[Điều Giáo Hệ Liệt] – Tình Nhân Giá Rẻ (Liêm Giới Tình Nhân)

Chương 5

Tatsuya Abe bưng trà vào, bầu không khí trong phòng khách lúc này thập phần quỷ dị.

Cậu bày trà trước mặt Fujibayashi Rongu và Akimono, ánh mắt liên tục dao động giữa hai người. Tâm trạng Akimono hình như đang rất tốt, liên tục khen cậu pha trà rất ngon. Sắc mặt Fujibayashi Rongu khó coi, không thèm nói một lời, ngay cả trà cũng không động vào.

“Còn muốn ăn hạt dẻ sao?” Tatsuya Abe ngồi xuống cạnh Fujibayashi Rongu, cẩn thận hỏi hắn.

Fujibayashi Rongu trợn mắt nhìn cậu một hồi rồi tức giận gật đầu.

Tatsuya Abe bóc nốt hạt dẻ trong túi rồi đưa tới bên miệng hắn.

Fujibayashi Rongu há miệng, “A.”

Tuy rằng còn có người khác nhưng Fujibayashi Rongu lộ ra vẻ trẻ con thế này khiến Tatsuya Abe vô cùng yêu mến, làm sao có thể khước từ hắn? Không thể làm gì khác ngoài đỏ mặt đem hạt dẻ đút tới miệng hắn, nâng ly trà đưa cho hắn, “Muốn uống một ngum không?”

“A.”

Tatsuya Abe nâng ly tận miệng, Akimono ở bên cạnh nảy nảy sinh chút cáu kỉnh.

“Anh sau này cũng không sợ tai nạn xe cộ.” Akimono bất thình lình mở miệng, thấy vẻ mặt khó hiểu của hắn liền tiếp tục nói, “Anh bây giờ cùng bại liệt cũng đâu có gì khác nhau, tay chân đều vô dụng hết cả.”

Fujibayashi Rongu không để ý tới mỉa mai của Akimono, quay đầu nhìn Tatsuya Abe, “Nếu tôi thật sự bị tai nạn, cậu sẽ chăm sóc tôi chứ?”

Tatsuya Abe nhìn hắn, xấu hổ đến mức không trả lời được. Bị ánh mắt thúc giục của Fujibayashi Rongu không ngừng hướng tới, cậu có chút chột dạ liếc Akimono, vẻ mặt xem kịch vui. Thật xin lỗi, Akimono, tôi biết anh muốn tốt cho tôi. Tôi cũng chỉ có thể không thừa nhận tôi yêu hắn, ngoài ra mọi nguyện vọng của hắn tôi phải tận lực đáp ứng. Đừng nói là xảy ra tai nạn xe cộ, kể cả có sống thực vật tôi cũng không thể rời khỏi hắn.

“Đúng vậy, tôi sẽ chăm sóc anh.”

Nói xong câu đó, Tatsuya Abe không còn dũng khí để ngẩng đầu lên. Thế nên cậu bỏ lỡ vui mừng trong mắt Akimono cùng vẻ hả hê đắc ý của Fujibayashi Rongu.

Vừa trải qua một hồi ân ái kịch liệt, hai người trần truồng ôm chặt lấy nhau. Nhiệt độ điều hòa rất thấp khiến da dẻ nhẵn nhụi của cậu nổi cả da gà. Cậu không giống như Fujibayashi Rongu sợ nóng, trên thực tế trong bốn mùa cậu sợ nhất mùa đông. Mùa hè cậu cũng không ra nhiều mồ hôi lắm. Vì thế Fujibayashi Rongu rất thích ôm thân thể mát lạnh của cậu, cậu cũng hạnh phúc mà tựa sát vào lồng ngực ấm áp của hắn.

“Cậu nói thật sao?” Fujibayashi Rongu vuốt ve tấm lưng trơn nhẵn của cậu.

“Nói gì?” Sau ái tình mãnh liệt, vuốt ve như có như không kia khiến Tatsuya Abe hơi buồn ngủ. Hai người rất ít nói chuyện lúc làm xong, nếu còn khí lực thì nhất định Fujibayashi Rongu lại kéo cậu tiếp tục một lần nữa.

“Hôm nay cậu bảo nếu tôi gặp tai nạn giao thông cũng vẫn ở bên tôi, là thật ư?” Trong phòng tối, ánh mắt người đàn ông này hôm nay có chút khác thường, hứng thú truy hỏi đến cùng.

“À, đúng vậy.” May là ở trong bóng tối, Tatsuya Abe thầm nghĩ, Fujibayashi Rongu sẽ không nhìn thấy gương mặt đỏ như máu của cậu.

“Vậy nếu tôi toàn thân bại liệt, cậu sẽ chăm sóc tôi?”

Tuy không biết vì sao Fujibayashi Rongu đột nhiên nói toàn lời xui xẻo, nhưng với Tatsuya Abe mà nói, chỉ cần có thể được ở cạnh người này, hắn có bại liệt hay mù lòa cũng chẳng sao, cậu vĩnh viễn sẽ ở lại.

“Vâng.”

“Người bình thường không phải đều ghét phiền toái ư? Nếu tôi bại liệt hoặc là bị thương nghiêm trọng, tất cả mọi người hẳn không chần chờ rời khỏi tôi. Sau đó họ lại đi tìm tình nhân khỏe mạnh lại có mị lực, không phải sao?” Lời nói Fujibayashi Rongu tràn đầy ngờ vực rồi hắn uể oải tự giễu, “Không hiểu tại sao, tự nhiên tôi lại đi tin lời cậu, lúc nồng thắm ai mà chả buông vài lời đương mật, tôi thế mà tưởng thật.”

Tatsuya Abe nhổm dậy, vội vã tiến gần Fujibayashi Rongu, “Đây không phải lời đường mật, tôi cũng không tùy tiện nói đùa. Tôi, tôi thật sự sẽ chăm soc sanh, mặc kệ anh có biến thành bộ dáng gì.” Tatsuya Abe nói câu sau thật nhỏ, thật nhẹ, cậu đâu phải người giỏi ăn nói. Tính cách thành thật, nhút nhát khiến cậu trở thành một kẻ tự ti. Có thể ở bên Fujibayashi Rongu đã là giấc mộng đẹp đến hoang đường. Đến khi cậu tỉnh giấc mộng ấy, cậu trống rỗng lại hoàn trống rỗng.

Nhưng, nếu có một ngày kia Fujibayashi Rongu thật sự gặp bất hạnh, không ai bên hắn, Fujibayashi Rongu sẽ không ngần ngại chăm sóc hắn, làm bạn với hắn. Thậm chí tưởng tượng ra cảnh ấy, cậu dường như không khống chế được mà có chút mong ước ác độc, muốn Fujibayashi Rongu thật sự xảy ra chuyện, sau đó bản thân có thể độc chiếm người đàn ông này mãi mãi.

Fujibayashi Rongu vươn tay ra vuốt ve gương mặt cậu, sau đó nhẹ hôn lên môi cậu, “Cậu thật sự là loại cao thủ lừa người. Cảm giác của tôi giờ rất kì lạ, nghĩ muốn yêu cậu thêm một lần.”

Lời tôi nói không phải là lời đường mật! Tatsuya Abe ở trong lòng phản đối, hai tay ôm lấy cố Fujibayahsi Rongu, đem cả người cuộn tròn trong lòng hắn.

Không gian như lắng lại, Tatsuya Abe có thể nghe thấy tim mình dang đập loạn. Cậu biết mình đang không xấu hổ mà cưỡi trên người Fujibayashi Rongu, ra sức quyến rũ hắn. Hậu huyệt cậu chặt chẽ ôm lấy thứ tráng kiện của nam nhân kia, không ngừng di chuyển. Trong bóng tối, cậu không cần che giấu, cậu nguyện ý vì người đàn ông này làm tất cả mọi thứ, miễn là Fujibayashi Rongu còn cần đến cậu.

Buổi tối điên cuồng qua đi, Tatsuya Abe kéo cơ thể bủn rủn rời khỏi nhà Fujibayashi Rongu. Ngày thứ hai vẫn phải đi làm mà tối qua cậu còn ở lại nhà Fujibayashi Rongu. Thể lực bị tiêu hao nghiêm trọng, cậu còn phải đối mặt với hiện thực tàn khốc: Cậu còn một đống công việc phải hoàn thành. Nhưng trời cao chứng giám, Tatsuya Abe không chút hối hận về buổi tối điên cuồng vừa qua. Mình đúng là kẻ chẳng biết hối cải! Tatsuya Abe thầm tự giễu.

Cả buổi trưa cũng bận rộn, cậu căn bản không có thời giờ mơ mộng hão huyền. Cậu cứ nhìn chằm chằm vào máy tính mà nhập số liệu, kết quả đến giờ ăn trưa, khi ngẩng đầu lên, cậu đã chẳng còn thấy một ai nữa. Lượng công việc thật quá lớn! Nghĩ tới buổi chiều cũng còn rất nhiều tài liệu phải xử lí, Tatsuya Abe có mong muốn mọc thêm hai cánh tay nữa mới làm hết nổi. Lúc nào cũng làm xong việc cuối cùng thật sự là phương pháp làm việc vô trách nhiệm. Cứ tiếp tục thế này thì có ngày nhận được thư yêu cầu chủ động từ chức cậu cũng không ngạc nhiên.

Lúc Tatsuya Abe đang tự thương xót bản thân, đồng nghiệp lại vẫy vẫy tay với cậu.

“Có chuyện gì vậy?”

Đồng nghiệp nhìn cậu chằm chằm, “Điện thoại cậu reo liên tục nãy giờ, cậu không biết như thế sã ảnh hưởng đến người khác sao?”

“Thật xin lỗi.” Vì công tác buổi sáng đã làm đầu cậu quay cuồng nếu không Tatsuya Abe sẽ không phạm lỗi như vậy. Phải biết rằng, không nhận điện thoại của cái người tùy hứng kia hậu quả sẽ cực kì nghiêm trọng. Hắn là đồ lòng dạ hẹp hòi, lúc nóng giận lại không thèm nói đạo lý, khiến người khác chẳng hưởng được chút bình yên.

Vội vội vàng vàng ấn nút nghe, bên kia truyền tới thanh âm không phải của Fujibayashi Rongu.

“Abe tiên sinh phải không?” Thanh âm lo lắng của Akimono truyền tới, “Fujibayashi Rongu giờ đang ở bệnh viện, cậu có thể đến đây được không? Người này tự dưng nói nếu cậu không tới, hắn cũng không vào phòng phẫu thuật.”

Bệnh, bệnh viện? Phẫu thuật? Khi Tatsuya Abe nghe những từ này, đầu óc trở nên trống rỗng.

“Xảy, xảy ra chuyện gì vậy?” Cố gắng ép bản thân nặn ra vài từ.

“Đúng thật là có chuyện.” Akimono dừng một chút, “Ngày hôm nay lúc đi ăn cơm, Fujibayashi Rongu gặp được người khách nhân từng mê luyến hắn. Tên đần này bị người ta dùng chai rượu đập lên đầu…” Nói đến đây, Fujibayashi Rongu không che giấu được tức giận, “Đúng là đồ vô dụng, cư nhiên lại để tên kia đánh bị thương, đúng là ngu xuẩn!”

“Bệnh viện nào, tôi sẽ tới ngay bây giờ.” Chỉ vừa nghĩ tới Fujibayashi Rongu đầu đầy máu, tim Tatsuya Abe liền đau đến không thở nổi. Bây giờ cái gì cũng không quan trọng nữa, cậu chỉ muốn được chạy đến bên Fujibayashi Rongu.

Akimono bình tĩnh lại, nói ra tên bệnh viện, “Cậu đến nhanh một chút. Đồ vô dụng này quá tùy hứng, thật không ai chịu nổi hắn.”

Tatsuya Abe dường như chạy thẳng vào phòng làm việc của trưởng phòng, thanh âm run rẩy mãi mới nói hết câu, “Tôi, tôi phải xin nghỉ, trưởng phòng.”

“Không được, cậu còn chưa làm xong việc, gần đây tiến độ làm việc của cậu còn chậm nhất công ty. Lẽ nào cậu không biết xấu hổ sao? Bây giờ lại còn có mặt mũi mà xin nghỉ?”

Nhìn người kia không ngớt lời mắng mỏ, Tatsuya Abe thật sự chịu không nổi. Fujibayashi Rongu còn đang máu chảy đầm đìa trong bệnh viện, tại sao mình còn ở đây nghe người này gào rống?Người này làm sao biết được Fujibayashi với mình quan trọng đến mức nào? Nếu như mất đi người kia, cậu còn lý do gì để sống đây? Giờ phút này cái gì cậu cũng không màng, cậu chỉ nghĩ đến bên Fujibayashi Rongu, chăm sóc hắn. Tất cả mọi điều khác đều là con số không tròn trĩnh.

“Đủ rồi.” Tatsuya Abe đập tay lên bàn, lớn tiếng thét lên, “Tôi phải tới bệnh viện xem người quan trọng nhất đời tôi. Người ấy hiện giờ ở trong viện máu chảy không ngừng, còn không biết nặng nhẹ thế nào, không biết có chết hay không. Dù là một giây tôi cũng không chờ nổi, muốn tới chăm sóc anh ấy. Nếu như anh không đồng ý để tôi nghỉ, vậy đuổi việc tôi đi. Trên thế giới này ngoài người kia ra, tôi cái gì cũng không thèm quan tâm.”

Nói xong những lời này, Tatsuya Abe bỏ mặc trưởng phòng đang trợn mắt há mồm mà chạy ra khỏi công ty. Tâm trí cậu hỗn loạn, tựa như sắp phát điên. Cậu không biết phải dùng cách gì mới có thể chạy đến bên Fujibayashi Rongu nhanh nhất. Mãi cho tới khi cậu mất hết sực lực, đứng lại ho suyễn thì có một chiếc tắc xi đỗ lại. Người tài xế tốt bụng hỏi cậu, “Muốn đi không?” Cậu đờ đẫn bước vào xe, nói ra tên bệnh viện.

Đến khi bình tĩnh lại, cậu không khống chế nổi mà bật khóc. Tatsuya Abe không biết trên thế giớ này có thần tiên tồn tại không. Cậu vì từng nghĩ tới những suy nghĩ xấu xa mà tự thấy hổ thẹn không dứt. Cậu chính là kẻ ích kỉ nhất trên thế giới này, thành thật cùng nhu nhược chẳng qua để che đậy ích kỉ trong lòng cậu. Cậu muốn Fujibayashi Rongu, hơn nữa còn muốn chiếm lấy vĩnh viễn. Cậu không ít lần ước Fujibayashi Rongu đừng quá xuất sắc thì tốt rồi.

Bây giờ thần linh đáp ứng nguyện vọng của cậu. Nguyện vọng ngay cả cậu cũng tự khinh bị vào giờ khắc này rõ ràng đã linh nghiệm. Người đàn ông kia thực sự bị thương. Tatsuya Abe cắn chặt nắm tay mình, không để bản thân khóc thành tiếng. Cậu sao có thể ích kỉ như thế? Ác độc như thế? Chỉ cần nghĩ tới Fujibayashi Rongu bị thương, cậu quả thật muốn tự sát.

Thần, cậu một lần nữa ở thầm khẩn cầu. Con sai rồi! Con đáng ra không được tham lam rồi ước vọng xa vời. Chỉ cần Fujibayashi Rongu chịu một vết thương nhỏ, con sẽ đau đớn gấp 10 lần. Làm ơn tha thứ cho sự ngu xuẩn và vô sỉ của con! Chỉ cần để Fujibayashi Rongu bình an, kể cả phải rời khỏi người kia, cậu cũng cam tâm tình nguyện. Xin đừng để hắn bị thương, xin người!

“Cậu gì ơi, đến nơi rồi!”

Tatsuya Abe bỏ lại tiền, mở cửa xe ròi chạy ào vào bệnh viện. Akimono đang đứng ở cửa phòng cấp cứu.

“Fujibayashi Rongu ở đâu?”

Akimono hất hàm chỉ về phía người đàn ông sắc mặt trắng bệnh đang ngồi dựa vào tường.

Tatsuya Abe hoảng loạn đi về phía hắn. Tay phải Fujibayashi Rongu giữ lấy chiếc áo phông đang quấn vào trán nhưng vẫn không ngăn được máu thấm vào y phục. Khuôn mặt anh tuấn vì dính máu lộ ra vài phần đáng sợ. Hắn ngồi dưới đất không nói một lời, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thâm thúy tràn đầy lửa giận khó hiểu.

Tatsuya Abe ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trước mặt hắn. “Thật, thật xin lỗi.” Cậu nghẹn ngào.

Fujibayashi Rongu nâng mắt nhìn cậu, “Đầu tôi rất đau.”

Tatsuya Abe gật đầu, cậu biết mà. Thật ra tim cậu còn đau hơn. Đầu Fujibayashi Rongu cứ chảy máu không ngừng, tim cậu đau tưởng như không đập nổi. Bác sĩ đâu? Tại sao không có ai đến đây, tại sao bọn họ có thể mặc kệ Fujibayashi Rongu đổ máu? Tatsuya Abe không thể khống chế phẫn nộ của mình.

Có người đi ra hành lang. Tatsuya Abe đứng bật dậy, túm lấy người kia rồi lớn tiếng chất vấn, “Tại sao các người không cầm máu cho anh ấy? Ở đây không phải bệnh viện sao? Tại sao có thể bỏ mặc anh ấy?”

Vị bác sĩ bị cậu túm lấy lạnh lùng nhìn lại, “Là anh ta không chịu cầm máu, chẳng lẽ phải đập tiếp cho bất tỉnh rồi sao?”

“Kể cả thế cũng không thể bỏ mặc hắn!” Tatsuya Abe nhìn áo trên tay Fujibayashi Rongu thấm đầy máu, hắn chảy nhiều máu như thế, nếu có điều gì bất trắc, cậu nhất định không sống nổi.

“Bác sĩ Takeuchi, làm phiền anh rồi. Thủ tục đã làm xong.” Người đàn ông vội vàng chạy tới Tatsuya Abe biết, đó là người yêu của Akimono – Matsuyama. Khi thấy Tatsuya Abe, Matsuyamahơi ngây người, sau đó lập tức tràn đầy thù địch đề phòng.

“Kì lạ.” Vị bác sĩ bị Tatsuya Abe túm lấy đẩy cậu ra, quay đầu nói với Matsuyama, “Như vậy có thể bảo hắn phẫu thuật chưa? Để bác sĩ ngoại khoa xuất sắc nhất bệnh viện khâu vết thương bé tí tẹo, hắn còn làm mình làm mẩy, mấy người tưởng tôi vui lắm sao?”

“Bởi vì bệnh nhân này là bạn thân của Kenshin nên anh bỏ qua chút đi.” Matsuyama nhỏ giọng van xin, còn bỏ thêm một câu, “Nhưng, bác sĩ ngoại khoa xuất sắc nhất hình như là Xuhoru Kenji chứ?”

Takeuchi ngừng một chút, nâng con mắt xinh đẹp lạnh lùng trừng Tung Sơn, khuôn mặt tuấn mỹ vì động tác này lại lộ ra vẻ dụ dỗ mười phần. “Xuhoru không thuộc về bệnh viện này, cũng không thuộc về kẻ nào. Hắn chỉ thuộc về tôi.”

“Đúng là độc chiếm đến đáng sợ.” Matsuyama oán trách, lại không tự chủ liếc về Akimono, nháy mắt một cái, “Đúng không, Kenshin?”

Kenshin cười thập phần gian ác, “Em còn không biết đáp án sao?”

“Dài dòng.” Matsuyama cúi đầu ngoan ngoãn, không nói thêm gì nữa.

Tatsuya Abe đỡ lấy Fujibayashi Rongu, đè lên miệng vết thương cho hắn. Thỉnh thoảng cậu còn như dỗ dành trẻ con mà thổi nhè nhẹ vào đó, mong hắn có thể đỡ đau. Fujibayashi Rongu nhìn động tác dịu dàng của cậu, đầu tựa vào vai cậu, “Cậu sẽ chăm sóc tôi chứ.”

“Đương nhiên.” Tatsuya Abe không chần chừ trả lời, đây căn bản chưa từng là vấn đề.

“Bây giờ đầu tôi rất đau, choáng váng buồn nôn.” Fujibayashi Rongu yếu ớt nói.

“Bác sĩ, bác sĩ.” Tatsuya Abe hoảng hốt cầu cứu Takeuchi, “Mau cứu anh ấy.”

Takeuchi khoanh tay, “Không cầm máu thì tất nhiên đầu sẽ choáng váng muốn ói thôi. Nếu anh ta cứ nhất định phải chơi khổ nhục kể đến tận khi ngất xỉu, tôi cũng không ngại đến lúc đó mởi tẩy trùng và khâu vết thương đâu.”

“Đừng cậy mạnh nữa.” Tatsuya Abe gần như cầu xin nhìn Fujibayashi Rongu, “Mau để bác sĩ cầm máu đi, xin anh.”

“Cậu sẽ vào cùng tôi chứ?”

“Đương nhiên.” Tatsuya Abe dùng sức gật đầu, đỡ Fujibayashi Rongu cao hơn nửa cái đầu đi vào phòng giải phẫu.

Matsuyama cùng Akimoto liếc nhìn nhau.

“Tatsuya bây giờ là người yêu của Fujibayashi Rongu?”

Akimoto gật đầu.

“Cậu ta quả thật rất si tình, có phải anh cũng ao ước được như Fujibayashi?” Giọng Tatsuya mang chút chua xót hỏi.

Akimoto buồn cười nhìn người đang nhiên nổi máu ghen kia, “Ao ước? Tại sao?”

“Em trước đây không phải thích nhất loại tính cách này sao?”

“Nói cũng phải.” Akimoto gật đầu.

“Thế nhưng, phải chăng anh quá tuyệt vời?” Matsuyama mặt dày tiến tới, kéo đầu Akimoto xuống, mặc kệ nơi này là bệnh viện mà dâng lên môi mình. Một lúc sau mới buông ra, ánh mắt vừa say đắm vừa ôn nhu, “Tình yêu của anh dành cho em trên đời này không ai sánh được.”

Akimoto xoa mặt hắn, cười, “Em biết mà.”

“Em cũng yêu anh phải không?” Matsuyama tiếp tục mặt dày.

“Đúng vậy, em yêu anh.” Akimoto nhìn hắn, một lần nữa cùng Matsuyama hôn môi.

“Tên bác sĩ khốn nạn kia nhất định cố ý.” Fujibayashi Rongu tức giận vung tay, oán trách, “Làm gì có ai rửa vết thương mà đau đến mức này chứ?”

Tatsuya Abe ngồi bên giường khuyên hắn an tĩnh lại, “Anh đừng kích động, nhích tới nhích lui vết thương càng đau hơn.”

“Cậu cũng nghe được phải không, Abe-chan? Hắn còn up hiếp tôi, nếu như tôi không phối hợp sẽ cạo đầu tôi, đúng là đồ bác sĩ vô sỉ.”

“Nhưng đúng là kĩ thuật của hắn rất cao siêu.” Tatsuya Abe nhẹ nhàng sờ băng gạc trên đầu Tatsuya, “Anh cũng không muốn có sẹo ở đây đúng không?”

“Nếu như ở đây có sẹo, cậu sẽ ở lại bên tôi chứ?” Fujibayashi Rongu cầm lấy tay cậu, hỏi.

“Đương nhiên.” Dù chuyện gì xảy ra em cũng không bỏ rơi anh, Tatsuya Abe mỉm cười.

“Abe-chan, cậu đối với tôi thật tốt.”

Môi hai người tiến lại gần nhau, khoảnh khắc sắp chạm vào thì Akimoto không đúng lúc gõ cửa.

“Fujibayashi Rongu, anh có định báo cảnh sát không?” Akimoto từ bên ngoài hỏi. “Đây là cố ý gây thương tích, nếu anh muốn thì cảnh sát đang ở ngoài.”

Fujibayashi Rongu nhìn Tatsuya Abe rồi lại nhìn Akimoto, lắc đầu, “Quên đi.”

Akimoto gật đầu, “Hiểu rồi, để tôi giải quyết.”

Vì sao không báo cảnh sát? Tatsuya Abe nhìn Fujibayashi Rongu, trong lòng tràn ngập nghi ngờ. Bất kể ai thương tổn Fujibayashi Rongu, cậu cũng không bao giờ tha thứ. Vì sao Fujibayshi lại bỏ qua cho người kia? Cậu nhớ Akimoto từng nói qua, đây chính là vị khách trước kia say đắm Tatsuya Abe. Có lẽ với Fujibayashi Rongu mà nói, đây chính là tình cũ. Đưa ra kết luận này, Tatsuya Abe không rõ mình nên vui vẻ hay khổ sở, có khi lại là đố kị ghen ghét.

“Tên kia nói tôi thương tổn hắn.” Fujibayashi Rongu thở dài nằm xuống giường, biểu cảm lẫn lộn. “Thế nhưng rõ ràng tôi đã cho hắn một đoạn tình ái hoản hảo mà? Vì sao còn nói tôi thương tổn hắn chứ?”

“Trước đây hắn chính là khách của tôi, tôi toàn tâm toàn ý đóng vai tình nhân hoàn mỹ. Hắn muốn ôn nhu, tôi liền ôn nhu. Hắn muốn cuồng bạo, tôi liền cuồng bạo. Thế nhưng hắn vẫn chưa thấy thỏa mãn.” Fujibayashi Rongu lắc đầu, đưa tay sờ băng gạc, cực kì không cam lòng nói, “Cư nhiên đáp lễ tôi như thế này đây.”

Tình yêu càng tốt đẹp lúc chia tay càng thống khổ! Tatsuya Abe nhìn Fujibayashi Rongu, không cách nào nói cho hắn nghe trong tâm mình đang nghĩ gì. Đối với Fujibayashi Rongu, đó chỉ là một vai diễn thế nhưng với người kia lại là tình cảm trân quý. Đến khi biết tất cả chỉ là trò đùa, bị đẩy đến bờ vực tuyệt vọng, người kia trở nên điên khùng cũng là điều dễ hiểu. Cũng may bản thân từ đầu đến cuối đều thanh tỉnh. Tatsuya Abe đau đớn mà may mắn nhắc nhở.

Nếu như có một ngày cậu phải ly khai hắn, cậu sẽ thương tâm, sẽ đau đến không muốn sống. Thế nhưng cậu sẽ không phát điên, cũng không phát điên mà thương tổn người này.

“Ngủ một chút sẽ không sao nữa, đừng vì những chuyện đã qua mà suy nghĩ nhiều.” Đưa tay đắp chăn cho Fujibayashi Rongu, “Sắc mặt anh rất xấu.”

“Đầu tôi vẫn đau lắm.” Fujibayashi Rongu nhắm mắt lại.

“Anh chảy rất nhiều máu.” Tatsuya Abe nhẹ nhàng vuốt mặt hắn, ôn nhu thì thầm “Anh đáng ra phải khâu vết thương sớm hơn.”

“Không biết liệu cậu có ở lại bên tôi không, làm sao tôi vào phòng mổ được.” Fujibayashi Rongu mở mắt nhìn cậu, không cam lòng nói.

“Tôi đương nhiên sẽ ở lại.”

“Cậu không đến làm sao tôi biết được?”

Tatsuya Abe thở dài, “Bác sĩ Takeuchi nói đây là khổ nhục kế của anh.”

“Hắn nói xằng nói bậy thôi.”

“Xằng bậy hay thành thật đều không quan trọng.” Tatsuya Abe không thể làm gì khác ngoài nhắm mắt lại, “Tôi vĩnh viễn là của anh.”

Fujibayashi Rongu cười đắc ý, “Thân thể cậu quả nhiên được tôi dạy bảo không thể rời xa tôi.”

Tatsuya Abe nhìn hắn, đâu chỉ là thân thể, không nói câu “em yêu anh” hắn mãi mãi cũng không biết sự thật ấy. Hắn rốt cuộc là thông minh hay đần độn đây? Bất quá, may mà hắn không biết!