Điêu Cốt Sư

Chương 51: Ấm lòng

Dịch:Kidlove

Milos đi tới địa điểm ước hẹn với An thì nhìn thấy Kim Mao đang lười biếng nằm quỳ rạp trên mặt đất mà phơi nắng, còn An thì cũng đang ngồi trên tảng đá vừa luyện cốt vừa dùng chân cào cổ Kim Mao. Nhìn thấy Milos xuất hiện, chỉ có Kim Mao liếc mắt nhìn hắn rồi không còn phản ứng gì khác, An cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi.

Nhiều ngày không thấy, hai người này cứ lãnh đạm với hắn như vậy sao? An thì chưa tính nhưng cái mặt thâm trầm u buồn của Kim Mao là chuyện gì xảy ra? Hắn đáng lẽ phải vừa nhìn thấy hắn thì nhào tới cùng hắn đại chiến ba hiệp chứ?

"An, dạo này có khỏe không?" Milos đi đến bên người An, vừa định ngồi xuống thì thấy một cái đuôi to đập tới cách ly hắn và An.

Dục chiếm hữu vẫn mãnh liệt như vậy, xem ra vẫn là Kim Mao trước kia rồi. Milos thầm nghĩ.

An nhìn Milos, tiện tay nhặt một cái xương lên viết: 【 anh thế nào? 】

"Chuyện tiến triển coi như thuận lợi, chẳng qua là tốn chút thời gian thu thập chứng cứ." Milos đẩy đống xương cốt trên đất sang một bên rồi ngồi xuống, toàn thân thả lỏng, dường như đến bây giờ hắn mới yên tâm lộ vẻ mệt mỏi.

【 Cần chứng cứ gì? 】 An hỏi.

"Tìm hiểu nhân chứng biết chuyện nguyên tố kiểu mới, và" Milos nhắm mắt lại, chậm rãi trả lời: "Vật chứng hắn đánh lén chúng ta."

An còn muốn hỏi hắn xem có biết chuyện U Liêm công thành không, nhưng đã thấy hắn dựa vào tảng đá ngủ rồi.

Mấy ngày liên tiếp đều chạy đi chạy lại khắp nơi bên ngoài dã ngoại, cho dù là người kiên định như hắn cũng sẽ cảm thấy mệt đi.

An từ trong chiếc nhẫn chữ "tồn" lấy ra một cốt điêu màu xanh biếc, nhẹ đặt ở bên đầu Milos. Đây là cốt điêu do cô dùng tinh hoa dược thảo chế tạo thành, có khả năng an thần định khí, công hiệu đề cao chất lượng giấc ngủ. Nhìn mi mắt Milos dần giãn ra, an quay đầu lại, tiếp tục tinh luyện nguyên liệu lõi, chỉ là động tác trở nên nhẹ nhàng chậm chạp đi rất nhiều.

Kim Mao thấy thế, nhỏ giọng "Ngao ô" một tiếng, sau đó thừa dịp an không chú ý liền lén lút lấy đi khối cốt điêu kia và giấu vào trong lông ngực mình.

【 Trả về. 】 An lấy ngóng chân đâm đâm người hắn.

Kim mao trở mình, làm bộ không nghe thấy.

Còn tưởng rằng gia hỏa này đã trở nên chín chắn, ai dè vẫn là một bộ dạng này.

An lấy từ trong nhẫn một khối cốt điêu, nói:【 khối này cho ngươi. 】

Thấy Kim mao vươn móng vuốt, An liền nắm chặt năm ngón tay, giơ giơ chỉ vào Milos, ý bảo hắn mau trả khối cốt điêu kia về.

Kim Mao hừ hừ vài tiếng, bất đắc dĩ thả khối cốt điêu kia về vị trí cũ.

An sờ đầu hắn, nâng hắn tay, nhẹ nhàng đặt cốt điêu vào lòng bàn tay hắn.

Kim Mao nhìn chằm chằm vào xương ngón tay mảnh khảnh của An, đột nhiên kéo ra cầm đặt chậm rãi lên trên trán mình, nhắm mắt lại như cảm thụ cái gfi đó, vẻ mặt vừa thành kính vừa nhu tình.

An cũng ý thức được sự chuyển động nhẹ nhàng, dường như có một dòng nước ấm dấy lên toàn thân mà dung nhập một chút vào linh hồn cô. Giờ phút này, An rõ ràng cảm nhận được tình cảm thân cận mà Kim Mao truyền đạt.

Hắn... Thật sự là coi mình thành phối ngẫu (bạn tình) của hắn sao? An cũng không biết bản thân cô nên đáp lại như thế nào.

Kim Mao dường như không có ý định chờ cô đáp lại, hắn buông móng vuốt, lại nằm rạp trên mặt đất, tiếp tục mơ mơ màng màng lim lim nằm phơi ánh nắng mặt trời.

An:... Trêu chọc người ta xong thì tự nhiên đi ngủ sao?

Sau một lúc lâu nhìn chằm chằm vào hắn, An lắc đầu. Được rồi, cái người này cũng quá đơn thuần, lớn như vậy còn chưa từng nói chuyện với ai, chờ sau khi hắn tìm được tộc nhân, có lẽ sẽ không còn cảm thấy hứng thú với cô.

An lại nhìn Milos, nhìn một thân xương trắng của mình, tự dưng cảm thấy có chút thương cảm.

Là một bộ xương khô, ngay cả cơ hội yêu cũng không có! Thế giới này quả thật quá tàn khốc, cô muốn sáng tạo một hậu cung khô lâu, bao hàm tất cả các chủng tộc trong vũ trụ!

Hừ, cứ quyết định tự sướng vậy đi!

Milos ngủ thẳng đến hoàng hôn mới tỉnh lại, An lúc này đã đốt đống lửa và nướng một món ăn thôn quê.

Từ sau khi học làm cốt điêu ẩm thực, cô không chỉ giới hạn với dược tính thực vật mà còn làm được rất nhiều loại mùi vị. Ví dụ như các món ăn chua cay mặn ngọt đều có thể tìm thấy ở trong tự nhiên. Đương nhiên, An không có khả năng nếm ra vị, nhưng có thể dựa vào đầu lưỡi của Kim Mao. Trước mắt chủ yếu tìm kiếm bốn loại tinh hoa thực vật gia vị "mặn" "ngọt" chua" và "thơm".

Có gia vị, hương vị đồ ăn cũng nháy mắt tăng lên vài phần cấp bậc.

An rắc gia vị trong cốt điêu lên trên miếng thịt nướng, ánh sáng xanh lá thoáng qua, trong giây lát, một mùi thơm nồng đậm tản ra trong không khí. Thịt nướng chi chi vài tiếng vang, dầu chảy ra, hơn nữa còn có thêm hương thơm này khiến người thèm nhỏ dãi.

"Ngao ô~~" Kim Mao không biết chạy tới từ chỗ nào, hai mắt tỏa sáng ngồi xổm bên cạnh An nhìn chằm chằm vào thịt nướng trên kệ, cái đuôi hăng hái đung đưa vỗ lên trên mặt đất gây chấn động một cái.

Vẻ mặt Milos không nhúc nhích, nhưng thân thể đã ngồi thẳng ngay ngắn.

Để tránh tranh đoạt, lần này An làm đủ phân lượng, chẳng những nướng BBQ, còn có thêm canh cá, nấu trứng và hầm quả đậu, nên chắc đủ cho hai người này ăn no bụng.

An đẩy cái móng vuốt Kim Mao đang lén lút đưa ra, tự cô phân chia lượng thức ăn, mỗi người một phần. Kim Mao vốn muốn kháng nghị, nhưng thấy phân lượng của mình lần nào cũng nhiều hơn so với Milos, lúc này mới "cố nhịn" đón nhận.

Trên thực tế, An biết sức ăn của Kim Mao lớn hơn nhiều Milos nên lúc phân chia cũng sẽ phân cho hắn nhiều hơn Milos.

Milos ngược lại không ngại, chỉ cần hắn không cướp đồ ăn trong bát hắn là được. Đắm chìm trong ánh nắng hoàng hôn, cây xanh bốn phía thành bóng râm, hương hoa chim hót, một tay vừa cầm thịt nướng cắn, một tay vừa bưng canh cá uống, Milos cảm thấy đây là bữa ăn phong phú nhất thịnh soạn nhất ngon lành nhất trong hai mươi ba năm qua của hắn.

Thực vật ở Straous thưa thớt nên đồ ăn thuần thiên nhiên như này hầu như đã tuyệt tích. Bọn họ từng mất đi thiên nhiên nên càng thấy tư thái tráng lệ hiện ra trước mặt bọn họ. Chỉ mong lần này, con người có thể có sự hoàn chỉnh và quý trọng mẹ thiên nhiên.

Qua bữa cơm tối, Kim Mao nhảy vào trong nước để tiêu thực.

Milos đi ra ngoài động, thoải mái duỗi người.

Một lát sau, hắn nhìn về phía An, trong tay không biết đang đùa nghịch cái gì.

"An này, ngày mai ta lại phải đi, chỉ sợ lần này sẽ tách ra rất lâu."

An ngẩng đầu, cầm một nhánh cây viết lên trên mặt đất: 【 có nắm chắc không? 】

Milos cười một tiếng: "Chắc là một nửa."

【 không sao cả, dù có thất bại cũng không quan trọng, quan trọng là giữ được tính mạng.】

"Ừ." Ánh mắt Milos chuyên chú, trong lòng thì lại xúc động chỉ muốn cất cô gái này vào trong túi. Quá ấm lòng, một khô lâu ấm lòng như vậy nên được ở bên người cưng chiều che chở.

Đáng tiếc, hắn bây giờ không còn đủ quyền lực và thực lực...

Lúc này, An hình như đã nghĩ tới điều gì, viết: 【 anh có biết chuyện ở căn cứ số 2 không? 】

" Căn cứ số 2 phát sinh chuyện gì?"

【 trước đó không lâu, bọn họ đã bị đám U Liêm tập kích. 】

"U Liêm?" Milos tuy rằng đã gặp qua khô lâu U liêm TT nhưng cũng không biết loại sinh vật này được an gọi là U Liêm.

An vì vậy đã miêu tả một chút hình dáng của chúng.

"Thì ra là chúng." Milos trầm tư, nói: "Ta có nghe nói chúng nó giết chết không ít người, không nghĩ tới bây giờ đã xông vào căn cứ số 2. An này, em có thể hiểu biết bao nhiêu về chúng?"

【 cánh tay như lưỡi hái, có thể cắt kim loại, giỏi về ẩn hình, khoác trên người cứng rắn giáp xác, vũ khí bình thường không gây thương tổn chúng nó. 】

Milos cau mày, xem ra còn lợi hại hơn những gì hắn suy tính, lấy tình trạng căn cứ số 2 bây giờ, chỉ sợ tình trạng thương vong rất thảm.

Ngày hôm sau, Milos nhận lại thiết bị cá nhân của mình từ chỗ An, hắn chuẩn bị trở lại chiến trường của hắn. Nhưng mới về một ngày đã lại phải vội vàng rời đi. Hắn định không tới chuyến này, chỉ là nhịn không đợc muốn gặp mặt khô lâu cô mới cảm thấy an tâm.

Hắn vừa mới chuyển người thì An đột nhiên kéo hắn lại, ý bảo hắn cúi đầu xuống.

Ánh mắt Milos hơi sáng, chẳng lẽ là muốn hôn hắn sao?

Sự thật chứng minh hắn suy nghĩ nhiều rồi, An cũng chỉ là chạm tai trái của hắn rồi rụt tay lại.

Milos sờ lỗ tai mình, hình như có thêm một vật gì đó, giống như đồ trang sức dính chặt vào vành tai hắn.

"Đây là cái gì?" Hắn hỏi.

【 khô lâu Ếch "Người tới", tặng cho anh. 】 An viết.

"Người tới? Tên thật kỳ lạ. Ta đã có Vượng vượng rồi, vì sao còn muốn đưa ta thêm một con? Nó có tác đụng đặc biệt sao?"

【 về sau anh sẽ biết. 】 An nhắc nhở hắn, 【 đừng đánh mất. 】

Milos gật đầu một cái, hai tay giang rộng ôm lấy An, sau đó xoay người rời đi.

Hắn không nhìn thấy trên cánh tay An cũng bám một con khô lâu ếch giống như đúc con trên tai hắn, điểm khác duy nhất chính là ếch trên người An có khắc một chữ nhỏ "gửi", còn của Milos hắn lại khắc chữ "truyền".

Khi Milos trên đường chạy về, căn cứ số 2 tiếp tục bị u Liêm tập kích nhiều lần. Thiết bị theo dõi không bắt được tung tích của U Liêm, trung tướng Nader liền sai người phun đủ loại phấn sắc quang ở căn cứ, chỉ cần dính vào dù ban đêm cũng không ẩn trốn được. Nhưng, cũng không biết là U Liêm quá xảo quyệt biết tránh phấn minh quang hay là phấn minh quang không có tác dụng với chúng. Tóm lại, mọi biện pháp của Nader đều không có bất kỳ hiệu quả nào.

Căn cứ số 2 trước mắt có hơn 7W người, chỉ trong mấy ngày, đã có hơn trăm người chết dưới lưỡi hái của U Liêm, mà bọn họ thì không hề có biện pháp gì.

Nader trải qua vài lần thất bại thì không thể không lần nữa cầu cứu căn cứ số 3.

Milos khi tiến vào khu tín hiệu, căn cứ số 3 còn đang thương lượng vấn đề cứu hay không cứu.

Cảnh vệ khẩn cấp báo cáo đã phát hiện tung tích của Milos, bởi vậy hội nghị bị gián đoạn.

Không đợi Valenauer hạ lệnh, Milos đã chủ động gửi tin tức tới cho bọn họ: 【 không cần phái người tới bắt ta, ta lập tức trở về căn cứ. 】

Quả nhiên, chưa tới nửa giờ sau, Milos dưới hộ vệ của hai người lính đã thản nhiên đi vào căn cứ.

Hắn dường như không nhìn thấy cảnh vệ hai bên đang đứng nghiêm, lập tức đi vào trung tâm hành chính tổng hợp, dọc đường đi không có ai lên tiếng ngăn cản. Thẳng tới khi tới cửa trung tâm hành chính tổng hợp mới bị lính canh cửa ngăn lại.

Bọn họ đầu tiên là kính cẩn chào, sau đó lúng túng nói: "Thiếu tướng Milos, chúng tôi yêu cầu tịch thu vũ khí của Ngài."

"Vũ khí của ta không bao giờ rời khỏi người. Các ngươi hoặc là để ta vào hoặc là để bọn họ ra đây. Bằng không, ta hiện tại liền rời đi."

Nếu là những người khác, thân đang đứng trong trọng địa (địa phận quan trọng) quân sự mà dám dõng dạc như thế đã sớm bị người trào phúng. Nhưng những lời này lại xuất phát từ chính miệng Milos thì không có ai hoài nghi thực lực và quyết đoán của hắn.

Binh lính đang muốn đáp lời, thì đột nhiên máy liên lạc truyền tới tiếng Vưu Ân: "Mời thiếu tướng Milos đi vào."

Binh lính lập tức lui sang một bên, cung kính mà mời Milos đi vào tổng khu, sau đó đưa mắt nhìn hắn biến mất ở cuối hành lang.