Cảm giác được cỗ kiệu chậm lại, Vân Tự Thanh nhíu mày nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Vân Tả ho khan vài tiếng, cuối cùng tìm lại được giọng nói.
“Phía trước… Hình như là Thẩm Thuần, say rồi, trên lưng, vác một nam nhân cao to, đi tới…” Vân Tả nóiđứt quãng.
Vân Tự Thanh ngẩn ra, vén rèm lên, đột nhiên mở to mắt nhìn.
Thẩm Thuần tuyệt đối xảy ra danh!
Một cái thiếu niên gầy gò, mặt mũi đỏ bừng, trong mắt còn có tơ máu, thỉnh thoảng nấc cục, lưng vác một đại nam nhân to như một tòa núi nhỏ, lắc trái lắc phải trên đường Trường An, những người xung quanh ào ào né tránh.
Tay trái Vân Tự Thanh cầm quạt xếp hơi xiết lại, buông rèm xuống, nhắm mắt làm ngơ!
“Tả, ngăn cậu ta lại!”
Trong phủ của Vân Tự Thanh hắn từ lúc nào xuất hiện một cảnh tượng hoang đường như thế.
Trong phủ của Vân Tự Thanh hắn từ lúc nào xuất hiện một con người hoang đường như thế.
Nghe thấy mệnh lệnh, ngay lập tức Vân Tả xông lên, túm nam tử trên lưng Thẩm Thuần xuống. Vân Tả nhìn sang, chẳng qua chỉ là một thiếu niên, không ngờ khí lực khỏe như thế.
“Thẩm Thuần!” Vân Tả gầm lên một tiếng.
Hai tay Thẩm Thuần vẫn còn sờ soạng trên vai, trong miệng lẩm bẩm nói: “Đâu mất rồi?”
“Thẩm Thuần!” Vân Tả lại quát.
Lúc này Thẩm Thuầnmới chậm rãi ngẩng đầu lên, đợi đến khi thấy rõ người trước mắt là ai, liền nở nụ cười ngây ngô.
“Vân đại ca, sao huynh lại tới đây? Huynh có nhìn thấy người trên lưng tôi không, sao đột nhiên lại bay mất?”
Vân Tả bó tay chấm com luôn, không cần chấp loại ma men không có kiến thức này.
“Ừ, tôi đưa người kia về, cậu về Vân phủ trước đi. Cậu nói cho tôi biết, hắn ta sống ở đâu?”
Vân Tả khẽ thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Thuần không phải say quá mức.
“Cậu nhìn thấy cỗ kiệu của đại nhân ở kia không? Đi theo cỗ kiệu trở về!”
Thẩm Thuần nhìn nhìn cỗ kiệu, lại nhìn nhìn Vân Tả, từ từ gật đầu.
Nhìn Thẩm Thuần đi đến bên cạnh kiệu, Vân Tả yên tâm đưa một con ma men khác về Trường tiêu cục.
Cách một tầng mành, Vân Tự Thanh vẫn ngửi thấy mùi rượu bay đầy trời như cũ.
Nhíu mày, hắn xòe quạt, nhẹ nhàng phe phẩy.
Vân Tự Thanh không thích uống rượu, bởi vì thứ này sẽ gây nghiện, ma túy, say mê, do đó đánh mất sự thanh tỉnh và phán đoán chính xác.
Cố tình Thẩm Thuần lại là tửu quỷ!
Càng quạt càng bực, mành bị gió thổi đung đưa, Vân Tự Thanh có thể nhìn thấy bước chân Thẩm Thuần hơi loạng choạng, một đôi mắt mờ sương, mê mê mông mông, nhưng tốt xấu còn có thể đi đường.
Thẩm Thuần, coi như uống rượu vào còn ngoan chán.
Vân Tự Thanh tự an ủi mình như vậy.
Trở về phủ, Thẩm Thuần lao thẳng vào nhà xí.
Vân Tự Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn thấy Mạc quản gia, hỏi chuyện của Thẩm Thuần.
Mạc quản gia vừa nghe Thẩm Thuần lại uống say bí tỉ, hơi ngạc nhiên.
“Này… Cậu ta không còn việc để làm, tôi thấy cậu ta rảnh rỗi, thì bảo cậu ta ra ngoài tìm việc gì chơi, ai ngờ lại…” Mạc quản gia than thở.
Vân Tự Thanh tự nhiên biết việc này không thể trách Mạc quản gia, chỉ dặn dò: “Về sau bảo cậu ấy uống ít rượu thôi.”
Thẩm Thuần còn chưa ăn tối.
Nghĩ đến cái bụng tròn vo của cậu, Vân Tự Thanh cảm thấy tạm thời cậu cũng không ăn nổi nên bảo Vương mụ mụ để lại ít cơm, buổi tối cậu đói bụng sẽ tự hâm nóng lại.
Lúc đi qua đình, nhìn thấy Thẩm Thuần đang ngơ ngác đứng cạnh hồ nước, rất có xu thế nhảy xuống. Vân Tự Thanh kinh hãi, hỏi: “Cậu làm gì thế?”
Thẩm Thuần dường như bị chậm nửa nhịp, chậm rãi quay đầu, liếc mắt nhìn Vân Tự Thanh một cái, rồi quay lại nhìn hồ nước.
“Tôi là một con cá…”
Vân Tự Thanh mở to mắt, Thẩm Thuần say thật rồi.
Hắn không nghi ngờ theo đuổi nếu cậu ta cứ tiếp tục ảo tưởng như thế, cậu ta thật sự sẽ nhảy xuống hồ, bơi qua bơi lại.
Đầu xuân nước lạnh, uống say tắm hồ, chắc chắn cậu sẽ phát sốt!
Vân Tự Thanh hít sâu một hơi, cố nói dịu dàng.
“Cậu đi theo tôi.”
Thẩm Thuần nhìn nhìn hắn, từ từ đi qua.
Vân Tự Thanh kéo tay áo cậu, dẫn cậu về phòng.
Đương nhiên, là phòng của Thẩm Thuần.
Khi nhìn thấy Mạc quản gia, Vân Tự Thanh bảo ông đưa nước tắm và trà tỉnh rượu vào phòng Thẩm Thuần.
Mạc quản gia nghĩ Thẩm Thuần biến thành bộ dáng này, bản thân mình cũng có một phần trách nhiệm trực tiếp, lập tức lui xuống chuẩn bị.
Thẩm Thuần vẫn ngơ ngác, trời quang mây tạnh, trong đôi mắt nổi lên một tầng sương mù, ướt át nhìn Vân Tự Thanh.
Vân Tự Thanh kéo Thẩm Thuần ngồi xuống, hiếm có dịp tốt bụng rót cho cậu một chén nước.
Thẩm Thuần nhận lấy uống xong, đột nhiên biến sắc, giận dữ nói: “Rót nhiều nước như vậy!”
Khóe miệng Vân Tự Thanh run rẩy, an ủi bản thân, không cần chấp nhặt với con ma men vô học này, không cần chấp nhặt với con ma men vô học này…
Đột nhiên có tia sáng chợt lóe lên, Vân Tự Thanh nghĩ đến một thủ đoạn rất ti tiện.
Mặt không đỏ tim không đập nhanh, Vân Tự Thanh bắt đầu đặt câu hỏi vớicon ma men.
“Cậu là ai?”
Thẩm Thuần cúi đầu nghĩ nghĩ, đáp: “Tôi là một con cá.”
Vân Tự Thanh cố kìm nén sự xúc động muốn đập bàn, hắn là Vân Ngự Sử rất có hàm dưỡng, rất có hàm dưỡng…
“Cậu tên là gì?”
Thẩm Thuần kỳ quái nhìn hắn một cái, “Cá chính là cá, cá cũng có tên à?”
Vân Tự Thanh mỉm cười, nhẫn nại…
“Cậu tới Trường An làm gì?”
Thẩm Thuần giật bắn mình, rồi lại rơi vào trầm tư.
Vân Tự Thanh hi vọng đáp án cậu không cần rất thiên mã hành không*.
Đột nhiên, hai tay Thẩm Thuần vỗ đét vào nhau, mừng rỡ nói: “Tôi nhớ ra rồi!”
Vân Tự Thanh không ôm hi vọng quá mức nữa hỏi tiếp, “Cậu nhớ ra cái gì?”
Đột nhiên hai mắt Thẩm Thuần đẫm lệ rưng rưng nhìn về phía Vân Tự Thanh: “Tôi tới tìm huynh!”
Bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, trong lòng Vân Tự Thanh không nhịn được rung động.
“Tìm tôi làm gì?”
“Bảo vệ huynh.”
Vân Tự Thanh nhíu mày, “Vì sao?”
“Sư phụ nói, huynh có kiếp nạn, tôi phải bảo vệ huynh!”
Vân Tự Thanh nghĩ đến vụ án của Lại Bộ Thị Lang, kiếp nạn là chỉ cái này sao?
“Sư phụ của cậu vì sao muốn cậu đến bảo vệ tôi?” Không thân chẳng quen…
Thẩm Thuần thật tự nhiên nói: “Sư phụ nói, huynh sẽ là tướng công của tôi!”
Tay run lên, hàm dưỡng của bạn Vân Tự Thanh bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Lúc Mạc quản gia bước vào phòng, ông nhìn thấy vẻ mặt như nhìn thấy quỷ của đại nhân nhà mình.
Không thể nào, con ma men đáng sợ đến thế à?
Mạc quản gia nhìn Thẩm Thuần, rất bình thường mà!
Cuối cùng Vân Tự Thanh tìm lại được cằm của mình, ho khan vài tiếng, hắn chỉ chỉ thùng tắm, nói với Thẩm Thuần, “Cậu là cá, đi bơi lội đi.”
Mạc quản gia mở to hai mắt nhìn, đại nhân cũng phát ngốc rồi!
Vân Tự Thanh và Mạc quản gia lui ra ngoài, nghe thấy trong phòng có âm thanh quạt nước, còn có tiếng “oạp oạp” của Thẩm Thuần học theo cá.
Vân Tự Thanh im lặng thở dài, Mạc quản gia nói: “Tôi không dám để cậu ấy xuất môn nữa.”
Đối diện với Vân Tả mặt mày vui vẻ đi tới, Vân Tự Thanh thấy lạ nói: “Cậu làm sao vậy?”
Vân Tả thấp giọng nói: “Đại nhân có biết con ma men còn lại lúc nãy là ai không?”
Khi đó Vân Tự Thanh cũng không chú ý đến người trên lưng Thẩm Thuần, lắc lắc đầu.
“Tiêu đầu của Trường tiêu cục!”
Vân Tự Thanh ngẩn ra, “Lưu Nhất Đao?”
Vân Tả gật gật đầu, “Không biết hắn và Thẩm Thuần có quan hệ gì, nhưng có thể khiến Lưu Nhất Đao uống say mèm, tất nhiên giao tình không phải là ít.”
Thế lực của Trường tiêu cục bao trùm toàn bộ phương bắc, hắc bạch lưỡng đạo đều phải nể mặt bọn họ.
Còn Lưu Nhất Đao kia, mặt ngoài là ông ba phải, trên thực tế, có thể lên làm Tiêu đầu của Trường tiêu cục, thực lực tuyệt không đơn giản.
“Chuyện này, chờ ngày mai Thẩm Thuần tỉnh lại hãy nói.” Nghĩ đến Thẩm Thuần, mày Vân Tự Thanh lại cau lại.