Điền Viên Nhật Thường

Chương 173: Ngoại truyện 3 Sau khi Tiểu Hôi biến thành người ~

Thấy cơ thể có phản ứng, Phương Lỗi xấu hổ muốn đẩy Tiểu Hôi ra.

Anh vừa mới giật giật, Tiểu Hôi đã theo bản năng quấn lên, vô thức meo meo làm nũng. Tiểu Hôi quấn rất chặt, Phương Lỗi càng cảm thấy lúng túng hơn. Anh vừa cố gắng thầm nhủ, Tiểu Hôi chỉ là con mèo, mà anh không phải là tên biến thái, vừa nhớ đến bộ dạng mèo trước đây của Tiểu Hôi, anh chỉ cần một tay là có thể xách Tiểu Hôi sang một bên, chứ không giống như bây giờ.

Qua một lúc sau, Tiểu Hôi đã tỉnh. Nó còn chưa nhận ra mình lại biến thành người, giống như là mèo vậy vươn lưỡi ra liếm liếm cổ Phương Lỗi.

Meo ~

Cơ thể Phương Lỗi cứng đờ tại chỗ, cảm thấy chỗ phía dưới cứng đến sắp nổ tung.

Meo ~

Tiểu Hôi không thoải mái run run tai, ở dưới cái bụng mềm có cái gì đó chọc chọc rất khó chịu. Nó nhanh nhẹn ngồi dậy quỳ ngồi trên đùi Phương Lỗi, tò mò nhìn chỗ vẫn luôn chọc nó.

Meo ~

Tiểu Hôi vươn tay nắm lấy.

Phương Lỗi kịp thời phản ứng bắt được tay Tiểu Hôi. Đối mặt với vẻ mặt phẫn nộ của Tiểu Hôi, anh chật vật nói: "Tôi đi tắm đã". Không đợi Tiểu Hôi có động tác khác, Phương Lỗi gần như là đẩy Tiểu Hôi lên giường, như chạy nạn mà nhảy xuống giường vọt vào phòng tắm. Anh xấu hổ nhìn vật có phản ứng mà hăng hái ngẩng cao đầu, mở nước lạnh xả về phía mình.

Meo ~

Tiểu Hôi nổi giận đùng đùng đứng phía sau anh. Lúc nãy hành vi đẩy ra của Phương Lỗi đã khiêu khích tôn nghiêm chủ gia đình của Tiểu Hôi. Phương Lỗi đang có chuyện trong lòng nên không chú ý thấy Tiểu Hôi tiến vào. Chờ đến khi Tiểu Hôi giống như ngày thường bổ nhào vào trong ngực anh, anh mới phản ứng lại. Tiểu Hôi bị nước lạnh tưới lên liền kêu meo meo meo. Phương Lỗi nhanh tay đóng nước lại, Tiểu Hôi đã lạnh đến run người, cả người chen vào trong ngực Phương Lỗi, phẫn nộ cào anh hai cái.

Hai người trần truồng đối mặt nhau, Phương Lỗi cố gắng không nghĩ về dáng vẻ hiện giờ của Tiểu Hôi nữa, chuyển sang nước ấm phun lên người Tiểu Hôi. Dòng nước ấm áp phun đến, Tiểu Hôi thoải mái kêu lên, tức giận lúc trước đã biến mất, vẫy vẫy đuôi, thân mật ôm Phương Lỗi cọ cọ.

Phương Lỗi: "...".

Chết tiệt, anh lại cứng nữa rồi. "Tiểu Hôi, tôi muốn tắm, cậu ra ngoài trước đi". Phương Lỗi khó khăn nói với Tiểu Hôi.

Meo ~

Tiểu Hôi ôm eo Phương Lỗi, ngửa đầu không vui nhìn anh, lỗ tai run run, nó cũng muốn tắm. Phương Lỗi có chút bất đắc dĩ, lúc Tiểu Hôi là mèo thì anh tắm cho nó chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bây giờ Tiểu Hôi biến thành người, anh lại tắm cho Tiểu Hôi thì không tiện lắm. Vấn đề là Tiểu Hôi không hiểu chuyện này. Nó vẫn giống như lúc làm mèo cao ngạo đứng trước mặt Phương Lỗi, tầm mắt dừng trên chai sữa tắm mà bình thường Phương Lỗi dùng, hưng phấn chỉ chỉ.

Meo ~

Mắt Phương Lỗi đảo qua chai sữa tắm, liếc thấy sữa tắm cho mèo ở một bên, thực lòng hy vọng rằng Tiểu Hôi có thể biến về mèo. Anh vừa do dự một chút thôi, Tiểu Hôi đã nổi giận cào anh một cái. Phương Lỗi cười khổ nhìn Tiểu Hôi, cố gắng tưởng tượng nó là mèo.

"Cúi đầu".

Anh ấn chút dầu gội xoa thành bọt rồi gội đầu cho Tiểu Hôi, cũng cẩn thận tránh tai mèo màu xám, để nước khỏi vào trong. Tiểu Hôi nhắm mắt lại rất nghe lời, gội xong lại ngửa mặt chờ Phương Lỗi rửa mặt cho nó.

Phương Lỗi: "...".

Tiểu Hôi dù biến thành người thì vẫn là đại gia.

Không biết có phải là do tuổi Tiểu Hôi không lớn lắm hay không, mà sau khi biến thành người thì làn da của nó rất mềm mịn trắng nõn, được nước ấm xối vào phiếm lên màu hồng nhạt sáng bóng. Phương Lỗi tắm cho mèo thì là chuyên gia, chứ tắm cho người vẫn là lần đầu tiên. Vất vả lắm mới rửa mặt xong, anh ấn sữa tắm lên bông tắm định cho Tiểu Hôi tự mình làm, ai ngờ vừa lộ ra ý như vậy thì Tiểu Hôi liền giận dữ. Phương Lỗi cảm thấy năm đó khi tốt nghiệp trường cảnh sát đi nằm vùng suýt nữa bị phát hiện cũng không dày vò như bây giờ. Đối diện với vẻ mặt đúng tình hợp lý của Tiểu Hôi, Phương Lỗi lẩm bẩm hơn mười lần "Tiểu Hôi là mèo" trong lòng, mới có thể không nghĩ lung tung mà tắm cho Tiểu Hôi, kết quả Tiểu Hôi lại có yêu cầu mới.

Meo ~

Phương Lỗi: "...".

Vừa tắm vừa gãi là thói quen của mèo, Tiểu Hôi biến thành người mà vẫn giữ nguyên thói quen đó. Anh muốn nói cho Tiểu Hôi hiểu, "Bây giờ trên người cậu không có lông, vậy thì gãi sao được?".

Tiểu Hôi cúi đầu nhìn thân mình trơn bóng, lại nhìn nhìn Phương Lỗi, giơ ngón tay ra chọc chọc cơ bụng anh, rồi lướt từ cơ bụng xuống. Phương Lỗi vội túm tay nó lại, mặt không đổi sắc nói: "Để tôi gãi cho cậu".

Tiểu Hôi: Meo ~(≧▽≦)/~

Mất hơn một tiếng sau, rốt cục Phương Lỗi cũng tắm xong cho Tiểu Hôi. Anh lấy một chiếc khăn lớn bao Tiểu Hôi lại, dỗ dành: "Cậu ra ngoài trước đi, tôi phải tắm đã".

Meo ~

Tiểu Hôi không vui kháng nghị, thân mình nhẹ nhàng ngồi lên bồn rửa mặt, đuôi ở sau mông lắc lắc lắc, quơ quơ hai cái chân dài, giống như ngày thường không chớp mắt nhìn Phương Lỗi tắm.

Phương Lỗi: "...".

Bị người nhìn và bị mèo nhìn là hai cảm giác khác hẳn. Dù da mặt anh có dày thế nào cũng không chịu được ánh mắt của Tiểu Hôi, vội tắm qua loa ngay cả sữa tắm cũng không dùng rồi kéo khăn qua lau. Phương Lỗi lau khô người mặc xong quần lót, nghĩ nghĩ lại tìm một cái đưa cho Tiểu Hôi, "Tiểu Hôi mặc cái này trước đã, mai tôi sẽ đưa cậu ra ngoài mua cái mới".

Tiểu Hôi vẫy vẫy đuôi không thích lắm, Phương Lỗi lại không thể nào nhìn Tiểu Hôi trần truồng chạy khắp nhà được. Anh kiên nhẫn dỗ Tiểu Hôi, "Bây giờ cậu là người chứ không phải là mèo, phải mặc quần áo chứ, ngoan nghe lời".

Meo ~

Tiểu Hôi không tình nguyện giơ hai chân ra, Phương Lỗi hiểu ý của nó tự giác mặc quần lót vào cho Tiểu Hôi, kết quả lại mắc kẹt ở cái đuôi kia. Tiểu Hôi mặc quần lót của Phương Lỗi tuy cũng hơi rộng, nhưng may mà co giãn, không đến nỗi rớt xuống, nhưng muốn nhét một cái đuôi vào chắc chắn là không được. Phương Lỗi nhìn chỗ bị kẹt định lấy kéo cắt ra, nhưng anh vừa đến gần Tiểu Hôi, Tiểu Hôi lại meo một tiếng xù lông nhào vào trong lòng Phương Lỗi.

Cho dù Tiểu Hôi đã biến thành người, nhưng bản tính mèo của nó vẫn không thay đổi. Lúc Tiểu Hôi còn là mèo hoang đã từng bị đứa trẻ nghịch ngợm bắt được lấy kéo cắt đuôi, có ám ảnh rất lớn với kéo. Phương Lỗi hối hận, ôm Tiểu Hôi dỗ một lúc lâu. "Không việc gì đâu, không sao, chỉ là cắt một lỗ trên quần lót thôi".

Tiểu Hôi nổi giận đùng đùng cào Phương Lỗi, Phương Lỗi bất đắc dĩ dung túng nó. Cuối cùng phải tìm một cái quần lót khác cắt lỗ ở phía sau, rồi thay cho cái mà Tiểu Hôi đang mặc. Quần lót mới là quần tam giác màu đen, cái đuôi của Tiểu Hôi luồn vừa khít qua cái lỗ vừa cắt. Nó kéo kéo quần lót, hình như cảm thấy như vậy rất thú vị, lắc lắc đuôi nhảy xuống.

Meo ~

Chờ đến khi Phương Lỗi dọn phòng tắm xong đi ra, thì Tiểu Hôi đang ngồi xổm trên cái ghế trước tủ lạnh, chảy nước miếng với cá khô trong đó. Cửa tủ lạnh mở rộng, hình như Tiểu Hôi hơi sợ hãi khí lạnh bên trong. Phương Lỗi nhìn đồng hồ thấy đã tối rồi. Anh đi đến xoa tai nó, lấy cá khô đã kẹp đông một tuần trong tủ lạnh ra, hỏi: "Tiểu Hôi đói bụng sao? Tôi đi chiên cá lại cá trong tủ lạnh, tối nay ăn tạm cái đó đã".

Anh nói xong liền đi đến phòng bếp đổ dầu vào chảo, bật bếp lên, Tiểu Hôi lại thò đến, Phương Lỗi ngăn nó lại, "Tránh xa bếp đi, cẩn thận thấy".

Tiểu Hôi đứng sau lưng Phương Lỗi, dán ở sau lưng anh thò đầu nhìn chảo phía trước. Cả người Phương Lỗi cứng đờ, cố gắng thả lỏng người. Cá hâm nóng lại rất nhanh, Tiểu Hôi không biết dùng đũa, hai cái tay cầm cá nóng đến kêu meo meo. Phương Lỗi nhìn thấy buồn cười, xé cá thành từng miếng cho nó, rồi lấy khăn tay lau sạch tay cho Tiểu Hôi, kiên nhẫn đút cho nó ăn.

Meo ~

Tiểu Hôi ăn no giống như lúc làm mèo lười biếng ngồi phịch trên ghế, vỗ bụng nhỏ kêu lên với Phương Lỗi. Đây là thói quen lúc làm mèo của nó, ăn no liền thích Phương Lỗi xoa bụng cho.

Phương Lỗi: "...".

Meo meo ~

Tiểu Hôi thúc giục, Phương Lỗi hết cách, đặt tay lên bụng Tiểu Hôi. Tiểu Hôi vừa lòng vươn lưỡi ra liếm liếm Phương Lỗi, không nhìn vẻ mặt đột nhiên cứng ngắc của Phương Lỗi mà làm nũng tựa vào ngực anh cọ cọ, đây là động tác tỏ vẻ rất thích của Tiểu Hôi.

Meo ~

Phương Lỗi dừng một lúc cười khẽ, "Tôi biết, Tiểu Hôi là chủ nhân của nhà này".

Meo ~

Phương Lỗi bất đắc dĩ, cam đoan nói: "Chỉ có mình Tiểu Hôi thôi, cái nhà này sẽ không có người khác nữa".

Nếu như nói buổi trưa Phương Lỗi đi xem mặt là vì để xem cô gái kia có thích hợp ở bên nhau không, anh đã lớn tuổi rồi, cũng nên suy nghĩ đến chuyện lập gia đình. Nhưng từ khi biết Tiểu Hôi biến thành người, Phương Lỗi liền bỏ suy nghĩ này đi. Nếu Tiểu Hôi hoàn toàn biến thành người thì tốt rồi, nhưng Tiểu Hôi vẫn còn giữ lại tai mèo và đuôi mèo, còn không chắc lúc nào sẽ biến thành mèo nữa, khiến anh không thể yên tâm khi có thêm một người khác cùng sống ở đây.

Tuy nói hiện giờ người và động vật hài hòa ở chung, gần như nhà nào cũng có thú cưng, nhưng anh chưa từng nghe nói thú cưng nhà ai lại có thể biến thành người. Giống như lúc trước Lục Lăng Tây giấu chuyện có thể giao lưu với Đại Hắc, không muốn Đại Hắc bị nghiên cứu vậy, anh cũng không muốn Tiểu Hôi bị phát hiện rồi phải chịu cái gọi là nghiên cứu khoa học.

Phương Lỗi sờ sờ lỗ tai Tiểu Hôi, "Vì cậu, không chừng tôi phải quang côn cả đời rồi".

Tiểu Hôi không hiểu quang côn là cái gì, nhưng cũng hiểu được Phương Lỗi nói trong nhà sẽ không có thêm người khác nữa. Điều này có nghĩa là địa bàn của đại gia Tiểu Hôi sẽ không bị người khác chiếm cứ, Phương Lỗi cũng là của một mình nó. Nó vui mừng meo một tiếng, nhiệt tình ôm Phương Lỗi liếm liếm.

Phương Lỗi: "...".

-------------

Còn một ngoại truyện nữa là hết phần Tiểu Hôi nhé >.<