Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu

Chương 87: Thị Trấn Kỳ Lạ



"Thu sư muội? Bao lâu rồi...bao lâu rồi chưa từng nghe qua xưng hô thế này..."
***********
"Các ngươi còn muốn xông vào, phải không?"
Ngữ khí của Văn Nhược Nhàn cực lạnh lùng, làm Nhạc Lâu Phòng vốn đang sắp nổi giận thì lập tức bình lĩnh lại, tạo thành một nụ cười dối trá ở trên gương mặt, nói: "Văn nữ hiệp, chúng ta thật sự thành tâm thành ý muốn cầu hôn với Mạc chưởng môn của quý phái."
Nhạc Lâu Phong nói xong, Văn Nhược Nhàn nhíu mày, nói: "Chưởng môn đối với mối hôn sự này hoàn toàn không có hứng thú, mời về cho."
Nói xong, Văn Nhược Nhàn liền muốn xoay người rời đi, nhưng Nhạc Lâu Phong hiển nhiên bị chọc giận, tiến lên một bước, nói: "Chúng ta thành tâm thành ý, Mạc chưởng môn lại một chút cũng không muốn nhìn, có phải quá vô lễ hay không?"
Văn Nhược Nhàn sau khi nghe xong, cười lạnh một tiếng, quay đầu, nhìn về phía Nhạc Lâu Phong, đôi mắt lạnh lùng kia làm Nhạc Lâu Phong lui về sau một bước.

"Thành tâm thành ý? Nhạc thiếu trang chủ có phải đã quên mất đã đối xử với đệ tử của phái ta thế nào rồi sao, hiện tại chúng ta còn chưa rút kiếm ra, đã rất có lễ phép rồi."
Văn Nhược Nhàn nói xong, tay sờ chuôi kiếm ở vòng eo, tựa hồ chỉ cần Nhạc Lâu Phong còn không chịu rút lui, thì chính ra rút kiếm mà chém.

"Ngươi...!"
Nhạc Lâu Phong vừa muốn nói gì đó, chỉ thấy tay đang nắm chặt chuôi kiếm kia, đệ tử ở phía sau Thiên Duyên phái nàng ấy đều thủ thế xong xuôi, cơ hồ chỉ cần Nhạc Lâu Phong không rút lui, thì chính là đánh nhau.

Nhạc Lâu Phong mang đến không nhiều người lắm, hơn nữa còn là đám "quân tử" giả, đành phải nhường nhịn.

"Mạc chưởng môn nếu không chịu gặp, thì như vậy ngày sau lại tới bái phỏng."
Lời của Nhạc Lâu Phong vừa nói ra, trước cửa núi liền tới một nhóm người, ước chừng mà mười mấy tên hắc y nhân, mặt thì bao đến kín mít, nhưng đống xác không hồn, vừa mới xuất hiện, Văn Nhược Nhàn liền biết không ổn.

"Mọi người đề phòng!"
Văn Nhược Nhàn nói xong, Nhạc Lâu Phong cũng không phải là kẻ vô tri, tất nhiên nhìn ra được sự kỳ quái của một đám hắc y nhân ở trước mắt này, lập tức rút kiếm ra đề phòng.


"Đi thông báo của Chưởng môn, để toàn phái tăng cường cảnh giác!"
Văn Nhược Nhàn căn dặn, một đệ tử liền vội vàng chạy vào, mà những tên hắc y nhân kia giống như ngửi được mùi vị của mật ong, cầm kiếm xông lên, nhìn thấy người sống liền chém, hàng động này làm mọi người sợ đến mức cả kinh, cũng đánh cho mọi người đều trở tay không kịp.

Đặc biệt là thấy những tên hắc y nhân kia đâm bị thương, vết chém, lại không hề lùi bước hay có phản ứng đau đớn gì, Văn Nhược Nhàn lại càng cảm thấy chuyện không đơn giản.

Vì sao cả người? Ngay cả đôi mắt cũng bịt kín?
Văn Nhược Nhàn nhíu mày, không thể hiểu được.

Bởi vì Nguyệt Lạc sơn trang chắn ở trước, Văn Nhược Nhàn có một chút thời gian suy nghĩ, mà rất nhanh Mạc Ly Hề cùng Gia Cát Điềm Nhi liền dẫn theo một đám đệ tử đi tới trước cửa núi, nhìn thấy tình trạng đó là trong lòng cảm thấy sợ hãi, đám hắc y nhân đó tựa như quái vật.

Nhạc Lâu Phong chặn được mấy chiêu, cảm thấy đánh không lại, dù sao đám hắc y nhân này đánh cũng không chết, lập tức hô to: "Lui!"
Nói xong, Nhạc Lâu Phong dùng khinh công dẫn đầu rời đi, mà mặt khác đệ tử của Nguyệt Lạc sơn trang lại vì hắn mà cản trở người ở phía sau.

Mạc Ly Hề vừa thấy, nói: "Thử mở mặt nạ bảo hộ của bọn chúng ra."
Mạc Ly Hề nói xong, không đành lòng để đám đệ tử vô tội của Nguyệt Lạc sơn trang chịu khổ, liền dẫn đầu các đệ tử xông lên, kiếm chiêu cũng không đâm vào chỗ yêu, nhưng có thể nhắm vào mặt của những hắc y nhân đó, kiếm pháp của Mạc Ly Hề rất chuẩn xác, rất nhanh liền gỡ mặt nạ bảo hộ của một trong những tên hắc y nhân đó, chỉ đến khi ánh mắt trời chiếu lên trên mặt của hắc y nhân, vẻ mặt của hắn có vẻ dị thường xen lẫn với thống khổ.

Ngay sau đó, kẻ nọ trong tình trạng muốn phun ra, Mạc Ly Hề thấy thế lập tức lùi về sau một trượng, hắc y nhân kia vừa phun ra, đem những thứ dơ bẩn phun lên người của một đệ tử của Nguyệt Lạc sơn trang.

Mắt thấy tên đệ tử kia kêu thảm thiết một tiếng, ngã trên mặt đất giãy giụa vài cái lại không còn động tĩnh gì...!
Có độc?
Mạc Ly nhíu mày, nói: "Sau khi gỡ mặt nạ của bọn chúng xuống, lập tức rút lui!"
Mạc Ly Hề vừa dứt lời, tên đệ tử vừa bị dính thứ dơ bẩn kia lại chậm rãi đứng dậy, vốn dĩ sắc mặt xanh trắng lại trở nên đỏ bừng, ánh mắt u mê, làm giống như người say rượu.

Nhưng mà không đợi Mạc Ly Hề suy nghĩ cặn kẽ, người nọ lại giơ kiếm lên chém lung tung vào người ở bên cạnh, giống như một kẻ điên mất đi lý trí.

"Chuyện gì thế này..."
Mạc Ly Hề cảm thấy sự việc quá mức quỷ dị, lập tức nói: "Đều lui về hết đi!"
Các đệ tử lập tức đều lui trở về, cũng may cũng không có tổn thất gì, mà đám hắc y nhân còn lại vẫn từng bước đến gần, đệ tử của Nguyệt Lạc sơn trang người thì chết người thì bị thương, tình cảm quá mức thê thảm.

Một thân hồng y bay xuống, tựa như một tiên tử nhanh nhẹn phóng khoáng, đáp xuống bên cạnh của Mạc Ly Hề.

"Là ngươi?"
Mạc Ly Hề không ngờ Thu Hồng Y lại ở chỗ này, cố tình lại vào thời khắc nguy cấp này...!
"Chặt đầu bọn chúng xuống."
Thu Hồng Y chỉ nhàn nhạt nói một câu, dù sau sau khi cùng với Phó Vân Mặc bị kẻ thần bí kia tấn công, nàng còn ở lại vùng phụ cận mấy ngày, gặp y quán của Tào Nhất Sư bị tập kích, cũng thấy được cách làm sao để chế phục được bọn chúng.

"Tận lực đừng đụng tới máu của bọn chúng."
Thu Hồng Y nói xong, dẫn đầu tiến lên, chủy thủ trong tay đã tra ra khỏi võ, Mạc Ly Hề muốn giữ nàng ấy lại, nhưng lại chỉ nắm được vạt áo của nàng ấy, không hiểu suy nghĩ của nàng ấy là gì, hiện tại tình huống quá mức nguy cấp, chỉ có thể thử biện pháp của Thu Hồng Y một lần.

"Lấy đầu bọn chúng!"
Mạc Ly Hề cũng xông lên, Huyền kiếm trong tay tra ra khỏi vỏ, [Thất cầm thất tung] kiếm chiêu này không hề theo kết cấu này vừa xuất ra làm hắc y nhân ở trước mặt hoàn toàn không còn ưu thế, nàng cũng không nương tay, thân hình xoay chuyển, chỉ thấy đầu của hắc y nhân đã rơi thẳng xuống đất.


Đầu đã không còn, hắc y nhân kia trong nháy mắt liền mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất, như chặt đứt đường sống cuối cùng.

Đệ tử bên cạnh vừa thấy, ồ ạt lấy đầu của bọn chúng, mà Thu Hồng Y cũng thuận lợi lấy đầu của một người.

Sau một trận loạn chiến, số lượng hắc y nhân đã bị giải quyết, chỉ có tên đệ tử của Nguyệt Lạc sơn trang bị mất đi lý trí kia còn đang chém lung tung tất cả người ở bên cạnh.

"Chưởng môn, hắn ta...làm thế nào bây giờ?"
Mặt khác đệ tử của Nguyệt Lạc chết có, bị thương có, bỏ chạy có, chỉ còn lại một tên đệ tử phát điên này.

Mạc Ly Hề nhìn đống thi thể nằm rải rác ở xung quanh, thở dài, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể đưa ra quyết định.

Nhưng vào lúc này, thân ảnh hồng y lướt qua, thẳng tắp bay đến bên người tên đệ tử kia, chủy thủ trong tay chém xuống, sạch sẽ lưu loát cắt đầu tên đệ tử kia xuống.

"Ngươi...!"
"Chuyện mà danh môn chính phái như các ngươi không dám làm, thì để ta làm thay, dù sao ta là yêu nữ trên giang hồ ai cũng muốn giết chết."
Thu Hồng Y chậm rãi thu hồi chủy thủy trong tay, khóe miệng mang theo ý cười, chỉ là sắc mặt tái nhợt đến bất thường.

Mạc Ly Hề nhíu mày, người nọ bị thương rồi?
Thu Hồng Y bỗng nhiên nhíu mày, che lại ngực, lại phun ra một ngụm máu tươi ra...!
Đáng chết, thương thế do tên thần bí kia gây ra cư nhiên lại khó chơi như vậy...!
Thu Hồng Y cảm thấy cả người không vững, nàng vốn dĩ phải rời khỏi ngọn núi Thiên Duyên phái mới ngã xuống được, nhưng thân thể lại chống chọi không được nữa, trước mắt tối sầm, liền ở trước mặt Mạc Ly Hề, lập tức ngã xuống.

"Thu sư muội!"
Thu sư muội?
Bao lâu rồi...bao lâu rồi chưa từng nghe qua xưng hô thế này...!
Thu Hồng Y cười...nụ cười dần trở nên tái nhợt...!
- ------------
Đoàn người của Phó Vân Mặc tiếp tục đi về phía Nam, dọc theo đường đi vừa đi vừa nghỉ, ước chừng mười ngày, mới tới một thị trấn nghe đồn tương đối phồn hoa ở phía Nam, chẳng qua, lúc ba người tiến vào trong thị trấn, lại không được phồn hoa náo nhiệt như trong lời đồn...!
Thế nhưng thật ra có vài phần tĩnh mịch, hơn nữa lúc nhìn tháy ba người xa lạ như bọn họ, mọi người ở nơi này lại có vẻ tránh còn không kịp, làm như thấy được ôn dịch.

"Chúng ta...có phải làm gì sai rồi không?"
Nam Côn Luân nhìn y phục trên người của mình, tựa hồ cảm thấy không có gì là không ổn, làm sao mà người trong trấn nhìn thấy ba người, cư nhiên lại giống như nhìn thấy quỷ thế này?
"Có vấn đề."
Phó Vân Mặc chỉ nhẹ nhàng nói một câu, thần sắc đề phòng, mà Dạ Khê Hàn cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, thị trấn này lúc trước nàng từng ghé qua, lúc đó thật sự là một thị trấn phồn hoa náo nhiệt, nhưng hôm nay lại tĩnh mịch như vậy, thật sư là giống như đã trải qua một trận ôn dịch, cư dân trong trấn trên mặt cũng không còn nụ cười nữa, tựa như mây đen bao phủ, cũng như là sống trong nỗi sợ hãi và căm phẫn.

Ba người đề phòng, tìm được một khách điếm, chưởng quầy kia thấy ba khuôn mặt xa lạ, lập tức nói: "Hết phòng rồi."
Ba người chưa mở miệng, chưởng quầy đã hạ lệnh đuổi khách, Phó Vân Mặc giương mắt nhìn khách điếm, im ắng, ruồi bọ bay qua cũng có thể nghe được tiếng, sao có thể hết phòng được chứ.

"Chưởng quầy, chúng ta chỉ tá túc một ngày, ngày mai liền lên đường, ngài xem có thể dành ra hai phòng cho chúng ta không?"
Ngữ khí của Phó Vân Mặc vô cùng lễ phép, nàng đã từng là điếm tiểu nhị, đối với khách điếm khác vô cùng có cảm tình, tuy rằng biết Chưởng quầy đang nói dối, nhưng lại không vì vậy mà có ý tứ gây khó dễ.


"Không có, không có phòng, các ngươi nhanh rời đi đi!"
Chưởng quầy tựa hồ có chút hoảng sợ, phe phẩy tay kêu bọn họ rời đi, mà Dạ Khê Hàn ánh mắt lạnh lùng, nói: "Chưởng quầy, người nghe không hiểu tiếng người, hay là không muốn nghe tiếng người?"
Thanh âm lạnh băng của Dạ Khê Hàn, giọng điệu cũng không có, tựa như sứ giả từ địa ngục tới câu hôn, làm Chưởng quầy sợ tới mức vẻ mặt nghiêm lại, lui một bước.

"Ta cần hai gian phòng, nếu như có người, ta giúp ngươi giải quyết một chút, thế nào?"
Dạ Khê Hàn cầm kiếm trong tay của mình, Chưởng quầy đổ đầy một thân mồ hôi lạnh, nói: "Có, có, có phòng rồi."
Chưởng quầy lập tức vẫy tay, kêu điếm tiểu nhị đang ngáp ở một bên kia lại đây.

"Dẫn, dẫn ba vị khách quan lên phòng đi."
Vị Chưởng quầy kia hoàn toàn không dám đến gần Dạ Khê Hàn, khí tràng của Dạ Khê Hàn quá mạnh, mà Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc liếc nhìn nhau một cái, hiển nhiên có đôi khi dù vũ lực đe dọa so với lễ phép khẩn cầu càng có hiệu quả hơn.

Ba người thuận lợi lên đến phòng, sau khi Dạ Khê Hàn để tay nải xong, đi tới mép giường, yên lặng mà nhìn chăm chú đến người đi trên đường phố, người rất ít, ngẫu nhiên thì có gió lạnh thổi qua, thổi bay một ít gió cát, nhưng thật ra lại mang đến cảm giá tiêu điều.

"Thị trấn này rốt cuộc là làm sao vậy?"
Phó Vân Mặc cũng nhìn theo Dạ Khê Hàn, trong lòng cảm thấy thị trấn này có vấn đề...!
"Hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó không thoải mái, hỏi một câu thì sẽ biết ngay thôi."
Khóe miệng Dạ Khê Hàn gợi lên một nụ cười, có chút tà mị, làm Phó Vân Mặc thấy được có chú sợ hãi, bỗng nhiên có chút đau lòng thay cho vị Chưởng quầy của khách điếm này.

Ba người đi xuống lầu, Phó Vân Mặc liền kêu điếm tiểu nhị lại, cũng không phải gọi đồ ăn hay muốn uống trà, bởi vì Phó Vân Mặc vẫn giữ tâm nhãn (thận trọng), nàng sợ khách điếm này sẽ làm gì bất lợi đối với bọn họ.

Điếm tiểu nhị kia đi tới bên cạnh của ba người, chỉ là cách xa, tựa như không dám đến gần.

"Tiểu Nhị ca, có thể hỏi vài vấn đề được không?"
Nam Côn Luân đã mở miệng, hắn lộ ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ, lúc này làm điếm tiểu nhị kia có chút thả lỏng.

"Thị trấn này là bị làm sao vậy?"
Nam Côn Luân hỏi tiếp, chỉ thấy bộ dáng vốn dĩ đã có chút thả lỏng của điếm tiểu nhị kia lại bỗng nhiên khẩn trương lên, vẻ mặt cùng bộ dạng nói hay không nói.

"Ta...chuyện này..."
Điếm tiểu nhị quay đầu nhìn về phía Chưởng quầy, vị Chưởng quầy kia cùng điếm tiểu nhị thoáng nhìn nhau, làm như về cùng sợ hãi với chủ đề này...!
"Nói."
Dạ Khê Hàn chỉ lạnh lùng để lại một chữ, bầu không khí ở khách điếm tựa hồ đều tràn ngập trong bầu không khí rét lạnh.

---------Hết chương 87------.