo nên đã thẳng thắn cự tuyệt. Em nói chúng ta có phải hay không cũng có thể đi mua một đôi nhẫn?”

Lôi Khế Nhĩ im lặng nghe, không đáp lại.

Lý Ngang ở ngoài mặt cười tựa hồ như đáng nói đùa, nhưng trong thâm tâm y là thật sự đề nghị, chuyện này y lo lắng thật lâu, đính lẻ ra phải nói từ sớm. Y muốn xác nhận mối quan hệ bọn họ.

Lôi Khế Nhĩ vẫn không trả lời, nhường như cậu có chút lo lắng, cậu bất ngờ với đề tài này.

“Lôi Khế Nhĩ, chúng ta kết hôn đi.” Lý Ngang hướng cậu cầu hôn, âm thầm nuốt xuống nước miếng, vẻ mặt khiếp sợ chờ câu trả lời của Lôi Khế Nhĩ.

Lôi Khế Nhĩ thật lâu vẫn không có phản ứng gì, chờ cậu lấy lại tinh thần, ngàn lời vạn chữ nhưng không thể nói ra, cậu chỉ muốn cái đề tài này mau qua đi.

“Lôi Khế Nhĩ, không cần trốn tránh!” Lý Ngang bắt lấy bả vai Lôi Khế Nhĩ, nhìn thấu ý đồ cậu, dùng sức lay động cậu một chút.

Không trốn tránh không được – Lôi Khế Nhĩ khó nén kích động.

“Lôi Khế Nhĩ!”

Cuống quít, Lôi Khế Nhĩ trả lời, “Không được!”