Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 14: Đoạt xá

Lâm Thải Tuyết đã có một giấc mơ dài. Trong mơ, nàng thấy mình đang bước đi trên một cây cầu… Nàng đi rất lâu… rất lâu… Khi tới giữa cầu, nàng chợt nghe vô số tiếng khóc than từ dưới vọng lên. Nhìn xuống, nàng hoảng sợ… Bên dưới, có vô vàn rắn rết cua kình đang xâu xé những linh hồn. Bước chân nàng loạng choạng rồi ngã xuống.

“Á… á… á…”

Nàng hoảng loạn thét lên.



Lâm Thải Tuyết bừng tỉnh. Trên trán nàng vã đầy mồ hôi. Nàng nhìn quanh… Đây là vách đá. Gần nàng, Giang Lưu Nhi ngồi đờ đẫn.

Hóa ra lúc nãy chỉ là nằm mơ. Xem ra mạng ta còn chưa tới số.

Nàng thầm nghĩ.

Lâm Thải Tuyết một lần nữa đánh giá xung quanh. Nàng phát hiện đằng kia, sâu trong vách núi có một hang động. Nàng định đứng lên thì cảm giác ngực đau nhói. Mặt nàng nhăn chặt. Thật sự rất đau! Có lẽ nàng đã trọng thương khi bị cự xà đánh trúng.

Giờ phút này nàng không thể động đậy được.

Nàng lại nằm xuống. Nhắm mắt…

Đêm xuống, gió thổi từng hồi lạnh buốt. Lâm Thải Tuyết đưa hai tay ôm trước ngực, co rúm. Được một lúc, như không thể chịu đựng thêm nữa, nàng hướng nhìn Giang Lưu Nhi vẫn như tượng đá ngồi kia, vừa đưa tay về phía hắn vừa cố nói bằng giọng thều thào:

“Giúp… ta."

Nàng không biết hắn có hiểu hay không, dù sao hắn cũng chỉ là một kẻ ngốc câm điếc.

Giang Lưu Nhi vẫn không nhúc nhích.

Lâm Thải Tuyết cố lần nữa vẫy tay.

Hắn vẫn ngồi im lặng như thể đã chết.

Nàng lại ngất đi…

Trong mơ màng, nàng cảm giác dường như có ai đó bồng mình lên.

Đôi tay hắn thật ấm áp.

Nàng nghĩ.

Khi Lâm Thải Tuyết tỉnh lại thì trời đã sáng. Một ngày mới lại bắt đầu.

Nàng thấy mình đang nằm bên trong hang động. Xa một chút, một thiếu niên ngồi thẫn thờ. Hình như lúc nào hắn cũng chỉ có dáng vẻ vô hồn đó, nàng không biết tại sao. Có lẽ những tên đần độn thường như vậy.

Lâm Thải Tuyết cảm thấy mình càng lúc càng yếu ớt. Vết thương đã nặng hơn. Nàng biết rõ cứ tiếp tục nữa nàng sẽ chỉ sống được hai ba ngày là cùng. Nhưng mà ai có thể cứu nàng đây? Hắn ư? Nàng lắc đầu. Nàng đành chấp nhận số mệnh vậy.

Tà dương tắt hẳn…

Đêm xuống…

Trời lại sáng…

Lại đêm…

Hai ngày trôi qua rồi. Lúc này Lâm Thải Tuyết chỉ còn chút hơi tàn. Nàng biết cái chết đang đón chờ mình.

Nàng nhìn bức tường đối diện. Không biết có phải mơ không nhưng nàng bắt gặp ánh mắt hắn cũng đang nhìn nàng. Trước giờ hắn chưa bao giờ nhìn thẳng nàng cả. Có lẽ là ảo giác trước khi chết chăng?

Thiếu niên kia chợt đứng dậy, đi về một góc tối của sơn động. Hắn nhổ một vài cây nấm, sau đó lại gần thiếu nữ đang nằm yếu ớt.

Hắn nhìn nàng hồi lâu rồi đem bỏ những cây nấm vào miệng. Nhai một lúc, hắn cúi xuống…

Hắn muốn làm gì?

Lâm Thải Tuyết có dự cảm không lành. Nhìn miệng thiếu niên mỗi lúc một gần, tim nàng đập loạn xạ dù cho cơ thể không còn bao nhiêu sức lực.

Trời ơi… Không lẽ hắn muốn…

Nàng vừa lo sợ, vừa giận dữ, lại có chút gì đó xấu hổ…

Từ nhỏ đến lớn, ngoài cha nàng thì chưa từng có một nam tử nào dám chạm vào người nàng. Vậy mà tên thiếu niên ti tiện này lại cả gan muốn… Nếu còn chút sức lực nào chắc chắn nàng đã một kiếm giết chết tên khốn này.

Miệng của thiếu niên đã gần sát môi nàng, thời gian như đang trôi qua một cách chậm chạp đến nỗi Lâm Thải Tuyết có thể nghe rõ từng tiếng tim đập của hắn. Mà nàng cũng không biết có phải của hắn hay của chính nàng nữa.

Cuối cùng môi hắn cũng chạm vào môi nàng. Lâm Thải Tuyết trợn tròn hai mắt, cả người căng cứng. Chợt nàng cảm thấy hắn đang cố dùng lưỡi để cạy mở cánh môi nàng. Nàng hoảng hốt, dùng chút sức cuối cùng cắn chặt răng. Bất giác, môi nàng đau điếng.

Hắn cắn… hắn lại cắn…?

Lâm Thải Tuyết không thể tin nổi chuyện vừa xảy ra, miệng há hốc. Thừa dịp, lưỡi thiếu niên tiến vào. Lâm Thải Tuyết đầu óc trống rỗng, chẳng còn phân biệt được đâu là đông tây nam bắc…

Một dòng nước mát chảy vào miệng nàng, trôi xuống họng. Lúc này, tên khốn nào đó cũng rời môi.

Lâm Thải Tuyết bỗng cảm thấy toàn thân thư thái, một luồng năng lượng chảy khắp kỳ kinh bát mạch. Nàng có thể cảm nhận được thân thể đang tốt dần lên. Nghĩ đến vừa rồi, nàng nhìn thiếu niên lại đang thẫn thờ trong góc phía đối diện.

Thật ra Giang Lưu Nhi cũng chẳng phải muốn chiếm tiện nghi nàng làm gì. Nhưng với cơ thể của Lâm Thải Tuyết lúc nãy, đừng nói là nhai mớ linh thảo kia, chỉ mở miệng thôi cũng đã là việc khó khăn với nàng.

“Hắn đã cứu ta sao?... Nhưng hắn làm sao biết công dụng của những thảo dược kia... trong khi ta còn không nhận ra chúng là gì nữa.” - Lâm Thải Tuyết cảm thấy khó hiểu. Thiếu niên kia vốn chỉ là một phàm nhân bình thương, thân phận ti tiện, hoàn toàn không có chút pháp lực nào như vậy tuyệt đối không phải là một tu luyện giả gì… Thế nhưng hắn làm thế nào biết được những thảo dược đó có thể cứu nàng? Nàng thật sự mê man.

Giang Lưu Nhi cũng không biết những cây nấm kia là loại thảo dược gì. Nhưng hắn đã từng tu luyện tới cảnh giới Vũ Hóa, dựa vào linh khí trên thân của loại thảo dược cấp thấp này mà nhận biết công dụng, chút kiến thức đó hẳn phải có. Chỉ là Giang Lưu Nhi không biết tại sao hắn lại làm vậy. Hắn tại sao phải cứu nàng? Không muốn nàng chết? Nhưng nàng có sống hay chết thì liên quan gì đến hắn? Có lẽ hắn còn một chút nhân tính…



Hôm sau…

Vết thương của Lâm Thải Tuyết đã đỡ nhiều.

Thế nhưng lúc này, nàng lại đang cảm thấy rất khó chịu. Không phải vì thương tích trên người mà là vì… đói. Đã ba ngày rồi nàng chưa có gì bỏ vào bụng. Thức ăn mang theo cũng đã vứt bỏ khi bị cự xà truy đuổi. Nàng thật sự rất đói.

Tuy nói tu sĩ có thể ích cốc, cả năm không ăn gì cũng là bình thường, nhưng đó là những tu sĩ có cảnh giới cao thâm kia. Còn nàng, bất quá chỉ là một thái điểu Phàm Thai Cảnh hậu kỳ mà thôi.

Chẳng lẽ Lâm Thải Tuyết ta không chết vì bị thương mà bị đói chết?

Nàng nhắm mắt lắc đầu ảo não…

Đột nhiên có tiếng bước chân đi đến. Khi nàng mở mắt ra thì thấy có vài trái cây lạ đặt trước mặt. Nàng nhìn thiếu niên vừa xoay người đi, có chút cảm kích.

Ít ra so với những kẻ suốt ngày chỉ biết nịnh bợ lấy lòng thì hắn tốt hơn nhiều. Nàng nghĩ vậy.

Lâm Thải Tuyết cố vươn tay cầm một trái bỏ vào miệng. Tuy vết thương đã đỡ nhiều nhưng nàng vẫn chưa thể đi lại được, cử động cũng cảm thấy rất khó khăn... Một vị ngọt tan ra trong miệng. Mùi vị cũng không tồi. Nàng tiếp tục ăn. Thoáng chốc, số trái cây đã bị nàng ăn sạch, cơn đói cũng biến mất. Giờ nàng mới cảm giác mình đang sống. Được sống thật tốt.



Một sáng sớm, mây bay vờn quanh vách núi, sương còn đọng lại trên vài ngọn cỏ…

Lâm Thải Tuyết và Giang Lưu Nhi đã ở trong hang động này được bảy ngày. Vết thương của nàng cũng đã không còn đáng ngại, có thể đi lại một chút.

Hiện giờ, nàng đang đi vòng quanh hang động, xem thử có lối ra nào hay không. Tuy nói hang động này cũng có một ít quả dại, nhưng sớm đã bị hai người ăn gần hết, hơn nữa, cho dù có đủ thức ăn thì nàng cũng không muốn phải sống cả đời tù túng ở đây.

Một lúc sau, Lâm Thải Tuyết triệt để thất vọng. Chẳng có lối ra nào cả. Khi đi ngang qua chỗ Giang Lưu Nhi, nàng phát hiện một bộ hài cốt, nhưng cũng không thấy có gì lạ bèn trở lại chỗ cũ, ngồi trầm tư. Nàng không hề biết rằng lúc nàng quay người đi thì bên dưới bộ hài cốt, có một vật giống hình dáng viên ngọc đang lập lòe phát sáng…

Lại qua sáu ngày nữa…

Cả Lâm Thải Tuyết và Giang Lưu Nhi lúc này đều tiều tụy. Quả dại đã hết sạch, cả hang động chỉ còn duy nhất một vũng nước rỉ ra từ vách đá giúp cả hai cầm hơi. Lâm Thải Tuyết ngồi dựa một tảng đá trong hang động, chẳng buồn nhấc tay. Đây có lẽ là những ngày cực khổ nhất mà nàng từng trãi từ khi sinh ra tới giờ. Nhưng nàng không khóc hay than vãn gì. Nàng là một đại tiểu thư không có nghĩa là nàng yếu đuối.

Ba ngày lại trôi qua…

Lần này thật sự phải chết rồi.

Lâm Thải Tuyết thầm nhủ.

Phía góc bên kia, Giang Lưu Nhi hai mắt lờ đờ, gương mặt hốc hác.

Kết thúc rồi sao?… Có lẽ cũng nên kết thúc thôi… Nếu như… có thể gặp lại Người thì thật tốt… Lưu Nhi rất nhớ Người… rất nhớ Người…

Trong đầu hắn thầm nói.

Lâm Thải Tuyết vô tình nhìn về chỗ của Giang Lưu Nhi. Nàng thấy một dòng lệ chảy ra từ mắt hắn.

Tại sao hắn lại khóc? Không biết có phải nàng nghĩ nhiều không… Nhưng… dường như hắn rất đau khổ. Là vì điều gì?…

Hắn… cũng không phải một kẻ ngốc…

Trong lúc Giang Lưu Nhi đang chìm trong niệm tưởng thì một viên ngọc bên dưới bộ hài cốt phát ra hắc quang bắn vào mi tâm hắn. Giang Lưu Nhi đau đớn, gương mặt vặn vẹo.

Nguyên thần đoạt xá!

“Ngươi… bị sao vậy?”

Lâm Thải Tuyết thấy hắn biểu hiện khác thường thì lên tiếng hỏi.

Giang Lưu Nhi ôm đầu lăn lộn trên đất.

Thì ra đây chính là cảm giác bị đoạt xá. Trước kia hắn từng gặp những tu sĩ bị bọn ma nhân tà đạo đoạt xá không ít. Không nghĩ có ngày hắn cũng lâm vào tình cảnh tương tự. Mà thôi… chết đi cũng tốt. Dù sao tâm hắn vốn từ lâu đã chết rồi…