Hoa Tinh quan sát chúng nhân trong phòng, không khỏi lắc đầu than thở. Trong mười người, ngoài Thượng Quan Yến và Khúc Trúc đã bị thương từ trước ra, còn lại tám người đều có thương thế nặng nhẹ khác nhau, Đường Mộng nhẹ nhất, ba người Ám Vũ, Cô Ngạo và lão đạo là nặng nhất. Nội thương của Cô Ngạo thì Hoa Tinh đã chữa trị rồi, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được, còn lão đạo chắc là phải nghỉ lâu hơn.
Nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Liên Phượng và Lãnh Như Thủy, Hoa Tinh ôn nhu nói: "Ta vốn muốn lưu mọi người bên cạnh ta để ta có thể bảo vệ an toàn, kết quả thiếu chút nữa đã hại đến mọi người, nhắc đến lại cảm thấy mình có lỗi rất nhiều. Bây giờ, hai người đến phòng ta, ta sẽ chữa trị cho hai người đầu tiên, đi nào." Rồi nhìn hai nàng, với sự quan tâm, hối hận.
Liếc nhìn những người khác, Hoa Tinh nói một cách dịu dàng: "Mọi người hãy dưỡng sức một lúc đi, ta điều trị cho hai nàng xong, lập tức sẽ chữa cho mọi người." Tiếp theo đi với hai nàng vào phòng mình. Sau khi đưa hai nàng vào phòng, Hoa Tinh đóng cửa lại, liếc nhìn hai nàng, khẽ cười nói: "Ngồi đi, đừng nhìn ta như vậy. Liên tỷ, chữa cho tỷ trước vậy, dù sao chúng ta cũng đã quen biết từ trước, đệ sợ Lãnh cô nương không quen với tính cách của đệ." Trong nhãn thần hàm chứa loại thần thái dụ nhân, như muốn ám chỉ cái gì đó?
Liên Phượng nhìn Hoa Tinh, nhẹ nhàng gật đầu: "Cũng được, Như Thủy, hôm nay đệ mới gặp lần đầu, tỷ ở đây cũng đã lâu rồi." Trong lời nói của nàng như còn một nghĩa sâu xa khác, làm cho người ta nghi hoặc.
Hoa Tinh cười hì hì, đôi mắt long lanh sâu thẳm nhìn sang Lãnh Như Thủy, lóe lên tia hắc sắc lôi cuốn lòng người lúc ẩn lúc hiện. Hoa Tinh đi tới bên cạnh Liên Phượng, cười khẽ: "Đầu tiên đệ phải xem thương thế đã, rồi mới biết cách trị liệu như thế nào." Nói xong nắm lấy ngọc thủ của Liên Phượng, truyền một luồng chân khí vào cơ thể nàng, nhằm tra xét nội thương của nàng.
Lãnh Như Thủy ở bên cạnh lặng lẽ nhìn Hoa Tinh, thấy trong mắt hắn cho người ta cảm giác bình yên, khuôn mặt tuấn tú luôn mỉm cười lạc quan, trong lòng Lãnh Như Thủy xuất hiện cảm giác kì dị. Nàng cảm thấy trên người Hoa Tinh có một khí chất hấp dẫn vô cùng, khiến người ta bất tri bất giác rơi vào mị lực đó. Hoa Tinh rất quái lạ, vừa ôn văn nho nhã, lại tà dị thanh cuồng, làm cho người ta luôn muốn ở bên hắn, lại sợ ở gần hắn.
Liên Phượng lên tiếng: "Thương thế của tỷ chắc là không nặng lắm phải không, có lẽ vận công điều tức chừng vài ngày là khỏi rồi. Nhưng thương tích của Như Thủy nặng hơn đó, đệ mau xem thử đi." Nói đên đây thì nhãn thần ánh lên tia kì dị, ý vị liếc nhìn Lãnh Như Thủy.
Hoa Tinh nhìn thẳng vào mắt Liên Phượng, cười nhẹ nói: "Xong rồi, thương thế của tỷ không có gì đáng ngại, đệ đã có thể chữa hoàn toàn cho tỷ rất nhanh thôi. Bây giờ, tỷ thả lỏng toàn thân, không nghĩ đến điều gì nữa, đệ sẽ liệu thương cho tỷ." Nhìn vào khuôn mặt mỹ lệ của nàng, trong mắt ánh lên tia nhu tình, tựa như một tấm lưới vô hình, trói lấy nàng vào trong.
Trong người Liên Phượng như có luồng điện chạy qua, quay đi không dám nhìn hắn nữa. Ý nghĩa trong mắt Hoa Tinh, Liên Phượng có thể hiểu rõ, song nàng còn có một chút gì đó sợ hãi. Nàng không phải là một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi nữa, không phải là thiếu nữ vô tư, trong sáng nữa, mà nàng đã là một nữ nhân thành thục, trầm ổn. Đối với chuyện tình cảm, cách nhìn của nàng cũng khác xa những thiếu nữ, không còn để ý đến cái vẻ hoa lệ bề ngoài nữa, mà nàng muốn tìm kiếm một tình yêu chân chính. Nhưng nam nhân mà nàng có cảm tình này lại nhỏ tuổi hơn so với nàng, điều đó khiến nàng rất khó chấp nhận. Có lẽ loại tình cảm này căn bản là không có kết quả, không phải sao? Mâu thuẫn trong lòng nàng, cứ dằng xé mãi, không biết là nên chấp nhận hay nên buông bỏ đây, có lẽ bất kỳ ai khi đối diện với vấn đề này cũng cảm thấy vô cùng khó xử.
Nhìn ánh mắt sáng ngời của Hoa Tinh, Liên Phượng chỉ biết thở dài, nhắm mắt lại, tất cả tùy duyên. Một nữ nhân đã không thể tự lựa chọn được, cũng chỉ có thể đem vận mệnh kí thác cho trời cao, để trời cao lựa chọn hộ nàng. Có thể sẽ có nhiều người không đồng ý với cách thức này, phải không?
Song thủ Hoa Tinh đặt lên lưng nàng, truyền từ lòng bàn tay một đạo chân khí nhu hòa chầm chậm vào cơ thể nàng, nhanh chóng giúp nàng liệu thương, chữa những kinh mạch bị tổn thương trong cơ thể, nội thương dần dần tan biến, cơ thể phục hồi lại như cũ. Gần một nén nhang, Hoa Tinh rút tay lại, mỉm cười. Liên Phượng mở mắt, liếc nhìn hắn, thì thầm: "Đa tạ đệ, không ngờ lại mau lành như vậy, thực là ngoài dự đoán của tỷ. Hay là đệ hãy mau chóng liệu thương cho Như Thủy đi?" Liên Phượng nhìn hắn, rồi liếc sang Lãnh Như Thủy, ý bảo hắn hãy tra xét thương thế của Lãnh Như Thủy. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hoa Tinh mỉm cười đứng dậy, ngắm nhìn Lãnh Như Thủy, lướt từ khắp người nàng. Đôi mắt nàng kiều diễm cuốn hút thần hồn, Hoa Tinh khẽ nhếch miệng, thoáng một nụ cười, như luồng điện tỏa ra mị lực hấp dẫn vô ngần, thấm thật sâu vào nội tâm nàng, khiến tâm linh nàng rúng động. Hoa Tinh dịu dàng nói: "Lãnh cô nương, không ngại ta gọi là Như Thủy chứ." Sau đó nhìn xoáy vào đôi mắt long lanh như nước của nàng, rồi thinh lặng chờ đợi câu trả lời.
Ánh mắt Lãnh Như Thủy khẽ biến, nhưng rất nhanh lấy lại bình thường, hờ hững đáp: "Xưng hô chỉ là một phương thức mà thôi, công tử thích gọi như vậy, thì tùy ý công tử." Ngữ khí bình thản, không có một sự dao động nào, làm cho người ta không thể đoán ra tâm ý sâu thẳm của nàng. Hoa Tinh nhìn chăm chú vào mắt nàng, muốn từ đôi mắt xinh đẹp của nàng, tìm ra điều gì đó, xem nàng có chấp nhận mình hay không? Có lẽ.
Hoa Tinh đi tới bên cạnh nàng, một mùi hương thơm ngát đã phảng phất bay vào mũi hắn, lôi cuốn dị thường. Hoa Tinh cười nói: "Như Thủy, đưa tay đây, ta phải xem nội thương của nàng."
Lãnh Như Thủy nhìn Hoa Tinh đang đứng sát bên cạnh mình như gần trong gang tấc, trong lòng nổi lên một loại áp lực, bản thân mình đang sợ cái gì vậy? Là hắn sao, Lãnh Như Thủy không dám khẳng định, có lẽ vậy. Khẽ khàng đưa hữu thủ ra, trầm tư nhìn hắn, yên lặng đợi hắn xem xét nội thương của mình.
Hoa Tinh bấm ngón tay lên ngọc thủ, nắm lấy, ân cần quan sát. Ngước đầu lên, Hoa Tinh cười với nàng, ánh mắt như ngợi ca, ngợi ca ngọc thủ kiềm diễm của nàng. Lãnh Như Thủy rung lên trong thâm tâm, tránh ánh mắt ngập tràn nhu tình của hắn, không dám nhìn hắn nữa. Bởi vì nàng sợ chính mình sẽ hãm sâu vào, mà vô lực kiềm chế.
Hoa Tinh khẽ nhíu mày, nói: "Võ công của nàng so với Liên tỷ cao hơn không ít, chính vì thế, nội thương của nàng cũng nghiêm trọng hơn rất nhiều. Cho nên việc trị liệu cũng phải tốn nhiều thời gian hơn, phải hai lần mới có thế khỏi hẳn. Bất quá, cũng không có gì đáng ngại, lúc này ta sẽ đả thông kinh mạch cho nàng trước, và thêm một lần nữa vào sáng mai là được. Bây giờ, nàng hãy ngồi trên giường, ta mới có thể dễ dàng liệu thương cho nàng."
Lãnh Như Thủy nghe Hoa Tinh nói như vậy, cũng có vài phần tin tưởng hắn. Đối với nữ nhân mà nói, nếu muốn tự bảo vệ mình, phải luôn đề phòng nam nhân trong từng thời từng khắc, đây là thói quen của Lãnh Như Thủy, dĩ nhiên, hiện tại chưa thể hoàn toàn tin tưởng hắn. Thế nhưng, trong mắt Hoa Tinh, ngoại trừ sự cuốn hút ra, còn chan chứa nhu tình, và cả sự thành thật, chân tình, khiến cho không người nào có thể không tin tưởng hắn.
Lãnh Như Thủy khẽ đáp: "Đa tạ huynh, Hoa Tinh." Chỉ năm từ ngắn ngủi, đã bộc lộ cảm xúc của nàng, bắt đầu chấp nhận Hoa Tinh, bắt đầu chịu cái cảm giác bị hãm sâu vào tâm can đó. Nữ nhân, một khi bức tường phòng ngự trong tim bị nam nhân kích phá, thì việc nam nhân muốn có nàng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Hoa Tinh nhìn khuôn mặt diễm lệ của nàng, đôi mắt lấp lánh thật đẹp. Trên mặt nàng, phảng phất khí chất thanh lãnh, vẻ cao ngạo bất phàm, làm cho người ta ham muốn chinh phục nàng một cách mãnh liệt. Nữ nhân như thế, chính điểm lạnh lùng, thanh cao đó, đã khiến nam nhân nổi lên dục vọng chiếm hữu. Hoa Tinh cũng vậy, đã vì khí chất thanh lãnh của nàng mà điên đảo thần hồn, không khỏi xuất hiện ý niệm chiếm lấy nàng cho riêng mình.
Hoa Tinh nhìn Lãnh Như Thủy ngồi xếp bằng trên giường, thong thả đặt tay lên huyệt mệnh môn trên lưng nàng, truyền vào một luồng chân khí thanh lương, nhu hòa, trị liệu cho nàng. Liên Phượng ngồi trên ghế quan sát hai người, ánh mắt cũng toát lên nét kì dị, cũng lo lắng một sự tình khó nói nên lời. Nhìn khuôn mặt Hoa Tinh anh tuấn, Phi phàm, Liên Phượng tự hỏi lòng, có phải mình thật sự sợ hắn không? Hay là mình đã có cảm tình với hắn rồi? Và câu trả lời chính là đây, điều này làm cho nàng có chút sợ hãi. Than nhẹ một tiếng, Liên Phượng xoay lưng lại không nhìn Hoa Tinh nữa.
Hoa Tinh ngắm nhìn Lãnh Như Thủy còn đang nhắm mắt tự chữa thương, rồi lại quay sang nhìn bóng lưng mỹ lệ của Liên Phượng. Phút giây này, bóng lưng mỹ lệ của Liên Phượng, lại trở nên cô đơn, u buồn một cách lạ thường, khiến hắn có cảm giác muốn ôm nàng vào lòng, muốn vỗ về nàng, muốn yêu thương nàng thật lâu. Bất ngờ Hoa Tinh đã ở phía sau lưng nàng, song thủ nắm lấy hai bàn tay ngà ngọc của nàng, rồi mạnh mẽ ôm nàng vào lòng. Hoa Tinh ôm nàng rất nhẹ, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Hoa Tinh ôm nàng, còn chưa biết phản ứng của nàng ra sao, cho nên không dám dùng sức thái quá.
Thân thể Liên Phượng run lên, bừng tỉnh lại từ trong suy nghĩ miên man. Thấy Hoa Tinh đang ôm mình, điều này làm cho nàng rúng động không ngừng, bản năng tự vệ của nữ nhân được bộc lộ, Liên Phượng liền giãy dụa, thì thào: "Hoa đệ, đệ làm gì vậy, nhanh buông tỷ ra, đệ không thể như vậy được." Thực sự mà nói, trong lòng Liên Phượng đang rất mâu thuẫn, không muốn rời khỏi vòng tay êm ái của hắn, nhưng hiểu rằng làm vậy là không đúng, nên cự tuyệt hắn. Giờ đây, nàng rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Hoa Tinh cũng cảm giác được sự chống cự của nàng, nhưng không phải quá kịch liệt, trong lòng ngầm thỏa mãn. Dần dần ôm chặt hơn nữa, đặt môi bên tai nàng, thổi một làn hơi ấm nóng, thấy thân thể nàng run lên từng đợt, rồi mới nói: "Tỷ tỷ không thể để cho đệ ôm một lúc được sao? Chỉ một lúc thôi, đệ đệ muốn ôm tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ tỷ không cảm nhận được sao?" Hoa Tinh thì thầm vào tai nàng liên miên, đa số nữ nhân đều thích nghe lời nói ngọt ngào. Cho dù biết rõ nam nhân nói những lời đó là có ý đồ, nhưng chỉ cần nam nhân nắm bắt được thời cơ tốt nhất, có thể từng bước một chiếm lấy tâm tư của họ, đến khi thành công thì tùy ý muốn gì cũng được.
Thân thể Liên Phượng cố thoát ra, trong lòng biết rõ không được, nhưng tại sao khi Hoa Tinh mới ôm thôi, mà toàn thân đã mềm đi hết rồi. Mặc dù nàng không giãy dụa nữa, nhưng thì thào lên tiếng: "Hoa đệ, đệ buông … tỷ ra đi, Như Thủy ở bên kia, đừng như vậy mà!" Hoa Tinh nghe vậy, cười khoái trá, mình có nghe lầm hay không vậy, nếu không có Lãnh Như Thủy ở đây, nàng có thể sẽ để mình làm gì cũng được hay sao? Hắc hắc, có hy vọng lớn rồi.
Hoa Tinh thấy Liên Phượng ngừng uốn éo thân mình, phà một hơi vào tai nàng, đoạn cắn nhẹ lên tai nàng, khiến nàng lại run lên và từ miệng nàng phát ra tiếng rên hấp hẫn. Hoa Tinh cười nói: "Tỷ tỷ thực là thơm quá, ôm tỷ thực là thoải mái, thực không muốn buông tỷ ra nữa." Nói xong, buông nàng ra, nhún mình đứng trước mặt nàng, mỉm cười ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng.