Diễm Ngộ Chi Lữ

Chương 223: Hộp Gấm Lại Xuất Hiện

Rời khỏi Huyền Từ am, Hoa Tinh đi về Bách Hoa môn. Hôm nay hắn cứu Lạc Hà đạo cô là vì tâm lý ích kỷ của nam nhân. Mắt nhìn thấy một nữ nhân xinh đẹp sắp chết, Hoa Tinh lại có cảm giác tiếc thương. Trong đầu hắn có một giấc mộng, đó là có thể tập trung tất cả mỹ nữ thiên hạ lại. Mặc dù có một số chuyện muốn thực hiện được không dễ như suy nghĩ, nhưng quả thật là hắn đang hết sức thực hiện việc đó.

Mùa hè Tế Nam rất nóng, khiến cho người ta cũng có cảm giác bực bội gấp gáp, trên con đường lớn không hề có một ngọn gió thổi qua, thật là khó có thể chịu được. Nhìn thành Tế Nam cách đó không xa, khóe miệng Hoa Tinh nở ra một nụ cười, vẻ mặt tự đắc. Tuy nhiên lúc này, một thanh âm thật nhỏ vang lên truyền vào tai Hoa Tinh, khiến cho sắc mặt hắn thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ cao thâm. Thân ảnh nhoáng lên, Hoa Tinh lăng không nhảy lên một rừng cây nằm về phía bên trái cách đó không xa, ẩn thân trong đó.

Ẩn thân trong rừng, Hoa Tinh theo dõi một hắc y nam tử đang bị ba người đại hán vây công, xung quanh còn có bốn người đó chính là Thiên Tinh sứ giả Cửu Toàn thư sinh, Tiêu Tiên Đỗ Vũ, Mai Hoa cư sĩ, Huyết Nga lão quái. Nhìn kỹ thì thấy hắc y nam tử ước chừng hai bảy hai tám tuổi, khuôn mặt tuấn tú đã tái nhợt, đang bị đại hán chừng hơn bốn mươi tuổi bức lui liên tục, toàn thân đã có mấy vết thương ứa máu.

Rốt cuộc, hắc y nam tử đã bị một chưởng đánh trúng ngực, kêu thảm một tiếng, thân thể bị đánh bay ra ngoài. Một gã đại hán lăng không tung ra một trảo xé rách ngực áo hắc y hán tử, một hộp gấm nhất thời bắn ra rơi vào tay đại hán đó. Hoa Tinh ở trong rừng, ánh mắt biến đổi, lập tức hiểu được nguyên nhân mọi chuyện.

Bốn cao thủ đứng ngoài vừa thấy hộp gấm xuất hiện, ngoại trừ Huyết Nga lão quái vẫn bất động thì ba người còn lại đều phi thân lên, như ba đạo lưu quang, xuất hiện trên không trung, muốn chộp lấy hộp gấm. Đại hán thấy thế, hai tay tung ra hai trảo, trảo lực như muốn xé rách không khí, tấn công Cửu Toàn thư sinh và Tiêu Tiên Đỗ Vũ.

Cửu Toàn thư sinh hừ lạnh một tiếng, ngón giữa co lại búng ra, một đạo chỉ phong như lợi kiếm phá không, nhất cử xuyên thấu trái tim đại hán. Một dòng máu tươi phụt ra, đại hán ngây ngốc nhìn xuống ngực mình, hét thảm một tiếng rồi ngã xuống đất. Hai tên đồng bọn còn lại đều lộ rõ vẻ sợ hãi trên thần sắc, muốn tiến lên báo thù, lại sợ sẽ chết, trong lúc nhất thời cả hai đều lộ ra vẻ xấu hổ đứng yên tại chỗ. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Lúc này, tam đại cao thủ đều không có lòng dạ nào để ý đến hai tên đại hán đang ngẩn người, đều ra sức đoạt lấy hộp gấm. Bởi vì tên đại hán kia trước khi chết đã tung ra hai trảo ngăn cản Cửu Toàn thư sinh và Tiêu Tiên Đỗ Vũ nên hộp gấm lúc này rơi vào tay Mai Hương cư sĩ. Ba người vì thế hình thành thế hai người tấn công một người. Mai Hoa cư sĩ mặc dù rất bực bội trong lòng nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành vừa đánh vừa lui, muốn tìm cơ hội trốn chạy.

Nhìn ba người giao thủ, Hoa Tinh phát giác ra công lực Mai Hoa cư sĩ tuy không thâm hậu bằng Tiêu Tiên Đỗ Vũ, nhưng Cự Linh thần chưởng Mai Hoa Tam Lộng của hắn hết sức mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn công kích của Tiêu Tiên Đỗ Vũ. Về phần Cửu Toàn thư sinh, công lực kém hơn hai người kia một chút nhưng chiêu thức cực kỳ quỷ dị khó dò, chỉ thấy hai hàng lông mày Hoa Tinh đã nhăn tít lại, tựa hồ nhận thấy điều gì đó.

Lúc này, Mai Hương cư sĩ hét lớn một tiếng, cả giận nói:

"Thử tiếp Cự Linh thần chưởng của ta xem sao." Vừa nói chuyện nhưng tòan thân đã lóe ra ánh sáng xanh dày đặc, thân thể dần chìm trong một đám mây màu xanh, một chưởng bổ ra, toàn bộ phương viên mấy trượng đều dày đặc chưởng ấn lớn vô cùng, thanh thế thực làm cho người ta kinh sợ. Cửu Toàn thư sinh và Tiêu Tiên Đỗ Vũ đều cả kinh, không dám liều mạng, đồng loạt tách ra. Tuy nhiên Mai Hoa cư sĩ dường như đoán trước được ý định đó của hai người, chưởng ảnh đầy trời nhanh chóng biến mất, y lợi dụng lúc hai người kia thối lui, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía tây.

Hai tiếng rống giận dữ vang lên, chỉ thấy hai đạo thân ảnh trên không trung bay vụt về phía tây. Hai gã đại hán thấy thế cũng lập tức bỏ chạy. Toàn cảnh chỉ còn lại Huyết Nga lão quái và hắc y nam tử đã trọng thương. Thân ảnh Huyết Nga lão quái lóe lên, đứng trước người hắc y nam tử, cất tiếng lạnh lùng nói:

"Ngươi đã chạy thoát thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng không thể tránh được ngày hôm nay, thật là đáng tiếc. Bây giờ ngươi mau giao ra hộp gấm đi, dù sao cũng là sư bá, ta cũng sẽ nể tình sư phụ ngươi lưu lại cho ngươi một mạng, nếu không, hậu quả thế nào chắc ngươi cũng đã biết rồi đấy. Hắc y nam tử lộ vẻ sầu thảm, nói:

"Sư bá? Có lẽ thế, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, khi sư phụ ta chết thì ngươi ở đâu? Ngươi có thèm nhìn người lấy một lần hay không? Sau đó, ngươi đã vì lão nhân gia làm gì chưa? Sư bá, ha ha, trong mắt ngươi chỉ có danh lợi mà thôi, đúng không sư bá?" Huyết Nga lão quái hừ lạnh một tiếng:

"Người biết nhiều quá cũng sẽ không sống được lâu, ngươi cũng như thế. Bây giờ ta đếm ba tiếng, ngươi không nói ra ta sẽ chặt đứt tay chân của ngươi, ngươi tự suy nghĩ đi.

Ánh mắt hắc y nam tử chuyển đổi, rốt cuộc khi Huyết Nga lão quái đếm đến ba thì mở miệng nói:

"Được, hy vọng vận khí của ngươi tốt một chút, nếu không, sợ rằng ngươi cũng không có kết quả tốt đâu." Nói xong lấy ra trong người một chiếc hộp gấm, thuận tay vứt ra xa. Huyết Nga lão quái cười lạnh một tiếng, cũng không nói thêm tiếng nào, cả người bay vụt lên không trung bắt lấy hộp gấm, sau đó đáp lại chỗ cũ.

Trong khi Huyết Nga lão quái bắt lấy hộp gấm, hắc y nam tử đột nhiên lấy ra một thanh chủy thủ, đâm thẳng vào tim mình, tự vẫn chết đi. Nhìn nam tử vẫn còn một chút hơi thở thoi thóp trên mặt đất, Huyết Nga lão quái hừ một tiếng, nói:

"Kiên cường lắm, tránh để ta phải ra tay, hôm nay lưu lại thi thể của ngươi vậy." Nói xong, phi thân đi về phía xa, chớp mắt đã biến mất.

Trong rừng, Hoa Tinh thấy mọi người đều đã đi, đang muốn hiện thân, bất đồ một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện khiến hắn khựng người lại, ánh mắt lộ ra vẻ tươi cười. Hắc y nam tử vốn đang hấp hối ngoài kia đột nhiên nhổ thanh chủy thủ khỏi ngực, đứng dậy nhìn theo phương hướng Huyết Nga lão quái vừa rời đi, ánh mắt lộ ra vẻ thù hận, hừ lạnh một tiếng, bỏ chạy về hướng ngược lại.

Nhìn cảnh tượng này, Hoa Tinh lẩm bẩm:

"Quả là lợi hại, ngay cả giả chết cũng rất giống. Ha ha, tin tức Mai Hoa cư sĩ đoạt được hộp gấm sẽ nhanh chóng truyền ra, sẽ khiến cho thành Tế Nam rối loạn. Sau đó hai ngày, ta sẽ truyền ra tin tức Huyết Nga lão quái đoạt được tung ra, khi đó để cho bọn chúng đấu tranh loạn cả lên, ta chỉ cần đứng sau thu hoạch là được. Ha ha." Hoa Tinh cười dài một tràng, rời khỏi rừng cây.

Trở lại Bách Hoa môn, Hoa Tinh thấy chúng nữ đều đang chơi đùa trong đình viện, cũng không quấy rầy các nàng, trực tiếp đi tìm Tử Ngọc Hoa và hai người Đao Kiếm. Trong phòng Dạ Phong, Tử Ngọc Hoa và hai người Đao Kiếm đang nói chuyện, thấy Hoa Tinh trở về, Tử Ngọc Hoa nói:

"Đại ca sao không thèm chơi với các nàng mà lại chạy đến đây, có đúng là bị đuổi đi đúng không?" Hoa Tinh lắc đầu cười nói: "Ta thấy các nàng đang chơi rất vui vẻ, cho nên không muốn quấy rầy các nàng, nên đến đây, cũng có chuyện cho các ngươi đi làm."

Dạ Phong nhìn hắn hỏi: "Làm việc? Có đúng là có tình huống mới phát sinh hay không?" Hoa Tinh cười nói:

"Hôm nay đúng là có vài chuyện xảy ra, đầu tiên là chuyện xảy ra ở Huyền Từ am." Thuật lại hết mọi chuyện ở Huyền Từ am, sau đó Hoa Tinh mới kể tiếp:

"Bây giờ ta ở đây chờ Lạc Hà tiên tử đến, để xem nàng ta có chịu xuống nước hay không." Bốn người trong phòng nghe vậy đều trầm mặc.

Thấy bọn họ không nói, Hoa Tinh tiếp tục nói: "Sau đó, trên đường trở về, ta lại thấy hộp gấm thần bí xuất hiện, đầu tiên là bị Mai Hoa cư sĩ đoạt lấy, tin tức này tạm thời chưa ai biết, ta muốn các ngươi hãy đem tin tức này tiết lộ ra ngoài, để cho những cao thủ võ lâm có lòng tham tranh đoạt. Tuy nhiên hộp gấm mà Mai Hoa cư sĩ đoạt được là giả, hộp gấm thứ hai mà Huyết Nga lão quái đoạt được mới có thể là thật, các ngươi chờ ba ngày sau thì tung thêm tin tức này ra. Kẻ mang hộp gấm cũng thật là giảo hoạt, ha ha." Nói đến đây thì đem hết chuyện thấy được trong rừng kể ra.

Nghe hắn kể xong, Tử Ngọc Hoa cười nói: "Người này quả nhiên có tâm cơ, võ công mặc dù không bằng ngươi khác, nhưng tâm cơ thâm trầm thật khiến người khác sợ hãi. Ý đại ca đệ đã hiểu, đại ca muốn trước khi rời khỏi nơi này thì sẽ vì võ lâm Trung Nguyên diệt trừ một ít người đáng chết, coi như là vì tương lai rộng mở của Phượng Hoàng thư viện đúng không?"

Hoa Tinh mỉm cười nói: "Không phải là vì thư viện, ta chỉ vì chính mình. Thôi được rồi, các ngươi đi làm đi, ta cũng đã mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút. Nói xong đứng dậy trở về phòng.

Đi xuyên qua hành lang, Hoa Tinh đột nhiên phát hiện Trương Tuyết đang đứng một mình dưới mái hiên, không cùng mọi người chơi đùa. Nhận thấy nàng có vẻ suy tư, Hoa Tinh tiến đến, nói:

"Như Tâm, sao không chơi đùa cùng mọi người, có đúng là vì trời nóng quá không muốn hoạt động hay không? Theo ta đến phòng ta đi, hôm nay ta hơi mệt, giúp ta đấm bóp một chút."

Trương Tuyết nghe vậy, sắc mặt biến đổi, trong mắt thoáng lộ ra vẻ hoảng hốt, nhưng nhanh chóng biến thành buồn bã, chậm rãi khôi phục lại sự yên tĩnh. Ngẩng đầu nhìn Hoa Tinh, thấy hắn đang mỉm cười nhìn mình, Trương Tuyết thở dài, nói: "Nếu công tử mệt mỏi, ta sẽ giúp công tử." Nói xong, nhẹ nhàng đi theo Hoa Tinh.

Trở vào phòng Hoa Tinh, Trương Tuyết đóng cửa cẩn thận, sau đó đi đến phía sau Hoa Tinh nắn bóp hai vai cho hắn. Hoa Tinh im lặng hưởng thụ sự mềm mại của hai bàn tay nhỏ, hắn khẽ nói: "Vừa rồi có đúng là nàng cảm thấy lẻ loi với mọi người vì tồn tại sự chênh lệch tuổi tác đúng không?"

Trương Tuyết đáp: "Có một số việc không thể thay đổi được, tỷ như tâm cảnh của một người, đó là sự từng trải và thời gian mà thành, không thể nào có thể dễ dàng quên được. Ta và các nàng luôn tồn tại một khoảng cách thật lớn, đó là chuyện không thể nào thay đổi được!"

Hoa Tinh mỉm cười nói: "Nàng nghĩ nàng và bọn họ bất đồng gì đây? Ngoại trừ tuổi tác thì còn có thứ gì nữa đầu? Kỳ thật nàng chi hơi tự ti nên rơi vào vòng lẩn quẩn đó mà thôi."

Trương Tuyết gật đầu nói: "Ngươi rất hiểu tâm lý của nữ nhân, chuyện gì ngươi cũng đoán trước được. Tuổi của ta đích xác là chênh lệch với bọn họ rất nhiều, thực sự không thể thay đổi được."

Hoa Tinh cười nói: "Nữ nhân bên người ta luận về tuổi tác thì Lý Thải Tú và nàng là hai người lớn tuổi nhất, thân phận hai người đặc biệt nhất, nhưng nàng ta vẫn đi theo ta đấy thôi."

Trương Tuyết cả kinh hỏi: "Lý Thải Tú? Ngươi nói người đã từng có lời đồn đãi rằng chết trong tay ngươi hiện tại đang ở bên cạnh ngươi hay sao? Không biết trong hai tỳ nữ kia người nào là nàng đây?

Trương Tuyết lại thở dài một hơi, sau đó hỏi: "Tiểu Tuyết hẳn cũng là người có lai lịch khác đúng không? Với tính cách của Hoa Tinh ngươi, nữ nhân bên người cũng thực sự không hề đơn giản.

Hoa Tinh mỉm cười thần bí nói: "Nếu nàng đã nhận định được như thế thì cần gì phải hỏi nữa? Thân phận bọn họ tạm thời ta còn chưa nói cho nàng biết được, có lẽ trong một thời gian ngắn nữa, Tiểu Tuyết sẽ công khai thân phận, khi đó nàng sẽ biết."

Trương Tuyết ồ lên một tiếng, tiếp tục bóp vai cho hắn, vẻ mặt dường như chưa thỏa mãn với câu trả lời của hắn. Hoa Tinh bất đồ nắm lấy tay nàng, nói: "Được rồi, thân thể đã thoải mái hơn, bây giờ ta muốn đi nằm, nàng nằm nói chuyện với ta nhé."

Không cần nhìn xem nàng có đồng ý hay không, Hoa Tinh mỉm cười đi đến bên giường. Trong lòng Trương Tuyết run lên, ánh mắt lộ ra vẻ run rẩy, nàng hiểu được hắn lại muốn làm chuyện xấu, chỉ có điều ánh mắt của hắn hàm chứa sự bá đạo không nói nên lời, khiến nàng không cách nào trốn tránh cả.

Đi đến trước giường, khom lưng cởi hài cho hắn, Trương Tuyết hầu hạ hắn nằm xuống, sau đó lập tức cởi hài, nhẹ nhàng nằm xuống cạnh hắn, nhìn trần nhà nói: "Ngươi đang nghĩ gì thế? Lâu như vậy cũng không biết Thu Nguyệt thế nào, một chút tin tức cũng không có, ta thực sự lo lắng." Tựa hồ muốn tránh tránh điều gì đó, Trương Tuyết cố ý nhắc đến Thu Nguyệt.

Hoa Tinh không thèm để ý, chỉ cười nói: "Tình huống của Thu Nguyệt ta đã cho người đi thăm dò, hẳn là ngày mai sẽ có tin tức, nàng yên tâm. Hôm nay người đáng chết của phái Hoa Sơn đều đã chết, tin rằng Thu Nguyệt cũng sẽ không có gì nguy hiểm, chờ tương lai có thời cơ, ta sẽ phái người đón nàng ta đến là được. Khi đó hai nàng đều ở bên ta thì thật là tốt. Đặc biệt là, hắc hắc, buổi tối, nhất định sẽ thú vị lắm đây."

Trương Tuyết nghe thế, giật mình, ngữ khí tỏ vẻ cầu xin: "Hoa Tinh, ngươi chớ có loạn, ngươi đã đạt được thân thể của ta, ta hy vọng ngươi giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng cho ta, không nên bày ra tình huống quái dị đó, đừng để ta và Thu Nguyệt cùng một chỗ, van cầu ngươi đấy.

Hoa Tinh nghe vậy, quay người nhìn nàng, ánh mắt nhìn nàng đăm đăm nói: "Ngươi không sợ lần đầu tiên của Thu Nguyệt sẽ bị ta làm đau hay sao, nếu có nàng ở bên cạnh chỉ điểm cho Thu Nguyệt thì có phải là tốt hơn không?"

Trương Tuyết lắc đầu lia lịa nói: "Ta tin ngươi sẽ không nỡ làm đau nàng, hơn nữa lần đầu tiên của nữ nhân đều như thế cả, từ từ nàng sẽ thích ứng. Bất kể thế nào, ta cũng không thể ở cùng Thu Nguyệt dưới tình huống như thế, chuyện loạn luân như thế ta không làm, tại sao ngươi cứ phải bức bách ta như vậy?"

Hoa Tinh khẽ vuốt ve khuôn mặt nàng, nói nhỏ: "Nói thật đó là chuyện cực kỳ hấp dẫn nam nhân, tuy nhiên nhìn nàng kiên quyết như bây giờ, ta sẽ không bức bách nàng, nhưng ta tin rằng sẽ có một ngày nàng thích ứng, khi đó ta sẽ nhấp nháp tư vị bất đồng của các nàng, bây giờ ta đã đói rồi, xơi nàng trước đã. Ha ha, nói xong không để cho nàng cơ hội lên tiếng, đã áp miệng khóa chặt môi nàng, Trương Tuyết khẽ giãy giụa, hai vú đầy đặn nhất thời hưng phấn nhảy lên tưng tưng.

Buổi chiều, mặt trời rất nóng, xuân sắc tràn ngập trong phòng Hoa Tinh, một đôi nam nữ không ngừng vặn vẹo áp sát nhau, không ngừng kích thích đối phương. Trên giường Hoa Tinh, thân thể Trương Tuyết trắng muốt như tuyết, hai bầu vú cao vút khẽ rung lên nhè nhẹ, tỏa ra vẻ sáng bóng lộng lẫy, hấp dẫn vô cùng, vòng eo mảnh khảnh vặn vẹo như linh xà, cặp mông tròn trịa trắng toát, theo sự chuyển động của nàng mà núng nính, kích thích dục hỏa của Hoa Tinh bốc lên.

Nắm lấy bầu vú của nàng, Hoa Tinh liếm nhẹ, thần sắc mang theo vẻ đắc ý và tự hào, tựa như muốn nói tất cả những thứ xinh đẹp của nàng đều thuộc về hắn. Ngắm kỹ thân thể mê người đó, Hoa Tinh thở dài nói: "Không hổ là tuyệt phẩm Hoa Sơn, hấp dẫn khó có thể miêu tả được, mặc dù gặp nàng hơi trễ, nhưng giờ phút này có thể thưởng thức cơ thể của nàng, đối với ta cũng là đáng quý vô cùng."

Trương Tuyết ngẩn người, ánh mắt nhìn đăm đăm nhìn Hoa Tinh, trong lòng có cảm giác kỳ quái không nói nên lời. Lần đầu tiên nàng cảm thấy lời nói thực của hắn hấp dẫn vô cùng, thực sự là nam nhân khiến cho người ta nhìn không thấu, khiến cho người ta vừa tức vừa hận, nhưng lại càng khiến người ta hấp dẫn. Miên man trong suy nghĩ, Trương Tuyết mới đột nhiên phát hiện Hoa Tinh đang ngắm nghía mình một cách thoải mái, nhất thời một sự ngượng ngùng vô tận dâng lên trong đáy lòng, khiến cho nàng không nén được phải nhắm mắt lại.

Hoa Tinh mỉm cười dịu dàng, trong lúc nàng nhắm mắt lại bất đồ tiến vào thân thể nàng, thân thể Trương Tuyết trở nên căng thẳng, hai mắt lộ ra vẻ u oán si mê nhìn Hoa Tinh. Đè lên hai vú đầy đặn của nàng, Hoa Tinh thấp giọng cười nói: "Cảm giác thật tuyệt, nhưng sẽ tuyệt hơn nếu nàng mở mắt nhìn ta, khi đó chẳng những trong mắt nàng có ta, trong lòng có ta, trong thân thể cũng có ta, như thế hai ta mới chính thức hòa nhập làm một, tâm linh giao hội, hiểu chưa?" Trương Tuyết bĩu môi, lườm hắn, đột nhiên ngẩng đầu lên hôn hắn, thân thể uốn éo mãnh liệt đem hết sức giúp hắn cảm thấy thoải mái, giúp cho Hoa Tinh chậm rãi thưởng thức tư vị của mình, Hoa Tinh mỉm cười ngạc nhiên, hai tay ôm chặt lấy nàng, hai người chìm đắm trong bể dục sung sướng, không hề muốn tỉnh lại.