Điện Giật

Chương 22: Chương 22



Biên tập: Môn Mổn ┃ Chỉnh sửa: June
«Chương 022: 2019»
Buổi chiều Dương Khác đưa Úc Tri Niên đến trường học.

Hắn nói với Úc Tri Niên rằng khi nào tan họp thì nói với hắn, hắn sẽ làm việc trong xe một lát.
Rất khó để kiểm soát thời lượng cuộc họp của tổ dự án.

Úc Tri Niên không muốn Dương Khác đợi lâu nên nói với hắn rằng mình có thể quay về một mình.

Nhưng Dương Khác không thèm quan tâm, chỉ nói: "Tan họp thì gọi cho anh."
Cuộc họp buổi chiều mất hai tiếng mới kết thúc.
Các bạn học sửa sang lại tài liệu rồi rời khỏi phòng học.

Úc Tri Niên gọi lại cho Thiệu Tây Lâm nói cậu sẽ mang bản tốc ký tháng Hai cho cậu ta.
Thiệu Tây Lâm nhận lấy rồi lật xem qua một chút, nói cảm ơn rồi lại hỏi Úc Tri Niên: "Bây giờ mày ở đâu?"
"Vẫn ở bên khu Rother kia." Úc Tri Niên nói.
Thiệu Tây Lâm gật đầu hỏi Úc Tri Niên: "Mày làm hòa với bạn trai rồi hả?"
Úc Tri Niên dừng một chút rồi hỏi lại: "Mày biết rồi à?"
"Nghe sơ qua." Thiệu Tây Lâm nói: "Lúc vừa vào trường nghe người ta bàn tán."
Úc Tri Niên cười cười.

Thiệu Tây Lâm còn nói: "Tao còn nghe nói nhật ký quan sát của mày với bạn trai mày bị người khác công khai.

Đúng là hành vi vô đạo đức."
Thiệu Tây Lâm là một thanh niên ngay thẳng.

Úc Tri Niên nghe xong hơi cảm động nên nói với cậu ta: "Cảm ơn."
"Hai người ở chung vì mục đích kết hôn sao?" Thiệu Tây Lâm lại hỏi: "Có phải sắp đến thời gian ở chung chính thức rồi không?"
Cũng không rõ vì sao, có thể là vì từ khi lên Đại học đến nay Úc Tri Niên gần như không kết bạn với ai, cũng có thể là buổi sáng vừa chọn nhẫn vừa ăn cơm khiến Úc Tri Niên hơi lâng lâng.

Lúc nói chuyện với Thiệu Tây Lâm, Úc Tri Niên bỗng nhiên nóng đầu thẳng thắn nói với cậu ta: "Đúng vậy, ngày mai tụi tao kết hôn."
Thiệu Tây Lâm ngạc nhiên: "Nhanh vậy sao? Chúc mừng nha."
Nói xong Úc Tri Niên lập tức cảm thấy chột dạ.


Dù sao thì cuộc hôn nhân này cũng không phải là hôn nhân bình thường.
Đúng lúc này, điện thoại của Úc Tri Niên lại vang lên.

Cậu lấy ra xem thì thấy là tin nhắn của Dương Khác: "Có mấy bạn học ra rồi.

Em còn chưa xong hả?"
Úc Tri Niên cảm thấy Dương Khác có thể sẽ chờ lâu sốt ruột nên đáp lại hắn rằng: "Xong rồi, em ra ngay đây."
Rồi xuống lầu cùng Thiệu Tây Lâm.
Trường học vào tháng Năm rất đẹp.

Ánh mặt trời trải lên mặt cỏ và các tòa nhà.
Dương Khác đứng bên cạnh xe, đang đeo tai nghe màu lam, như thể đang thực hiện một cuộc gọi công việc.

Hắn rất cao, vì không phải mặc vest nên có vẻ dịu dàng hơn một chút.
Thấy Úc Tri Niên cùng Thiệu Tây Lâm, biểu cảm trên mặt Dương Khác phai nhạt đi một chút.

Hắn gỡ tai nghe xuống rồi cúp điện thoại, nhìn nhìn Thiệu Tây Lâm.

Chờ hai người họ đi tới gần một chút mới khó có khi chủ động mở miệng chào hỏi bạn học của Úc Tri Niên: "Xin chào." Rồi lại hỏi Úc Tri Niên: "Bạn của em hả?"
Úc Tri Niên lại ngửi thấy mùi khói rất nhạt trên người Dương Khác, liền giới thiệu với hắn: "Đây là Thiệu Tây Lâm, là bạn của em." Sau đó lại nói với Thiệu Tây Lâm: "Anh ấy là Dương Khác."
Dương Khác cúi đầu liếc mắt nhìn Úc Tri Niên một cái.

Dựa vào kinh nghiệm ở chung nhiều năm, Úc Tri Niên biết tâm tình của Dương Khác đang không tốt lắm.
Chẳng qua Thiệu Tây Lâm không phát hiện ra.

Cậu ta nghiêm túc nói với Dương Khác: "Xin chào xin chào, em đã nghe Úc Tri Niên nói ngày mai hai người kết hôn.

Chúc mừng hai người nha."
Rõ ràng Dương Khác đã sửng sốt một chút.
Úc Tri Niên không ngờ Thiệu Tây Lâm lại nói thẳng ra như vậy nên mặt cậu nóng bừng, da đầu run lên, không dám nhìn mặt Dương Khác.

Cậu hơi có cảm giác xót xa khi mình nằm mơ viển vông mà bị đương sự biết được.
Chẳng qua Dương Khác cũng không phủ nhận ngay mặt mà chỉ nói với Thiệu Tây Lâm: "Cảm ơn."

Lên xe, Úc Tri Niên chẳng dám nói lời nào.
Dương Khác khởi động xe rồi chậm rãi chạy ra khỏi trường học.

Qua một hồi, hắn như tùy ý hỏi Úc Tri Niên: "Quan hệ của em với cậu ta rất tốt sao?"
"Cũng không tệ lắm." Úc Tri Niên nói: "Vốn dĩ hôm qua em định tới nhà cậu ấy ở nhờ."
Không biết vì sao Dương Khác bỗng nhiên cười nói với Úc Tri Niên: "Lúc thực hiện nghi lễ, em có thể mời cậu ta tham gia."
Úc Tri Niên liếc mắt nhìn Dương Khác một cái, hơi ngơ ngác: "Nghi lễ gì cơ?"
"Nghi lễ kết hôn." Dương Khác nói: "Anh đã nhờ Trạch Địch đề cử cho anh mấy nơi tổ chức tiệc rồi.

Chị gái cậu ta mới kết hôn gần đây.

Anh đã xem ảnh chụp rồi.

Là hôn lễ trên cỏ, trang trí cũng rất đẹp.

Lát nữa để Smith cho em xem rồi em chọn một cái nhé."
Úc Tri Niên dừng một lát rồi hỏi Dương Khác: "Cần phải làm sao?"
Cậu nghĩ rằng chỉ cần đi đăng ký kết hôn là được rồi.
"Trong hợp đồng có yêu cầu này hả?" Úc Tri Niên nghi ngờ: "Hình như ngày đó luật sư Lý không nói."
Lúc bọn họ ra khỏi cổng trường thì mặt trời đã sắp lặn.

Màu cam và màu bưởi chùm nhuộm dần không trung.
Dương Khác im lặng một lát rồi mới nói với Úc Tri Niên: "Ừ." Còn nói thêm: "Đêm nay cùng nhau lên danh sách."
Úc Tri Niên quay đầu lại nhìn sườn mặt Dương Khác được màu trời làm nổi bật.

Dương Khác lúc này nhìn rất đẹp trai, vô cùng đáng tin.

Lời hắn nói như kiểu bọn họ thật sự phải kết hôn với nhau vậy, đặc biệt khiến người ta hiểu nhầm.
Dương Khác quay đầu lại liếc nhìn Úc Tri Niên một cái rồi hỏi cậu: "Em nhìn gì đó?"
Úc Tri Niên liền dời mắt đi.

Bỗng nhiên Dương Khác nói: "Còn chưa nói với bố anh nữa.


Để tối nay anh gọi điện cho bố."
Nghĩ đến giáo sư Triệu, tâm trí Úc Tri Niên lập tức bị kéo về hiện thực.

Cậu đột nhiên đứng ngồi không yên, suy nghĩ một lát rồi mới hỏi Dương Khác: "Nếu không hay là để em nói với giáo sư Triệu đi."
Dương Khác nhìn cậu: "Vì sao?"
"Em giải thích với chú ấy." Úc Tri Niên nói xong mới nhớ tối qua vừa cam đoan với bố Dương Khác, liền không yên lòng hỏi hắn: "Có được không?"
Dương Khác dừng một chút, cuối cùng vẫn nói với cậu: "Được."
Sau khi về nhà, Úc Tri Niên lên lầu gửi tin nhắn cho giáo sư Triệu, hỏi ông có thể nghe điện thoại được không.
Giáo sư Triệu nhanh chóng trả lời lại.

Úc Tri Niên liền gọi qua, ông vừa nghe máy đã dịu dàng hỏi cậu: "Tri Niên, có chuyện gì thế?"
Úc Tri Niên cố hết sức khống chế cảm xúc để giải thích với ông rằng công ty Dương Khác gặp khó khăn, cần di sản của cậu: "Cho nên chúng cháu chuẩn bị đi đăng ký kết hôn trước.

Đợi công ty Dương Khác vượt qua cửa ải khó khăn này rồi sẽ ly hôn."
Quả nhiên giáo sư Triệu nghe xong liền im lặng.
Úc Tri Niên cảm thấy rất xấu hổ.

Cậu ngồi bên giường cúi đầu chờ giáo sư Triệu nói chuyện, tay ấn ấn cái chốt đèn đầu giường, bật rồi lại tắt, tắt rồi lại bật.
Tắt bật mấy mươi lần giáo sư Triệu mới mở miệng, ông thấp giọng hỏi cậu: "Chuyện này là do Dương Khác nói ra sao?"
Úc Tri Niên nghĩ nghĩ rồi nói: "Không phải tất cả ạ.

Là cháu đoán được công ty anh ấy gặp khó khăn nên chủ động đề xuất.

Anh ấy đồng ý."
Điện thoại lại im lặng một hồi lâu.

Cuối cùng Triệu giáo sư nói với Úc Tri Niên: "Tri Niên, xin lỗi cháu, Dương Khác làm phiền cháu rồi."
Úc Tri Niên nói ông đừng lo.
Sau khi cúp điện thoại, Úc Tri Niên ngồi yên trong chốc lát rồi mới nằm lên giường.
Phòng cậu không bật đèn nên trần nhà tối om.

Cậu cảm thấy mọi thứ đều không chân thật, như là xảy ra bất thình lình vậy.

Cậu không ngờ mình sẽ kết hôn với Dương Khác.
Nhanh chóng mua nhẫn cưới, giả vờ giả vịt tổ chức hôn lễ, sắp nhận được lời chúc phúc giả dối của mọi người.
Úc Tri Niên lại đứng dậy đi đến phòng cất quần áo, lấy vé xe lửa kẹp trong vali hành lý của cậu ra.

Cậu cầm tấm vé tàu quỳ xuống trước chiếc vali trong căn phòng gần như không có nguồn sáng.

Cậu nghĩ đến những cuộc đối thoại mấy ngày nay của cậu với Dương Khác, cũng nghĩ đến tình cảnh sau này khi bọn họ ly hôn.
Úc Tri Niên tưởng tượng đến việc bọn họ ly hôn, sau đó cậu lại dọn ra khỏi nơi này một lần nữa.

Có lẽ Dương Khác sẽ chân thành cảm ơn cậu.

Mà cậu thì sẽ rộng lượng nói không có gì đâu.
Úc Tri Niên nghĩ rằng lúc đó nhất định sẽ rất tự nhiên, cũng rất đơn giản.
Ngồi nghĩ ngợi một lúc lâu, cậu bỗng nghe được có người đang gõ cửa.

Tưởng là bảo mẫu nên cậu đi qua nhìn.
Mở cửa ra lại thấy Dương Khác đứng bên ngoài.
"Sao em không bật đèn?" Thấy trong phòng Úc Tri Niên tối om, hắn hỏi: "Em vừa ngủ à?"
"Vừa nói chuyện điện thoại với giáo sư Triệu xong." Úc Tri Niên tránh nặng tìm nhẹ nói: "Em không thể cứ vậy mà ngủ được."
Dương Khác cười nói: "Thì đã ngủ đâu."
"Lý Lộc sắp đến đây ăn cơm tối." Hắn nói với Úc Tri Niên: "Đừng ngủ.

Tóc rối tung lên rồi."
Úc Tri Niên ngẩng đầu nhìn Dương Khác.

Hắn cũng hơi cúi đầu nhìn cậu.

Úc Tri Niên phát hiện ra khoảng cách giữa bọn họ rất gần, gần hơn khoảng cách xã giao bình thường.
"Rất lộn xộn sao?" Úc Tri Niên hỏi.
Dương Khác "Ừ" một tiếng rồi giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc Úc Tri Niên, như là đang áp cái chỗ vểnh lên xuống.

Hắn cụp mắt nhìn mặt Úc Tri Niên, tay lại hơi hơi trượt xuống dưới, treo trên hai má cậu.
Úc Tri Niên không biết Dương Khác đang làm cái gì.

Làn da cậu như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể truyền tới từ trên ngón tay Dương Khác.

Cậu muốn thoát khỏi tình cảnh hỗn loạn này nên tìm đại một lý do hỏi Dương Khác: "Luật sư Lý tới bàn chuyện di chúc sao?"
Tuy nhiên Dương Khác như không nghe thấy vấn đề của cậu.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt hai má Úc Tri Niên.
Nhưng mà Úc Tri Niên cũng không kịp tự hỏi dụng ý trong hành vi của Dương Khác vì giây tiếp theo, giọng của Lý Lộc đã truyền tới từ dưới lầu.
Lý Lộc cao giọng hỏi: "Hai đứa đang ở đâu vậy?"
☁️ Vân Tình Cung ☁️.