Diễm Tu

Chương 113: Kinh triệu(Điềm ghở)

Trong hoàng cung, Đại Đảm Tam hoàn thành nhiệm vụ cũng đang bẩm báo tình huống với Vạn Yêu công chúa.

"Công chúa điện hạ, xem ra lũ ngốc chính đạo đã tin, bọn họ đang toàn lực chuẩn bị Quần Tiên đại hội!"

Kiều Tam đắc ý duỗi duỗi người, vui vẻ cười nói: " Bọn Long Mẫu tạm thời không có hành động gì lớn, khi nào chúng ta đối phó đám đạo sĩ thối kia? Nhìn thấy bộ dáng bọn chúng luôn tự cho là đúng liền khiến ta nổi giận!"

" Lạc lạc...... Đại Đảm huynh đừng nóng vội, chờ bọn chúng trên Quần Tiên đại hội vì bí đồ đấu đến ngươi chết ta sống, chúng ta mới ra tay cũng không muộn."

Ngọc Phiến cười khanh khách cùng Kiều Tam vỗ tay chúc mừng, vũ mị(quyến rũ)vạn thiên, thu ba(chớp mắt) cười nói:" Đại Đảm huynh, kiên nhẫn chút, rất nhanh tới ngày mười lăm tháng năm rồi."

Tháng năm ngày mười lăm-- lại là tháng năm mười lăm, không chỉ là trùng hợp, hay là tình thế tất nhiên, chính tà song phương không ước mà cùng đợi đến ngày Quần Tiên đại hội này!

Sắc đẹp của Địa Giới công chúa làm cho nam nhân say mê, Kiều Tam háo sắc cũng không dám cùng nàng đối mặt lâu, giả vờ ngáp ngáp, đôi mắt mông lung nói:" Ta muốn nghỉ ngơi rồi, công chúa điện hạ, cáo từ."

" Đại Đảm huynh, mệt mỏi sao, nằm lên giường Ngọc Phiến chốc lát nha!" Vạn Yêu công chúa thật sự là người rất phi thường, nói câu như vậy cũng có thể nói vô cùng tự nhiên.

" A, a...... Không cần, giường mới ta ngủ không quen."

Kiều Tam dưới sự hấp dẫn của Vạn Yêu công chúa, giống như một kẻ trộm chưng hửng bỏ chạy, hắn không phải không muốn đè ngã giai nhân xinh đẹp mềm mại Ngọc Phiến, mà là không dám đè, đã đè không được!

Trong cung Ngọc Phi, Kiều Tam khó có khi một mình một người ngủ một đêm, hồng quang hùng hậu bao phủ thân hình Kiều Tam, cường thịnh khí tức đại biểu hắn đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Thâm tầng điều tức, Kiều Tam nguyên thần nhẹ bay, bay khỏi cơ thể, bay vào hư vô mộng ảo thiên địa.

Quang cảnh non xanh nước biếc, Kiều Tam tò mò có chút sửng sốt, khí tức vô lại một chút biến mất không thấy, vui mừng tràn ngập tình cảm hồn nhiên.

Đây không phải tiểu hồ cạnh nhà mình lúc nhỏ thích chơi nhất sao, vì cái gì trở lại nơi này chứ? Hắn tinh tường nhớ rõ, khi còn bé mẫu thân thường xuyên mang theo đại ca cùng mình tới chỗ này.

Hương tình phát sinh một cách tự nhiên, Kiều Tam không khỏi nhớ tới Lục Manh Trấn, nhớ tới người nhà.

Đang lúc hắn thản nhiên trở về những ký úc đẹp nhất trong cuộc đời, một đạo thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên phía sau hắn.

" Tam đệ, có muốn chơi trốn tìm không?"

Kiều Tam nhìn lại, đúng là đại ca, không khỏi mừng rỡ nói:" Đại ca, huynh sao lại đến đây? Hảo oa, hai huynh đệ chúng ta đã lâu không cùng chơi!"

Trong lúc thần trí không phân minh, Kiều gia huynh đệ vốn là người lớn, nhưng lại về lúc nhỏ, thân tình vui đùa tràn ngập chốn non xanh nước biếc.

Chơi mệt mỏi, hai huynh đệ ở cạnh nhau, nằm ở bãi cỏ ven hồ

" Tam đệ, đại ca đi đây, Kiều gia sau này phải dựa vào một mình ngươi chống đỡ!"

Kiều Đại lời nói đột ngột tràn ngập rồi buồn bã phiền muộn, lại như thoải mái trút được một gánh nặng, không đợi Kiều Tam sững sờ có điều gì phản ứng, hắn đã đứng lên một bên, một bên ôn nhu thở dài nói:" Đại tẩu ngươi theo ta đã lâu, phải chịu khổ quá lâu rồi; Tam đệ, có một số việc đại ca kỳ thật biết, ôi...... Sau này, Khanh nương phó thác cho ngươi i, ngươi nhất định phải nhớ rõ, đem hạnh phúc cho nàng!"

Tiếng nói còn oanh oanh bên tai, thân ảnh đại ca nhưng lại xa dần xa dần, Kiều Tam tâm lý quýnh lên, thân thủ chộp tới đại ca; không ngờ, lại chỉ bắt được một đám hư vô, thân ảnh Kiều Đại chậm rãi biến mất trong thiên địa!

" Đại ca…" Kiều Tam một tiếng kêu to, đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh.

Thì ra là nằm mơ, may mắn chỉ là mộng! Sẽ không đâu, đại ca có Thập Nhị bảo vệ, tuyệt không có nguy hiểm!

Nhưng là...... vì cái gì lại có ác mộng như vậy? Sách linh từng nói qua, người có tiên thuật đạo pháp đã thoát ly phàm thai tục thể, bình thường sẽ không nằm mơ, một khi có mộng, thường là điềm báo trước!

Tại sao có thể như vậy......

Kinh triệu(điềm ghở) chiếm cứ tâm thần Kiều Tam, hưng phấn đại gian(chơi) hoàng thất nữ nhân biến mất không thấy, phiền loạn cước bộ dạo một vòng trong cung…

Không được, phải về nhà càng sớm càng tốt, vạn nhất đại ca thật sự gặp chuyện không may, mình sẽ hối hận không kịp.

Ý nghĩa một đời, Kiều Tam bỗng nhiên giác cuộc sống trong cung tẻ nhạt vô vị.

Bữa tiệc lớn mặc dù tốt, nhưng mỗi ngày đều ăn cũng sẽ mất đi hứng thú, huống chi, đại đa số những nữ nhân trong cung, phần lớn đã bị hắn nếm qua một lần, ngoại trừ tâm linh và dục vọng hợp nhất Bắc Cung Trinh, cùng với gian(chơi) nhiều lần nhất Ngọc Phi, những nữ nhân khác cả tên hắn cũng không nhớ.

Di, đúng rồi, nghe nói hoàng hậu cũng là một vị tuyệt sắc mỹ phụ, sao không...... Ôi, đáng tiếc, nàng là mẫu thân của Trinh nhân, xem như là chính nhạc mẫu của mình, sao lại không biết xấu hổ đây?

Nghĩ tới điều này, trong lòng Kiều Tam mặc dù tiếc hận, nhưng một ngọn hỏa nhiệt lại thoát ra khỏi miệng hắn, Bắc Cung Trinh cùng hoàng hậu có quan hệ mẹ con khiến cho lý trí hắn tạm lui, nhưng lại để cho dục vọng của hắn rít gào.

Mẫu nữ à, lại là một đôi tuyệt sắc mẫu nữ hoa, nếu hai nàng đồng thời tở dưới hạ thân mình uyển chuyển hầu hạ, tư vị kia -- hư! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m

Cấm kỵ lực lượng vĩnh viễn không thể ngăn cản, Kiều Tam không tự chủ được hai mắt khép hờ, ảo tưởng đang kéo dài giữa hai cặp mắt nhấp nháy

Lâm vào cấm kỵ dục vọng Kiều Tam không có phát giác, ý nghĩ cuồng dã cảu mình không hề trói buộc mới vừa hiện lên, giữa mi tâm(lông mày) một đóa dâm huyết ấn liền hiện ra rõ ràng, hắn nghĩ càng kích thích, huyết ấn kia lại càng sáng rực.

Cấm kỵ dục vọng quả nhiên là một mặt dâm tà ma mỵ nhất trong dục vọng.

Kinh thành sau một hồi náo loạn đột nhiên lại bình tĩnh xuống, khi thánh chỉ mới được truyền khắp thiên hạ, các phái tu chân không lùng bắt yêu nghiệt nữa, chỉ tích cực chọn lựa tân binh trẻ các phái, đồng thời cũng làm tốt công tác chuẩn bị khi bị thất bại.

Linh Hỏa thánh đan, bảo bối mà nhân gian tu chân mơ cầu, vô luận như thế nào, ai cũng sẽ không buông tha dễ dàng.

Bình tĩnh dưới, dòng nước vẫn đang ngầm chảy, sơn vũ dục lai phong mãn lâu(mưa đến từ gió), bầu trời phủ đầy mây đen tựa hồ đã ép tới mái cung điện, ép tới mặt đất lâm vào tình trạng hít thở không thông.

Mười ngày sau đúng là ngày mười lăm tháng năm, vốn là hạ thọ(mở màn) của Quần Tiên đại hội sớm bởi vì sự xuất hiện của Kiều Tam mà phát sinh biến dị; đến lúc đó, rốt cuộc sẽ phát sinh va chạm kịch liệt như thế nào?

Một ngày này, hoàng gia vì ăn mừng thọ đản của lão thái hậu, cố ý làm một tiệc rượu nội bộ.

Hoàng đế chạy trốn ra ngoài cung khó có thể về nội cung, tất cả phi tần trong cung đều trang điểm ăn mặc xinh đẹp, trước sau đi tới Vạn Thọ Cung của lão thái hậu.

Ngọc Phi cùng hoàng hậu ngày thường không muốn gặp nhau, giờ phút này cũng không thể không cười mặt tương đối, nữ nhân hoàng gia vẫn duy trì sự đạo đức giả làm vẻ vui cười.

Hoàng hậu cùng Ngọc Phi sóng vai mà đứng, thản nhiên chuyện cười, thân thiết vô cùng, để cho một đám thái giám mới theo hầu không khỏi thầm nhủ cảm thán!

Nữ nhân quả nhiên vốn là trời sinh thích đùa, đúng là một màn kịch hay.