Điệp Mộng Hồng Hoa

Chương 100: Thiếu nữ mị sanh

Phong Tiếu Thiên cắn răng, hai tay siết chặt, bước ra khỏi phòng.

Phong Tiếu Thiên hắn đường đường là một trong những hạch tâm đệ tử nổi bật nhất của Tây viện, thường ngày đều được mọi người sùng bái tung hô, vậy mà bây giờ lại bị nàng ta đuổi không khác gì một con chó.

Bị chính người đàn bà từng lên giường với mình gọi là "loại vô năng bất lực", lại còn bị quát tháo "cút ra ngoài". Hắn cảm thấy vô cùng khuất nhục.

Đồ tiện nhân! Nỗi nhục hôm nay Phong Tiếu Thiên ta sẽ bắt ngươi trả lại gấp trăm lần!

Hắn oán độc nói thầm.

Sau khi Phong Tiếu Thiên đã rời đi, Cổ Mị Sanh lẩm bẩm:

"Đúng là lũ nam nhân đê tiện, không có kẻ nào là không tham lam ích kỷ."

Cũng không phải tự dưng mà Cổ Mị Sanh lại có thành kiến với nam nhân như vậy, mọi thứ đều có nguyên do.

Từ nhỏ, Cổ Mị Sanh đã là một bé gái vô cùng đáng yêu. Năm lên mười ba tuổi, thân thể nàng bắt đầu thay đổi rõ rệt, chỗ cần nhô thì nhô, chỗ cần vểnh thì vểnh... Cũng từ lúc này, Cổ Mị Sanh phát giác thường xuyên có những ánh mắt lén lút quét qua những nơi nhạy cảm trên người mình. Lớn lên trong một tà phái như Âm Dương Tông, nàng đương nhiên biết rõ mấy ý nghĩ bẩn thỉu sau những ánh mắt kia... Có lẽ là do trời ưu ái, Cổ Mị Sanh càng lớn lên thì lại càng xinh đẹp. Nhưng kèm theo đó, những kẻ có ý đồ với nàng cũng nhiều không kể xiết, nếu không phải vì nàng là con gái của tông chủ thì e là nàng đã bị người làm nhục từ lâu rồi.

Thế nhưng, mọi thứ đều có ngoại lệ. Năm Cổ Mị Sanh lên mười lăm tuổi, lứa tuổi mà hoa chưa kịp nở, nàng đã bị một tên hắc y nhân bắt cóc.

Nhìn bộ dáng thèm thuồng và ánh mắt như muốn ăn thịt mình của hắn lúc đó, nàng đã rất hoảng sợ. Nàng dùng hết khí lực để hét lên cầu cứu, nhưng chẳng có tác dụng gì, không gian xung quanh đó đã bị gã hắc y nhân kia thi triển kết giới cách âm.

Nàng kêu cứu đến khàn giọng nhưng cũng chẳng có ai nghe. Mà không, có một người... Chính là gã hắc y nhân kia!

Hắn đứng nhìn nàng bằng ánh mắt thích thú, bằng gương mặt khoái trá, bằng những tiếng cười sung sướng, bằng những lời lẽ dâm ô...

Bằng những thứ ghê tởm!

Nàng lúc ấy chỉ là một tu sĩ Tiên Thiên Cảnh nhỏ nhoi, còn gã hắc y nhân kia đã là một tu sĩ Niết Bàn Cảnh, thử hỏi làm sao nàng có thể chống lại hắn đây?

Trong cơn sợ hãi, nàng chợt nhớ đến miếng ngọc phù mà phụ thân đã đưa cho để làm vật bảo mệnh. Thế là nhân lúc gã hắc y nhân không để ý, nàng lén đưa tay ra sau, lấy ngọc phù từ không gian giới chỉ ra...

Nhưng cùng lúc đó, gã nam nhân ghê tởm kia cũng nhào tới. Hắn đè nàng xuống, dùng tay xé rách y phục nàng một cách thô bạo.

Đêm ấy...

Một thiếu nữ trong cơn hoảng loạn tột cùng, khắp người dính đầy máu...

Nàng bỏ lại sự ngây thơ và thiện lương cho quá khứ, từ đó, nàng bắt đầu học cách sinh tồn, học những thủ đoạn độc ác và tàn nhẫn...

"Đã hơn sáu mươi năm trôi qua rồi mà ký ức cũng chẳng phai nhạt đi chút nào..."

Cổ Mị Sanh khẽ giọng thều thào.

Nhẹ lắc đầu để xua tan đi những hình ảnh thời thiếu nữ kia, bất giác, một hình ảnh khác lại hiện ra trong đầu nàng.

Hắn là một thiếu niên tuấn mỹ, thường mặc bộ thanh y giản dị, đôi mắt xa xăm, tóc buộc tùy ý... Không giống bọn nam nhân thèm muốn nàng, trước mặt giả bộ đứng đắn nhưng sau lưng thì lúc nào cũng nghĩ cách để được lên giường với nàng, hắn hoàn toàn khác.

Khoảng thời gian ở chung gần một tháng trong động phủ tạm bợ kia, hắn tỏ ra rất lãnh đạm với nàng. Cả ngày nếu không phải ngồi đả tọa điều tức thì cũng là ra ngoài đi dạo, hoàn toàn không để ý gì đến một đại mỹ nhân nàng đây. Nếu như không phải thỉnh thoảng hắn có nói với nàng mấy câu thì nàng còn tưởng rằng mình đã biến thành không khí rồi.

Thật là không có thiên lý mà! Cổ Mị Sanh ta xinh đẹp như vầy mà hắn lại không thèm nhìn đến! Tên tiểu tử đó tuyệt đối không phải là nam nhân, còn nếu là nam nhân thì chắc chắn là hắn bất lực!

Cổ Mị Sanh hậm hực nghĩ.

Tự an ủi lòng kiêu hãnh của mình xong, nàng lại khẽ lẩm bẩm:

"Không biết bây giờ hắn đang làm gì..."

Vuốt lại mấy sợi tóc đang thả xuống trước mặt, nàng bước ra khỏi phòng, nhắm hướng tây bắc đi tới.

...

Nơi đây là một khu dược điền, nhưng do linh khí thưa thớt, đất đai khô kiệt nên đã bị bỏ hoang từ lâu. Mặc dù không còn ai trông coi thế nhưng ở đây lại có một căn phòng, hơn nữa nó vẫn đang được người sử dụng.

Lúc này, Cổ Mị Sanh chính là đang đứng trước căn phòng đó. Nàng đưa tay gõ cửa:

"Cốc cốc cốc"

Từ bên trong, một giọng thiếu nữ truyền ra:

"A-Ai vậy?"

"Là ta, Tây viện chủ."

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra.

Một thiếu nữ tuổi độ mười bảy, mười tám xuất hiện, nàng hơi khom người hành lễ, có đôi chút rụt rè nói:

"V-Viện chủ."

Cổ Mị Sanh nhẹ gật đầu.

"Ta chỉ tùy tiện ghé qua thôi, ngươi không cần phải khẩn trương."

"Vâng."

"Không mời ta vào trong sao?"

"Xin... xin lỗi. Mời viện chủ vào trong."

Cổ Mị Sanh bước vào, nhìn quanh một chút.

Hoàn toàn khác xa với phòng của nàng, căn phòng này khá nhỏ, ngoài một chiếc giường tre đơn sơ ra thì gần như trống rỗng, chẳng còn vật dụng gì khác nữa, ngay cả một chiếc ghế để ngồi cũng không có nốt.

Trong mắt Cổ Mị Sanh thoáng qua một tia thương hại. Nàng nhìn thiếu nữ trước mặt, ôn nhu nói:

"Ta đã cho phép ngươi chuyển đến khu phòng dành cho các đệ tử, tại sao ngươi vẫn còn ở đây?"

Nghe xong lời của Cổ Mị Sanh, sắc mặt thiếu nữ đột nhiên lạnh đi một chút. Nàng quay mặt sang hướng khác không nhìn Cổ Mị Sanh nữa, cất giọng vô cảm:

"Ta thích ở đây."

Mặc dù thái độ của thiếu nữ có hơi vô lễ nhưng Cổ Mị Sanh cũng không có ý trách móc gì, trái lại, nàng còn có chút thương cảm cho thiếu nữ.

Nếu có thể ở trong một căn phòng tiện nghi thì có ai lại muốn sống trong một căn phòng tồi tàn? Nếu có thể sống chung với những đồng môn tỷ muội thì ai lại nguyện ý sống cô độc một mình?

Không phải không muốn, chỉ là vì không thể.

Mọi người ở Tây viện này, từ trưởng lão, chấp sự cho đến đệ tử, ai ai cũng đều xa lánh nàng, hắt hủi nàng. Như vậy nàng làm sao có thể sống chung với họ được?

Thôi thì cứ để nó một mình ở đây có khi lại tốt hơn.

Cổ Mị Sanh thầm nghĩ.

Thiếu nữ cũng không phải ai xa lạ, nàng chính là Mỹ Toa - người mà Giang Lưu Nhi đã dặn dò Cổ Mị Sanh chiếu cố đến.

Ngày đó, cùng Giang Lưu Nhi tách ra xong, sau khi trở về Tây viện, Cổ Mị Sanh đã cho người sắp xếp một gian phòng ở khu đệ tử cho Mỹ Toa. Không những thế, nàng còn đích thân đến gặp và đưa cho Mỹ Toa một ít linh thạch và đan dược cần thiết để thiếu nữ tu luyện. Chưa hết, cứ mỗi tháng vài lần, nàng lại cho gọi Mỹ Toa đến để chỉ bảo này nọ. Cũng nhờ sự chiếu cố khác thường đó mà mấy đệ tử bình thường hay bắt nạt Mỹ Toa cũng thu liễm bớt, dù sao đánh chó cũng phải nể mặt chủ.

Cổ Mị Sanh không biết tại sao Giang Lưu Nhi lại quan tâm tới thiếu nữ này như vậy, nhưng nói thế nào thì hiện tại hắn cũng là chủ nhân của nàng, lời hắn căn dặn nàng cũng không thể làm trái đấy.

Cổ Mị Sanh tự nhủ mình chiếu cố thiếu nữ Mỹ Toa này như vậy chỉ là vì làm theo lời của Giang Lưu Nhi thôi, về phần có hoàn toàn như thế thật không thì e là bản thân nàng cũng không rõ.