Trở lại Bách Hoa Môn thấy chúng nữ đều đang trừng mắt nhìn mình. Hoa Tinh khẽ cười nói: "Sao, các nàng nhìn ta như vậy có việc gì, hình như ta làm chuyện gì xấu vậy. Ta mới khổ cực làm một chuyện tốt, các nàng không nên nhìn ta như vậy chứ."
Ám Nhu khẽ hừ một tiếng nói: "Chưa có ai nói gì, có phải là huynh chột dạ không. Mà cũng không ai kêu huynh giải thích mà."
Nguyệt Vô Ảnh, Lãnh Như Thủy ở bên cạnh đều dùng ánh mắt u oán nhìn hắn. Nhưng trong mắt Trần Lan, Mai Hương đều hiện lên vẻ tín nhiệm hắn. Còn lại là Diệp Tinh và Lý Thải Tú thì vẻ mặt rất bình tĩnh, nhìn không ra có gì khác thường cả.
Hoa Tinh cười hắc hắc, nghĩ không ra Ám Nhu lại nói như vậy. Trái lại lại khiến hắn trở thành một tên kẻ trộm vậy. Liếc nhìn đám người Tử Ngọc Hoa, Hoa Tinh hỏi: "Sao không thấy Tằng Khánh Hoa, hắn không ở cùng với mọi người sao?"
Tử Ngọc Hoa khẽ lắc đầu nói: "Hắn đang vận công chữa thương ở trong phòng, mong sớm khôi phục nguyên khí."
Hoa Tinh ồ lên một tiếng nói: "Như vậy cũng tốt, tuy nhiên hắn lúc này làm như vậy cũng không có lợi cho lắm. Được rồi, trời cũng không còn sớm, mọi người nghỉ ngơi một lát đi. Ta sẽ dành chút thời giờ truyền thụ võ công cho mọi người. Để sau này ta không phải lúc nào cũng lo lắng cho mọi người, như vậy không dễ chịu chút nào." Nói xong hắn nhìn vào chúng nữ.
Nguyệt Vô Ảnh nhìn Hoa Tinh, nhẹ giọng nói: "Ngươi nghỉ ngơi một chút đi. Dương Anh vừa đến đây một chút, nói ngươi sau khi trở về lập tức đến Bách Hoa sảnh. Xem bộ dạng của nàng sợ rằng phiền phức đã tới. nàng chỉ nói một câu, đối phương rất lợi hại, ngươi phải cẩn thận đó.
Hoa Tinh nghe thấy vậy mặt không khỏi trầm xuống, trong mắt lộ ra một tia lạnh lùng. Hắn lạnh lùng nói: "Xem ra là Vô Song Thư Sinh đã đến đây. Cũng tốt, cái cần tới cuối cùng cũng phải tới. Võ công của hắn có lẽ còn kém hơn Lâm Vân. Đối với ta mà nói không có chút uy hiếp. Ta lúc này phải đi một chút, Ngọc Hoa đi cùng ta để kiến thức một vị cao thủ Thiên bảng. Mọi người an tâm ở đây nghỉ ngơi, không cần lo lắng cho ta. Ta đi một lát sẽ trở về." Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Tử Ngọc Hoa đi theo Hoa Tinh rất nhanh đã đến Bách Hoa sảnh. Vừa vào cửa, Hoa Tinh đã nhìn vào một trung niên văn sĩ. Hơi chấn động một chút, Hoa Tinh thầm nghĩ Tống Văn Kiệt này có thể còn lợi hại hơn cả Quyền thần Lý Bất Hối. Dời ánh mắt khỏi hắn, Hoa Tinh lướt qua người bốn nàng Hoa Ngọc Như, Chung Văn Quyên, Kiều Phượng Ngâm và Dương Anh. Hơi mỉm cười, trong mắt Hoa Tinh lộ ra một tia khen ngợi.
Cùng lúc đó, Vô Song Thư Sinh Tống Văn Kiệt cũng đang đánh giá Hoa Tinh. Cảm giác đầu tiên của hắn chính là Hoa Tinh rất anh tuấn. Cảm giác thứ hai là khí tức trên người hắn rất quái lạ, dường như đang ẩn giấu cái gì đó, nhưng nhìn mãi không ra. Cảm giác thứ ba là Hoa Tinh rất háo sắc, bởi vì ánh mắt của Hoa Tinh nhìn bốn nàng của Bách Hoa Môn rất rõ ràng lộ ra vẻ ái mộ. Hừ lạnh một tiếng, trong lòng Tống Văn Kiệt rất khinh thường loại người háo sắc này. Hắn thực sự cảm thấy bi ai cho Đao hoàng Bá Thiên vì đã thu được một đệ tử như thế này.
Hoa Ngọc Như đứng dậy, nàng nháy mắt với Hoa Tinh, mở miệng nói: "Xin mời hai vị công tử ngồi. Lần này có người muốn gặp Hoa công tử. Ta sẽ giới thiệu mọi người với nhau một chút."
Nói xong nàng giới thiệu hai bên với nhau, sau đó nói: "Lần này hai vị danh chấn Võ lâm tập trung ở Bách Hoa Môn chúng ta, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Bách Hoa Môn chúng ta cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Bây giờ mọi người trước hết uống một ngụm trà, có chuyện gì từ từ nói."
Hoa Tinh cười nhạt nói: "Thịnh tình của môn chủ ta nghi nhớ trong lòng. Tin rằng có một ngày ta sẽ hồi báo môn chủ. Tin rằng khi đó môn chủ sẽ hài lòng. Bây giờ nếu đã có người không ngại ngàn dặm xa xôi đến tìm ta, thì ta cũng không nên làm lỡ thời gian của hắn. Có chuyện gì nói thẳng ra đi." Nói xong hắn nhìn thẳng vào Tống Văn Kiệt.
Tống Văn Kiệt hừ lạnh một tiếng: "Hoa Tinh, xem ra sư phụ của ngươi quên dạy ngươi về lễ nghĩa, ngay cả nhìn thấy trưởng bối cũng không hành lễ sao?"
Hoa Tinh cười nói: "Vấn đề này cũng không dễ nói. Ngươi nói ngươi là trưởng bối của ta, điều này sợ rằng không đúng. Hơn nữa ta cũng không phải đám thư sinh vô dụng, nên làm sao có thời gian hỏi sư phụ về những điều này. Nếu như có thời gian rảnh rỗi không bằng ta nghĩ như thế nào để cưới bốn mỹ nữ ở đây về làm thê tử. Ha ha, đây chính là một chuyện rất tuyệt vời."
Tống Văn Kiệt biến sắc, vẻ mặt trở nên tức giận. Trừng mắt nhìn Hoa Tinh nói:
"Ta cùng bối phận với sư phụ Bá Thiên của ngươi, sao không thể là trưởng bối của ngươi chứ. Nể mặt cố nhân, ta vốn định dùng lời lẽ với ngươi. Nhưng ngươi đã vô lễ như vậy, ta thực sự cảm thấy thất vọng thay cho Bá Thiên. Hắn dĩ nhiên lại thu một đồ đệ như ngươi, một kẻ háo sắc, không biết luân lý đạo đức."
Ánh mắt Hoa Tinh trở nên lạnh lùng, nhìn hắn nói: "Nhân cách của ta như thế nào chỉ sợ sư phụ ta là hiểu rõ nhất, điều này còn không cần ngươi nói. Ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng ra, không cần chỉ vào cây dâu mà chửi cây hòe. Ta và ngươi chưa từng gặp mặt, không có quan hệ gì cho nên ngươi nói chuyện tốt nhất là chú ý một chút. Từ khi xuất đạo đến nay, bất cứ ai dám đến chọc ta đều không còn mấy kẻ sống sót. Lý Bất Hối lúc này sợ rằng đang trốn như chuột để trị thương. Cho nên ta còn nói lại câu nói kia, cẩn thận một chút."
Lời này vừa nói ra khiến tất cả mọi người trong đại sảnh đều biến sắc. Dường như không ai ngờ thái độ của Hoa Tinh lại cứng rắn đến thế. Ngay cả cao thủ Thiên bảng cũng không kiêng nể. Mấy nữ nhân của Bách Hoa Môn đều kinh hãi nhìn Hoa Tinh, trong mắt lộ ra một tia lo lắng. Mà Tử Ngọc Hoa lại mỉm cười, không thèm để ý. Tống Văn Kiệt nhìn Hoa Tinh với vẻ âm trầm. giờ phút này hắn đang rất phẫn nộ, nhưng từ trên người Hoa Tinh hắn lại thấy được bóng dáng của Đao hoàng Bá Thiên.
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, việc này Tống Văn Kiệt sao có thể bỏ qua. Chỉ thấy hắn tức giận nhìn chằm chằm vào Hoa Tinh, phẫn nộ quát lên: "Hoa Tinh ngươi thật là lớn mật, cũng dám nói như vậy trước mặt ta. Dù là sư phụ ngươi cũng không dám ngông cuồng như ngươi. Ngày hôm nay ngươi tốt nhất là không nên chọc giận ta nếu không đừng trách ta ra tay giáo huấn ngươi. Bây giờ ta hỏi ngươi, cái chết của Chiến Vân đồ đệ ta có liên quan gì đến ngươi không?"
Hoa Tinh khinh thường nhìn hắn một cái, cười nói: "Đứng có ra vẻ, ai cũng đều như vậy cả. Ngay cả ngươi cũng tự cho mình là cao thủ siêu phàm, cũng chỉ là tự huyễn hoặc mình mà thôi. Hắc hắc, thú vị, muốn giáo huấn ra sợ rằng ngươi phải nghĩ đến hậu quả. Nơi này là Bách Hoa Môn ta không muốn giết người ở đây. Cho nên ngươi nói chuyện phải suy nghĩ một chút hãy nói. Về phần đồ đệ của ngươi, ngươi đáng lẽ phải chiếu cố hắn cho tốt. Chứ đến đây hỏi ta làm gì, hắn đâu phải đồ đệ của ta. Xem bộ dạng của ngươi đúng là quá kém cỏi, ngay cả đồ đệ của mình cũng để cho người khác giết. hắc hắc, không biết chừng một ngày nào đó ngươi sẽ gặp lại đồ đệ của ngươi đó." Hoa Tinh mở miệng chế nhạo, tuyệt đối không thèm để ý mặt Tống Văn Kiệt lúc này đang tái xanh vì phẫn nộ.
Hoa Ngọc Như ở một bên thấy Tống Văn Kiệt đang rất phẫn nộ, vội vàng hỏi: "Hoa công tử không nên nói như thế, Tống tiền bối cũng không nên tức giận. Có chuyện gì mọi người có thể thương lượng với nhau mà, cả hai cùng thoải mái không phải tốt hơn sao?"
Tống Văn Kiệt nhìn Hoa Ngọc Như, hừ lạnh nói: "Đây là chuyện giữa ta và hắn, ngươi tốt nhất là ở một bên đứng nhìn không nên xem mồm vào. Làm như thế nào ta tự biết, không cần ngươi dạy ta."
Hoa Ngọc Như nghe hắn nói vậy không khỏi cảm thấy xấu hổ. Nhưng không dám tức giận hắn, chỉ cười khổ một tiếng.
Hoa Tinh nhìn Hoa Ngọc Như cười nói: "Mười tên thư sinh thì chín tên quái đản, còn lại một tên cũng không có ai yêu hắn. Cho nên nàng muốn chọn phu quân cũng tuyệt đối không được tuyển thư sinh. Muốn chọn thì phải như anh tuấn như ta, dịu dàng săn sóc, hiểu được tâm lý nữ nhân. Nếu như tuyển một tên đầu gỗ vậy đúng là quá lãng phí giai nhân như các nàng."
Hoa Ngọc Như nghe thấy vậy trong mắt không khỏi lộ ra một tia bất đắc dĩ. Thực sự nàng không biết nên nói hắn như thế này nữa. Lúc này, hắn còn có thể nói những chuyện này đúng là một quái nhân. Chung Văn Quyên, Kiều Phượng Ngâm và Dương Anh ở bên cạnh nghe thấy vậy, trong lòng không khỏi thầm cười vì tính hài hước của Hoa Tinh. Nghĩ không ra trong hoàn cảnh này mà hắn còn có thể nói ra một chuyện làm các nàng vừa tức vừa buồn cười thế này. Tử Ngọc Hoa bên cạnh Hoa Tinh phá miệng cười, có vẻ rất hài lòng.
Tống Văn Kiệt tức giận nói: "Câm miệng, không cho ngươi cười. Hoa Tinh, ngươi nói đồ đệ của ta có phải là ngươi giết hay không. Nói mau." Tống Văn Kiệt vô cùng phẫn nộ nhìn Hoa Tinh.
Hoa Tinh không thèm nhìn hắn, cười lạnh nói: "Ngươi muốn ta trả lời thế nào ta sẽ nói như vậy. Ta nói có ngươi thích hơn, hay ta nói không? Ngươi nếu như chưa biết rõ mọi chuyện thì tốt nhất là đừng tới tìm ta. Ta không có thời gian đấu khẩu với ngươi. Còn có không ít hồng nhan tri kỷ đang chờ ta kia kìa."
Hoa Tinh nói thế khiến cho Tống Văn Kiệt tức giận đến mặt đỏ bừng.
Hắn đứng phắt dậy, Tống Văn Kiệt phẫn nộ nhìn Hoa Tinh: "Hoa Tinh ngươi đi theo ta ra ngoài. Ta muốn thay Bá Thiên giáo hắn ngươi."
Hoa Tinh ngồi im tại chỗ cười lạnh nói: "Ngươi nếu như bất mãn đối với ta thì có thể trực tiếp đi tìm sư phụ ta. Hoặc là ngươi muốn lấy cớ, vậy thì không cần cứ việc nói thẳng ra. Nếu như ngươi không có chứng cứ chứng minh ta giết tên đồ đệ vô dụng của ngươi thì hãy đi cho ta. Không nên ở đây làm nỡ thời gian của ta. Ta không có hứng thú đối với nam nhân, không tiếp."
Nói xong hắn không thèm nhìn hắn, mà nhìn vào thân thể động lòng người của Hoa Ngọc Như.
Mặt Tống Văn Kiệt tái xanh, vẻ mặt không ngừng biến đổi, trong lòng dường như đang lo lắng điều gì đó. Nhìn dáng vẻ ngông cuồng, càn rỡ của Hoa Tinh, Tống Văn Kiệt dám khẳng định Chiến Vân nhất định là do hắn giết. Đáng tiếc là hắn không có nhân chứng vật chứng, cho nên muốn nói lý tạm thời hắn không có biện pháp. Nhìn Hoa Tinh, Tống Văn Kiệt nghiến răng nghiến lợi nói: "Hoa Tinh, hôm nay nể mặt sư phụ ngươi, ta không so đo với ngươi. Lần sau gặp lại ta sẽ lấy mạng ngươi. Tốt nhất là ngươi vĩnh viễn ở lại đây đừng ra ngoài. Gặp ta thì ngươi chuẩn bị chết đi."
Hoa Tinh cười tà quái nói: "Phải không, xem ra ngươi muốn gây sự mới chịu đi. Vậy dễ dàng thôi, tiếp tục khích ta, làm ta tức giận là ngươi có thể xuống địa ngục gặp tên đồ đệ vô dụng của ngươi. Bây giờ, ngươi cứ từ từ chửi, ta không có thời gian để ý đến ngươi. Ngọc Hoa, ngươi ở đây nghe là được, hắn nếu như chửi dữ quá thì ngươi lưu hắn lại đây. Đêm nay hắn không cần phải về. Ta đi trước phát tiết đây." Nói xong, hắn không thèm để ý đến Tống Văn Kiệt, xoay người rời khỏi.
Đến lúc này, tất cả mọi người còn lại đều nhìn sang Tống Văn Kiệt và Tử Ngọc Hoa. Tử Ngọc Hoa khẽ cười nói: "Bốn nàng không cần nhìn ta như vậy, chúng ta cứ an tâm ngồi nghe mà thôi. Nghe xem cao thủ đứng thứ ba trên Thiên bảng sáu mươi năm về trước chửi người như thế nào? Ta còn chưa từng nghe qua. Ha ha, nghĩ đến đã thấy hưng phấn rồi. Mấy ngày nay không ra tay, cả người đều cảm thấy ngứa ngày khó chịu. Hôm nay phải xem có cơ hội hoạt động tay chân không. Đại ca nếu đã giao chuyện này cho ta, ta tự nhiên sẽ cẩn thận lắng nghe một chút." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
Hắn nói những lời này làm cho bốn mỹ nữ Bách Hoa Môn càng thêm hoảng sợ. Sự bá đạo của Hoa Tinh là điều mà cả thiên hạ đều biết. Hắn không sợ Tống Văn Kiệt còn có thể được. Nhưng Tử Ngọc Hoa mới vừa xuất đạo, dường như cũng không có danh tiếng gì.
Dương Anh là người duy nhất đã thấy Tử Ngọc Hoa thi triển võ công. Lúc này nghe thấy hắn nói thế không khỏi nhẹ giọng nói: "Tử thiếu hiệp, việc này có lẽ bỏ qua đi. Nếu Hoa Tinh đã rời khỏi thì kết thúc thôi, sao phải sinh sự đa đoan làm gì?"
Tống Văn Kiệt lạnh lùng nhìn Tử Ngọc Hoa, âm trầm hỏi: "Ngươi là ai mà lại ngông cuồng đến vậy. Xem ra ngươi đi theo Hoa Tinh cũng không phải thứ gì tốt đẹp. Muốn nghe ta mắng chửi người sao, ngươi còn không xứng. Cút sang một bên cho ta, đỡ làm bẩn mắt ta."
Tử Ngọc Hoa lạnh lùng nói: "Thảo nào đại ca không thích nghe ngươi nói lải nhải, xem ra ngươi ngoại trừ vẻ ngoài giống người ra thì không khác gì thú vật. Miệng chó không thể sủa ra lời gì dễ nghe cả. Vậy còn là cao thủ Thiên bảng gì nữa, nói ra thật xấu hổ."
Tống Văn Kiệt đã phẫn nộ đến cực điểm, một cỗ khí thế cường đại trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ Bách Hoa sảnh khiến người bốn mỹ nữ Bách Hoa Môn run lên, liên tục lui về phía sau. Ánh mắt Tử Ngọc Hoa trở nên lạnh lùng, nghiêm túc nói: "Vô Song Thư Sinh Tống Văn Kiệt tốt nhất là ngươi thu hồi lại khí thế thấp kém của ngươi đi. Nếu như chọc giận đại ca của ta và ta thì hôm nay ta sẽ cho ngươi xuống Địa ngục gặp đồ đệ ngươi đó. Đứng thứ ba trên Thiên bảng cũng đáng gì, Kiếm thần thấy ta cũng phải lễ phép gọi ta một tiếng công tử. Ngươi mau cút ra ngoài cho ta." Nói xong toàn thân Tử Ngọc Hoa phát ra một cỗ khí thế như quân lâm thiên hạ, trong nháy mắt đánh thẳng vào Tống Văn Kiệt.
Hai cỗ khí thế cường đại va chạm vào nhau. Xung quanh chỉ cảm thấy một cơn cuồng phòng nổi lên, tất cả đồ đạc trong sảnh đều bị chấn nát. Bốn mỹ nữ Bách Hoa Môn bị chấn ra ngoài vài bước, tất cả đều kinh hãi nhìn hai người. Mà khi các nàng thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt Tống Văn Kiệt, càng khiến các nàng thêm kinh ngạc.
Xảo diệu xoay tròn một vòng, Tống Văn Kiệt kinh hãi nói: "Dừng tay, ngươi rốt cuộc đến từ đâu, vì sao trên người ngươi lại có một cỗ khí thế đế vương? Võ học như vậy thiên hạ rất hiếm có. Mau nói thân phận của ngươi, ta không muốn làm thương tổn hậu nhân của cố nhân."
Tử Ngọc Hoa nhìn hắn một cái nói: "Thân phận của ta ngươi không có tư cách để biết. Ta muốn chính là ngươi tốt nhất lần sau không nên xuất hiện trước mặt Hoa đại ca và ta. Như vậy ngươi còn có thể sống lâu một chút, nếu không ngươi không sống được thêm nữa đâu. Bây giờ ngươi đi đi, thu hồi khí thế của ngươi đi. Nếu không ở trước mặt đại ca ta ngươi chắc chắn sẽ phải chết. Với võ công của ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của đại ca ta. Ngoài cái chết, không còn con đường thứ hai cho ngươi. Đây là địa bàn của Bách Hoa Môn, ta cũng không muốn làm khó các nàng. Nhưng ngươi nếu như dám tới tìm các nàng gây phiền phức, vậy khi đồ đao vung ra, ngươi sẽ phải hối hận." Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Tống Văn Kiệt tức giận hừ lạnh nói: "Chớ nên ngông cuồng, chờ sau khi ta điều tra rõ ràng lai lịch của ngươi sẽ giáo huấn ngươi. Lần này trước hết tha cho các ngươi một lần. Lần sau các ngươi hãy cẩn thận một chút cho ta." Nói xong, thân hình lóe lên bay ra ngoài.
Nhìn Tống Văn Kiệt đã rời khỏi, Hoa Ngọc Như khẽ thở dài nói:
"Thật không ngờ rằng cao thủ Thiên bảng lại lợi hại đến vây. Cũng may còn có Hoa Tinh và Tử Ngọc Hoa ở đây, nếu không chúng ta không thể trêu chọc hắn."
Chung Văn Quyên nhìn ra bên ngoài cửa, khẽ thở dài nói: "Lần này dù chúng ta không xen miệng vào nhưng Hoa Tinh ở lại đây thì vô tình chúng ta cũng đã đắc tội hắn. Sau này sợ rằng sẽ không tốt mấy. Xem ra ngoại trừ kết minh với Phượng Hoàng thư viện ra thì sợ rằng sẽ không có biện pháp nào khác."
Kiều Phượng Ngâm không phục nói: "Tống Văn Kiệt thì sao chứ, hắn lẽ nào không nói đạo lý sao. Chúng ta cũng không đắc tội hắn, hắn nếu như thực sự không nói đạo lý thì cùng lắm chúng ta sẽ kết minh với Phượng Hoàng thư viện. Khi đó có Hoa Tinh ở đây, hắn còn dám tới đây gây chuyện cũng không được."
Dương Anh nhẹ giọng nói: "Thực ra câu nói cuối cùng của Trung nguyên tuy là có ý tốt, nhưng lại vô tình kéo chúng ta lên chung một thuyền với bọn họ. như vậy tương lai chúng ta sẽ không thể tránh khỏi việc đối lập với Tống Văn Kiệt. Có thể đây là ý trời, bao năm qua chúng ta đã rất bình yên ở nơi đây. Nhưng lúc này, Tế Nam lại đột nhiên thay đổi, tất cả đều rơi vào sương mù không thể dự đoán trước được. Số phận tương lai không ai có thể nói rõ được."
Hoa Ngọc Như lúc này đã khôi phục bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Việc này đã qua, mọi người tạm thời không nên để trong lòng. Chúng ta phải đặt tinh lực vào Tế Nam thành. Hôm nay môn hạ vừa truyền đến rất nhiều tin tức kinh người. Chúng ta cần phải thương lượng một chút." Nói xong nàng liếc nhìn đại sảnh đang bừa bộn, rồi xoay người đi ra ngoài. Ba nàng còn lại liếc nhìn nhau một cái rồi cùng đi theo Hoa Ngọc Như.
Trong biệt viện, Hoa Tinh sau khi trở về có vẻ mặt khá tức giận. Chúng nữ vừa thấy vẻ mặt hắn như vậy không khỏi cảm thấy kinh ngạc, vì rất ít khi Hoa Tinh có vẻ mặt như vậy. Nguyệt Vô Ảnh nhẹ nhàng hỏi: "Sao, chuyện không giải quyết được sao? Xem bộ dạng của ngươi hình như có vẻ không cao hứng, lẽ nào có phiền phức sao?"
Hoa Tinh nhìn nàng, mỉm cười nói:
"Không có việc gì, tạm thời ta không muốn nghe tên Tống Văn Kiệt kia chửi người. Thực ra ta tạm thời còn không tìm được lý do giết hắn. Cho nên không để ý đến hắn, chỉ để Tử Ngọc Hoa đối phó với hắn. Lần này bọn họ sợ rằng cũng không có chuyện gì lớn xảy ra. Được rồi, trời đã tối đen, chuẩn bị ăn cơm tối thôi. Ta đói bụng rồi." Nói xong hắn đi về phía phòng mình.
Chúng nữ nhìn bóng lưng Hoa Tinh, trong mắt đều lộ ra một tia kỳ quái. Các nàng đều không giải thích được, bộ dạng của hắn lúc này cho biết hắn đang nghĩ gì? Trần Lan nhẹ giọng nói: "Ta đi chuẩn bị cơm tối, mọi người nếu rảnh rỗi thì đi xem công tử đi. Tâm trạng của công tử hôm nay có vẻ khác bình thường, nhớ kỹ không nên chọc công tử giận. Ta đi đây."
Trong viện Diệp Tinh thật, giả nhìn nhau rồi đều đi vào phòng mình. Lúc này không phải là thời cơ để các nàng đi nhìn Hoa Tinh. Mà Lý Thải Tú cũng chỉ liếc nhìn cửa phòng Hoa Tinh một cái rồi cũng trở về phòng mình. Lúc này chỉ còn lại bốn người là Ám Nhu, Mai Hương, Nguyệt Vô Ảnh và Lãnh Như Thủy. Các nàng nhìn nhau, Nguyệt Vô Ảnh nói: "Mấy người đi vào xem hắn thế nào đi. Hôm nay ta hơi mệt muốn về phòng nghỉ một lát. Bao giờ ăn thì gọi ta." Nói xong nàng xoay người rời đi.
Mai Hương nhìn hai nàng kia, khẽ cười nói: "Đi xem huynh ấy đi, ta ở đây với những người khác, lúc nào ăn ta sẽ gọi hai người. Đi đi, hai ngày qua đúng là rất ít có cơ hội một mình ở cạnh huynh ấy."
Nói xong nàng cười cổ vũ, đẩy Ám Nhu và Lãnh Như Thủy đến phòng Hoa Tinh.
Hoa Tinh lặng lẽ nằm trên giường, một chút tức giận cũng không có. Vừa rồi chỉ là hắn giả bộ như vậy thôi. Hắn muốn xem chúng nữ có phản ứng gì. Nghe tiếng bước chân truyền đến, Hoa Tinh cười cười thần bí, nghiêng người vào trong.