“Quân đội truy xét đến Kinh Thành, không tìm được cậu trai đó, cùng với thông tin liên quan đến Kim Bằng. Sau khi canh chừng hai tuần liền không có kết quả, họ bèn nghĩ rằng tình báo là giả, vì thế cho nhân viên rút lui. May thay, theo thông lệ của quân đội, đã chuyển thông tin tình báo này cho đơn vị liên quan trong bộ, kho thông tin dựa theo quy định, cài đặt cảnh báo. Nhưng không ngờ, thật sự có người kích hoạt thông tin tình báo này.”
“Không bắt được người?” Tư Hình đoán mò nói.
Nếu cơ quan an ninh bắt được người liên quan, chắc chắn nguyên Bộ trưởng sẽ nhận được tin báo, mình cũng sẽ nắm được ít nhiều thông tin.
“Không!” Ông lão lắc đầu nói, “Đối phương rất cẩn thận, và kinh nghiệm cũng vô cùng dày dặn, Quan Thành Quân để sổng mất.
“Phía quân đội chắc hối hận tím tái cả ruột gan, chúng ta cũng đã tăng cường lực lượng truy tìm, hi vọng đào bới được chút thông tin từ manh mối này!” Bộ trưởng Lý nói tiếp, “Cho dù đầu bên kia của manh mối này không phải là Kim Bằng, sở trưởng tổ hành động của quân đội nghi ngờ lão già kia cũng không phải là Kim Bằng, nhưng chắc chắn có mối quan hệ với Kim Bằng, ít nhất cũng thuộc một nhóm thành phần gián điệp cao cấp!”
“Nhưng cũng vào mấy ngày trước, lại có tình báo gửi về, sắp tới Kim Bằng sẽ thực hiện giao dịch tình báo ở Kinh Thành. Và lần này, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội!” Ông lão nói tiếp.
“Vậy mục đích nhiệm vụ của tôi là gì? Tại sao không hành động cùng cơ quan an ninh?” Tư Hình hỏi. Nếu cơ quan an ninh đã phái Quan Thành Quân, sao nguyên Bộ trưởng và chú mình phải làm chuyện dư thừa, phái mình tiến hành điều tra trong âm thầm. Đây là điểm nghi hoặc lớn nhất trong lòng Tư Hình hiện giờ.
“Bởi vì có sự bất đồng!” Ông lão nhìn Tư Hình nói, “Tôi và chú cậu cùng các lãnh đạo khác trong Bộ có sự bất đồng trong phương pháp xử lý vụ việc này.”
“Ngoại trừ chú của cậu, các lãnh đạo còn lại trong bộ đều nhận định lần giao dịch này bất kể có phải là Kim Bằng hay không, đều nên thực hiện bắt tóm, sau đó tra hỏi tăm hơi cụ thể của Kim Bằng từ miệng kẻ đó. Nhưng tôi và chú cậu thì nhận định rằng, danh tiếng của Kim Bằng nổi vang trong giới tình báo gián điệp mấy chục năm nay, sao có thể dễ dàng bị theo dõi được. Ngoài ra, nếu Kim Bằng lựa chọn đến Kinh Thành giao dịch tình báo, vậy tình báo này sẽ vô cùng quan trọng. Còn nữa, người giao dịch với Kim Bằng có thân phận gì? Nên biết rằng, Kim Bằng chỉ buôn bán tình báo quân sự liên quan đến sự an ninh quốc gia, không bao giờ ngó đến những tình báo thương mại! Vậy tình báo của lần giao dịch này từ đâu mà tới?”
“Ý của ngài là...” Tư Hình ngay lập tức nghĩ đến một khả năng, hoảng sợ đến nỗi tái xanh mặt mày, mồm miệng khô khốc.
“Đến hiện tại thì tôi cũng chẳng giấu gì cậu nữa, tôi và chú cậu đều nhận thấy, có người trong nội bộ đang loan truyền tin tức cho Kim Bằng, nếu không các tình báo cơ mật trước kia được Kim Bằng bán ra nhiều như thế, thì từ đâu có được?” Sắc mặt ông lão nghiêm túc nói.
“Nên tôi và chú cậu cảm thấy, bắt được kẻ giao dịch lần này chẳng có ý nghĩa gì to tát, kẻ này chắc chắn không phải là Kim Bằng, cùng lắm cũng chỉ là một con tép nhỏ dưới tay Kim Bằng! Nếu có thể tìm cách tranh thủ, phát triển thành người của mình, thì đây là cách thức có lợi nhất cho chúng ta, có lẽ có thể tìm hiểu được con đường thu thập tình báo trong nước của Kim Bằng, từ đó bắt được nội gián!” Ông lão nói.
“Nên ngài và chú tôi đều muốn khống chế hắn một cách bí mật?” Tư Hình hỏi.
“Đúng!” Ông lão gật đầu bảo, “Vì thế tôi và chú cậu không dám phái người khác đi, chỉ có thể để cậu chấp hành nhiệm vụ một mình! Đây cũng nguyên do bắt nguồn của vụ việc này.”
“Nhiệm vụ của tôi là phải phát hiện và bắt giữ hắn ta trước Quan Thành Quân phải không?” Tư Hình hỏi tiếp.
“Đúng! Tốt nhất có thể khống chế hắn một cách âm thầm lặng lẽ, không thể để hắn toi mạng, cũng không thể để Quan Thành Quân cùng với người trong bộ biết được, càng không thể để hắn ta gửi tin nhắn, để Kim Bằng cảnh giác. Tuy hiện giờ vẫn chưa thể xác nhận, kẻ này có phải là thuộc hạ của Kim Bằng hay không?” Ông lão nghiêm túc nói.
“Tôi đã hiểu rồi!” Tư Hình trịnh trọng gật đầu.
Thật ra trong lòng Tư Hình có rất nhiều nghi vấn. Không biết do ông lão nói lỡ lời, hay cố ý tiết lộ cho mình. Khi ông vừa vào phòng làm việc ông lão có nói một câu, ông nhớ rất rõ ràng.
Khi đó ông lão nói, ván cờ này đã bố trí trong một khoảng thời gian cực kì dài, hao tốn vô số nhân lực tài lực. Nhưng sau đó toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện, bất kể là cơ quan an ninh, hoặc ông lão và chú của mình, đoạt được tình báo liên quan đến Kim Bằng tới hiện giờ, cùng lắm chưa vượt qua được một tháng...
Tư Hình dùng sức lắc đầu, cố gắng để mối nghi ngờ trong đầu mình tiêu tan sạch sẽ. Cho dù Bộ trưởng Lý, hay là chú của mình Bộ trưởng Hình, đều là người ông tín nhiệm nhất trong cuộc đời này. Bất luận trước mặt là dầu sôi lửa bỏng, hoặc địa ngục cạm bẫy, chỉ cần hai người họ ra lệnh một tiếng, ông cũng sẽ không chùn bước.
Quan Thành Quân ngồi ở phòng chuyên môn của sở thông tin Cục 8, giám sát màn hình ghi hình hết lần này đến lần khác. Cảnh tượng trên đó là Mèo Rừng hóa trang thành kỹ sư Tăng vừa tới tầng mười hai của tòa nhà tài chính, đang nói chuyện với bảo vệ của nội bộ ngân hàng.
“Sở trưởng, cà phê của ngài!” Doãn Hồng Yến bưng một ly cà phê đặt trước mặt Quan Thành Quân. Hướng Sơn Bình nằm nghỉ trên chiếc giường đơn sơ trong phòng kỹ thuật trinh sát, vang tiếng ngáy nhẹ.
Sau khi cấp trên ra lệnh sở đặc nhiệm rút lui khỏi khu Văn Hoa Uyển, Quan Thành Quân không vội đến tòa nhà tài chính, mà trực tiếp trở về Cục, và điều chuyển Doãn Hồng Yến cùng Hướng Sơn Bình về đây.
Ba người họ chưa kịp ăn cơm đã điều toàn bộ màn hình giám sát tòa nhà tài chính, quan sát tỉ mỉ. Quan Thành Quân và Doãn Hồng Yến vẫn còn tỉnh táo đôi chút, nhưng Hướng Sơn Bình đã ngồi ngủ gục trước bàn máy tính, Quan Thành Quân thật không chấp nhận được, bèn cho Hướng Sơn Bình nằm trên chiếc giường đơn sơ bên cạnh nghỉ ngơi chốc lát.
“Ở đâu ra vậy?” Quan Thành Quân hỏi, cầm ly cà phê, húp một ngụm xì xụp. Phòng kỹ thuật trinh sát đặt nhiều thiết bị trinh sát đặc biệt, theo quy định, bất kì người nào cũng không thể hút thuốc, uống nước, ăn đồ trong đó, bao gồm cả Quan Thành Quân.
Nhưng Quan Thành Quân đã kiên trì một ngày một đêm, và tinh thần tập trung cao độ, cũng cảm thấy không cố thêm được nữa, nên không trách mắng gì Doãn Hồng Yến.
“Hôm trước lúc chuẩn bị tới tòa nhà tài chính, tiện thể mua ở siêu thị nhỏ bên ngoài!” Doãn Hồng Yến nói. Trước khi đến tòa nhà tài chính, Doãn Hồng Yến chẳng cần suy nghĩ cũng đoán được khả năng phải thức đêm, nên chuẩn bị một ít món hỗ trợ tinh thần.
“Sở trưởng, đây là cà phê tan ngay, chẳng lẽ anh không nếm ra sao?” Doãn Hồng Yến hỏi.
Quan Thành Quân nhấp thêm một ngụm, chẹp chẹp cái miệng, sau đó lắc đầu bảo, “Bây giờ thì cả cái miệng đều đầy vị đắng, thật không nếm ra được.”
Chờ nhiệt độ của cà phê nguội lại một chút, Quan Thành Quân uống thêm hai ngụm, mới uống gần cạn đáy. Phủi tay, ý bảo Doãn Hồng Yến một lát hãy dọn ly cà phê, sau đó chỉ vào màn hình nói rằng: “Cô cũng xem cả đêm rồi, có phát hiện được điểm khả nghi không?”
“Thật không nhìn ra được, biểu hiện của anh kỹ sư này luôn bình thường kia mà?” Doãn Hồng Yến đáp.