Diễm Tu

Chương 70: Tra ra manh mối, mọi chuyện rõ ràng

Ngày hôm nay mới vừa mở tiệc rượu chúc mừng thì đã thiếp mời đưa đến tổng bộ lưu manh.

" Du cao kều, ta không phải đã nói rồi sao, ăn uống lắm thế, bất cứ ai mời đi uống rượu đều từ chối cho ta!" Lên làm chứcTổng đại sừng đầu, nhưng ngoại hình Đại Đảm Tam vẫn không đổi, thân vận thắt lưng, trang phục vẫn giản dị, đai lưng vẫn đeo những chiếc dao nhọn mà không đeo trang sức.

" Lão Đại, các thiệp mời khác ta đều từ chối, bất quá cái này...... Cần ngươi tự quyết định, là do Vương viên ngoại phát tới!"

" Ôi! Lão Vương, hảo!" Đại Đảm Tam nghiêng mình vai run lên, thân hình không tự kìm hãm được đứng thẳng lên, đầu tóc rối bời nhưng đôi mắt mông lung lộ ra một ánh sáng rất khó đoán.

Lão Vương, ta chờ ngươi quá lâu rồi!

" Cáp, cáp... Hoan nghênh, hoan nghênh! Tam gia, mời!" Kiều Tam mới vừa bước vào cánh cửa Vương gia phủ, Vương viên ngoại đã nhiệt tình gấp trăm lần đi ra đón.

" Viên ngoại, gọi ta Tiểu Tam đi, nếu không kêu Đại Đảm Tam cũng được, hai ta không phải là người ngoài! Hắc, hắc... " Chiêu bài của lưu manh là luôn nở nụ cười với mọi người, nụ cười vẫn đọng trên mặt Kiều Tam, bất quá lúc này ra ngoài, Đại Đảm Tam đã thắt một chiếc ngọc đái rất thẳng. Trên đầu đội một chiếc mũ rất đẹp, hắn phải để cho tất cả mọi người khó có thể xem nhẹ hắn vì hắn đã có một thân phận mới mẻ!

Lang cùng bái gặp mặt không khí luôn đặc biệt thuận lợi, lang có lòng còn bái hữu ý, không đến hai ba hiệp, hai người đã đồng thanh cười ha ha.

" Đại Đảm, ngươi quả nhiên không phải cá ở trong ao! Lão phu trước kia đã nói qua chỉ cần chờ đến thời cơ thích hợp sẽ tìm ngươi hỗ trợ; bây giờ, đúng là thời cơ tốt nhất."

" Viên ngoại xin cứ nói, Đại Đảm sớm hy vọng có thể làm việc cho viên ngoại, chỉ là Lục Manh Trấn nho nhỏ dường như không có đại sự gì để làm! Ôi......" Đại Đảm Tam thân là người đứng đầu lưu manh, nói lời này thật đúng là vô cùng thích hợp, vẻ mặt buồn bực lại càng thêm phù hợp với không khí này!

" Cáp, cáp... Nước cạn há có thể nhốt giao long!" Vương viên ngoại đối với phản ứng đặc biệt Đại Đảm Tam vô cùng hài lòng, mọi việc điều nằm trong dự kiếm của lão. Sau khi nói xong một hồi, hắn đột ngột thay đổi câu chuyện:" Đại Đảm, lần trước ngươi xông vào Quỷ Lâm, mới đây lại vừa hàng phục yêu quái, có thể nói cho lão phu hay rốt cuộc đã xảy chuyện gì vậy?"

" Hắc, hắc... " Kiều Tam đỏ mặt, tiềm thức thấp giọng nói:" Viên ngoại, cũng giống lần trước, ta cũng nhờ có vận khí tốt! Kỳ thật à, đánh yêu quái tất cả đều là công lao của Bắc Cung phụ tử, ta bất quá thừa dịp Bắc Cung Chính bị thương, nhân tiện chiếm ít tiện nghi. Bất quá vài năm qua ta đã học được một ít công phu thật sự, bằng không đã sống không đến hôm nay rồi."

Đáp án nửa thật nửa giả sớm đã dự tính từ lâu, Vương viên ngoại quả nhiên tin đến tám chín phần, lão gian ngoa giảo hoạt lúc này mới trở về rồi chính đề:" Đại Đảm, Lục Manh Trấn chúng ta địa phương trọng yếu nhất chính là bến tàu, ngươi chỉ cần cam đoan bến tàu bình yên, thuận buồm xuối gió, hiểu chưa?"

" Này… có chút không rõ! Không phải chỉ là một bến tàu sao? Viên ngoại ngươi nói một tiếng là được, Đại Đảm cam đoan tuyệt sẽ không có ai dám náo loạn!"

Đối với sự hồ đồ của Kiều Tam, Vương viên ngoại cũng không kinh ngạc nhiều lắm, một tên lưu manh nếu cái gì đều cũng hiểu được, đó mới là điều kỳ lạ!

" Đại Đảm, ta vốn là người tuyệt đối bình tĩnh, những không phải không có những kẻ nháo sự!"

Đại Đảm Tam trên mặt vẫn mê hoặc ra vẻ không hiểu gì, hắn cúi đầu xuống trên mặt vẫn như cũ, ngữ điều của hắn đã có chút huyền diệu biến hóa, thanh âm thần thông tựa như ma chú dung nhập vào trong óc Vương viên ngoại.

" Viên ngoại, Đại Đảm ngu dốt, ngươi có thể cẩn thận giải thích một chút được không?"

" Lạc đăng!" Lực lượng thần kỳ khiến cho Vương viên ngoại tâm thần run lên, không tự chủ được thốt lên nói:" Được rồi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!"

Ánh thái dương dần mờ nhạt, thời gian chậm rãi trôi qua, khi Đại Đảm Tam rời khỏi phủ lão họ Vương, đã là lúc hoàng hôn!

" Hư! Con mẹ nó, thì ra là thế, khó trách trước kia như thế nào tra cũng tra không ra manh mối!"

Dưới đạo pháp mê hoặc i, Kiều Tam rốt cục biết được một nửa chân tướng, thì ra năm đó hãm hại Kiều gia, kẻ dùng độc thủ chính là Vương viên ngoại!

Nguyên lai triều đình có cao quản vẫn lợi dụng nơi hỗn loạn Lục Manh Trấn làm nơi hậu phương, cùng Nam Chiêm bộ châu Đại Đường quốc tiến hành giao dịch, bí mật mua vào lượng lớn vũ khí, lương thực các loại.

Người có mưu đồ tạo phản, nếu muốn tránh được sự chú ý triều đình, chỉ phải dùng kế "man thiên quá hải"(dùng biển để giấu diếm, vận chuyển hàng hóa trên biển)! Bởi vậy, mới có rồi thánh địa lưu manh sinh ra. Cũng bởi vậy, bến tàu Đông Hải [trở thành địa phương cần được khống chế.

Phụ bối Kiều gia của Kiều Tam vốn là chủ nhân bến tàu Đông Hải, Kiều gia chính trực trung hậu không muốn mất đi tổ nghiệp, vì vậy đưa tới mối họa sát thân!

Tay sai đồng lõa với Vương viên ngoại không chỉ khiến cho Kiều gia táng gia bại sản, ngay cả thuyền đội đưa Kiều gia Nhị tiểu thư xuất giá cũng không buông tha, mới vừa đi ra biển, thuyền đội đã bị kẻ giam đánh chìm.

" Ôi, khó trách Nhị tỷ nhiều năm qua không có tin tức gì, nguyên lai nàng đã bị ngộ hại!"

Lời nói sầu thương cùng sự cừu hận lệ rơi không dứt, đáng tiếc trong lúc Kiều Tam muốn hỏi ra kẻ đứng đầu hạ độc thủ là ai thì Vương viên ngoại tự tận thâm sâu trong lòng hắn lại vô cùng kinh sợ, không dám nói ra. Khi cố kích thích hắn thì linh phù trước ngực hắn lại phát sáng khiến cho Kiều Tam không thể không tạm thời từ bỏ việc này!

" Con mẹ nó, lão già thật đáng chết " Tưởng tượng đến người này, dựng toàn thân Đại Đảm Tam đều dựng ngược cả lên, trong lòng vô cùng căm hận mắng vài câu, vô luận như thế nào, hắn đều phải đem kẻ hạ độc thủ ra trừng trị! truyện được lấy tại Trà Truyện

Trong mắt chớp tinh quang sắc như dao, Đại Đảm Tam từng bước một hòa tan vào trong bóng tối!

Kế tiếp mấy ngày, cũng là quang đãng đẹp đẽ, ngàn dặm không mây, Kiều Tam đã tạm quên đi dĩ vãng, nhàn nhã đi chơi, tự do tự tại, hoành hành bá đạo.

Kiều gia đại viện, mấy ngày nay Thập Nhị thường xuyên tường mà vào, không chút khách khí khi tiến nhập phòng ngủ Kiều Tam.

Kiều Đại lên kinh, Khanh Nương mất tích, tòa nhà đã lạnh lẽo lại càng thêm đơn độc vắng người, bất quá, một loại cảm giác mờ mập bí ẩn khiến ai ai cũng phải dựng tóc gáy.

" Tam thiếu gia, nên rời giường rồi!"

Thập Nhị quay về cái lổ tai phía Kiều Tam hô lên một câu giòn giã, đối với chính mình thiên tân vạn khổ(nỗi khổ lớn) chưa dứt, nhưng Kiều Tam lại không hề lo lắng, bản tính tiểu hồ yêu hoạt bát cũng như vậy, rất thích bông đùa.

" Hô!" Bị kêu tỉnh nhưng Kiều Tam cũng không chịu mở con mắt ra, hai tay giương lên, hắn kéo chăn lên trùm qua đầu.

Thập Nhị ngọc thủ nhẹ nhàng giương lên, một trận hàn băng xuất hiện từ bàn tay nàng, đây không phải là lần đầu tiên cô gái này làm ác rồi, không chút do dự nàng đem băng tay nhét vào trong quần áo Kiều Tam.

" Ai nha!" Tiếng kêu sợ hãi kêu lên, chăn mền được lật tung ra, bất quá Kiều Tam nhưng không có xoay người ngồi dậy, chăn mềm lại tung lên, ngược lại tiểu hồ yêu bất ngờ không kịp phòng ngự quấn chặt vào

" Xú nha đầu, có dũng khí băng(làm lạnh) ta! Thiếu gia ta lần trước đã nói qua, nếu không nghe lời, đại hình hầu hạ, xem chiêu!"

" Lạc, lạc... Ngứa.... Ngứa chết đi được! Tam thiếu gia... tha Thập Nhị đi mà!" Một đôi bàn tay to ra sức sờ mó chiếc eo thon của Thập Nhị đang chiếc chăn phập phồng rất là mãnh liệt. Đột nhiên, trò chơi, thanh âm, động tác... hết thảy đều đột nhiên ngừng lại!