[Điều Giáo Hệ Liệt] – Tình Nhân Giá Rẻ (Liêm Giới Tình Nhân)

Chương 8

Mùa thu, Fujibayashi Rongu khai trương hộp đêm “L”.

Ngoại trừ đội ngũ nam nhân viên trong nước, hắn còn tự mình đi nước ngoài lựa chọn một nhóm tóc vàng mắt xanh. Vì hắn có tố chất kinh doanh nên từ khi khai trương việc buôn bán vẫn tốt. Ông chủ Fujibayashi Rongu như cá gặp nước, tiếp bước Akimono trở thành ông chủ đầy mị lực “trăm người chém” thứ hai.

Chuyện trước đây chỉ chăm chăm chơi trò tình ái với một người đàn ông đã dần dần trở nên xa vời tựa như giấc mộng không chân thực. Đã từng có một người tên Tatsuya Abe xuất hiện trong đời hắn? Người ấy dù nói hay cười đều mang vẻ nịnh nọt và tự ti, dù mình đã nói bao nhiêu lời khó nghe, đã làm bao nhiêu chuyện quá đáng, người ấy vẫn không hề tức giận. Người đàn ông mê đắm trong tình ái không bao giờ có thể cự tuyệt mình.

Fujibayashi Rongu cũng không biết vì sao, ăn chơi trác táng cũng tốt, tình dục phù phiếm cũng được, nhưng khi kết thúc hắn luôn có cảm thấy chút trống rỗng mất mát. Hắn không tài nào giải thích nổi vì sao.

“Đây là quà tặng cho Fujibayashi Rongu tiên sinh.” Người đàn ông nở nụ cười như đã dự liệu được mọi việc, tự tin đưa gói quà, bên trong là chiếc đồng hồ xa xỉ.

“Nagata tiên sinh lúc nào cũng hào phóng như vậy.” Fujibayashi Rongu lễ độ nhận lấy rồi nói lời cảm ơn.

Người đàn ông trước mặt chính là khách hàng mới của hắn, chủ tịch một doanh nghiệp, tác phong nhanh nhẹn, ra tay rộng rãi. Nhưng Fujibayashi Rongu ngưỡng mộ hắn cũng không bởi những thứ này mà vì cho dù có thích đến mấy hắn cũng không bao giờ chiếm được người đàn ông này. Nếu có thể khiến người này thuần phục dưới thân mình, Fujibayashi Rongu cảm thấy mình sẽ bù đắp được cảm giác trống rỗng vô hình.

“Đeo lên cho tôi xem.”

“Ngay bây giờ?”

“Đúng vậy.” Nagata gật đầu, lộ ra nét mặt say đắm, “Tôi vẫn muốn tặng cái đồng hồ này cho hắn, lúc nào cũng cảm thấy khí chất của hắn có lẽ sẽ rất hợp với nó.”

Fujibayashi Rongu mỉm cười cởi đồng hồ trên tay ra, đeo cái đồng hồ mà Nagata tặng lên.

“Thực sự rất vừa.” Nagata Firudo nhấp một ngụm cà phê, thở dài.

“Chẳng qua chỉ là tặng quà, cũng không cần vội vàng làm gì.” Fujibayashi Rongu nháy mắt với hắn một cái, “Lại không phải là đi thổ lộ, Nagata tiên sinh không cần vì chuyện này mà phiền não.”

“Quà tặng quá mức đắt tiền cũng không được.” Nagata rũ mắt xuống, vẻ mặt khổ não, “Lòng tự trọng của hắn rất cao, nhưng cái này thật sự rất hợp với hắn.”

Vì không có biện pháp bày tỏ tấm lòng với đối phương, không biết làm gì khác ngoài đem mong nhớ chuyển tới người qua đường để xua đi cô đơn tịch mịch. Người đàn ông này khờ đến đáng thương. Fujibayashi Rongu ở trong lòng tỉnh táo phân tích, trên mặt lại ra vẻ ôn nhu, đưa tay khẽ cầm lấy tay Nagata. “Nếu đã như vậy thì cũng không cần nhớ đến hắn. Tôi sẽ để anh quên đi người đàn ông vô tâm kia, Nagata tiên sinh.” Nói rồi lại nhẹ nhàng gãi gãi vào lòng bàn tay hắn, gợi ý rõ ràng.

Hơi thở đối phương càng lúc càng dồn dập. Fujibayashi Rongu buồn cười nghĩ, tuy rằng người đàn ông này ra vẻ rất thành thạo, đáng tiếc không thể gạt được kẻ kinh nghiệm đầy mình như Fujibayashi. Mặc dù rất anh tuấn, nhưng dáng vẻ của hắn chắc chắn không phải người từng trải. Quả là một số không tinh khiết. Fujibayashi Rongu cực kì bằng lòng dạy bảo vị tiên sinh si tình này một chút. Sau này, người đàn ông này dĩ nhiên sẽ ngoan ngoãn mà phục tùng dưới chân mình.

“Thật muốn làm.” Nagata cúi đầu, dứt khoát rút tay ra, “Đáng tiếc, không phải người kia thì không dược!” Nói rồi đứng dậy chạy trối chết.

“Cứ như vậy mà quăng người ta đi.” Fujibayashi Rongu không chịu nổi mà than thở. Đây cũng không phải lần đầu tiên Nagata chạy khỏi tay hắn. Ràng rành đã bị mình mê hoặc đến không chịu được, tiếc là một khắc cuối cùng vẫn dứt ra. Mấy lần đầu còn thấy hứng thú, thế nhưng qua vài lần, trò chơi này càng ngày càng vô vị.

Tâm Nagata tiên sinh căn bản không có mình, chẳng qua muốn dùng tiền mua thế thân. Vì Nagata muốn tán tỉnh người mình yêu nhưng lại sợ đối phương nhìn thấu dục vọng thấp hèn nên tìm một MB ham tiền để thỏa mãn bản thân, vừa chu đáo lại an toàn. Fujibayashi Rongu nhất định sẽ chiều chuộng hắn, còn vui vẻ nhận quà, đóng vai người tình dịu dàng hoàn mỹ. Nếu đã quyết định như vậy, cần gì phải giả vờ thanh cao, không thể lên giường? Thuận theo dục vọng chẳng lẽ là chuyện đáng xấu hổ sao? Hắn cứ giữ khư khư ý nghĩ buồn cười ấy ngược lại càng làm Fujibayashi Rongu thấy hết sức buồn chán.

Gọi thêm một ly rượu, Fujibayashi Rongu nhìn đồng hồ đắt tiền trên tay, bực mình cởi ra ném vào hộp. Dường như thích một người sẽ muốn tặng quà cho người kia để nhắn nhủ tấm lòng của mình hay đơn giản là không muốn bị lãng quên.

Trở về nơi ở mới, Fujibayashi Rongu ném cả hộp quà và đồng hồ vào ngăn kéo. Đấy hầu như chỉ toàn quà tặng của khách, vài ví da, điện thoại di động, bật lửa, các loại khuyên tai, hoa cài áo, dây chuyền vàng… Trong đó nhiều nhất vẫn là đồng hồ đeo tay, Fujibayashi Rongu thậm chí còn có ba cái nổi tiếng giống nhau như đúc, giá cả cũng làm người khác giật mình. Thỉnh thoảng buồn chán, hắn sẽ lấy ra ngắm nghía mà hưởng thụ cảm giác thắng lợi khi thu được chiến lợi phẩm, chứng minh được thắng lợi của bản thân bằng giá trị của quà tặng.

Ở đáy ngăn kéo, Fujibayashi Rongu nhìn thấy một hộp nhỏ giản dị, mở ra thì là cái kẹp cà vạt. Mặc dù giữa bao nhiêu đồ vật xa xỉ, chiếc kẹp kia không bắt mắt nhưng lại thể hiện tâm ý. Trong khoảng thời gian ngắn Fujibayashi Rongu không nhớ ra, vật này là ai tặng cho hắn. Cũng may ở bên cạnh còn có một phong bì. Hắn tiện tay rút ra xem, là một xấp tiền mặt không lớn và một chiếc đồng hồ cũ.

Sao lại để tiền mặt ở đây? Hơn nữa cũng không nhiều. Ai lại tặng cho hắn cái đồng hồ cũ như vậy cho hắn? Fujibayashi Rongu cầm cái hộp cùng phong thư, suy nghĩ một chút, trong đầu thoáng hiện lên một hình bóng mơ hồ.

Vật này hình như do Tatsuya Abe để lại sau lần đầu tiên hai người lên giường, coi như phí qua đêm. Đại khái vì cảm thấy tiền quá ít, cho nên đem đồng hồ, kẹp cà vạt để lại. Sau khi kết thúc quan hệ gần hai tháng, lại có thể ngoài ý muốn phát hiện món đồ kỉ niệm bị quên lãng.

Fujibayashi Rongu khó hiểu cầm cà vạt lên, trong đầu nảy ra câu hỏi, người kia làm sao có tiền mà mua thứ xa xỉ này? Bạch kim đính hồng ngọc, kiểu dáng cổ điển, người kia hẳn phải lựa chọn rất kĩ mới mua. Không chỉ thế, lại còn để lại đồng hồ cho mình. Fujibayashi Rongu cầm lên, dây da đều đã mòn, mặt ngoài cũng có vân nhàn nhạt, hơn nữa kim đồng hồ cũng đã chết. Có người sẽ tặng một hứ như thế này cho người khác sao?

Mặc dù không chủ tâm giữ lại món quà của Tatsuya, thế nhưng Fujibayashi Rongu bây giờ lại cầm chặt hai món đồ này. Ngón cái còn khe khẽ vuốt ve chỗ dây da, giống như có thể cảm nhận được chút gì đó.

Khi làm tình lần đầu tiên, Tatsuya Abe khóc thật thương tâm. Không phải vì lần đầu tiên đau đớn mà bởi vì cậu còn yêu Akimono sâu đậm, bởi vì phải từ bỏ mà khóc đến thật thương tâm. Hình như lúc chia tay Fujibayashi Rongu cậu chưa từng vì hắn mà rơi một giọt nước mắt. Kể cả hèn nhát đến mấy, cậu cũng có lúc cố chấp. Dù có nhu nhược đến mấy, Tatsuya Abe cũng có lúc rất cố chấp, như khi cậu nhất quyết không chịu thích mình chẳng hạn.

“Chẳng qua là một kẻ bình thường, dù thế nào tôi cũng không thích người như vậy.” Fujibayashi Rongu tự nhủ, sau đó nhẹ nhàng cầm dây đồng hồ lên, khe khẽ vuốt ve mặt đồng hồ xấu xí rồi vặn dây cót. Chiếc đồng hồ tuy lỗi thời nhưng vẫn chạy chuẩn xác.

“Vẫn còn chạy được, thật không đơn giản.” Fujibayashi Rongu cảm thán, đeo chiếc đồng hồ cũ lên tay mình. Trong lòng như vừa bị vật gì hung hăng cứa vào, Fujibayashi Rongu cầm phong thư ấp lên gương mặt mình, mắt nhắm chặt.

“Mình không thể thích người đàn ông bình thường đó được.”

Đồng hồ đeo tay cũ nát cùng kẹp cà vạt đẹp đẽ dường như có lời nguyền ma quỷ. Giữa một đống quà tặng, ngoại trừ hai thứ đồ này của Tatsuya Abe, hắn không thể chọn thêm cái nào khác

Fujibayashi Rongu luôn luôn chú ý tới chuyện ăn mặc tới từng chi tiết nhỏ. Vậy mà khi chiếc đồng hồ kia không hợp với bất cứ bộ đồ nào, hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện tháo ra. Thậm chí không thấy phiền khi phải lên dây cót, lau chùi bụi bẩn bên ngoài. Gần đây, tất cả khách trong quán đều biết rõ ông chủ thích hai đồ trang sức mới, đồng hồ đeo tay cũ và kẹp cà vạt ru-bi vĩnh viễn chưa từng thay đổi lấy một lần.

Đương nhiên sẽ có khách hàng chiều ý ông chủ, bắt đầu gửi tặng đồ cổ và trang sức ru-bi. Nhưng từ khi đeo hai món đồ kia, ông chủ vốn luôn mang tiếng ăn chơi hình như bắt đầu tu thân dưỡng tính. Fujibayashi Rongu ngoan ngoãn lùi về hậu trường, không tự mình ra sân khấu chào khách hàng, lại càng không tán tỉnh để hẹn người ta qua đêm. Ở hộp đêm cấm dục như hòa thương, chuyện này so với đồ tể ăn chay còn khiến người ta buồn cười và khó tin.

Chính là Fujibayashi Rongu cũng hết hứng thú tán tỉnh khách. Không biết có phải do thời tiết trở nên lạnh giá hay không, hắn luôn thấy đặc biệt mệt mỏi, không có hơi sức mà dỗ dành khách nữa. Bởi vì dáng vẻ âm trầm của hắn quá mức đáng sợ, Akimono thậm chí còn nghi ngờ hắn mắc bệnh nan y, bắt hắn đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả tất cả đều bình thường, các cơ quan trong cơ thể đều hoạt động tốt, hình như chỗ gặp vấn đề là nội tâm của hắn.

“Anh có phải…” Ngồi trên ghế dài của bệnh viện, Matsuyama nhìn hắn yên lặng, muốn nói lại thôi.

“Muốn hỏi cái gì?” Fujibayashi Rongu nhìn lá khô tan tác rơi, thờ ơ hỏi.

Matsuyama nhìn hắn, hạ thấp giọng hỏi, “Anh có phải vì áp lực quá lớn, phương diện kia xuất hiện trục trặc nên mới luôn không có sức sống thế này?”

Fujibayashi Rongu suy nghĩ một lát mới hiểu được ý tứ của Matsuyama, lạnh lùng trả lời, “Không phải.” Rồi nhắm mắt lại, không thèm nói thêm gì nữa.

Matsuyama nhìn đồng hồ, thời gian hẹn Akimoto vẫn chưa tới. Vì vậy chầm chậm nói, “Thật ra anh không cần xấu hổ, đàn ông đôi khi áp lức lớn sẽ bị như vậy. Nhưng giải quyết mấy chuyện đó cũng không phải chuyện gì quá khó khăn. Chỉ cần giải tỏa áp lực thì sẽ hết ngay thôi.”

Fujibayashi Rongu mở mắt, trừng Matsuyama, trong bụng bỗng dâng lên ác ý, “Hình như anh rất có kinh nghiệm? Gặp rồi sao?”

“Là chuyện từ rất lâu rồi.” Matsuyama hít một hơi thuốc. “Khi đó chia tay Kenshin, tôi phát hiện hình như không thể làm tình, dù là công hay thụ cũng đều không được. Lòng không quên được một người, cơ thể sẽ phản ứng rõ ràng.”

Không ngờ Matsuyama sẽ thành thật nói ra, Fujibayashi Rongu hơi giật mình nhìn hắn.

“Sao lại nhìn tôi như thế? Không tin tôi trước kia là công?” Matsuyama chép miệng phản đối. “Tôi trước kia vẫn còn muốn lên giường cùng mỹ nhân bệnh việ Takeuchi. Nào ngờ hắn có “con chó” rất bá đạo bảo vệ, hại tôi bị đánh một trận.”

“Akimono nói anh là một người tùy tiện, quả thực không sai.” Fujibayashi Rongu đưa điếu thuốc lên miệng hút, từ từ phả khói, “Cậu ấy trước đây tuyệt nhiên không thích loại đàn ông như anh.”

“Tôi biết mà.” Matsuyama gật đầu, “Nhưng con người thì không lựa chọn được tình yêu phải không? Trước khi gặp gỡ Takeuchi, tôi chết cũng không tin tôi có ngày si mê một người.”

“Không thể lựa chọn?” Fujibayshi vô thức lặp lại lời Matsuyama.

“Dĩ nhiên.” Matsuyama chỉ vào hai người đứng không xa. “Anh còn nhớ bác sĩ Takeuchi, người khâu vết thương cho anh không? Thái độ của tên kia với người khác vừa kiêu căng vừa lạnh lùng, thật làm người khác nổi giận. Nhưng giờ thì sao?Chỉ cần nhắc tới “con chó” trung thành kia liền không ngừng khoe khoang chỗ tốt, quả thực ấu trĩ như con nít, không thể nhìn nổi.”

“Còn anh? Chẳng phải cũng y hệt thế sao?”

“Cái gì?”

“Anh mà có cơ hội chắc cũng sẽ liều mạng kể lể điểm hấp dẫn của Kimono nhỉ?”

“Kenshin khác hẳn thằng nhóc Xuhoru kia. Kenshin nhà tôi rõ ràng tốt hơn “chó dại” của Takeuchi nghìn lần, so sánh như vậy chẳng khác nào sushi thượng hạng đòi sánh với sushi thiu.” Matsuyama bất mãn nói.

Tuy Akimono thật sự có mị lực, nhưng Takeuchi cũng là người đàn ông tương đối xuất sắc. Lại có thể dùng sushi thiu để hình dung khiến Fujibayashi Rongu bật cười. Từ vẻ mặt thành thật của Matsuyama, Fujibayashi Rongu hiểu được trong lòng hắn chỉ có người yêu mà thôi.

“Có thể được một người bảo vệ vô điều kiện như vậy chính là hạnh phúc chân chính.”

“Anh đâu phải là không có người để bảo vệ vô điều kiện. Chính anh coi thường đuổi người ta đi!” Matsuyama khe khẽ thì thầm, dập tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác.

Fujibayashi Rongu ngơ ngác nhìn hòn non bộ ngoài sân. Lá phong đỏ rực ánh lên hòn đá trắng noãn tạo nên vẻ mỹ lệ động lòng người. Hóa ra khi những hòn đá tầm thường tụ chung một chỗ, vẻ đẹp ấy sẽ khiến cho lá phong vô cùng rực rỡ cũng chỉ xứng làm nền.

“Này, Matsuyama.” Fujibayashi Rongu gọi Matsuyama đang chuẩn bị rời đi. “Anh có biết ngọc thô chưa mài dũa đáng giá đến thế nào không?”

“Không biết, tôi rõ chuyện này lắm. Anh muốn sưu tập sao? Tôi hỏi hộ anh.”

“Không cần, tôi chỉ muốn biết rõ kim cương quý hơn hay ngọc thô quý hơn.”

“Loại nào trân quý hơn rất khó nói. Nhưng mọi người phần lớn sẽ thích kim cương.” Tuy không biết Fujibayashi Rongu đang muốn cái gì, Matsuyama vẫn thành thật nói ra suy nghĩ của mình, “Vì đại đa số mọi người đều thích hư vinh. Thấy kim cương sáng bóng sẽ thấy đẹp mà cho rằng nó có giá trị. Nhưng, nếu như hiểu được giá trị của ngọc thô thì sẽ vô cùng quý trọng nó. Vừa nhẹ nhàng vừa tinh tế, mặc dù không có hào quang chói mắt lại có thể khiến người ta yên tâm mà giữ lại bên mình.”

Hơn nữa, ngọc thô chưa mài dũa cũng có loại cực kì đắt, vượt xa kim cương. Chẳng phải Trung Quốc có một truyền thuyết rất lâu đời về một viên ngọc thô tên “Bích Hòa Thị” đấy sao? Chẳng người nào muốn đổi nó lấy kim cương phải không?”

“Anh nói rất đúng. Đáng tiếc là tôi lại nghĩ kim cương quý hơn ngọc thô, khiến bản thân phạm phải sai lầm rất lớn.”

“Anh cảm thấy mình như kim cương, còn Abe tiên sinh giống như viên ngọc thô không xứng với mình. Cho nên anh mới chia tay cậu ấy?”

Fujibayashi Rongu không nói gì, nhưng vẻ mặt đã nói lên tất thảy.

Vẻ mặt Matsuyama trở nên kì quái, nhìn hắn, “Thành thật mà nói, tôi thấy Fujibayashi Rongu tiên sinh tự cho mình là kim cương có chút tự kỉ. Có thể phát ra ánh sáng như kim cương cũng chỉ có Kenshin thôi nha!”

“Đừng có nói hươu nói vượn, tôi còn không đủ tốt sao?”

“Dùng giá trị sang hèn để cân nhắc xem đối phương có đáng kết giao không vốn là thói quen rất tồi tệ. Chỉ dựa vào điểm này cũng có thể kết luận rằng tính cách của anh có khiếm khuyết vô cùng lớn. Chỉ vì lòng tự trọng nhảm nhỉ kia mà bỏ rơi người yêu lại càng ngu xuẩn. Fujibayashi Rongu thật sự cần học hỏi nhiều, phải không?”

“Anh…” Fujibayashi Rongu không đáp trả nổi, dây thần kinh của Matsuyama thật thô, da mặt cũng đủ dày. Thế nhưng có đôi lúc lại nói khiến người ta không tài nào bắt bẻ được.

“Mặc dù chưa đạt tới cấp bậc của kim cương, nhưng chỉ cần nỗ lực thêm một chút, anh cũng đã rất chói mắt.” Matsuyama đứng lên, cực kì thành khẩn vỗ vai Fujibayashi, “Nỗ lực thêm chút nữa nhé.”

Nhìn hắn dần biến mất, Fujibayashi Rongu muốn cười to một trận. Thế nhưng khi cười, trái tim truyền tới cảm giác mất mát rất rõ ràng, thậm chí còn mang theo chút đau đớn nho nhỏ không nói nên lời.

Ra khỏi bệnh viện, Nagata hẹn hắn cùng ăn trưa, tiện thể quan tâm tới kết quả kiểm tra của hắn một chút.

Biết tình trạng thân thể hắn vẫn tốt, Nagata cười nói, “Ăn mừng một chút đi, gần đây Fujibayashi Rongu không có sức sống, hại tôi lo lắng không yên.”

Nếu như là lúc bình thường, Fujibayashi Rongu có thể sẽ nhân cơ hội nói vài lời dỗ ngon dỗ ngọt, nỗ lực cưa cẩm Nagata. Đáng tiếc gần đây hắn quả thật chán ghét những trò chơi tình ái, cho nên chỉ cười cười, “Cứ tự nhiên.”

Nagata hơi giật mình khi thấy tâm tình Fujibayashi Rongu lại có thể như sóng thủy triền mà xuống dốc đến mức độ này. Nhưng y vẫn kiên nhẫn lái xe chở hắn đi nhà hàng.

Khi đi qua một quán ăn khá khiêm tốn, Fujibayashi Rongu thình lình kêu lên, ‘Dừng xe, tôi muốn ăn mì lạnh, được chứ?”

“Mì lạnh? Ăn lúc trời lạnh thế này ư? Hơn nữa cũng không phải đồ ăn cao cấp… Nhưng nếu để chúc mừng anh, ăn cái gì cũng do Fujibayashi Rongu tiên sinh quyết định.” Nagata dừng xe, cùng Fujibayashi Rongu đi vào quán ăn.

Quán ăn rất nhỏ nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Ông chủ rất nhiệt tình chỉ cho hai người ngồi phía ngoài. Nhưng Fujibayashi Rongu lại chọn chỗ đỗi diện nhà bếp ngồi xuống.

“Ngồi đây có thể thấy quá trình chế biến thức ăn, cũng rất thú vị.” Nagata hiểu ý nói.

Fujibayashi Rongu đăm chiêu nhìn nhà bếp. Khi đầu bếp chế biến, hắn đột nhiên hỏi, “Vì sao lại cho dưa chuột mà không cho rong biển? Tôi thích rong biển hơn.”

“A, vậy tôi cho một chút rong biển vào.” Ông chủ vô cùng ân cần nói.

Nagata nhìn ra thái độ khác thường của Fujibayashi, “Anh không sao chứ?”

Fujibayashi Rongu lắc đầu, “Tôi rất khỏe.” Quay đầu lại vừa vặn thấy đầu bếp thả mì chính vào, hắn tiếp tục soi mói, “Đừng cho mì chính vào, tôi không thích ăn vị kì quái đó.”

“Mì chính không có mùi vị kì quái.” Đầu bếp không hiểu, nhìn hắn.

“Rõ ràng có.”

“Fuji, anh thật sự không sao chứ?” Đối với hành động rất không lễ độ của hắn với đầu bếp, Nagata nhịn không được mà nhắc nhở, “Anh nói vậy không hay lắm.”

Fujibayashi Rongu như tỉnh lại từ trong mộng, sửng sốt trong chốc lát rồi lập tức nở nụ cười nhàn nhạt, “Vừa rồi là đùa với cậu thôi, bị dọa sao?” Nói xong nháy mắt với Nagta một cái.

“Vậy sao?”

“Tất nhiên.” Fujibayashi Rongu quay đầu lại, dứt khoát nói với đầu bếp, “Vì hay nói đùa với bạn bè, nên mới bốc đồng mà đòi hỏi vô lí, làm phiền ông rồi.”

Đầu bếp lắc đầu lẩm bẩm, “Đúng là khách hàng bốc đồng.”

Mì lạnh được bê lên, mùi vị ngon vô cùng nhưng không phải trong lòng Fujibayashi Rongu muốn ăn mùi vị này. Mì lạnh mà hắn muốn ăn chắc là…

Trong nhát mắt, một nụ cười ngượng ngùng xuất hiện trong tâm trí Fujibayashi. Hắn hoảng sợ, vì sao lúc này hắn lại nghĩ tới khuôn mặt nên quên đi kia – Tatsuya Abe? Lẽ nào hắn lại nhớ đến quãng thời gian hai người ở chung, cậu làm mì lạnh cho hắn? Thế nhưng điều này sao có thể xảy ra?

“Fujibayashi Rongu tiên sinh?”

Sắc mặt Fujibayashi Rongu tái xanh, “Tôi đi trước.”

“Nhưng…”

Không quan tâm tới tiếng gọi của Nagata ở phía sau, Fujibayashi Rongu đẩy cửa đi ra ngoài. Hắn không muốn thừa nhận bản thân vì tưởng nhớ một người mới chạy đi ăn mì lạnh. Nhưng vì sao ngực lại khó chịu như vậy?

Mờ mịt đi lung tung, Fujibayashi Rongu ngồi xuống ghế nghỉ giữa công viên, nhìn những khuôn mặt vội vàng đến rồi đi, cảm giác mất mát trong lòng càng lúc càng trĩu nặng. Âm thanh xung quanh cũng càng lúc càng ồn ào, khiến đầu hắn đau buốt không dứt như muốn vỡ ra.

Hắn che hai tai, cảnh vật trước mặt tuy quen thuộc lại khiến hắn bỡ ngỡ. Tuy rằng người đến người đi nhưng bản thân như một người cô độc trên hoang đảo, cảm giác cô đơn gần như nuốt chửng hắn. Dường như trên thế giới này không ai quan tâm tới hắn, hắn cũng chẳng quan tâm tới ai. Trước kia đã từng tự hào vì điều gì đó, như gương mặt anh tuấn hay ăn nói trang nhã cùng sức hấp dẫn… Một khi mất đi người yêu và mục đích, mấy thứ kia ngay lập tức không đáng tới một đồng.

“Tiên sinh, anh không sao chứ?” Đột nhiên có người chạm vào hắn.

“Không sao.” Fujibayashi Rongu lảo đảo đứng lên. Cảm giác sợ hãi bao vậy khiến hắn muốn chạy tới trốn tới một nơi an toàn. Trên thế giới, khiến hắn cảm thấy an toàn cũng chỉ có một nơi duy nhất.

Hắn chặn một chiếc xe taxi đang đỗ cạnh lối đi bộ, nói địa điểm rồi vô lực ngồi tựa vào ghế sau.

Xuống xe, Fujibayashi Rongu nhìn tới khu nhà trước kia, ngẩng đầu từ cổng mà đếm từng tầng. Hắn cũng không thể giải thích vì sao phải chạy đến đây, nhưng, khi đứng đây, cảm giác nghẹt thở kia dường như được xoa dịu một chút.

Không biết đã đứng bao lâu, đột nhiên có người gọi hắn, lúc ấy hắn mới biết trời đã hoàn toàn tối sầm lại.

“Fujibayashi Rongu tiên sinh, thật sự là anh.” Nhân viên quản lý nhiệt tình kéo hắn, “Có thể gặp anh thật tốt.”

“Có chuyện gì không?”

“Vị tiên sinh ở phòng của anh đã rời đi. Cậu ấy để lại chìa khóa, tôi không biết tìm anh ở đâu. Nếu anh không quay lại, tôi cũng không biết nên đưa chìa khóa cho ai đây.”

“Rời đi? Anh nói cậu ấy rời đi? Khi nào?”

“Đã dọn đi gần nửa năm rồi. Anh chờ một chút, tôi lấy chìa khóa cho anh.”

Rời đi? Tatsuya Abe rời đi? Con người hèn yếu lại dám chống lại lời hắn mà bỏ đi ư? Cậu ấy vừa không có tiền vừa không có việc làm cơ mà? Tặng cho cậu ấy căn phòng ấy mà cậu ấy có thể không muốn? Cậu ta cho rằng bản thân giỏi lắm sao? Fujibayashi Rongu tức giận đến mức hai tay không ngừng run rẩy.

“Chìa khóa của anh đây.” Nhân viên quản lý đưa chìa khóa cho hắn, “Tổng cộng có hai cái, đều ở bên trong.”

Fujibayashi Rongu mím chặt môi, sắc mặt hết sức khó coi. Nhân viên quản lý vốn đang muốn làm quen cũng không dám nói gì nữa, cực kì thức thời mà rời đi.

“Chờ một chút, người kia lúc rời đi có nói gì không?”

“Hình như có. Để tôi nghĩ một chút.” Nhân viên quản lý cau mày, nỗ lực nhớ lại. Người đàn ông kia thật sự bình thường, cảm giác vô cùng mỏng manh, rất dễ bị người khác quên lãng.

“Hình như nói vì không tiện đưa chìa khóa cho bạn anh, sợ anh lo lắng linh tinh. Cho nên phiền tôi cầm chìa khóa, ngộ nhỡ chủ nhà lúc quay lại có thể mở cửa, nếu không có chìa khóa sẽ rất bất tiện. Đại khái như vậy.”

Từ lời của nhân viên quản lý cũng không truy hỏi được tận gốc, Fujibayashi Rongu cầm chìa khóa, nhấn thang máy lên tầng. Khi đến cửa nhà, hắn thậm chí còn có cảm giác vô cùng kì quái, dương như khiếp sợ bỗng chốc vùng lên. Ngay cả tức giận cũng không nỡ.

Mở cửa, cả gian phòng đặc biệt lạnh lẽo. Fujibayashi Rongu bật đèn, ánh mắt tìm kiếm khắp nơi. Ở đây hình như vẫn còn lưu lại mùi của Tatsuya Abe. Người kia trước khi rời đi vẫn dọn dẹp ngăn nắp. Thậm chí giày da hắn vứt lung tung cũng được cậu lau sạch sẽ rồi đặt ngay ngắn trong tủ giày.

“Ngu ngốc, tôi không cần những thứ này.” Fujibayashi Rongu lẩm bẩm, cởi giày đi vào. Hắn chưa từ bỏ ý định chạy vào phòng vệ sinh, trong đó bày bàn chải đánh răng và khăn mặt hoàn toàn mới, cái lược hắn đã dùng, nước hoa hắn yêu thích được sắp chỉnh tề trên kệ.

Lại quay về phòng, mở tủ quần áo. Cũng giống như giày, quần áo bên trong trước đây bị hắn vứt lung tung giờ cũng được giặt sạch, là phẳng. Chủ nhân nơi này dường như không hề rời đi mà chỉ ra ngoài du lịch, chẳng bao lâu sau sẽ quay trở về.

“Ngu ngốc quả nhiên là ngu ngốc.” Fujibayashi Rongu đấm mạnh vào cửa tủ, ngã ngồi trên giường.

Toàn bộ những đồ vật bị hắn ném khắp nơi như đồ bỏ đi nhưng đều được Tatsuya Abe coi như báu vật mà tỉ mỉ gìn giữ. Nhưng ở đây lại không hề có đồ đạc của Tatsuya Abe. Tất cả quần áo, giày, ngay cả bàn chải và khăn mặt trong phòng vệ sinh cậu đều mang đi. Dường như không còn tồn tại một vết tích nào.

Cảm giác tức giận lại một lần nữa ngự trị trong tim Fujibayashi. Hắn đứng lên đập phá căn phòng vốn đang sạch sẽ, ném đèn bàn vào bức tường, mang tất cả quần áo và đồ dùng hàng ngày quăng xuống đất, ra sức giẫm đạp.

Phá hết rồi hắn vẫn chưa hài lòng. Lửa giận của hắn không nguôi dù chỉ một chút. Hắn chạy vào phòng vệ sinh, ném hết bàn chải và khăn bông vào thùng rác. Trong gương phản chiếu rõ ràng một người với đôi mắt đỏ ngầu, sắc mặt tối tăm như ma quỷ. Vẻ mặt của hắn không còn đơn thuần là tức giận mà trở thành ân hận và hoang mang đan xen. Fujibayashi Rongu nhìn chằm chằm vào gương một hồi, chết cũng không chịu thừa nhận người đàn ông thê thảm trong gương là mình.

Tất cả sức lực vào giây phút này rốt cuộc biến mất, Fujibayashi Rongu ôm đầu ngồi trên sàn phòng vệ sinh. Cho tới bây giờ hắn đột nhiên ý thức được, hắn và Tatsuya Abe thật sự đã kết thúc. Người con trai kia không chờ hắn nữa. Cậu ấy đã bước ra khỏi cuộc đời hắn, ngay cả một dấu vết cũng keo kiệt, không chịu lưu lại. Hắn cũng không còn thấy được nụ cười dịu dàng của Tatsuya Abe.

Fujibayashi Rongu che mặt cười lớn, hắn không có tư cách rơi lệ. Khi hắn tùy hứng quyết định kết thúc phải sớm biết hiện thực như thế nào. Nhưng, thật sự vẫn muốn gặp lại cậu ấy một lần. Chẳng vì lý do gì, chỉ là muốn nhìn thấy cậu ấy, dù từ xa xa cũng được.