Nhưng thấy Hòe Hoa đau đến thân mình co quắp, hắn lại ngây dại.
Sửng sốt trong chớp mắt, hắn cúi người ôm lấy nàng, rơi lệ nói: "Vì sao ngươi không quay đầu lại? Vì sao nhất định phải hại Đỗ Quyên? Ngươi nghĩ kế cho quan binh, làm cho bọn họ dùng Hoàng thím dẫn dụ nàng ra, ngươi còn là người sao? Ngươi có tim hay không?"
Hòe Hoa nhìn hắn, trong mắt có thống hận, có hối hận vô cùng, còn có điên cuồng.
Thu Sinh hô hai tiếng, chợt thấy không đúng, quay đầu nhìn lại, mười mấy quan binh vây quanh. Hắn giật mình, thầm mắng mình khốn kiếp, đến lúc này còn mềm lòng, lập tức đẩy Hòe Hoa ra, vọt vào rừng sâu.
Bọn quan binh đuổi tới, thấy Hòe Hoa ngã trong vũng máu, đều kinh sợ.
Lập tức một mặt phái người cứu trị, một mặt phái người đuổi theo hung phạm.
Mưa to trút nước, Thu Sinh bị quan binh truy đuổi như chó nhà tang, như ruồi bọ không đầu chạy tán loạn, bỗng nhiên trong rừng cây bắn ra một cây tên trúc, trúng đầu tên quan binh; tiếp đó là một khúc roi màu sắc rực rỡ ném tới, tập trung nhìn kỹ, là một con rắn, đáng cắn vào vai một quan binh. Mọi người thét chói tai trốn tránh. Bọn quan binh dừng lại, không biết phía trước có bao nhiêu mai phục, không dám tiến lên.
Thu Sinh chạy tới bên đó.
Người bắn tên lại là Bát Cân, hắn cũng đến tìm Hòe Hoa.
Biết nàng thông đồng với quan binh, muốn đến xem rốt cuộc là sao.
Ai ngờ vừa lúc gặp được Thu Sinh xuống tay giết Hòe Hoa, làm cho hắn kinh hãi.
Thu Sinh giết Hòe Hoa, bị quan binh đuổi bắt, hắn không khỏi sung sướng khi người gặp họa, tự nghĩ một lúc trừ bỏ 2 cừu địch, thoả lòng mình. Nhưng trong đầu chợt nhớ tới lời Lâm Xuân mắng hắn: " "phá tổ chim trứng làm sao còn vẹn, ngươi hiểu hay không? Không hiểu ta cho ngươi biết... Lâm gia không tốt, ngươi có thể tốt được?" Sắc mặt hắn liền âm tình bất định.
Nếu Thu Sinh bị bắt, có liên lụy Lâm gia hay không?
Hắn cũng nhớ đến lời Thái gia gia nói: "Ngươi thực sự có năng lực, tương lai lập ra một phần gia nghiệp. Cũng ngồi như vậy, nói với cháu chắt người rằng, "Ta khi đó bị lão tổ tông đày vào trong núi thế nào thế nào", vậy mới thể hiện được bản lĩnh của ngươi."
Hắn càng nghĩ càng không an tâm, vừa dậm chân, vừa đuổi theo quan binh.
Thu Sinh ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, tạo ra không ít động tĩnh, dẫn dắt rất nhiều quan binh rời đi.
Cuối cùng, hai huynh đệ rốt cuộc hội hợp một chỗ.
Thu Sinh nhìn thấy người cứu hắn là Bát Cân, không khỏi giật mình.
Bát Cân chán ghét nạt nhỏ: "Còn không chạy? Đợi người đến bắt?"
Nói xong chạy vào rừng cây trước.
Thu Sinh vội vàng đuổi theo, vừa suy đoán dụng tâm của hắn, có hại mình hay không.
Mưa rơi càng lớn, hai người ỷ vào địa hình quen thuộc, rốt cuộc thoát khỏi truy binh, một hơi chạy đến Hoàng Phong Lĩnh, định qua sơn lĩnh trở về, nhưng gặp Lưu tướng quân và Hồ tướng quân suất lĩnh tàn binh, chống dù giấy dầu giơ đuốc, chiếu sáng toàn bộ sơn cốc. Xuyên qua ánh sáng, chỉ thấy màn mưa dày đặc như tranh nhau rơi xuống. Mưa to như vậy, bọn quan binh lại vừa bị thương suy sụp, rất chật vật, không còn uy phong ngày thường.
Hai huynh đệ trợn tròn mắt.
Lại nghe thấy bọn họ nghị luận loạn lên, nào là đường nổ sụp, không qua được vân vân. Còn nói cái gì Ngư nương nương hiển linh, trời nổi giận, trong núi này xảy ra lũ lụt...
Hai huynh đệ nghe xong cảm thấy không ổn, sau đó bị người khác phát hiện.
Thì ra có quan binh hồi bẩm với Hồ tướng quân, nói Hòe Hoa cô nương bị người ám hại, đang truy lùng hung thủ. Hồ tướng quân vì để đám người Đỗ Quyên chạy mất, lại chiết tổn rất nhiều thuộc hạ, vốn đang nổi giận trong bụng, nghe vậy giận dữ, hạ nghiêm lệnh lùng bắt; còn nói nếu là Lâm gia huynh đệ làm, nhất định sẽ chạy trốn tới nơi này. Nhưng đường núi Hoàng Phong Lĩnh đã chặt đứt, chỉ cần lùng bắt ở phụ cận, nhất định có thể bắt bọn hắn lại.
Cho nên, Thu Sinh và Bát Cân lần nữa chạy trốn.
Bọn họ cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết không thể từ nơi này qua Hoàng Phong Lĩnh.
Bát Cân la lớn: "Tách ra chạy!"
Thu Sinh dùng sức gật đầu, cũng lớn tiếng nói: "Đa tạ ngươi!"
Bát Cân không quen, thở phì phò nói: "Ngươi thiếu ta môt ân tình!"
Thu Sinh nói: "Ta nhớ!"
Nói xong lập tức quay đầu, một người hướng Đông Bắc, một kẻ đi tây bắc, hướng ngoài núi bỏ chạy.
Ban đêm mưa lớn, đường núi khó đi, lại đang mùa xuân, cây cỏ xum xuê, nên tuy quan binh truy đuổi gắt gao, vẫn để Thu Sinh đào thoát. Chỉ là trong đêm đen cũng có khuyết điểm, hắn bị tên bắn bị thương cánh tay.
Mang theo thương tích, hắn một đường chạy trốn ra ngoài núi, muốn đi cửa hàng Lâm gia ở trấn Hắc Sơn cầu cứu, nhưng nửa đường cầm cự không nổi, ngã vào vườn rau của một nhà nông nơi chân núi ngất đi.
Bình minh, mưa to như cũ không ngừng.
Trong mưa có 2 tiểu cô nương bung dù, cầm rổ ra vườn hái rau, nhìn thấy Thu Sinh hôn mê, cứu hắn trở về.
Một trong 2 tiểu cô nương là Thúy Nhi. Năm trước khi Hoàng Nguyên về nhà, Phùng gia tới thăm nàng có gặp qua Thu Sinh. Khi đó rất nhiều dân thôn Thanh Tuyền tới thăm, nàng không biết hắn là ai, nhưng ở thôn Thanh Tuyền là khẳng định.
Nơi này là nhà cậu nàng. Nàng đến hỗ trợ hái trà xuân.
Nói đến Bát Cân, hắn không trốn ra ngoài núi, mà đi về phía bắc vòng quanh một vòng lớn, bị lạc đường. Hắn ở trong núi suốt cả nửa tháng, mới tìm được nơi đại bá an trí cho mình.
Địa thế nơi này rất cao, là trên dốc núi cao thoai thoải, cây rừng xum xuê, mặc dù không có hồ nước lớn như Hồi Nhạn Cốc, nhưng có con suổi nhỏ trong veo, còn có một thứ được trời ưu ái —— ôn tuyền!
Bát Cân bị trục xuất tới đây, không có tay nghề, ngoại trừ Lâm Đại Mãnh trợ giúp dựng một căn nhà gỗ nhỏ, cái gì khác đều không có. Nhưng chẳng biết tại sao, hắn vừa trở về đây, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, tâm tình thoải mái hẳn lên.
Bước nhanh tới căn nhà gỗ ở trong rừng thấp thoáng phía trước, lại bị tình cảnh trước mắt làm sợ ngây người.
Chỉ thấy nhà gỗ bị sập đổ, cửa sổ đều bị đập nát, giống như bị người đạp đổ; càng kinh tâm là: trước cửa còn vết máu màu đỏ sậm, kéo dài từ nhà vào trong rừng.
Hắn hoảng sợ hô to: "Tiểu Liên! Tiểu Liên!"
Không có tiếng trả lời quen thuộc.
Hắn vọt vào nhà, trong phòng không có người.
Hắn dọc theo vết máu kia điên cuồng chạy vào rừng.
Chạy vội tới trước một vách núi, nhìn khoảng đất bị sụp xuống, hắn hoảng hốt nhớ lại nơi này có một cái sơn động, vì thế càng hoảng sợ. Hắn tìm kiếm bốn phía, chặt một nhánh cây lớn bằng cánh tay đào đất, vừa đào vừa kêu.
Đổ mồ hôi như mưa đào hơn một canh giờ, rốt cuộc đào thông.
Sau đó, hắn từ trong động lôi ra Tiểu Liên hơi thở mong manh.
Phát hiện nàng còn sống, chỉ là chân bị trọng thương, hắn thật sâu nhẹ nhàng thở ra.
Đợi nàng mở to mắt, hắn theo thói quen sầm mặt muốn quát mắng nàng, tại sao ngu như vậy bổn, không thể chiếu cố chính mình.
Nhưng Tiểu Liên nhìn thấy hắn như thấy cứu tinh, mắt lộ vẻ không muốn xa rời và vui sướng, run rẩy níu vạt áo trước ngực hắn, dùng thanh âm yếu ớt kêu khóc nói: "Bát Cân ca ca... Ngươi... Ngươi đã trở lại. Ta cho rằng... Nghĩ là ngươi... Kkhông cần ta..."
Hắn ngây ngẩn cả người.
Chậm rãi, hắn ôm chặt nàng, vụng về phía sau lưng vỗ nàng, thấp giọng nói: "Nói bậy cái gì! Không phải ta đã trở lại sao. Không cần ngươi, ai chịu cùng ta?"
Tiểu Liên chôn trong ngực hắn khóc rống lên.
Bát Cân cũng không dỗ nàng, mặc nàng khóc.
Cho nàng khóc một hồi, mới cõng nàng về nhà.
Một đường đi, một đường hỏi nàng sao làm thành bộ dáng này.
Tiểu Liên nói, đợi hoài không thấy hắn về, nàng ăn sạch lương thực trong nhà, nên đi ra ngoài tìm ăn. Bởi không cẩn thận đụng trúng một con gấu, bị nó đuổi đến nhà, đập phá nhà gỗ. Nàng trốn vào sơn động, nó lại đuổi tới sơn động. Bởi vì cửa động nhỏ, nó không chui vào lọt, dưới cơn nóng giận nó vỗ mấy cái làm cho cửa động bị sụp.
Bát Cân nghe tim đập thình thịch, sợ hãi không thôi.
Hắn trực tiếp cõng nàng tới ôn tuyền, cẩn thận giúp nàng rửa miệng vết thương.
Trong sơn cốc, lần đầu vang vọng tiếng cười của thiếu niên nam nữ...
Lại nói ngoài Hoàng Phong Lĩnh, Lưu tướng quân hạ lệnh cho quan binh đóng quân ngay tại chỗ đợi mưa tạnh, rồi tính toán bước kế tiếp. Nhưng ông trời giống như nổi giận, mưa to suốt bảy ngày bảy đêm. Lũ bất ngờ bộc phát, nước sông trong sơn cốc dâng lên, tùy tiện đứng trên một ngọn núi nhìn xuống, dưới chân đều là nước lũ cuốn nhanh. Đừng nói vào núi, ngay cả rời núi cũng khó.
Thu Sinh đến cùng vẫn không giết chết Hòe Hoa, hoặc là nói nàng mạng lớn.
Sau khi nàng tỉnh lại, đối với Lâm gia hận đến không thể dùng ngôn ngữ hình dung.
Bởi nghe nói Đỗ Quyên chạy thoát, lại còn Ngư nương nương hiển linh, nàng rất khẳng định nói với Hồ tướng quân, khẳng định Đỗ Quyên trốn vào núi, nhất định là đi nơi phượng vĩ trà sinh trưởng, nghe nói lá trà kia bán một ngàn lượng bạc một cân. Chỗ kia chỉ có huynh đệ Lâm Xuân và tỷ muội Đỗ Quyên đi qua, chỉ cần tới thôn Thanh Tuyền tìm Lâm gia, bắt bọn hắn mang quan binh đi, nhất định có thể tìm ra Đỗ Quyên.
Hai vị tướng quân nghe xong mừng rỡ, hơn nữa là niềm vui ngoài ý muốn ——
Trà tốt như vậy, ai không muốn?
Thời tiết này lại đúng vào lúc hái trà, cho nên bọn họ một lòng đợi mưa tạnh.
Nhưng khi mưa tạnh, bọn họ tìm sơn dân gần đó dẫn đường, đi đường vòng phía nam, lại phát hiện đường chỗ đó bị nổ sụp,làm cho lòng người kinh hãi.
Rơi vào đường cùng, bọn họ đành phải rút quân.
Sau khi trở về, nghênh đón bọn họ lại là bị cách chức xử trí.
Bởi vì Triệu Ngự sử trên triều đường buộc tội ngũ hoàng tử, hành động lần này chính là ngũ hoàng tử tâu lên Minh Chính Nguyên Đế, sau đó bí mật triệu tập cấm quân Tây Nam vào núi. Đối mặt với chất vấn khiển trách của Triệu Ngự sử, "người người oán trách, nên nước làm núi lở, mưa to không ngừng, lũ bất ngờ bùng nổ, lê dân bách tính gặp nạn", hoàng đế vừa không thể nói ra chân tướng, lại không thể giao phó với triều thần, đành phải phạt ba người Lưu, Hồ, Tảm.
Chính Nguyên 44 năm, hoàng tử tranh vị từ tối thành sáng, kịch liệt phi thường.
Chuyện triều đình tạm thời không nói, ở một ngọn núi phía nam Hoàng Phong Lĩnh, giữa sườn núi có một sơn động, trong lúc mưa to, Hoàng Nguyên ở nơi này.
Mỗi ngày hắn đội mưa đi ra chân núi săn bắt cá, ngắt rau dại, ăn uống qua ngày.
Một thân ướt nước mưa khi trở về, đầu tiên hắn đốt một đống lửa, đem củi ướt đặt bên đống lửa, sau đó nướng thịt nướng cá, hết sức quen thuộc.
Hắn không phải lặng lẽ cười, mà đối với bên cạnh cười, phảng phất như có người ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng hắn muốn liếc mắt nhìn nàng, nói với nàng. Thịt nướng xong, hắn nếm trước, sau đó nói: "Được rồi, có thể ăn.", rồi đặt lên phiến lá xanh trên tảng đá bên cạnh, lại nướng cá.
Đợi nướng xong, cuối cùng vẫn là một mình hắn ăn.
Hắn đến ngồi bên cửa động, nhìn mưa to bên ngoài cọ rửa khu rừng rậm xanh biếc, vừa ăn thịt nướng cá nướng, vừa thấp giọng nói: "Xem ngươi gây họa!". Oán trách nói, nghe qua lại không hề có khẩu khí oán trách.
Mưa rốt cuộc ngừng, bầu trời giống như đã trút hết nước, nên phá lệ trong vắt; núi rừng cũng được rửa sạch sẽ xanh biếc, những nhánh cây và thảo mộc bị mưa chèn ép lại vươn lên, ánh mặt trời chiếu sáng, sơn như phỉ thúy điêu khắc.
Hoàng Nguyên ra khỏi sơn động, đi xuống núi.
Hắn ngồi xuống một tảng đá bên sườn dốc, lẳng lặng nhìn nước lũ trong sơn cốc.
Thấy phía dưới có một tảng đá lớn ngăn cản, nước lúc cuốn xuôi đập vào bọt sóng văng khắp nơi, bỗng nhiên giật mình, nhớ lại không biết ở nơi nào thấy qua cảnh tượng "Trụ cột vững vàng", vội chạy về sơn động, từ trong gùi lấy ra bàn vẽ và bút chì, trở lại chỗ cũ ngồi xuống, vẽ tới vẽ lui.
Âm thanh hung mãnh thế nào, ta lù lù không động!
Hắn rất nhanh đã vẽ xong, như đã định liệu trước.
Vẽ xong, theo thói quen ôn hòa cười, nhẹ giọng nói: "Quả nhiên bất đồng!"
Trong tranh, tảng đá ngầm thật lớn đồ sộ mạnh mẽ vững vàng sừng sững trong nước lũ, khí thế hùng hồn, trăm ngàn năm, mấy vạn năm không biến, nhìn thương hải biến ruộng dâu. Yên lặng chăm chú nhìn bức họa này, sẽ bất tri bất giác bị lây nhiễm, trong lồng ngực trào ra cảm xúc cương nghị hào sảng.
Linh cảm, quả nhiên là có thể ngộ mà không thể cầu!
Hắn tựa hồ cảm thấy ý còn chưa hết, trầm tư một hồi, dùng bút chì xoát xoát viết, giây lát, bên bức tranh có thêm một bài thơ, tựa là < đá ngầm phú >.
Cất tranh, trong lòng hắn càng trong suốt minh lãng, đối với tương lai có tính toán rõ ràng.
Đến buổi tối, bầu trời vẫn trong vắt, ánh trăng lớn mà tròn, sao sáng phủ khắp. Hoàng Nguyên ngồi ở cửa động ngước nhìn bầu trời, có khi mỉm cười, có khi nói nhỏ, vừa giống như đang nói chuyện với ai đó; đêm đã khuya, hắn thổi tiêu, du dương mềm nhẹ, chim chóc nghe không sợ hãi, toàn bộ sơn lâm rơi vào giấc ngủ say...