Điện Hạ Độc Sủng Tiểu Hồ Phi

Chương 10: Uy hiếp

Toàn thân đau rã rời, Lương Mộ Hi vốn cho chuyện lần này dám chắc chết tươi rồi, kết quả lúc tỉnh lại, vẫn là nhìn thấy căn phòng tử trúc này, nhìn đến tất cả mọi thứ vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ này, Lương Mộ Hi cảm thấy nàng thật là bi kịch a.

Ai, sớm biết vậy, nàng sẽ không tham lam như thế, nàng nên nghĩ cách trộm đi, mà không phải là gan lớn hết biết như thế xông đến ăn, đó không phải là tự tìm chết hay sao?

Ai ya, thật đau, cả người đều đau, chỗ nào cũng đau…

Toàn thân đều không thoải mái, Lương Mộ Hi sau khi tỉnh lại luôn ở đó rên rỉ, thân thể cũng vì khó chịu mà động đậy lung tung, nhưng mà càng động càng không dễ chịu, càng động Lương Mộ Hi lại càng khó chịu, càng khó chịu thì lại càng động đậy ( Hy Hy: =_=), kết quả Lương Mộ Hi thực sự bị thương a.

Ai, tự tạo nghiệt, không thể sống mà, lúc đó sao nàng lại một phút não tàn mà động kinh thế nhỉ?

Động nha động, Lương Mộ Hi thực sự khó chịu chết được, cả đời này chưa bao giờ khó chịu đến vậy, vậy mà mấy ngày nay lại liên tục luẩn quẩn bên bờ vực sinh tử a, Lương Mộ Hi đột nhiên thực hối hận.

Sớm biết thế nàng đã ngoan ngoãn ở trong Thiên Sơn, mặc dù nơi đó nhàm chán, không có thức ăn ngon, hơi bị cô đơn, hơi lạnh một tí, nhưng ít ra nơi đó không nguy hiểm a, hơn nữa còn là một nơi tu luyện lí tưởng nữa, linh khí bức người, nàng sao lại nghĩ đến việc rời khỏi nơi đó như vậy chứ?

Một năm nay ở trong Thiên Sơn bình an vô sự, Lương Mộ Hi cũng không nghĩ đến thế giới bên ngoài phức tạp như thế nào, bây giờ nghĩ lại, Lương Mộ Hi thật là hối hận muốn chết.

Ô ô, nàng muốn quay về, nàng muốn thật nhanh, lập tức về nhà, nàng không muốn ra ngoài nữa đâu, nàng còn chưa muốn làm một con vật không có tôn nghiêm mà chết đi a!

Một mình ở đó ăn năn hối hận, Lương Mộ Hi cũng không biết động tĩnh bên này đã dẫn đến sự chú ý của Thương Mặc Uyên.

Ba ngày rồi, tuyết hồ hôn mê hết ba ngày, ba ngày này Thương Mặc Uyên canh giữ nó như hình với bóng, chỉ sợ tuyết hồ không xong.

Hôm nay cuối cùng nghe được động tĩnh, Thương Mặc Uyên đang chuẩn bị đi ngủ vội đẩy xe lăng đi đến.

Kiểm tra tuyết hồ, phát hiện không có gì đáng ngại, chỉ là cần phải tịnh dưỡng thật tốt, tháng này e rằng phải nằm trên giường rồi.

“ Uống hết thuốc đi!” đem bát thuốc đã sắc xong đưa đến bên miệng Lương Mộ Hi, Lương Mộ Hi ngửi thấy mùi này, nhăn nhăn long mày, né tránh.

Nàng mới không muốn uống thuốc bắc, rất đắng!

“ Nghe lời, ngươi không muốn mạng nữa sao?” nhìn thấy Lương Mộ Hi cáu kỉnh, giọng điệu của Thương Mặc Uyên cũng không tốt lắm, hơi thô lỗ xoay đầu Lương Mộ Hi lại, để cho Lương Mộ Hi không thể không đối mặt với chén thuốc đen sì kia, “ không muốn chết thì uống cho ta!”

Y tốn nhiều công sức như thế, thậm chí đến Vô Cực Hoàn của phụ hoàng ban cho cũng dùng luôn, y sao có thể để Lương Mộ Hi có chuyện gì được!

“ Chi chi…” Ta không uống, rất đắng! Lương Mộ Hi uể oải nhìn chén thuốc kia, kiếp trước bởi vì một lần bị bệnh mà phải uống một năm thuốc bắc, Lương Mộ Hi uống đến muốn nôn, lúc đó đã thề tuyệt không bao giờ uống thứ đắng nghét như thế nữa.

Dù cho hiện tại dở sống dở chết, cũng không biết có để lại di chứng gì hay không, cũng không biết chết đi như thế này, nói không chừng còn có thể đổi qua một cơ thể khác, sống lại làm ngươi nha!

Loài thú khổ thế này, đánh chết nàng cũng không muốn làm nữa đâu, quá không tôn nghiêm, quá không nhân quyền rồi!

Không phải chỉ ăn một đóa tuyết liên thôi sao?

Sao phải ác đến vậy chứ?

Nàng cũng chỉ là quá muốn làm người mà thôi a!

Tâm tình rất không tốt, Lương Mộ Hi vò mẽ không sợ rớt*, cứng đầu không chịu uống!

* vò đã mẻ không sợ rớt: 破罐子破摔 chỉ việc hoặc người làm sai gì đó thì cho sai luôn, không muốn sửa lại.

Chết rồi thì thôi, những ngày không có nhân quyền như thế này, nàng không muốn sống nữa!

“ Ngươi uống hay không?” nhìn thấy Lương Mộ Hi tỏ ra cáu kỉnh cứng đầu không chịu uống, trong mắt Thương Mặc Uyên có chút nóng vội.

Tuyết hồ đã mấy ngày không ăn gì rồi, những ngày này đều là y dùng thuốc viên tự chế cầm cừ, nếu còn tiếp tục như thế này, cho dù hắn còn hai viên Vô Cực Hoàn thì cũng vô dụng a!

“ Chi chi…” không uống là không uống, cuộc sống tủi thân như vậy nàng chịu đủ rồi, bây giờ cả người đều không thoải mái, toàn thân đều đâu, nàng còn không bằng chết như vầy còn tốt hơn, chết rồi thì không đau, vận khí tốt nói không chừng còn có thể thành người đấy!

Nàng không uống đó!

Lương Mộ Hi lúc này đang đấu tranh với Thương Mặc Uyên, mặc dù nam nhân trước mắt này đối với nàng cũng không tệ, nhưng không phải nàng bị thị vệ của người trước mắt này đánh bị thương hay sao, nàng đây là giận chó đánh mèo rồi!

“ Ngươi không uống đúng không?” Không ngờ Lương Mộ Hi lại bướng bỉnh như vậy, Thương Mặc Uyên cuối cùng đành phải ra đòn sát thủ, “ nghe nói máu của tuyết hồ có thể giải bách độc, kéo dài tuổi thọ, lông có thể làm thành áo lông tốt nhất, thân thể này của ngươi mặc dù hơi nhỏ, nhưng làm thành một cái khăn choàng cổ cũng không tệ, đại thọ của phụ hoàng sắp đến rồi, ông ấy tuổi tác cũng cao, ngươi đã không muốn sống, vậy bắt đầu từ hôm nay, ta mỗi ngày sẽ lấy đi của ngươi một chén máu dâng lên cho phụ hoàng dưỡng thân đi, như vậy cũng miễn cho việc lãng phí món thuốc bổ như thế! Đợi đến khi máu ngươi đã cạn, ta lại lấy lông của ngươi làm khăn choàng cổ cho phụ hoàng!”

Nói xong những lời khiến cho Lương Mộ Hi xởn cả tóc gáy, Thương Mặc Uyên đặt chén thuốc xuống, lấy ra một cái chén sạch khác, sau đó lấy ra một con dao găm, từ từ đến gần Lương Mộ Hi, làm như muốn rút máu của nàng vậy!

Nhìn nhìn con dao găm khủng bố kia, Lương Mộ Hi nghĩ đến mình chảy máu đến chết, thân thể rung lên một trận, nhìn thấy dao găm kia từ từ đến gần vuốt của nàng, Lương Mộ Hi sợ đến dùng hết khí lực muốn đẩy con dao của Thương Mặc Uyên cách ra. Thương Mặc Uyên lo Lương Mộ Hi sẽ bị thương, liền đem dao đi, thế là vuốt của Lương Mộ Hi liền đẩy luôn cái chén xuống đất.

“ Loảng xoảng!” âm thanh bể vỡ vang lên, người ngoài cửa nghe thấy liền đi vào.

“ Vương gia, xảy ra chuyện gì?” hoảng hốt mở miệng, nhìn thấy vương gia nhà

mình đang cầm dao găm, mà tuyết hồ trên giường dáng vẻ run rẫy, hạ nhân mắt đều trợn trừng lên, khuôn mặt mờ mịt.

Đây là tình huống gì?

Sao vương gia nhà mình…, nhìn như hung thủ giết người thế này?

Này?

Lẽ nào vương gia muốn giết tuyết hồ sao?

“ Không có gì, dọn sạch những mãnh vỡ đi!” đặt lại dao găm lên bàn, Thương Mặc Uyên thần sắc bình tĩnh, giống như cài gì cũng không có xảy ra, đợi đến khi hạ nhân dọn sạch mãnh vỡ lui ra, Thương Mặc Uyên lúc này mới chỉnh thân thể đã thu lại thành một đoàn đang run rẫy của tuyết hồ ngay ngắn lại.

Nhìn thấy đôi mắt đèn láy như ngọc trai tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng kia, Thương Mặc Uyên thở ra một một hơi, trong mắt có chút không nỡ, “ ngươi là muốn làm thuốc bổ, hài cốt không còn à? Hay là ngoan ngoãn uống thuốc? Tiếp tục sống tốt?”

Lúc nãy y cũng là tức giận, mới uy hiếp Lương Mộ Hi như vậy, ai bảo tuyết hồ không nghe lời như thế chứ?

Nhưng bây giờ xem ra, hình như làm hơi quá rồi, đều dọa sợ nó rồi.

“ Chi chi…” cố gắng chỉ chỉ chén thuốc trên bàn, Lương Mộ Hi thật sự sợ rồi, nàng mới không muốn chết oan ức vậy đâu, nàng muốn sống tiếp, sống thật tốt, như vậy mới có này thành người, mới có ngày mở mày mở mặt a!

“ Như vậy từ đầu thì tốt rồi!” một lần nữa đem chén thuốc đến, lần này Thương Mặc uyên không cần nói gì, Lương Mộ Hi đã ngoan ngoãn từng hớp to uống hết.

Mặc dù thuốc rất đắng, rất khó nuốt, nhưng đều không so được với nỗi sợ chết của Lương Mộ Hi, nàng cố sức uống, sợ mình uống chậm, Thương Mặc Uyên thật sẽ lấy máu của nàng.

Nam nhân này không phải nói mình không phải là tuyết hồ sao?

Sao, sao hắn biết bí mật của mình?

Vậy nàng phải làm sao đây?

Lương Mộ Hi lúc này, trong lòng tràn ngập sợ hãi, cực kì sợ hãi!