Thủy Ngân ngồi ở trước cây dương cầm cạnh cửa sổ sát đất biểu diễn, bé trai đứng ngay bên cạnh cẩn thận quan sát lắng nghe. Thủy Ngân giải thích cách đánh cùng một vài điều cần lưu ý xong thì đứng dậy lùi ra phía sau, đổi vị trí với học sinh để cậu bé đàn thử một lần.
Cậu học sinh này của cô họ Vệ, tên là Vệ Cẩm Hoàn. Thủy Ngân đã dạy cho cậu bé được gần một năm, quan hệ cô trò coi như không tệ. Mặc dù đứa nhỏ này ở phương diện học đàn không phải đặc biệt thông minh, nhưng tinh thần học hỏi rất nghiêm túc. Thủy Ngân còn dạy thêm Tiếng Anh cho cậu bé, tiếp thu còn nhanh hơn học đàn một chút. Từ nửa năm trước, hai người đã bắt đầu thường xuyên dùng Tiếng Anh để nói chuyện. Thủy Ngân cũng không đơn thuần chỉ dạy học, mà nhân cơ hội đó để làm quen với cách phát âm của Tiếng Anh thời đại này.
Cha mẹ học sinh ngẫu nhiên nhìn thấy, đều cảm thấy vô cùng hài lòng với cô giáo.
Kết thúc buổi học ngày hôm nay, Thủy Ngân xách túi lên chuẩn bị đi về. Bà Vệ từ trên ghế salon đứng dậy, khách khí cười cười, đưa cho cô một bình rượu và một hộp quà chocolate, "Ngày mai là Trung thu, đây là quà ngày lễ tặng cho cô giáo Mộc. Cẩm Hoàn nhà tôi làm phiền đến cô nhiều rồi."
Thủy Ngân nhận lấy món quà tạ lễ đẹp đẽ này, khách sáo nói chuyện vài câu, sau đó mới ra khỏi cửa đi về.
Tại thời điểm này, đại đa số người người dân trong nước vẫn rất coi trọng truyền thống "Tôn sư trọng đạo". Thái độ của bà Vệ đối với Thủy Ngân tốt hơn cực kỳ nhiều so với lúc đầu. Thứ nhất là vì quả thực cô dạy học rất tốt, thứ hai cũng là bởi Thủy Ngân của hiện tại đã khác biệt hoàn toàn so với Thuỷ Ngân của một năm về trước.
Thân thể này của Mộc Hương nói cho cùng mới chỉ có ba mươi mốt tuổi, tục ngữ có câu "Cư di khí, dưỡng di thể", hoàn cảnh sinh hoạt cùng chất lượng cuộc sống của một người thay đổi, thì khí chất và bề ngoài của người đó cũng sẽ thay đổi theo. Bây giờ nhìn qua cô hoàn toàn là một cô gái trẻ trung tuổi đôi mươi, so với Mộc Hương lúc trước giống như hai người khác biệt.
Tuy không giống các vị phu nhân thời thượng làm kiểu tóc xoăn hợp mốt nhưng đuôi tóc dài đến ngang vai, vén ra sau tai lại mang một vẻ đẹp tài trí đặc biệt. Cộng thêm khí chất ôn hoà, quần áo vừa vặn, đừng nói đến người nhà họ Vệ, ngay cả những người hàng xóm xung quanh nhà bà Dương gặp cô đều cảm thấy vô cùng yêu thích, còn có người có ý định làm mai mối cho cô nữa.
Xách theo rượu và chocolate, Thủy Ngân gọi một chiếc xe kéo đi về. Trên đường còn dừng lại mua hai cành hoa bách hợp.
Việc này đã trở thành thói quen, chỉ cần tiệm hoa có, cứ cách mấy ngày tiện đường đi làm cô đều mua hai cành cầm về.
Vừa đến cửa nhà, Thủy Ngân đã nghe thấy trong sân vang lên tiếng cười quen thuộc, giọng nữ mềm mại, còn có chút điệu đà đang trêu chọc Hạ Tiểu Yến: "Tiểu Yến con ơi, dì mua cho con bao nhiêu là quần áo đẹp với bánh kẹo, sao con vẫn nói là yêu mẹ nhất mà không phải là dì chứ. Dù sao bây giờ mẹ cũng không có ở đây, con nói một câu yêu dì nhất đi, mẹ con cũng có biết đâu nào ~ "
Hạ Tiểu Yến lúng ba lúng búng nhưng vẫn nhất quyết không chịu nói, bị ép đến dồn dập vẫn kiên trì lí nhí nói: "Con yêu mẹ nhất."
Đối với cô bé này, Thủy Ngân tự thấy mình đối xử cũng không phải quá tốt, nhưng cô bé lại đặc biệt thích ỷ lại cô.
Cô đi vào trong nhà, quả nhiên trông thấy bà Dương cùng Hạ Tiểu Yến, còn có một cô gái trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi đang ngồi trong sân. Vị nữ sĩ thực ra đã hơn ba mươi, sắp bốn mươi tuổi này, là cô con gái thứ ba của bà Dương, cũng đứa con duy nhất của bà còn ở lại sinh sống tại Thượng Hải. Cô từng ly dị, không có con, mở một cửa hàng nhập khẩu bánh kẹo, bình thường cực kỳ bận rộn rất ít khi qua đây.
Một năm qua Thủy Ngân với vị nữ sĩ này cũng trở nên thân thiết, vào cửa liền nói: "Biết là hôm nay chị Lăng Diệp sẽ đến đây mà. Vừa hay nhà học sinh có cho em ít rượu, tối nay chúng ta cùng nhau uống nhé."
Đổng Lăng Diệp nhìn Hạ Tiểu Yến hớn ha hớn hở chạy đến nhận hai cành hoa bách hợp trên tay mẹ, còn ôm đồm nhận luôn rượu với hộp bánh liền cười to, "Em nhìn Tiểu Yến nhà em xem, thấy em về một cái là chạy ra ân cần chu đáo ngay. Chị mang quà tới nhiều ơi là nhiều cũng không thấy con bé chu đáo đến như thế."
Đổng Lăng Diệp cũng giống như bà Dương, là một người phụ nữ tốt bụng hào phóng. Một năm này Thủy Ngân chăm sóc giúp đỡ cho bà Dương khá nhiều, trong lòng Đổng Lăng Diệp hết sức cảm kích. Ngày tết ngày lễ gì cũng sẽ tặng cho Thuỷ Ngân và Hạ Tiểu Yến mỗi người một bộ quần áo và một đôi giày mới.
"Ngày mai là Trung thu, chị đã chọn được chỗ rồi, chúng ta ra bên ngoài dùng bữa nhé. Có một nhà hàng Tây mới mở, lần trước chị đã ăn thử, mùi vị không tệ đâu." Đổng Lăng Diệp bắt chéo hai chân, một thân sườn xám có hoa văn màu chàm làm nổi bật lên làn da tuyết trắng và đường cong mỹ miều của cô.
Thủy Ngân khen ngợi hai câu, Đổng Lăng Diệp vui vẻ cười khanh khách, "Chị cũng mua cho em một bộ đấy, hiện tại mẫu sườn xám này đang được lưu hành rộng rãi lắm, thấy người nào cũng mặc. Em duy trì dáng người tốt thế kia, khẳng định mặc vào cũng rất đẹp."
Bà Dương ngồi một bên trừng con gái: "Một mình con mặc cái loại quần áo này thì thôi đi, lại còn bày ra cho Mộc Hương mặc cùng nữa."
Đổng Lăng Diệp mỉm cười nhìn mẹ nói: "Cái gì gọi là cái loại quần áo này ạ? Mặc kiểu này trông rất đẹp mà, ngực ra ngực, eo ra eo. Mẹ của con ơi, uổng cho mẹ chỉ trích mấy ông thân sĩ chuyên phát ngôn trên báo không cho phụ nữ đi học kia là lão cổ hủ, làm sao đến lượt mẹ lại không thể mở thoáng tư tưởng về cách ăn mặc quần áo chứ? Chúng con thích mặc quần áo như thế nào là tự do của chúng con, sao lại không thể mặc được hả mẹ?"
Bà Dương nhíu mày, "Kiểu sườn xám cũ không phải trông rất tốt hay sao, đổi thành kiểu dáng này, trước kia nếu là phụ nữ đứng đắn tuyệt đối sẽ không mặc."
Đổng Lăng Diệp nhìn Thuỷ Ngân dẩu dẩu miệng, quay đầu lại tiếp tục cùng bà Dương tranh luận: "Cái này không đúng rồi, mẹ vẫn bị mấy tư tưởng cổ hủ trước kia ảnh hưởng đấy. Chúng con mặc quần áo đẹp là để chính bản thân cảm thấy vui vẻ, chứ không phải cố ý đi dụ dỗ đàn ông. Những kẻ nhìn ngực nhìn mông người ta ra vẻ lắc đầu, nói chuyện còn cảm thấy có chướng ngại; sao bọn họ không đi làm hoà thượng luôn đi. Giả bộ chính nhân quân tử vậy thôi, chứ trong đầu toàn nghĩ đến những thứ bẩn thỉu, nói chung là “người dâm thì mới nghĩ dâm”. Mẹ nhìn những người là quân tử chân chính mà xem, có ai bởi vì người khác mặc quần áo không bình thường mà gào lên đòi đánh đòi giết hay không?"
Bà Dương nghẹn lời, "Không nói với con nữa, miệng lưỡi bén nhọn."
"Đây là mẹ nói đạo lý không thắng được con đấy nhé." Đổng Lăng Diệp dương dương đắc ý làm nũng với bà Dương, lại nói với Thủy Ngân: "Em thấy đấy, có không ít kẻ hơi tí là hô phụ nữ phải bó chân ở yên trong nhà; tí lại hô không thể để cho con gái được đọc sách, được đi học; rồi lại gào lên nói rằng phụ nữ mặc quần áo kiểu mới là làm hỏng bộ mặt của xã hội. Chị thấy bọn họ mới chính là những kẻ tàn phá xã hội ấy. Chúng ta nhất định phải mặc cho bọn họ tức chết đi. Ngày ngày không lo mấy chuyện quốc gia đại sự, cứ nhìn chăm chăm quần áo chúng ta mặc ra sao, cái giống gì thế không biết."
Thủy Ngân mỉm cười nghe hai người nói chuyện, thỉnh thoảng phụ họa thêm hai câu.
Đây là thời đại dân trí mới mở ra, đối với con đường phía trước, tất cả mọi người còn đang lục lọi tìm tòi. Ở mỗi một thời kỳ, con người đều có những quan niệm khác nhau. Sự đối lập, va chạm về quan điểm mới giúp hậu thế mở ra một hướng đi mới.
Thuỷ Ngân sinh ra một loại cảm giác về sự khác biệt. Cô sinh ra và lớn lên ở cái thời mà phụ nữ đã có thể mặc áo ngắn tay cùng quần soóc ra đường; nhưng ở chỗ này, mới chỉ có một số lượng nhỏ phụ nữ bắt đầu đấu tranh để có thể được tự do ăn mặc.
"Sáng mai chúng ta đi nhà hàng Tây ăn cơm, Mộc Hương à, em có mặc bộ sườn xám kia không?"
"Đương nhiên là mặc rồi, quần áo đẹp thế không mặc thì tiếc lắm." Thủy Ngân mỉm cười.
Quả nhiên mặc bộ sườn xám màu hồng khói kia lên người, mặc dù bà Dương có thở dài một cái nhưng không nói thêm gì nữa. Hạ Tiểu Yến cũng mặc một cái váy nhỏ xinh đẹp, được Thủy Ngân nắm tay, đi theo Đổng Lăng Diệp tới nhà hàng Tây dùng bữa.
Theo đánh giá của Thủy Ngân, nhà hàng này không hẳn là nhà hàng theo phong cách phương Tây đích thực, nhưng tại thời điểm hiện giờ, như vậy cũng đã đủ hấp dẫn bao người rồi. Lại đúng dịp Trung thu, có không ít người muốn đến đây nếm thử hương vị cơm Tây. Thủy Ngân đưa mắt nhìn sơ qua một lượt, thấy có khá nhiều cặp vợ chồng dẫn theo con nhỏ, những đôi nam nữ trẻ tuổi cũng có.
Đổng Lăng Diệp cầm thực đơn, bảo Thủy Ngân gọi món: "Mộc Hương, em nói Tiếng Anh tốt như thế, dùng Tiếng Anh gọi món đi."
Đổng Lăng Diệp là một nữ sĩ thích náo động, cảm thấy ở nhà hàng Tây mà gọi món bằng Tiếng Anh có vẻ rất thời thượng. Bà Dương nghe vậy thì khiển trách đánh tay cô một cái, "Con lắm chuyện quá, con nhờ Mộc Hương khoe khoang cái gì. Có bản lĩnh thì tự học Tiếng Anh rồi đi ra ngoài mà khoe khoang."
Trong ba cô con gái của bà, có mỗi đứa thứ ba này là không hề thích học tập. Có lẽ là bởi Đổng Lăng Diệp là người duy nhất được nuôi dưỡng ở trong nước. Tiếng Anh cũng không chịu học. Lúc trước bà Dương bị Đổng Lăng Diệp thuyết giáo cho một trận, lúc này mới trả đũa, "Bảo con học thì không chịu học, mở cửa hàng nhập khẩu bánh kẹo còn thuê nhân viên biết Tiếng Anh. Nếu con có thể tự mình làm lấy thì chẳng phải dễ dàng hơn nhiều rồi không."
Đổng Lăng Diệp cứ nhắc đến chuyện này là lại đau đầu, cô sợ bà rồi, vội vội vàng vàng chuyển chủ đề thúc giục Thủy Ngân gọi món ăn.
Một bữa cơm ăn đến hài lòng, chỉ có điều Thủy Ngân chú ý tới Hạ Tiểu Yến trầm mặc một cách bất thường. Mới đầu cô còn tưởng đứa nhỏ này lần đầu đến nhà hàng Tây ăn cơm không quen, nhưng dần dần mới phát hiện ra Hạ Tiểu Yến thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn ra một chỗ nào đó cách đấy không xa.
Thủy Ngân vừa nói chuyện vừa lơ đãng nhìn sang. Bàn kia ngồi một nam một nữ, người nam thân hình cao lớn, có chút anh tuấn; người nữ mặc một bộ váy phương Tây nhìn qua khá đắt tiền, thời điểm che miệng cười để lộ ra chiếc vòng trân châu đẹp đẽ trên cổ tay. Vẻ mặt hai người mập mờ thân mật, vừa thấy đã biết là một đôi tình nhân tình cảm không tệ.
Vì sao Hạ Tiểu Yến lại một mực chú ý đến bọn họ?
Động tác uống rượu của Thủy Ngân đột nhiên khựng lại.
Hệ thống im ắng một thời gian dài, hiện tại mới lên tiếng 【 Nhân vật xuất hiện ở phần sau kịch bản - Hạ Đông Bằng xuất hiện trước thời hạn 】
Thủy Ngân cười với Đổng Lăng Diệp, nhỏ giọng nói chuyện, trong lòng lại suy nghĩ, Hạ Đông Bằng sao? Chẳng phải người này nghe nói là đã chết trên đường đi nhập hàng rồi à, đến thi thể còn không tìm thấy cơ mà.
【 Trong nguyên tác, mười năm sau khi Hạ Đông Bằng "chết", vì đi tìm đứa con riêng bỏ nhà ra đi Hạ Thừa Tổ mà ‘Mộc Hương’ dẫn theo con chồng trước Hà Tiểu Liên đến Thượng Hải này, gặp lại người chồng thứ hai tưởng đã tử vong Hạ Đông Bằng kia. Phát hiện ra anh ta không nhớ gì những chuyện quá khứ, lập gia đình với đại tiểu thư Tống Đình rồi sinh sống ở Thượng Hải, hai người có một đứa con gái 】
【 'Mộc Hương' vì sinh kế mà làm bảo mẫu ở nhà họ Tống, nhận ra Hạ Đông Bằng ở đây. Trong lúc hai người dây dưa thì Hạ Đông Bằng bị ngã xuống cầu thang rồi nhớ ra ký ức. Anh ta phải đối mặt với hai phía vợ con không biết nên chọn thế nào. 'Mộc Hương' tự lấy làm xấu hổ muốn rời khỏi nhà họ Tống. Hà Tiểu Liên biết được chân tướng, trước tiên đi tìm Hạ Đông Bằng đòi tiền, bị Tống Đình bắt gặp. Tống Đình sinh non tại chỗ. Dưới cơn nóng giận, Hạ Đông Bằng đuổi hai mẹ con Mộc Hương đi, sau đó. . . 】
Cả một thời gian dài không bị nó lải nhải trong đầu, bây giờ thực sự là có chút không quen.
【 Ký chủ đã gặp được nhân vật chính Hạ Đông Bằng, nên cho phép Ký chủ được sớm tiếp xúc để anh ta khôi phục lại trí nhớ, cứu vãn gia đình 】
[ Đối với chuyện nhét phân vào mồm người khác kiểu này, theo ta thấy Hệ thống mày là làm nghiêm túc tích cực nhất đấy ]
[ Đồ ăn đầu tiên bỏ vào miệng đương nhiên là tốt, nhưng khi đã thải ra rồi thì tuyệt đối không thể ăn được. Đạo lý này hôm nay ta dạy cho mày ]
[ Khoảng thời gian trước mày biết điều yên lặng ta thấy cũng không tệ lắm. Cho nên không muốn bị ta chửi cho thì cứ tiếp tục giữ im lặng đi ]
Sắc mặt Thủy Ngân vẫn như bình thường, Hạ Tiểu Yến lại nhịn không được. Cô bé uống quá nhiều đồ uống cho nên muốn tới nhà vệ sinh, trong lúc đi cô bé do dự nói với Thủy Ngân: "Mẹ, vừa rồi . . . con nhìn thấy, nhìn thấy ba Hạ."
Cô bé còn nhớ rõ mẹ từng nói với bà Dương rằng muốn đi tìm ba Hạ.
Thủy Ngân nhìn cô bé, giọng điệu bình tĩnh: "Ba Hạ của con đã mất từ lâu rồi. Con nhìn nhầm thôi, người trên thế giới này trông giống nhau có rất nhiều."
Từ trước đến nay cô nói cái gì Hạ Tiểu Yến đều nghe cái đó, nghe xong thì gật gật đầu, rốt cuộc cũng thả lỏng người.
Lúc hai người quay trở lại đi qua bàn của Hạ Đông Bằng và Tống Đình, Thủy Ngân cũng không nhìn nhiều. Nhưng Hạ Đông Bằng nhìn thấy bóng lưng của cô lại có chút thất thần.
"Làm sao vậy? Chúng ta sắp kết hôn rồi, anh còn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ khác ngay trước mặt em hả?" Tống Đình không vui gõ bàn một cái nói.
Hạ Đông Bằng lấy lại tinh thần, "Không phải, chỉ là anh cảm thấy có hơi quen quen thôi."
Tống Đình lập tức cảnh giác nhìn về phía bàn của Thủy Ngân, ép hỏi vị hôn phu: "Ngoài tên ra anh còn nhớ gì về những chuyện lúc trước không?"
Hạ Đông Bằng lắc đầu, "Không có mà." Nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của vị hôn thê, vẻ mặt anh ta dịu dàng, đặt tay mình lên tay cô, "Đình Đình em yên tâm, cho dù có một ngày anh nhớ ra, em vẫn là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu."