Điệp Viên Kỳ Quái

Quyển 2 - Chương 237: Trinh sát

"Ông Hiroguchi, mời qua bên này.” Một người đàn ông mặc đồng phục phục vụ kiểu Anh chủ động tới nghênh đón để dẫn đường cho những vị khách đúng giờ.

Chậm rãi lên tầng hai theo cầu thang vàng sơn mài trắng đối với thân hình của người hiện đại thì khá hẹp. Ở bên ngoài hiên nhỏ, một người đàn ông với máy dò radar cẩn thận quét từng chỗ qua cơ thể của Hiroguchi. Điện thoại gây ra một tràng báo động, người đàn ông lịch sự mời anh đặt đồ dùng cá nhân lên cái bàn bên cạnh, một cái biển số để nhận lại đồ được cung kính đưa cho chủ nhân, khi đi khỏi sẽ dựa vào cái biển số này để nhận lại điện thoại.

Đi qua hiên nhà, một hội trường rộng rãi là địa điểm của lần gặp gỡ này. Vài hàng ghế đã được xếp ngay ngắn thành hàng trên thảm, tiếng củi đốt trong lò phát ra những âm thanh tí tách, một bức tranh của hoàng đế meiji được treo cao ở giữa hội trường, đôi mắt có thần sắc bén ấy dường như có thể nhìn xuyên qua nội tâm của tất cả mọi người trên thế giới. “Đúng thật là tác phẩm của danh nhân.” Hiroguchi thầm cảm thán.

“Tại sao mà mùi hôi thối của người Trung Quốc lại toả ra ở đây thế này, a, Akai, anh có nhìn thấy động vật không phải giống người xông vào đây không?” Một thanh niên trẻ cao lớn nhuộm tóc vàng nhưng lại gây cười bởi bộ râu Đan Mạch hỏi người đồng hành của mình, ánh mắt anh ta rõ ràng nhìn về phía của Yosuke Eguchi.

“À, con lợn Trung Quốc chỉ xứng làm nô bộc của samurai bọn mình thôi, không, đồ ăn, ai cho kẻ này vào đây, tôi phải đuổi hắn đi.” Người đàn ông béo lùn tên Akai kia khí thế hùng hổ bước về phía Hiroguchi, dường như định nuốt sống anh vậy.

Hiroguchi chẳng thèm để tâm đến bọn họ, thậm chí anh ta còn chẳng thèm nhìn người đàn ông đang xông tới, trông giống như đang ngồi chờ bị ăn đánh. Đột nhiên, anh ngồi xổm xuống với một tốc độ mà không ai hình dung ra được tóm lấy cơ thể của người đàn ông béo lùn rồi làm một động tác vật chuẩn xác rồi như không có chuyện gì mà đứng về chỗ cũ.

“Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!” Một người đàn ông mặc vest vỗ tay bước vào hội trường. Tất cả mọi người kể cả hai gã đàn ông gây chuyện lần này đều lập tức đứng dậy rồi khom lưng cung kính hành lễ với một thái độ vô cùng nể trọng với người đàn ông mặc vest này, họ nói:

“Ngài Takahashi, chúng tôi thất lễ rồi.”

Người đàn ông mặc vest tựa như không nhìn thấy vậy, và anh ta cũng như chẳng nghe thấy mà bước thẳng về phía Yosuke Eguchi. Hiroguchi dường như ngẩn ra, tuy anh từng nhìn thấy anh ta ở bức ảnh đường phố Luân Đôn - Tham mưu cao cấp của “Yoshimoto” – Takahashi, nhưng đây là lần đầu gặp mặt nên lựa chọn duy nhất chính là sự im lặng vừa mừng vừa lo.

“Lâu lắm rồi tôi không thấy động tác nhu đạo nhanh nhẹn như vậy, đã vậy lại còn có đầu óc bình tĩnh và quả cảm nữa. Ngài Hiroguchi, ngài là samurai mà tôi kính phục, xin nhận lấy thành ý của tôi.” Nói xong anh liền khom lưng thật sâu.

Chẳng đợi tất cả mọi người định thần lại, một câu nói còn khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa lọt thẳng vào màng nhĩ của từng người.

“Cuộc hội đàm tới đây thôi, mời mọi người về đi, tất nhiên là ngài Hiroguchi ở lại, tôi có việc muốn thỉnh giáo.”



“Mày là con lợn Trung Quốc khốn kiếp, phản đồ, bẩn thỉu.” Vài người lực lưỡng ghìm chặt “Yosuke Eguchi” lại. Takahashi đứng một bên khoanh tay cười với mọi thứ đang diễn ra.

Mọi thứ xảy ra nhanh quá, chuyển biến quá đột ngột. Vài phút trước còn nở nụ cười chân thành trên khuôn mặt, mời vị Samurai của thời đại mới này đi tới thư phòng bên cạnh hội trường tiếp tục nói chuyện với Takahashi, trong lúc xoay người tay vẫy nhẹ, Hiroguchi liền bị ấn xuống đất, một cảm giác tê liệt đột ngột lan khắp cơ thể, tiếp đó, từ đầu cho tới bụng bị đấm xối xả, không chỉ mạnh mà còn đau khổ. Sau đó anh bị đưa tới một căn phòng bốn bề tối đen như mực, không thấy có bất kỳ tia sáng nào, chẳng có gì cả.

Không có ánh sáng, không có âm thanh, không lắp đặt hệ thống thông gió, Yosuke Eguchi đứng thẳng người, đôi mắt anh cố thích ứng với bóng tối. Một lúc sau anh có thể nhìn thấy đường nét của bức tường. Anh chậm rãi di chuyển tới bên tường, hai tay lần mò kỹ lưỡng, cảm thấy nó vừa mềm mại lại vừa đàn hồi, dường như nó đang bọc một loại chất liệu cao su gì đó.

“Hừ, khốn kiếp!” Hiroguchi thầm chửi rủa trong lòng nhưng không phát ra tiếng bởi anh biết là sẽ chẳng có ai để tâm đến mình. Ở trong không gian nhỏ hẹp này không thể cảm nhận được thời gian chậm rãi trôi đi từng giây phút một. Khi anh mơ hồ cảm nhận cơn buồn ngủ kéo tới thì một âm thanh vô cùng nhức nhối tựa như tiếng thuỷ tinh bị cào không ngừng vang lên bên tai, anh lại dần dần đứng lên.

Hết lần này lại tới lần khác, dường như sự giày vò này không hề dừng lại. Đúng vào lúc hệ thống thần kinh dần thích ứng được với âm thanh chói tai tần suất cao này thì một tràng âm thanh chậm rãi, nhẹ nhàng vang lên từ bốn phía.

“Tôi biết mọi cái anh nói, lấy dũng khí để thẳng thắn đi. Bất luận thế nào cũng sẽ tha thứ cho anh.

Tại Afghanistan.

Laura là một nhiếp ảnh gia bán thời gian, tới những nơi nguy hiểm nhất và cũng là nơi có phong cảnh đặc sắc nhất trên thế giới để chụp ảnh là ước mơ của cô. Chồng cô là một kỹ sư của công ty sóng âm, mấy năm trước tới Afghanistan, điểm nóng nhất trên thế giới để bảo vệ máy bay không người lái “Kẻ truy mồi”. Bây giờ hợp đồng đã tới hạn nên chuẩn bị về nước. Vì để thưởng cho người Texas chăm chỉ này, công ty đã chi tiền mời vài vệ sĩ của công ty vệ sĩ quân sự cùng anh và vợ tuần tra thiết bị ở vùng tương đối “an toàn” này tại Afghanistan.

Khung cảnh núi non kỳ lạ ở khu vực Thung lũng Kabul khiến Laura rất phấn khích. Khi nghe một vệ sĩ mập mạp nói rằng phong cảnh ở khu vực đồng bằng cao nguyên vùng cao độc đáo hơn, cô càng mong muốn được nhìn thấy những ngọn núi ấy. Khi họ chuẩn bị rời khỏi thung lũng thì chiếc xe việt dã mà bọn họ đi xảy ra sự cố nên bắt buộc phải dừng lại để sửa chữa.

Bây giờ là khoảng thời gian chính ngọ, Laura đi loanh quanh ở gần xe, ống kính của máy ảnh Canon 60D đang cố gắng lưu lại khung cảnh của thung lũng và ngọn núi vào bộ cảm biến quang học. Ở đây quả thực rất đẹp, nước Mỹ quả nhiên danh bất hư truyền.

“Laura, đừng đi xa quá, ở đó không an toàn đâu.” Người chồng đang vùi đầu sửa xe nhắc nhở vợ mình.

“Vâng, em nhìn quanh đây thôi.” Laura vừa nói vừa bước về một con sông cách đó không xa, cô muốn rửa sạch bụi trên mặt và tay mình.

Nước sông rất mát, có cảm giác như là chạm vào băng tuyết vậy. Cô cúi người xuống muốn nếm thử mùi vị của nước sông nhưng cô vẫn kiềm chế lại sự tò mò của mình bởi màu của nước quá đục và không hề trong như tưởng tượng của cô. Đang định quay về thì một tiếng chuông vang lên từ bên kia sông. Laura ngẩng đầu lên thì phát hiện cách chỗ mình chưa đây 40 mét, một người đàn ông địa phương mặc đồ Pashtun đang dắt một con lừa và lội nước qua sông.