Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 37

Edit: tiểu an nhi (LQĐ)

Từ khi Nhị thiếu gia xảy ra chuyện, gánh nặng trên vai Cao Gia Nhạc có rất nhiều. Cậu không thể thoải mái làm những chuyện mình thích giống như trước kia nữa, ngày nào cũng hết sức bận rộn.

Đã mấy ngày nay hai người không nói chuyện tử tế được lần nào. Cao Gia Nhạc không nhịn được đưa mắt nhìn Thuỷ Ngân một hồi lâu. Sau khi ngồi lên xe, Cao Gia Nhạc chú ý tới tay của cô bị gió lạnh thổi có chút đỏ lên. Cậu lặng lẽ cởi găng tay của mình kín đáo đưa cho cô, "Tay chị lạnh, mau đeo găng vào đi."

Quả thực Thủy Ngân cảm thấy tay rất lạnh. Nguyên nhân có thể là bởi hai bàn chân, khí huyết trên chân không lưu thông; nên từ khi có tuyết rơi, nhiệt độ hạ xuống, cả tay lẫn chân đều không ấm lên được. Đặc biệt vào lúc khí trời thế này mà đi ra ngoài, vô cùng khó chịu.

Nhận lấy găng tay đeo vào, nhiệt độ còn lưu lại khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Tam tẩu ... Từ lúc bắt đầu vào đông chẳng phải chị không hề đi ra ngoài sao? Sao hôm nay lại muốn đi cùng em vậy?" Vốn dĩ Cao Gia Nhạc không muốn hỏi về vấn đề này, bởi vì nếu hỏi thì sẽ toát ra một chút ghen tỵ, nghe có vẻ như cậu rất không chín chắn. Cậu cũng không muốn lộ ra một mặt này trước mặt cô.

Thế nhưng không hỏi thì phải kìm nén đến khó chịu, thoáng cái không chú ý đã thốt ra khỏi miệng rồi; tuy nhiên tốt xấu cậu vẫn nói thêm một câu "Chị đi vì Tam ca sao?".

Mặc dù Tam tẩu không hề có tình cảm đối với Tam ca, nhưng trên danh nghĩa hai người vẫn là vợ chồng. Có phải vì cái này, sau khi biết Tam ca có thể gặp tình huống nguy hiểm, Tam tẩu mới chủ động yêu cầu cùng cậu đi khuyên Tam ca về hay không?

Thủy Ngân không cần nhìn cũng đoán ra được người trẻ tuổi đang suy nghĩ cái gì, cô trả lời: "Nghe nói tình hình bên ngoài diễn biến nghiêm trọng, tôi muốn ra ngoài nhìn xem."

Cô nói thế này chẳng khác gì không trả lời, nghe không hiểu là có ý gì. Cao Gia Nhạc khắc chế không hỏi tiếp nữa, chuyên tâm nhìn cảnh đường phố bên ngoài.

Đường phố tiêu điều đi rất nhiều, thỉnh thoảng gặp người trên đường đều đi vội vội vàng vàng. Thường ngày có không ít sinh viên đi biểu tình nhưng giờ lại không thấy nữa, các cửa hàng bên đường cũng đóng cửa gần hết. Nếu có mở cửa thì phần lớn chỉ mở một cánh hoặc một cái khe hở.

"Nghe nói hai ngày trước những người kia ở trên đường Trân Ngoạn Thành Bắc tìm người, đánh phá mấy cửa hàng, cướp sạch các đồ quý giá bên trong. Vậy nên hiện tại rất ít người dám mở tiệm." Cao Gia Nhạc giải thích một câu.

“Những người kia” trong miệng cậu, chính là đám loạn binh ủng hộ triều đình. Bọn họ không nhìn thấy hi vọng, lại không có người dẫn đầu đáng tin cậy, bây giờ đã có chút điên dại, như rắn không đầu làm loạn khắp Bình Thành, tự rước lấy diệt vong.

Xe chạy đến ngõ Tỉnh Đại, sắp đến toà soạn báo nhỏ kia của Cao Gia Lương, người trên đường phố bỗng nhiên nhiều hơn, rất nhiều sinh viên vẻ mặt hoảng sợ chạy ra, cách đó không xa còn vang lên một loạt tiếng súng.

Cao Gia Nhạc lập tức dừng xe ở ven đường, trước khi xuống xe còn nhanh chóng dặn dò Thủy Ngân: "Chị ngồi yên ở đây nhé, đừng xuống xe. Em đi xem tình huống phía trước xem như thế nào."

Cậu ngăn lại một sinh viên đang chạy tới hỏi, "Bạn học, ở phía trước xảy ra chuyện gì thế?"

Người kia còn chưa hoàn hồn, cả người run rẩy, "Đánh nhau, giết người, bên kia có người chết!"

Cao Gia Nhạc lại càng lo lắng, "Cái gì người chết, bạn học, bạn nói rõ hơn một chút đi."

"Chúng tôi, bí mật hội nghị, Cao xã trưởng nói, chúng tôi phải đoàn kết chống lại kẻ địch bên ngoài. Những người kia đột nhiên vọt vào, bọn họ có súng ... Tôi không biết có chuyện gì xảy ra, hình như có người mật báo, bọn họ cứ thế giết người..."

Từ những câu nói không mạch lạc của sinh viên này, Cao Gia Nhạc nghe ra được hôm nay Tam ca là trung tâm của sự nguy hiểm, hiện giờ sống chết không rõ, trái tim cậu như xoắn lại. Mặc dù giữa anh em bọn họ có chuyện không vui, nhưng dù sao cũng là anh em ruột, cậu không thể ngồi nhìn bỏ mặc đối phương lâm vào nguy hiểm.

Cậu không chút do dự đi ngược lại dòng người đang chạy ra, hướng về nơi có tiếng súng dày đặc. Tình huống thực tế so với tưởng tượng của cậu còn khá tốt, loạn binh cầm súng có không nhiều, phần lớn còn bị người phân tán ra. Trên đường cậu lại gặp một nữ sinh viên, nói cho cậu biết Cao xã trưởng bị thương một cánh tay, còn đang ở bên kia duy trì trật tự.

Cao Gia Nhạc vội vàng chạy qua, vừa nghe thấy tiếng súng, vừa nghe được giọng Tam ca kiên định gào to.  Anh ta đang kêu gọi mọi người không cần phải sợ hãi.

"Đừng để nỗi sợ đánh bại bản thân! Cái chết cũng không thể đánh lùi ý chí kiên định của chúng ta; thân thể sẽ mục nát, nhưng tinh thần thì mãi mãi tồn tại!"

Cao Gia Nhạc nhìn thấy Tam ca, sắc mặt anh ta trắng bệch, ôm lấy cánh tay của mình, máu tươi trên cánh tay chảy ròng ròng.

Đám người đặc biệt hỗn loạn, có người sợ chạy đi, có ít người còn ở nguyên chỗ cũ, kích động lớn tiếng chỉ trích những loạn binh kia, cầm vũ khí lên đánh nhau với bọn họ. Có người bị súng bắn ngã xuống đất, ngoài việc gây nên sợ hãi thì lại càng khiến bọn họ sinh ra cảm xúc phản kháng mãnh liệt.

Mọi người xô đẩy lẫn nhau, Cao Gia Nhạc không làm thế nào để đến gần. Mắt thấy Tam ca còn định leo lên cái bàn cao để chỉ huy, không hề cố kỵ bản thân sẽ bị súng bắn, Cao Gia Nhạc càng thêm nóng vội, đẩy đám đông mà chen tới.

Cậu một lòng chỉ lo cho Tam ca ở trên đài sẽ biến thành bia ngắm mà không mảy may chú ý đến nguy hiểm bên cạnh mình. Đột nhiên, cậu cảm thấy cả người bị kéo mạnh một phát sang bên cạnh.

Tiếng súng “đùng” một cái nổ vang dưới chân cậu, nếu vừa rồi không có người kéo sang tránh thoát thì có khả năng hiện tại cậu đã bị bắn trúng. Không biết ai là người bắn, cũng có thể là đạn lạc.

Cao Gia Nhạc càng nghĩ càng thấy sợ, lúc này mới thấy tim đập thật nhanh. Cậu quay đầu nhìn lại, phát hiện người kéo mình hoá ra là Thủy Ngân.

Cậu lập tức càng thêm lo lắng căng thẳng, giọng nói vừa nhanh vừa vội: "Chị tới đây làm gì, ở bên này rất loạn, rất nguy hiểm. Chị quay về xe trước đi!"

Lúc này đám người đột nhiên xáo động một trận, ở trung tâm phát ra tiếng gầm thét dữ dội. Cao Gia Nhạc lo lắng Tam ca xảy ra chuyện, không có cách nào mặc kệ, nhưng lại không dám để Tam tẩu một mình giữa đám loạn lạc này, đành phải nắm chặt tay cô hướng về một phía, gian nan chen tới.

Cậu trở tay rút ra một khẩu súng ở bên hông, an ủi Thủy Ngân vẫn đang trầm mặc, "Chị đừng sợ, em có súng phòng thân, không sao cả."

Đây là súng mà cậu nhỏ đưa, tuy rằng Cao Gia Nhạc biết cách dùng, nhưng trước nay căn bản chưa dùng đến, cho nên cây súng này chỉ làm đồ trang trí. Cậu cầm trên tay đơn giản để tăng thêm lòng dũng cảm, nếu thật sự phải đối đầu thì có dám nổ súng hay không còn chưa biết được.

Hai người quả thực xui xẻo, trong lúc hỗn loạn gặp phải một tên điên nổ súng lung tung. Hắn giơ súng quờ về phía đám người, nhìn bộ dạng sợ hãi của những người xung quanh mà cười ha hả.

Cao Gia Nhạc không cẩn thận đối mặt với hắn, thấy ý cười tàn nhẫn trên mặt đối phương, cậu theo bản năng giơ súng lên, nhưng làm thế nào cũng không thể bóp cò.

Kia là một người đang sống sờ sờ, cậu chưa từng giết người! Họng súng của Cao Gia Nhạc giơ lên trong nháy mắt lại khẽ rủ xuống.

Nhưng đối phương không hề có nhiều lo lắng và do dự như cậu, hắn giơ súng lên chuẩn bị bắn.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Cao Gia Nhạc cảm giác Tam tẩu đứng sau lưng giơ tay nắm chặt tay cậu. Không biết cô bỏ găng tay ra từ khi nào, ngón tay lạnh như băng đặt trên tay cậu, vững vàng, không chút do dự lập tức bóp cò.

Trên đầu gã đối diện kia tung ra một đám máu rồi ngã xuống.

Cao Gia Nhạc gần như không kịp phản ứng, súng trên tay đã bị người đoạt mất.

"Qua đây."

Cậu nghe thấy Tam tẩu nói một câu đầu tiên kể từ lúc vào đây, giọng nói của cô có chút khàn khàn, lại rất lạnh, giống như bông tuyết còn chưa tan trên mặt đất.

Bọn họ lại gặp tiếp một tên loạn binh đang giơ súng, lúc này đối phương không nhìn thấy bọn họ. Hắn đưa lưng về phía này, chuẩn bị ngắm bắn một nam sinh viên trên đài đang vẫy tay.

Cao Gia Nhạc nhìn thấy Tam tẩu đưa tay lên, súng trong tay là màu đen lạnh lẽo, bàn tay cầm súng lại vừa trắng vừa mềm. Sự tương phản này thực khiến lòng người rung động, cậu cũng không biết loại rung động đó từ đâu mà tới.

Loạn binh kêu lên một tiếng rồi ngã gục, máu tươi chảy ra bị đám người dưới đài đạp lẫn vào đám bùn tuyết đọng.

Thủy Ngân giẫm qua đám tuyết đọng thẫm đỏ kia, quay đầu nhìn người trẻ tuổi vẫn còn đang ngẩn người: "Đừng đứng ngây ra đó nữa, mau tới đây."

Hai người dựa vào kỳ tích tìm thấy được Cao Gia Lương, anh ta bị thương, tựa ở một góc vắng vẻ dưới đài, còn có vài sinh viên kích động đang vây xung quanh.

"Tam ca!" Cao Gia Nhạc cõng Cao Gia Lương, chuẩn bị cùng đám người rời đi. Bọn họ phải nhân lúc hỗn loạn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nếu không với động tĩnh lớn như vậy lát nữa còn dẫn theo nhiều loạn binh tới nữa, không biết còn phải chết bao nhiêu người.

Cao Gia Lương ở sau lưng Cao Gia Nhạc giãy giụa, "Gia Nhạc, thả anh ra, anh không thể đi được!"

Cao Gia Nhạc bước đi thật gian nan, quần áo bị máu từ cánh tay của anh ta chảy ra nhuộm đỏ, "Tam ca, tình hình đã không thể khống chế nữa rồi. Anh không đi, bọn họ cũng không đi, sẽ có càng nhiều loạn binh chạy đến đây. Tới lúc đó mọi người bị chặn ở chỗ này, sẽ chết rất nhiều người!"

Cao Gia Lương: "Không được, bọn anh có nhiều người như vậy, không thể khuất phục bọn họ!"

Thủy Ngân đi bên cạnh, nghe vậy đột nhiên dùng một tay kéo mạnh Cao Gia Lương từ trên lưng của Cao Gia Nhạc xuống, dúi anh ta ngã xuống ven đường.

Cao Gia Lương chật vật ngã trên mặt đất, ngã vào một thi thể nằm bất động. Anh ta giật nảy mình, nghiêng người né tránh, phát ra một tiếng kêu đau đớn.

Cao Gia Nhạc: "Tam ca!"

Thủy Ngân một tay cầm súng ấn vào đầu Cao Gia Lương, "Nếu anh muốn chết thì để tôi cho anh một phát súng, đỡ cho anh đầu óc ngu dốt làm liên lụy đến người khác."

Giọng nói của cô lạnh nhạt phiền chán, "Nhìn thấy thi thể kia chưa? Lúc chúng tôi đến đây đã gặp qua mười mấy bộ thi thể, những người trẻ tuổi này là bạn học hay khoá dưới của anh? Anh tập hợp bọn họ lại, kêu gọi bọn họ kiên trì. Cái gọi là kiên trì ấy chính là việc dùng máu thịt để đối mặt với những họng súng kia, dũng cảm không sợ hi sinh đúng không?"

"Ngây thơ cũng nên có giới hạn."

Cao Gia Lương nói không nên lời, vết thương trên cánh tay anh ta đau đớn, súng còn dí trên trán, lạnh lẽo đến vậy.

...

Lúc ba người trở về nhà họ Cao, người ra đón đầu tiên là An Chi. Cô ta bụng to, gương mặt tràn đầy lo lắng, tiều tuỵ. Trông thấy Cao Gia Lương cả người đầy máu, sợ hãi hô một tiếng, hai mắt đẫm lệ nhào tới.

Thì ra lúc Cao Gia Lương tổ chức hội nghị đã nhờ người đưa An Chi về nhà họ Cao, vừa vặn đi lướt qua Cao Gia Nhạc.

Nhà họ Cao rối loạn một trận, Cao Gia Lương được sắp xếp nghỉ tại phòng của Cao Gia Nhạc. Cao lão gia, Đại phu nhân cùng Cao Gia Vân đều ở trong phòng vây quanh Cao Gia Lương; chỉ có Thủy Ngân là đứng ở ngoài cửa. Cô ôm cánh tay, vẻ mặt có chút hờ hững nhìn những viên ngói màu nâu xanh trong đình viện.

Cao Gia Nhạc vẫn một thân chật vật như lúc về, quần áo dính máu trên thân còn chưa thay. Cậu cầm một cái áo choàng dài đi tới, yên lặng khoác lên người Thủy Ngân.

Thủy Ngân lấy lại tinh thần, gật gật đầu, giữ lấy áo khoác nhấc chân bước về phía viện của mình.

Cao Gia Nhạc không tự chủ được đuổi theo mấy bước, muốn nói gì đó, lại trông thấy Thủy Ngân đưa lưng về phía cậu khoát tay áo, cậu đành phải dừng bước.

Cậu đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng.

Có một khoảng thời gian rất dài Thủy Ngân cũng cảm thấy mình vô dụng, nhưng hôm nay cô đã sớm vượt qua giai đoạn đó rồi. Trở về phòng của mình, cô đặt súng xuống. Cái súng này Cao Gia Nhạc quên lấy về, cô cũng quên không trả.

Súng đặt trên bàn, bỗng nhiên Thủy Ngân giật giật khóe miệng.

Vẫn nên cảm ơn tên bạn trai cũ đã từng vứt bỏ cô kia, dù sao người dạy cô biết sử dụng súng cũng là anh ta.