Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu

Chương 36: Phong Hoa Thất Tuyệt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




"Ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi này, chỉ vì cứu nàng ta một mạng, Mạc tiên tử, thật sự chỉ đơn giản là bằng hữu thôi sao."
*****************
Sau khi Dạ Khê Hàn biết Mạc Ly Hề đến, trong lòng nàng liền muốn nhanh hơn một bước đem [Phong Vân Quyết] trong tay Nam Côn Luân cướp đo, đến Phó Vân Mặc, nàng cũng không dự định buông tha.

Mạc Ly Hề mới vừa tiến vào khách điêm, một giáo đồ của Dạ Nguyệt thần giáo từ cửa sổ chạy thoát ra ngoài, nàng vừa thấy, lập tức đuổi theo.

Chỉ là một tên giáo đồ bình thường, gặp phải Mạc Ly Hề một trong năm đại cao thủ, sao có thể trốn thoát, tất nhiên rất mau bị bắt được.

"Giáo chủ của các ngươi đâu?"
Mạc Ly Hề đi thẳng vào chủ đề, nhưng tên nam tử đeo mặt nạ Tu La kia ngậm miệng không nói.

"Nói cho ta biết, Giáo chủ của các ngươi ở đâu?"
Tên nam tử vẫn như cũ không nói lời nào, Mạc Ly Hề bỗng nhiên nghĩ tới lúc mới tiến vào khách điếm, bản thân đối mặt với một nữ tử mang mặt nạ.

Nếu giáo đồ này ở đây, như vậy nữ tử kia là...!
Không ổn!
Mạc Ly Hề đẩy nam nhân kia ra sau, thẳng đường đi đến Linh Lung sơn trang, dùng Sinh Liên dọc theo đường đi, tốc độ cực nhanh, chỉ sau chốc lát liền đến đường nhỏ bên ngoại thị trấn nhìn thấy Dạ Khê Hàn.

"Dạ giáo chủ, gấp như vậy là muốn đi đâu?"
Miệng lưỡi của Mạc Ly Hề vẫn ôn hòa như trước, ngay cả một trong tứ đại ma đầu ở trước mắt như Dạ Khê Hàn, ngữ khí của nàng cũng không có bất kỳ thay đổi gì.

Dạ Khê Hàn nắm chặt Thoát Cốt kiếm trong tay, quay đầu nhìn về phía Mạc Ly Hề, một bộ tử y lả lướt, dưới khăn che mặt kia, là một dung nhan tuyệt mỹ, bản thân đã từng may mắn thấy qua, người này đích thực xinh đẹp vô cùng.


"Không ngờ tới tay của Thiên Duyên phái cư nhiên duỗi tới Dạ Nguyệt thần giáo ta, lại có thể hỏi ta muốn đi đâu, Mạc tiên tử, ngươi đây có phải là quản quá nhiều rồi không?"
Thanh âm Dạ Khê Hàn vẫn lạnh lùng như cũ, khóe miệng gợi lên một độ cong mang theo vài phần nguy hiểm, cơ hồ tùy lúc sẽ lao vào như mãnh hổ, nhưng mà Mạc Ly Hề biết, người này càng giống như rắn độc, núp bóng vào bóng đêm, tùy thời công kích.

"Tại hạ biết gần đây Dạ giáo chủ đang truy kích một vị bằng hữu của ta."
Mạc Ly Hề cũng không giận, chỉ là tiến thêm một bước, ngữ khí vẫn ôn hòa, nhìn như phong kinh vân đạm*, duy chỉ huyền kiếm đang nắm trong tay kia, càng nắm càng chặt.

"Nếu bằng hữu của Mạc tiên tử, là kẻ thù của giáo ta, ngươi muốn thế nào?"
Dạ Khê Hàn lộ ra một nụ cười vũ mị, như một đóa hoa hồng, một khi chạm vào, liền sẽ bị gai đâm bị thương.

Mạc Ly Hề nhíu mày, vẫn lộ ra ý cười ôn nhu như trước.

"Nếu như nàng ấy gây phiền toái cho Dạ giáo chủ, tại hạ lại lần nữa trịnh trọng hướng Dạ giáo chủ xin lỗi, nàng ấy ra giang hồ chưa lâu, thỉnh cầu Dạ giáo chủ cho nàng ấy một cơ hội."
Mạc Ly Hề nói xong, chắp tay thi lễ, giọng chính phái kia, Dạ Khê Hàn không quen nhìn, chỉ là hừ lạnh một tiếng, khóe miệng ý cười không giảm lại tăng thêm.

"Ta đã cho nàng ta một cơ hội, chính là nàng ta không trân trọng..."
Môi của Dạ Khê Hàn, tựa hồ có chút đau, nơi người nọ hôn lên, cơ hồ có chút đau, chỉ là loại cảm xúc khác thường này rất mau bị nàng đè nén xuống, sau đó một đôi mắt lạnh lẽo nhìn Mạc Ly Hề, muốn như xem Mạc Ly Hề người được giang hồ xưng là Mạc tiên tử, rốt cuộc bị ép đến nóng nảy, sẽ là bộ dạng gì đây.

"Dạ giáo chủ muốn thế nào mới bằng lòng buông tha nàng ấy?"
Mạc Ly Hề nhíu mày, hỏi, Huyền kiếm trong tay tựa hồ cảm ứng được tâm tình chủ nhân của nó, đã có một chút dao động.

"Chờ ta tìm được nàng ta, liền đem thi thể nàng ta trả lại cho ngươi, thế nào?"
Lời Dạ Khê Hàn vừa nói ra, đôi mắt Mạc Ly Hề đỏ lên, hàn quang trong tay chợt lóe, Huyền kiếm trong tay đã ra khỏi võ.

"Hừ...thật không dễ trêu chọc."
Thanh âm Dạ Khê Hàn cực nhẹ, Mạc Ly Hề tất nhiên không nghe thấy, nếu Huyền kiếm đã ra khỏi võ, như vậy Thoát Cốt kiếm tất nhiên cũng sẽ theo ra khỏi vỏ.

Chỉ thấy Thoát Cốt kiếm của Dạ Khê Hàn chém ra, hóa thành roi dài, cuốn lấy Huyền kiếm của Mạc Ly Hề, Mạc Ly Hề trở tay một cái, thân Huyền kiếm hoàn toàn rút về bên trong chuôi kiếm, Thoát Cốt kiếm của Dạ Khê Hàn mất đi mục tiêu nháy mắt buông ra, thân kiếm Huyền kiếm của Mạc Ly Hề lại lần nữa vươn ra, một kích chứa đầy nội lực đập vào trên thân của Thoát Cốt kiếm, sau đó Thoát Cốt kiếm liền rút về, trở lại trong tay Dạ Khê Hàn, lại làm hổ khẩu trên tay sinh ra đau đớn.

Dạ Khê Hàn rũ mắt cười khẽ, Mạc Ly Hề thật sự tức giận...!
Tính tình của Mạc tiên tử, nguyên lại cũng không tốt đến thế đâu.

"Nàng ấy là bằng hữu của ta, ngươi không được thương tổn nàng ấy."
Mạc Ly Hề trầm giọng nói, thanh kiếm Dạ Khê Hàn hạ xuống, nói: "Ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi này, chỉ vì cứu nàng ta một mạng, Mạc tiên tử, thật sự chỉ đơn giản là bằng hữu thôi sao."
Lời này vừa nói ra, gió lạnh thổi qua, bên tai đêm là thanh âm gió rền vang lên, không biết tại sao, khí tràng Dạ Khê Hàn bỗng nhiên liền thay đổi, trở nên lạnh đến thấu xương, thậm chí mang theo sát ý hàng thật giá thật.

Mà Mạc Ly Hề có chút ngây người...!
Thật sự chỉ đơn giản là bằng hữu thôi sao?
"Chỉ là bằng hữu."
Mạc Ly Hề nói xong, tiến thêm một bước, Dạ Khê Hàn cũng tiến theo một theo, giữ hai người chỉ cách nhau một trượng, Mạc Ly Hề vẫn cảm giác được sát ý trên người Dạ Khê Hàn.

"Hay cho câu chỉ là bằng hữu, vậy xin Mạc tiên tử đừng xen vào việc của người khác, nếu không..."
Dạ Khê Hàn giơ tay lên, Thoát Cốt kiếm kia giống như rắn độc phóng xuống mặt đất, vận công chờ phát động.

"Thoát Cốt kiếm nếu lần nữa chém ra, chính là không thấy máu thì không trở về."
Cả người Dạ Khê Hàn bất động trước gió, xem ra thật sự phải động thủ rồi, Mạc Ly Hề cũng không chịu nhượng bộ, Huyền kiếm trong tay chậm rãi giơ lên.


"Ta sẽ không để ngươi tổn thương nàng ấy."
Dạ Khê Hàn khóe miệng câu lên, Thoát Cốt kiếm trong tay chém ra, Mạc Ly Hề duỗi kiếm tiếp chiêu, lần nà, phạm vi công kích của Thoát Cốt kiếm rất lớn, duỗi thẳng đến cánh tay Mạc Ly Hề.

Mạc Ly Hề nghiêng mình nhiều lần tránh đi, chưa dám cùng Dạ Khê Hàn đối kháng, dưới chân dùng thân pháp Sinh Liên, tới gần Dạ Khê Hàn, một đường quét dưới chân Dạ Khê Hàn, bức lui một bước, Huyền kiếm liền thừa dịp khoảng trống, tấn công như một cái bóng.

Dạ Khê Hàn nhíu mà, Thoát Cốt kiếm trong tay lui về, khó khăn lắm mới tung chiêu đánh bất ngời Mạc Ly Hề, chỉ thấy Thoát Cốt kiếm cùng Huyền kiếm chạm vào nhau, thanh âm keng keng lại phát ra nhiều tia lửa.

Dạ Khê Hàn đem toàn bộ Thoát Cốt kiếm thu hồi, hóa thành một trường kiếm cùng Mạc Ly Hề đối kháng, hai người ngươi tới ta lui, nhất chiêu nhất thức trong [Thất tung thất cầm] của Mạc Ly Hề đều bị Dạ Khê Hàn hóa giải, chỉ là lúc Dạ Khê Hàn lại thu hồi nội lực cũng là lúc Mạc Ly Hề tìm được vị trí đánh trả, lúc này Dạ Khê Hàn đột nhiên phát lực, một cái nghiêng người, Thoát Cốt kiếm cứ thế từ góc độ quỷ dị hướng eo sườn của Mạc Ly Hề mà đâm tới.

Là tuyệt kỹ thành danh của Dạ Khê Hàn, [Phong tuyết thất tuyệt]!
Kiếm chiêu của [Phong tuyết thất tuyệt] thường không có gì kỳ lạ, nhưng một khi tìm được biên độ thích hợp, Dạ Khê Hàn liền sẽ lấy thân thể mềm dẻo làm trung tâm, lấy góc độ quỷ dị mà thiết lập đường kiếm, đến nay không có người nào có thể tránh thoát khỏi góc độ công kích từ [Phong tuyết thất tuyệt] của Dạ Khê Hàn.

Cho dù là Mạc Ly Hề...!
Mạc Ly Hề cắn chặt răng, Huyền kiếm bỗng nhiên dài thêm một tấc, đâm vào trên vai trái của Dạ Khê Hàn, mà Thoát Cốt kiếm của Dạ Khê Hàn cũng đâm vào eo sườn của Mạc Ly Hề.

"Ư..."
"Hừ..."
Hai người nhanh chóng thối lui, kiếm trong tay vẫn còn dính máu...!
Dạ Khê Hàn rũ mắt suy nghĩ một lúc lâu, nội thường của nàng vừa khỏi, không nên đánh quá lâu, trước hết cần thối lui.

Mà Mạc Ly Hề vẫn là nghĩ, phải làm sao để thoát khỏi công kích tiếp theo của Dạ Khê Hàn, an toàn mà rút lui...!
Gió đang thổi, máu đang rơi...!
- ------------------
"Ắt xì ——!"
Phó Vân Mặc hắt xì một cái, nàng xoa xoa cái mũi, trong lòng chửi thầm rốt cuộc là ai đang nghĩ về mình...!
"Ắt xì ——!"
Phó Văn Mặc còn chưa kịp nghĩ cái gì, lại thêm một cái hắt xì.

"Tiểu Mặc tỷ, tỷ sắp nhiễm phong hàn rồi!"
"Ngươi cút! Có ai nguyền rủa người ta như ngươi không! Ta bất quá chỉ là đánh....Ắt xì——!"
Không xong rồi, hình như là thật sự sắp bị cảm rồi.

Từ sau ngày đó, Tuyết Tâm liền để hai người ở trong sơn trang chờ đợi, bản thân vẫn luôn lưu lại ở Đúc Kiếm đường, chưa từng đi ra, thậm chí vị Viên sư muội kia tỉnh lại, cũng tìm không thấy.

Mà hôm nay Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân đang định đi gặp Viên sư muội này một lần, cưu nhiên có thể làm Tuyết Tâm mất đi tư thái thường ngày, thoạt nhìn không phải là một người đơn giản, cho dù là người đơn giản, quan hệ e rằng cũng không đơn giản.

"Tiểu Mặc tỷ, trở về mặc thêm y phục đi, đệ thấy tỷ thật sự có khả năng bị nhiễm phong hàn rồi."
Nam Côn Luân lo lắng nói, chẳng lẽ bị nhiễm lạnh ở thác nước ngày ấy sao?
"Không sao không sao, đi thôi!"
Cái mũi có chút ngứa, nhưng sau khi đánh vài cái hắt hơi, liền có chút tốt hơn rồi.

Hai người gõ gõ cửa, bên trong là thanh âm của Băng Nguyệt, nàng ấy hiện tại đã có thể xuống giường, mỗi ngày đều tới đây chăm sóc Viên Uyên.

"Vào đi."
Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân đẩy cửa bước vào, Viên Uyên đang uống thuốc, lúc nhìn thấy Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia lập tức nở ra một nụ cười rạng rỡ.

"Phó tỷ tỷ, Nam ca ca!"

Viên Uyên muốn xuống giường, nhưng lại bị Băng Nguyệt ngăn cản.

"Không thể, thương thế của muội còn chưa khỏi hẳn, nếu Trang chủ thấy muội không nghe lời, lại phải giáo huấn muội nữa."
Nghe được danh hào của Tuyết Tâm, nụ cười to trên mặt Viên Uyên trong nháy mắt biến mất, gương mặt vốn vô tư vô ưu này, lại thêm vài phần ưu sầu.

"Ai nha, bé con, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi."
Phó Vân Mặc đi qua, đến mép giường sờ sờ đầu của Viên Uyên, Viên Uyên vô cùng hưởng thụ mà nở ra một nụ cười tươi.

"Các ơn mọi người đã cứu muội."
Viên Uyên dựa vào đầu giường, hướng hai người gật đầu, nhưng thật ra có mười phần lễ phép.

"Thậ sự cảm ơn hai vị, bằng không, Ai....ta cũng không thể thoái thác tội của mình."
Băng Nguyệt hồi tưởng lại buổi tối xảy ra chuyện kia, cũng là vạn phần mạo hiểm, người thì tìm không thấy, ngược lại bị Hắc Bạch Song Sát đả thương bản thân.

"Sư tỷ, đa tạ tỷ."
Viên Uyên há miệng thở dốc, tựa như rất có nhiều lời muốn nói, nhưng đến cùng chỉ có câu "đa tạ" mới có thể biểu đạt tâm tình của nàng.

"Xem ngươi có tinh thần như vậy, ta cũng yên tâm."
Nam Côn Luân nhớ tới ngày ấy cứu Viên Uyên, thực sự hoảng hốt, giống như một người băng, trừ lạnh ra, căn bản không có cảm giác gì khác nữa.

"Chờ Trang chủ xuất quan, thấy ngươi tỉnh lại nhất định sẽ rất vui mừng."
Phó Vân Mặc nói xong, lại thấy thần sắc Viên Uyên lại bắt đầu ảm đạm, Băng Nguyệt làm như đã biết gì đó, sau đó nói: "Nghỉ ngơi cho tốt, chờ Trang chủ xuất quan, muội lại có thể cho ngài ấy tượng đất muội nặn."
Viên Uyên từng nói qua, tượng đất là do một lão nhân gia trên núi dạy nàng, trên núi này có mấy hộ gia đình, có thợ săn, có nông phu, đều là một số người bình thường, ngẫu nhiên Viên Uyên cũng lên núi tìm bọn họ chơi, chưa từng nghĩ qua lần này lại bị Hắc Bạch Song Sát mai phục ở rừng cây, còn bị thương.

"...Trang chủ không thích tượng đất..."
Viên Uyên lúc đó còn cao hứng phấn chân muốn dâng hiến vậy quý, không nghĩ tới bản thân mất hai đêm làm ra được tượng đất, lại bị Tuyết Tâm đánh vỡ xuống đất.

Băng Nguyệt nhìn bộ dạng ảm đạm của Viên Uyên, muốn an ủi, nhưng lại không biết mở miệng thế nào, cũng may lúc này có Phó Vân Mặc giải vậy.

"Chỉ cần ngươi khỏe mạnh, bình bình an an, Trang chủ liền sẽ vui vẻ."
Phó Vân Mặc thở dài, thật là một bé con dễ thỏa mãn...chỉ là Tuyết Tâm...!
[Boong —— Boong ——]
Có tiếng chuông vang lên, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân phản ứng đầu tiền, lập tức đứng lên, liền sợ rằng đây là chuông báo động gì đó.

"Hai vị đừng sợ, đây là tiếng chuông Trang chủ xuất quan, hơn nữa hai tiếng chương, đại biểu cho hai loại cực phẩm binh khí xuất thế."
Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân nhìn nhau trầm mặc...cố gắng kiềm chế khóe miệng đang treo ý cười không ngừng run rẩy của cả hai....!
Phải tự trọng phải tự trọng...
---------Hết chương 36---------.