Tần Tình Tình thần sắc 囧囧 (quẫn) cáo biệt đám nha dịch, từ chối hảo ý hỗ trợ của bọn họ, chính mình tiếp tục đi dạo trấn trên.
Lần này kiếm được năm mươi lượng bạc, cũng đủ mua rất nhiều nhu yếu phẩm sinh hoạt. Nhưng cũng chỉ có thể sống qua một đoạn thời gian, chịu đựng qua mùa đông rét lạnh này mà thôi. Đây cũng không phải là kế sách lâu dài. Căn nhà gạch mộc hiện tại của nàng cũng không đủ rắn chắc ấm áp, nàng còn muốn mùa xuân sang năm tiết kiệm đủ tiền xây một căn nhà mới.
Nghĩ vậy, Tần Tình Tình tìm tới một nhà thợ rèn ở trấn trên.
Vừa mới đi vào, đã nghênh diện một cỗ sóng nhiệt đánh tới, nhóm sư phó bên trong đang khí thế ngất trời đánh các loại khí cụ.
"Vị đại tẩu này, xin hỏi ngài có yêu cầu gì sao? ". Một học đồ nhiệt tình đi lên nói.
Tần Tình Tình không chút hoang mang nhìn khí cụ khắp nơi, đối với công nghệ chế tác cùng tác dụng của các loại khí cụ đều có hiểu biết đại khái, sau đó hỏi: "Ta muốn đánh một thứ, không biết nơi này của tiểu huynh đệ có thể đánh ra đồ theo yêu cầu? ".
"Đương nhiên có thể, không dối gạt đại tẩu, tay nghề của sư phụ ta cực kỳ chuẩn, chỉ cần ngài nói ra đồ vật ngài muốn, sư phụ ta nhất định làm được". Học đồ vỗ vỗ bộ ngực, đối với sư phụ mình tin tưởng tràn đầy.
"Vậy thì tốt, vậy liền phiền tiểu huynh đệ gọi sư phó của ngươi tới được không? Ta nói với hắn một chút đồ vật ta muốn đánh".
"Được, vậy ngài chờ ta một lát".
Tần Tình Tình nhìn nông cụ bày biện trước mặt. Tại xã hội Trung Quốc cổ đại, những thứ này còn tương đối nguyên thủy, sử dụng còn chưa có thuận tay và hiệu suất tương đối cũng thấp. So với những thứ nàng biết căn bản là không thể so sánh được.
"Vị đại tẩu này, không biết ngươi yêu cầu thứ gì? Không dối gạt ngươi, chỉ cần ngươi nói ra, sẽ không có cái ta không làm được". Sư phó tiệm thợ rèn là một người trung niên cao tráng, bởi vì hàng năm rèn sắt nên cả khuôn mặt đều biến thành màu đỏ, thanh âm hàm hậu làm người ta cảm thấy hắn là một người trung hậu thành thật.
"Không biết sư phó họ gì? ".
"Nga. Ta họ Ngụy, không cần khách khí như vậy". Ngụy sư phó vẫy vẫy tay, đối với nghi thức xã giao này thực không để bụng.
Tần Tình Tình cười cười, nàng thích cùng loại người này giao tiếp: "Ngụy sư phó, tiểu phụ nhân nhà chồng họ Viên, ngài gọi ta Viên nương tử là được. Ta gần đây lúc cuốc đất cảm thấy cái cuốc rất không thuận tay, nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ ra một loại cuốc mới. Cho nên muốn ngài làm cho ta một cái, xem thử có thuận tay hay không? ".
"Nga? Không biết là loại nào, ngươi có thể trước nói cùng ta". Tuy Ngụy sư phó không tin một nữ nhân như Tần Tình Tình có thể làm ra được cái đồ đặc biệt gì, nhưng căn cứ ý tưởng có thể thực hiện được, hơn nữa hắn cũng thực tò mò cái đồ mới này, cho nên mới hào hứng.
Tần Tình Tình cũng biết suy nghĩ của hắn, biết nếu chính mình lấy không ra bản lĩnh thì hắn sẽ không coi trọng. Chỉ thấy Tần Tình Tình từ trong lòng lấy ra một xấp giấy, tìm ra một tờ, đưa tới cho Ngụy sư phó xem. Nàng chỉ vào trên bản vẽ nói ra ý nghĩ của mình.
"Ngụy sư phó xem, cái cuốc chúng ta hiện tại đang dùng là một cây gỗ nhỏ gắn với một cái xẻng. Ngày thường khi dùng chỉ có thể ngồi xổm đào đất. Tốn rất nhiều sức nhưng hiệu suất lại không cao. Nếu dựa theo ý nghĩ của ta, đem cây gậy làm dài hơn, sau đó đem cái xẻng uốn lượn thành một góc độ nhất định, như vậy có thể đứng thẳng người mà đào đất. Hơn nữa cái xẻng này không chỉ có phía trước sắc bén, mà chỗ bên này cũng phải mài bóng loáng, như vậy có thể đem cỏ dại hai đầu bờ ruộng dễ dàng xới đi. Chỗ ta ở còn có rất nhiều người ở trên núi trồng trọt, chỉ cần đem hình dạng cái xẻng này thay đổi một chút, là có thể sử dụng được ở rất nhiều địa phương".
Nói tới những thứ chính mình am hiểu, Tần Tình Tình đĩnh đạc mà nói, trên người tản ra một loại hào quang loá mắt.
Ngụy sư phó cầm cái bản vẽ kia nhìn thật lâu, bỗng nhiên vỗ đùi, nói: "Ai nha, cái phương pháp này tốt, sao ta lại không nghĩ tới chứ. Viên nương tử, ngươi yên tâm, cái này ta có thể đánh ra cho ngươi, hai ngày nữa ngươi tới lấy là được".
"Vậy cảm ơn Ngụy sư phó, không biết hết bao nhiêu tiền? ".
"Cái này nói sau, Viên nương tử, thỉnh ngươi qua bên này. Lão Ngụy ta muốn cùng ngươi thương lượng một chuyện, không biết có thể không? ".
Vừa thấy bộ dạng này của Ngụy sư phó, Tần Tình Tình liền biết tính toán của mình thành công, nàng ra vẻ không biết hỏi: "Không biết Ngụy sư phó muốn thương lượng chuyện gì? ".
"Ta cảm thấy cái cuốc này của ngươi rất không tệ, tương lai nhất định được coi trọng, không biết tương lai ta có làm nhiều một chút, bày ở trong tiệm bán? ".
"Có thể giúp được mọi người ta cũng thật cao hứng, nhưng ta có thể từ giữa được lợi ích gì? Thanh danh cùng tiền tài đều là Ngụy sư phó kiếm được, như vậy sẽ có chút không phúc hậu, ngài cảm thấy sao? ".
"Ngạch. Cái này ngươi yên tâm, ta sẽ không chiếm chút tiện nghi của ngươi". Ngụy sư phó cũng hiểu đạo lý này, không muốn không làm mà hưởng. "Như vậy đi, Viên nương tử, ngươi cho ta một cái giá, ta từ chỗ ngươi mua cái biện pháp này".
"Ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của Ngụy sư phó, cái biện pháp này cũng chỉ có thể bán chạy một thời gian thôi, tin tưởng qua một thời gian sẽ có người đem biện pháp này học được. Như vậy đi, ta cùng Ngụy sư phó trước trích phần trăm một tháng bán cuốc. Một tháng này ngươi bán được bao nhiêu cái cuốc, thì cứ một cái cuốc cho ta mười văn tiền là được. Không biết Ngụy sư phó cảm thấy thế nào? ".
Ngụy sư phó nghĩ nghĩ, bình thường một cái cuốc hắn có thể kiếm được ba mươi mấy văn tiền, cái cuốc mới này phỏng chừng có thể tăng giá lên, hẳn sẽ bán được rất nhiều, hơn nữa phân lượng chỉ có một tháng, cái mua bán này xem như có lời, ngoài ra thanh danh cửa hàng sẽ càng vang xa, lập tức liền đáp ứng: "Không thành vấn đề, cứ định như vậy đi".
Tần Tình Tình đạt được mục đích, cũng gật gật đầu nói: "Vậy tốt, như vậy cứ mười ngày họp chợ ta lại tới kết toán một lần. Ta tin tưởng Ngụy sư phó se không chiếm chút tiện nghi nsyf của tiểu phụ nhân đúng không? Thời gian cũng không còn sớm, ta liền đi trước".
"Đợi đã, Viên nương tử chờ một chút". Ngụy sư phó gọi Tần Tình lại, nói: "Ta thấy ngươi còn có thật nhiều giấy, có phải còn rất nhiều ý tưởng tốt khác, chúng ta lại bàn một chút, giá tiền có thể bàn tốt".
Ngụy sư phó tuy ngoài mặt trông cộc lốc, nhưng có thể đem tiệm thợ rèn kinh doanh tốt như vậy cũng không phải là người ngốc.
"Cái này về sau lại tiếp tục nói, tin tưởng Ngụy sư phó một tháng này làm cuốc thôi cũng sẽ rất bận rộn, ngài nói có thể không? ". Tần Tình Tình không có phủ nhân lời Ngụy sư phó, xem như chấp nhận mình còn có bản vẽ tốt. Nàng tin tưởng nếu nói như vậy, Ngụy sư phó sẽ đối với lần hợp tác này của bọn họ thật nghiêm túc.
"A. Vậy tốt, Viên nương tử đi thong thả". Ngụy sư phó nghe ra ý nàng muốn giữ lại, mặt đầy tươi cười tiễn ra tận cửa, nói: "Chờ mong lần sau chúng ta hợp tác". Hết Chương 12.