Nếu như thật lòng quan tâm hắn, sẽ nghiêm khắc với mấy hành vi không quý trọng thân thể của hắn, chứ không phải phóng túng cùng ngầm đồng ý. Luật cúi thấp đầu để che giấu biểu tình của chính mình. Đối với Văn Nhân Chinh, trong lòng Luật thật ra rất phức tạp, bên ngoài tỏ vẻ không cần đến sự quan tâm của y, nhưng trong lòng lại thấy mâu thuẫn cùng mất mát.
Nếu nói hắn không có chút tình cảm nào với Văn Nhân Chinh, thì đó là nói dối. Chuyện tình năm đó, Văn Nhân Chinh cũng có thể xem như đầu sỏ. Hắn hận Văn Nhân Chinh. Nếu như không phải vì sự tùy hứng của y, mẫu thân hắn sẽ không chết, mà tuổi thơ của hắn, tuyệt đối cũng sẽ không thê thảm như thế, nếu như không phải vì y, mọi chuyện đều sẽ không phát sinh, nếu vậy, hắn sẽ là một con người đơn thuần, sẽ trải qua một cuộc sống hoàn toàn bình thường, không cần phải biết nhiều chuyện như lúc này, cho dù là một phế vật hoàn khố, cũng không cần phải gánh vác nhiều thứ đến vậy.
Thế nhưng, Văn Nhân Chinh lại là phụ thân của hắn, có thể là vì huyết thống, cũng có thể do y là người hắn hướng về thời thơ ấu, cho nên, hắn hận Văn Nhân Chinh, cũng tôn kính y, hy vọng nhận được sự quan ái từ y.
Không cần nghĩ nữa. Luật rũ mi xuống, giấu đi sự phức tạp nơi đáy mắt, khi mở ra lại trở về vẻ kiên định thản nhiên. Quan hệ giữa hắn và Văn Nhân Chinh dần trở thành xa lạ cùng không được tự nhiên thế này, bản thân hắn cũng có trách nhiệm, hắn không có tư cách để chỉ trích y. Huống chi, như vậy cũng tốt, càng đến gần thời khắc kia, hắn càng không hy vọng có quan hệ tốt đẹp với bất kỳ ai. Là sợ hãi cùng không dám đón nhận những ánh mắt khiến cho bản thân cảm thấy thống khổ, cho nên, cứ như hiện tại là tốt rồi, bởi vì không có nhiều cảm tình, trong lòng mới không cảm thấy quá sức khó chịu.
Thanh âm trên TV vẫn tiếp tục vang lên, phụ tử ba người đang dùng bữa trong nhà ăn cũng vô cùng trầm mặc.
Luật ăn xong phần của mình, liền đứng dậy chuẩn bị xuất môn.
“Luật, đi đâu vậy?” Văn Nhân Chinh quan tâm hỏi một câu, thế nhưng thanh âm lạnh băng của hắn khiến câu hỏi nghe như đang thẩm vấn.
Đối với ngữ khí này của Văn Nhân Chinh, Luật đã sớm hiểu rõ, cho nên hắn cũng không hề tức giận.
“Đi tìm Balberith.” Quan hệ của hắn và Balberith đã bại lộ một phần, nên lúc này cũng không cần thiết phải giấu giếm.
Nghe nhắc đến Balberith, Văn Nhân Lẫm đang dùng cơm cũng ngẩng đầu lên. Hắn là người hiểu rõ mọi chuyện nhất, tự nhiên sẽ biết sự thân cận của Luật và Balberith sẽ khiến Tần Trạm không thoải mái. Tần Trạm cũng thực đáng thương, trước kia chỉ phải phòng nữ nhân, hiện tại ngay cả nam nhân cũng phải phòng. Có cần đi nói cho Tần Trạm biết hay không? Là người đứng về phía Tần Trạm, Văn Nhân Lẫm tất nhiên sẽ lo lắng cho y.
Trên khuôn mặt lạnh như băng của Văn Nhân Chinh cũng hiện lên vẻ gì đó. Trước ngày hôm qua, hắn căn bản không biết con của hắnquen biết với Hoàng đế tài chính, hơn nữa lại nắm phân nửa cổ phần của Tập đoàn Resatar, như vậy, nhìn trên mặt tài lực, y thậm chí còn trên hắn một bậc.
Trong nhận thức của hắn, Luật là một hài tử thông minh nhưng tính tình không tốt. Luật ăn chơi trác táng ra sao, hắn biết, thế nhưng chưa từng nghĩ phải giáo dục. Hắn nợ hài tử này, cho nên bất luận Luật làm cái gì, hắn đều có thể che chở cho y, cũng có đủ bản lĩnh để làm vậy. Thế lực của Văn Nhân gia cũng không phải chỉ để bài trí, mà bản thân Luật tuy rằng làm nhiều việc không hợp đạo lý, thế nhưng chưa từng làm những việc đến mức thiên nộ nhân oán(người người phải oán trách, thiên hạ đều căm ghét). Chính vì đủ thông minh, cho nên biết rõ làm đến trình độ nào sẽ khiến bản thân không bị thương tổn. Những kẻ hoàn khố như vậy mới là đáng sợ nhất.
Ai cũng không thể tưởng tượng được Luật lại là đổng sự của Tập đoàn tài chính Resatar, có được lực ảnh hưởng để chi phối nền kinh tế thế giới. Văn Nhân Chinh biết, sau ngày hôm qua, ánh mắt mọi người nhìn Luật đã không còn là nhìn một hoàn khố, hay xem quyền thế của Văn Nhân gia, mà là nhìn vào sức ảnh hưởng của chính bản thân y.
Nhìn bóng lưng Luật bước ra cửa nhà ăn, Văn Nhân Chinh nói một câu, “Nếu Balberith tiên sinh có rảnh, thì mời hắn đến nhà ăn bữa cơm đạm bạc đi.”
Nghe nói thế, Luật không hề có phản ứng nào, Văn Nhân Lẫm dùng ánh mắt không đồng ý nhìn Văn Nhân Chinh.
Luật dừng bước, quay đầu lại, “Ta sẽ chuyển lời.” Chỉ là chuyển lời mà thôi, hắn cũng sẽ không ép buộc Balberith làm thế.
“Luật, hắn là bằng hữu của ngươi, đến nhà ăn bữa cơm là việc tư.” Là người vật lộn với sóng gió thương trường, đồng thời giành được những thành quả rất lớn, trên phương diện sát ngôn quan sắc, Văn Nhân Chinh có thể xem như chuyên gia rồi. Sự không đồng ý của Lẫm cùng vẻ lãnh đạm của Luật, sao hắn lại không biết là vì cái gì. Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện lợi dụng mối quan hệ giữa Luật và Balberith. Văn Nhân Chinh hắn còn chưa đến mức phải làm như vậy, mặc dù trên thương trường, công ty của hắn thua kém Tập đoàn Resatar rất nhiều, nhưng dù gì cũng là nằm trong Top 10 công ty của thế giới. Hơn nữa, trọng điểm của hai công ty bất đồng, tương quan về mặt lợi ích cũng không nhiều.
Đối với lời giải thích của Văn Nhân Chinh, Luật chỉ phất tay ý bảo tái kiến, cũng có ý là đã nghe được.
Khi bóng lưng Luật biến mất, Văn Nhân Chinh lại cúi đầu, chuyên tâm ăn điểm tâm của mình.
“Ta ăn xong rồi, phụ thân.” Văn Nhân Lẫm đứng lên, nói với Văn Nhân Chinh vẫn đang dùng bữa một tiếng, “Ta đến doanh trại.” Lễ phép thông báo, khi Văn Nhân Chinh “Ân” một tiếng đáp lại, Văn Nhân Lẫm bước ra khỏi nhà ăn.
Từ sau ngày chuyện kia xảy ra, phụ thân ngày càng lãnh đạm với hắn. Hắn có thể lý giải, thế nhưng phải chịu đựng phần lãnh đạm này, trong lòng hắn sao lại dễ chịu cho được? Vốn dĩ hắn có một phụ thân yêu thương mình cùng một gia đình hạnh phúc, vào ngày hôm đó, tất cả đều đã biến mất. Bởi vì từng cảm nhận được hạnh phúc, cho nên khi hạnh phúc vỡ tan mới có thể đau đến tê tâm liệt phế.
Toàn bộ những yêu thương quan tâm từng dành cho hắn đều chuyển thành sự lạnh lùng hờ hững, hắn thậm chí còn nhìn thấy vẻ chán ghét nơi đáy mắt phụ thân, là sự chán ghét đối với người mang nửa dòng máu của mẫu thân là hắn. Lớn dần, hắn cũng có thể hiểu được những mâu thuẫn trong lòng phụ thân, thế nhưng, hiểu được không có nghĩa là sẽ thông cảm, trong lòng hắn thật sự thấy bất bình a. Hắn thiếu ca, nhưng hắn không nợ phụ thân.
Khi đối mặt với thái độ ngày càng lãnh đạm của phụ thân, hắn cũng đã từng sợ hãi, khi phụ thân thân thiết hỏi han tình huống của ca lại chẳng hề quan tâm đến chuyện của hắn, trong lòng hắn sao lại không có cảm giác gì. Lâu ngày, hắn cũng học được vẻ lạnh như băng của phụ thân, dần dần quen với thái độ của phụ thân, nhưng hắn không phải là người vô cảm, hắn vẫn có cảm giác a.
Nhìn Văn Nhân Lẫm rời đi, đáy mắt Văn Nhân Chinh hiện lên vẻ thương cảm.
Là một thương nhân, hắn thực thành công, nhưng là một phụ thân, hắn hoàn toàn thất bại.
Thời trẻ tuổi quá mức khinh cuồng cùng không rành thế sự, hiện tại hồi tưởng lại, thực sự là ngu ngốc đến cực điểm, thế nhưng lại đi khát vọng một tình yêu thuần khiết. Bởi vì sự tùy hứng của chính mình, tạo ra một loạt bi kịch, thiếu chút nữa cắt đứt quan hệ với phụ thân, hại chết một nữ nhân vô tội, gần như giết chết một người con trai, tiếp đó lại thương tổn một đứa khác.
Luật, đứa con lớn nhất của hắn, hài tử mà hắn cùng nữ nhân mà hắn không yêu sinh ra, từ nhỏ đã không nhận được sự quan tâm từ hắn. Sau khi sự kiện kia phát sinh, hắn cũng không phải không muốn yêu thương nó, thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước hồ ấy, hắn lại chần chờ, có thể nói, hắn sợ phải đối mặt với Luật, bởi hài tử ấy cụ thể hóa mọi tội lỗi của hắn.
Thời gian trôi qua, Luật chậm rãi khôi phục sức sống, dần trở nên ương ngạnh, hắn thật sự cảm thấy vui vẻ. Mỗi khi Luật gặp rắc rối, hoặc là xảy ra chuyện gì, hắn sẽ ra mặt giải quyết êm thấm mọi việc, những lúc ấy, không ai biết trong lòng hắn vui sướng đến thế nào, bởi đây là một phương thức để hắn bù đắp cho Luật, cũng là một cách khiến hắn có thể an lòng. Đối với Luật, tình cảm của hắn hẳn là xuất phát từ sự áy náy muốn bù lại nhiều hơn tình phụ tử.
Còn Lẫm, đứa con của hắn và nữ nhân mà hắn yêu. Khi Lẫm sinh ra, hắn vô cùng vui sướng, thế nhưng, đáng thương thay, hiện giờ hắn đã quên mất cảm giác vui sướng khi ấy như thế nào. Ngày trước, hắn từng dùng sự quan tâm che chở chưa bao giờ dành cho Luật để đối xử với Lẫm, trong nhận thức của hắn, đứa con của hắn chỉ có Lẫm, còn Luật, bất quá chỉ là một hài tử nào đó trong nhà.
Lúc đó, có lẽ hắn đã từng cảm nhận được hạnh phúc, chính là, loại cảm giác này ra sao, bây giờ hắn không còn nhớ nữa rồi.
Một ngày kia, khi tất cả giả dối đều được phơi bày, thứ mà hắn cho là hạnh phúc cùng viên mãn hoàn toàn bị phá hủy, lúc sau, hắn không biết phải đối mặt thế nào với đứa con mà hắn từng thương yêu che chở nữa.
Hắn giận chó đánh mèo. Nghĩ lại, thời gian đầu hắn quả thật là đã trút giận lên người Lẫm, bởi vì bản thân nhìn người không chuẩn, bởi vì phẫn nộ do bị nữ nhân kia đùa giỡn, hắn quên mất Lẫm cũng là con mình, bởi lúc đó, hắn chỉ nghĩ đến Lẫm mang huyết thống của nữ nhân kia.
Nhìn Lẫm đối với hắn từ tươi cười sáng sủa, trở nên trầm mặc giống như Luật trong ký ức, hắn mới nhận ra hắn lại phạm thêm một sai lầm. Chính là, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt có chút giống nữ nhân kia của Lẫm, trong lòng hắn lại ngập tràn những cảm xúc phức tạp khiến hắn không thể lấy tâm thái bình thản mà đối mặt với Lẫm. Đến khi hắn có thể khống chế tốt suy nghĩ của mình, Lẫm đã trở thành một người lạnh như băng giống như hắn, mà hắn, cũng không biết phải vãn hồi như thế nào nữa.
Những vấn đề xảy ra trong nhà khiến hắn dồn hết tinh lực vào công việc, vùi đầu bận rộn công tác để quên đi những chuyện phiền lòng, đưa công ty phát triển đến đỉnh cao, thế nhưng quan hệ giữa hắn và hai đứa con trai đã trở nên thực xa lạ, không có những lời ân cần thăm hỏi lẫn nhau, hắn thậm chí còn không biết chúng thích ăn gì, yêu cái gì, chuyện tình cảm thế nào, những chuyện như thế, bọn họ chưa từng cùng nhau thảo luận.
Hắn không phải là không muốn làm dịu đi mối quan hệ phụ tử giữa ba người, chính là kẻ vốn luôn sát phạt quả quyết trên thương trường như hắn quả thật không biết nên làm sao. Kết quả, vẫn duy trì đến hiện tại.
Dẹp những thương cảm ấy sang một bên, Văn Nhân Chinh một mình hưởng thụ bữa sáng vô cùng mỹ vị, sau khi ăn xong, lại đến công ty làm việc.
Trực tiếp đi thẳng đến khách sạn Balberith đang ở, Luật không thèm để ý đến những bảo tiêu đang hết sức tận tụy với công việc, cũng may Balberith thực hiểu biết Luật, cho nên đã để bí thư nghênh đón Luật ngay cửa, khiến những bảo tiêu kia không hề có cơ hội ngăn cản hắn.
“Chỉ mới xa nhau mấy giờ, Luật đã nhớ ta rồi sao?” Balberith bước ra từ phòng tắm, chiếc áo tắm buộc hờ, để lộ ra phần da thịt gợi cảm khiến người khác phải thèm muốn.
Một cái gối bay tới đáp lại lời nói vô liêm sỉ của Balberith.
Balberith nghiêng đầu khiến cho hung khí bay tới không đánh trúng được mục tiêu, cuối cùng đành chịu tác dụng của lực hấp dẫn, rơi xuống đất.
“Đừng nói ngươi không biết Tần Trạm đã làm gì?” Luật trực tiếp nói ra chuyện cần tính sổ.
Balberith không vội trả lời, cũng không để ý Luật cùng bí thư vẫn còn ở trong phòng, cởi áo tắm ra, cả thân hình hoàn toàn bại lộ trong không khí. Tiếp nhận quần áo mà bí thư dâng lên, Balberith tao nhã mặc vào.
Luật cũng không vội. Tuy rằng thân thể của Balberith rất hoàn mỹ, thế nhưng Luật không có chút hứng thú gì với Balberith, càng không bận tâm thưởng thức thân thể gợi cảm có thể khiến nữ nhân té xỉu của y. Hắn cũng không có hứng thú cùng nam nhân xích lõa nói chuyện a, vẫn là đợi Balberith mặc quần áo xong đã.
Balberith ngồi xuống, đối diện với Luật, bí thư trầm mặc rót nước cho hai người.