Ngay khi bầu không khí đang căng thẳng đến tột cùng, Ám Nhu đột nhiên mỉm cười, nhất thời làm dịu đi bầu không khí khẩn trương, sau đó đứng dậy nhìn đám người đang muốn vọng động từ phía xa, nhẹ giọng nói:
"Mọi người đã có tâm muốn đoạt vật, ta cũng không có cách nào ngăn cản. Bất quá các ngươi không cảm thấy kỳ quái hay sao, tại sao ta lại bình thản ở đây chờ các ngươi?" Nói xong lời này, Ám Nhu như vô tình vung tay về sau một chút, một đạo hồng quang lóe lên rồi biến mất, đáng tiếc là không ai chú đến động thái này.
Lời vừa nói ra, nhất thời khiến cho không ít người nghi hoặc nhìn Ám Nhu. Tính cách đa nghi đã là thâm căn cố đế của con người, vì thế rất nhiều kẻ chuẩn bị xuất thủ đều ngừng lại, cẩn thận đánh giá tình hình. Ám Nhu nắm tay Tô Ngọc, hai người nhìn lẫn nhau, trong mắt đều lộ rõ hàm ý cười cợt.
Lúc này, một nam tử chừng hơn ba mươi lên tiếng:
"Các ngươi đang bày ra âm mưu quỷ kế gì thế? Ta nói cho các ngươi biết, nếu có âm mưu quỷ kế nào thì mau thu hồi lại. Nếu không, ta sẽ dựa vào số đông, quyết không tha cho các ngươi.
Ám Nhu cười nói:
"Mọi người đều đã lão luyện trên chốn giang hồ, cần gì phải sợ âm mưu quỷ kế chứ?
Ám Nhu vừa nói xong thì trong lòng chúng nhân càng quả quyết là nàng đang sắp đặt âm mưu, đều tỏ ra lưỡng lự. Một lão già lên tiếng:
"Tiểu nha đầu, nghe nói Dạ Phong cũng ở cùng các ngươi, còn có Đường Mộng và Lãnh Như Thủy, tại sao bọn chúng không có mặt ở đây? Hay là ngươi bố trí cho bọn chúng nhân cơ hội ám toán bọn ta?
Ám Vũ nhẹ giọng nhìn Ám Nhu, nói:
"Những kẻ này chỉ là hạng tầm thường, không có cao thủ lợi hại." Ám Nhu mỉm cười, nhìn tỷ tỷ gật đầu, sau đó quay sang nhìn lão già kia:
"Lão già, lão thật sự rất muốn biết phải không? Tốt lắm, các ngươi cứ đứng đó chơi đi, ta ngồi ở chỗ này, nếu nhàm chán thì có thể tán dóc với nhau.
Lời này của Ám Nhu khiến cho những người đó càng thêm đa nghi. Phải biết rằng đa số những người đến đây đều là bị người khác lợi dụng kích động, không hề có lòng đoàn kết. Chính vì vậy, lời nói của Ám Nhu quả nhiên có tác dụng, không ai dám vọng động cả.
Kẻ đầu tiên lên tiếng lại nói:
"Tiểu nha đầu, ngươi đừng giả thần giả quỷ nữa, ngươi cố tình thần bí như vậy chẳng qua là để hù dọa người ta mà thôi. Mọi người đừng sợ, đó chẳng qua chỉ là kế "Không thành" của Gia Cát Lượng khi xưa mà thôi. Bây giờ là cơ hội tốt nhất, một khi bỏ lỡ sẽ không có nữa. Bọn ta có đến hơn một trăm người, không lẽ lại sợ mấy ả nữ nhân yếu ớt sao?" Lời này nói ra lại khiến cho chúng nhân dao động trong lòng, chỉ muốn xông lên.
Ám Nhu nhìn chúng nữ mỉm cười, không có chút nào là lo lắng, sau đó nhìn lướt qua địch nhân, cười nói:
"Xem ra mọi người không còn bình tĩnh được nữa, cũng tốt thôi. Theo ta suy đoán thì đại bộ phận các ngươi là đến từ phụ cận Lạc Dương, có đúng không? Không sao, ta đã cho người mời đến đây bộ khoái nổi danh nhất của Lạc Dương, tin rằng có không ít người sẽ bị bộ khoái ghi nhớ." Ám Nhu nói xong, trong ánh mắt hiện lên vẻ cao thâm khó lường.
Trong đám người đã có vô số người cất tiếng mắng nhiếc Ám Nhu hèn hạ, nhưng ngược lại cũng có không ít người rục rịch muốn thối lui. Dù sao thì bọn họ cũng không muốn trêu chọc đến triều đình. Cái gọi là "một người hỏng thì vạn người kinh" nhanh chóng lan truyền đi khắp. Chỉ trong chốc lát, đội ngũ hơn trăm người chỉ còn lại không đến bốn mươi người. Nhóm Ám Vũ đều không khỏi bội phục sự thông minh cơ trí của Ám Nhu, chỉ nói mấy câu đã dọa cho võ lâm nhân sĩ chạy mất, quả nhiên là Nữ Gia Cát. Nhìn những người còn lại trên tường, chúng nữ mới hiểu được đây mới là địch nhân chân chính. Ám Nhu nhìn những người này, hỏi:
"Bây giờ chỉ còn các ngươi là không sợ chết, cũng tốt, chỉ cần có người thì trò chơi vẫn được tiếp tục. Trong các ngươi, ai là kẻ cầm đầu, đứng ra nói chuyện đi." Nói xong nhìn những người đó, lẳng lặng quan sát bọn chúng.
Trên tường, một hắc y nhân chừng hơn ba mươi mở miệng nói:
"Tiểu nha đầu, miệng lưỡi của ngươi rất lợi hại, nói mấy câu đã dọa cho bọn vô dụng chạy mất dép, thật là nghĩ không ra. Bất qúa bây giờ ngươi có nói gì nữa thì cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Ám Nhu cười nói:
"Chậm một chút, các ngươi đến đây ta đại khái có thể đoán được ý đồ, nhưng có một số việc nên nói rõ ràng với nhau thì tốt hơn. Các ngươi đến đây là vì bọn ta hay là vì tỷ muội Đồng Tâm?
Hắc y nhân cười lạnh nói:
"Nói cho các ngươi biết một chút cũng không có vấn đề gì cả. Bọn ta đến đây là vì Hoa Tinh, nhưng hắn không có mặt ở đây nên ta đành phải thỉnh mời các ngươi cùng đi với ta. Nếu các ngươi nghe lời thì sẽ tránh được việc động tay động chân.
Ám Nhu nghe vậy, cười ngạo nghễ nói:
"Chỉ bằng vào các ngươi mà muốn trêu chọc đến bọn ta ư? Ngoại trừ chịu chết thì còn có thể làm được cái gì chứ? Thật là đáng thương!
Hắc y nhân cả giận nói:
"Nói hươu nói vượn, chỉ mấy ả nữ nhân yếu ớt như các người thì chúng ta xuất thủ dễ như trở bàn tay. Các ngươi đừng hòng mơ tưởng sẽ chạy thoát, không tin thì cứ chờ xem. Các huynh đệ, không cần nhiều lời với tiểu nha đầu nữa, xông lên." Nói xong Phi thân xuống, trên không trung nhất thời vang lên tiếng các loại binh khí vung lên.
Ám Vũ và Liên Phượng đứng trước, định xuất thủ. Ám Nhu kéo hai người lại, cười nói:
"Không cần vội, bọn chúng sẽ nhanh chóng chết đi thôi. Chúng ta cứ thoải mái nói chuyện." Chúng nữ nghe vậy thì cảm thấy hết sức ngạc nhiên, đến khi từ trên không vang lên những tiếng kêu thảm thiết thì mới tin là Ám Nhu nói rất chính xác.
Hắc y nhân cầm đầu, sẵng giọng quát:
"Tiểu nha đầu tâm địa độc ác, dám thi triển độc dược, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Ám Nhu cười nói:
"Ngươi cứ từ từ đến gặp Diêm vương mà kêu oan, nhớ kỹ là kiếp sau đầu thai thì đừng có chọc đến ta.
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của mọi người, Ám Nhu mỉm cười, tay phải giơ ra phía trước, đã thấy Tiểu Hồng nằm trong lòng bàn tay, đang thè lưỡi liếm láp. Chúng nữ thấy vậy thì hiểu được Ám Nhu nói chuyện với địch nhân kỳ thật là để thu hút sự chú ý của chúng, trong khi Tiểu Hồng âm thầm phóng độc. Phải biết rằng Tiểu Hồng tu luyện đã ngàn năm, độc tố cực mạnh, cho nên những người trúng độc thì chỉ cần thời gian nói mấy câu sẽ lăn ra mà chết.
Lẳng lặng ngồi ở tiểu đình, chín người không hề tỏ ra lo lắng. Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua, mặt trời đã chếch lên cao. Ngay sau khi những kẻ đó bỏ đi thì lại có thêm mấy người nữa xuất hiện ở Mẫu Đơn các, đó là bảy hắc y nhân, hiển nhiên thân phận không còn giống những kẻ khi nãy nữa.
Bảy hắc y nhân khẽ đáp lên tường, không một tiếng động nào phát ra, hiển nhiên khinh công rất cao cường. Bảy người xuất hiện thấy thi thể nằm đầy trên mặt đất thì biến sắc, một người lên tiếng:
"Mau đi xuống, trên tường có độc." Bảy đạo thân ảnh nhảy vọt đến trước mặt chín người Ám Vũ.
Thân hình Ám Vũ lóe lên, hữu thủ biến thành đen kịt, Âm Sát Đoạt Hồn Chưởng nhanh chóng được tung ra. Chưởng lực âm trầm quỷ dị, mang theo tiếng rít sắc nhọn, đảo mắt đã thấy xuất hiện trước ngực một hắc y nhân. Lúc này Ám Vũ nhớ lại lời Anh đã nói, xuất thủ vô tình, không cho địch nhân một cơ hội nào cả. Liên Phượng, Diêu Ngọc Anh cũng vọt lên, hai thành trường kiếm tạo thành kiếm hoa ngăn cản đường tiến của địch nhân.
Ám Nhu nhìn tỷ muội Đồng Tâm, nhẹ giọng nói:
"Hai người chưa cần ra tay, chỉ cần ở chỗ này là được. Ta sẽ để Tiểu Hồng giết hết những người đó. Nói xong hữu thủ vung ra, một đạo hồng ảnh thoáng hiện, vút đến trước mặt địch nhân.
Một tiếng hét thảm vang lên, Ám Vũ đã đắc thủ. Ngay sau đó, lại thêm hai tiếng kêu vang lên, hai gã hắc y nhân đã bị Tiểu Hồng cắn trúng. Tuy nhiên Liên Phượng và Diêu Ngọc Anh lại bị đối thủ bức lui về sau liên tục, xem ra những tên hắc y nhân này cũng không phải là cao thủ phổ thông. Bốn tên còn lại hét lên giận dữ, bốn đạo kiếm quang sắc bén chém về phía sáu người Ám Nhu, hiển nhiên là muốn báo thù cho đồng bọn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ám Vũ đã hiện ra thần sắc tàn nhẫn, thân ảnh như một ngọn gió u linh, chuyển đổi ba lần đã xuất hiện phía sau bốn địch nhân, song thủ đen kịt vỗ thẳng vào hai kẻ địch, chấn bay đối phương đi.
Đồng Tâm nhìn hai gã còn lại, cười nói:
"Hai kẻ này giao cho ta, mọi người xem nhé." Vừa nói xong thì thanh âm như rồng ngâm vang lên, ngay sau đó kiếm khí màu trắng tung hoành trước mặt hai gã hắc y nhân, hai tiếng thét vang lên, hai thân thể đã bị kiếm quang chém nát thành từng mảnh, máu huyết phiêu tán trên không tạo thành một đóa huyết hoa xinh đẹp.
Hai gã hắc y nhân bị Ám Vũ tung chưởng chấn bay đi, trọng thương, thấy cảnh tượng kinh hoàng đó diễn ra, thân thể cố gắng nhảy dựng lên muốn đào tẩu. Ám Vũ cười lạnh một tiếng:
"Muốn chạy ư? Để mạng ở lại cho ta, nếu đã đến đây thì đừng mong còn sống trở về." Thân ảnh nhoáng lên, hai bàn tay đen kịt vỗ thẳng về hai gã hắc y nhân.
Tám người đứng trong tiểu viện mỉm cười nhìn Ám Vũ truy kích địch nhân. Đột nhiên tỷ muội Đồng Tâm trong lòng chấn động, cảm giác cao thủ tuyệt đỉnh xuất hiện nảy sinh rõ mồn một. Hai tỷ muội nhìn nhau, Đồng Tâm vọt lên trước nói với Ám Vũ:
"Vũ tỷ, cẩn thận, có cao thủ xuất hiện.
Ám Vũ mắt thấy song chưởng đã gần đến lưng hai hắc y nhân thì trong lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác xấu, vừa nghe được tiếng nói của Đồng Tâm thì bên cạnh đã xuất hiện một cổ chân khí mạnh mẽ bao phủ lấy nàng. Ám Vũ biến sắc, cỗ chân khí này hết sức mạnh mẽ, tuyệt đối là thực lực Thiên bảng. Ám Vũ vẫn giữ nguyên thế tả thủ, tiếp tục vỗ vào lưng hắc y nhân, hữu thủ lật chuyển, công lực trong nháy mắt tăng lên ba lần, đón nhận chân khí cường đại. Đồng thời vận khởi hộ thể chân khí, triển khai Ngự Tự Quyết, hóa giải công kích của đối phương.
Một thanh âm khô khốc vang lên, thân thể Ám Vũ bị chấn bay về phía chúng nữ, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo vài cái mới đứng vững. Mai Hương đỡ lấy Ám Vũ. Ám Nhu nhìn tỷ tỷ, nói:
"Cẩn thận một chút, hôm nay chúng ta ít người, cần phải hết sức bảo trì thực lực, không nên liều mạng cùng bọn chúng. Kẻ vừa đến rất lạ mặt, có vị tỷ tỷ nào biết hắn là ai không?" Chúng nữ nhìn Đồng Tâm giao thủ cùng kẻ vừa xuất hiện, không ai lên tiếng, hiển nhiên không ai nhận ra kẻ đó.
Chỉ thấy người bức lui Ám Vũ chính là một hán tử mặc hồng y, cao lớn uy mãnh, vẻ mặt bá đạo, hàn quang bắn ra tứ phía, xem ra không thể dễ dàng đối phó. Hán tử sử dụng một thanh trường đao nhanh như thiểm điện, hung mãnh như hổ, đao khí đỏ rực khiến cho cát bụi tung bay, cỏ cây thất tán.
Trường kiếm Đồng Tâm luân chuyển tạo thành đóa đóa kiếm hoa, liên miên bất tuyệt như lưu thủy hành vân, phong tỏa sức tấn công của đao khí. Hồng y nhân nổi giận gầm lên một tiếng, trường đao rung lên ong ong, thân ảnh biến thành đỏ rực như một ngọn lửa đỏ rực, lăng không chém xuống.
Sắc mặt Đồng Tâm biến đổi, thân thể bắn ra sau sáu thước, trường kiếm rung lên, mũi kiếm liên tiếp rít gió điểm ra liên tục, tạo thành hàng trăm kiếm quang, quay tròn, từ một bên bắn thẳng vào địch nhân.
Chỉ thấy vô số quang ảnh va chạm vào nhau, phát ra những thanh âm như sấm động, trong nháy mắt triệt tiêu lẫn nhau. Hai loại chân khí bất đồng va chạm, sinh ra một cơn lốc, phá hủy sạch sẽ cảnh vật xung quanh. Song phương đều lui về sau, Đồng Tâm chắn trước mặt chúng nữ. Hồng y hán tử cũng lui về sau sáu thước, ánh mắt sắc như dao nhìn Đồng Tâm.
Cùng thời khắc đó, trên tường lại xuất hiện thêm mười thân ảnh, trong đó có một trung niên áo vàng, cả người lăng không đứng cách tường một thước. Người này tướng mạo anh tuấn bất phàm, ánh mắt hàm chứa vẻ đắc ý tự phụ, lạnh lùng nhìn nhóm người Ám Nhu. truyện được lấy tại Trà Truyện
Ám Nhu nhìn những người vừa xuất hiện, trong lòng tính toán, không biết nên liều mạng đánh bừa hay tháo chạy, nhất thời cũng chưa quyết định được chủ ý. Nhìn lên bầu trời, Ám Nhu trong lòng cảm thấy thắc mắc, không biết tại sao giờ phút này Dạ Phong vẫn chưa quay về, không lẽ Dạ Phong đã xảy ra chuyện? Ám Nhu tiến lên, khẽ cười nói:
"Các vị không biết là thế lực phương nào, đến đây có chuyện gì? Thỉnh mời nói rõ." Trong lòng Ám Nhu cố nhiên hiểu được đám người này đến đây làm gì, nhưng nàng đang cố kéo dài thời gian mà thôi.
Nam tử cao lớn cười lạnh nói:
"Ta đến đây là để lấy mạng nhỏ các ngươi, tiện tay bắt đi hai ả nhóc tì kia làm con tin. Các ngươi nếu thức thời thì đưa tay chịu trói, may ra ta còn cho đường sống, nếu để ta động thủ thì không thể có may mắn đó đâu.
Ám Nhu lạnh nhạt cười nói:
"Thì ra là như thế, đều là một đám người nhân cơ hội Hoa đại ca vắng mặt để hôi của, hành động như thổ phỉ. Bất quá bản cô nương khinh, các ngươi có bản lĩnh gì thì cứ thi triển ra đi. Nhưng ta vẫn hy vọng các ngươi xưng hô danh tính cho ta biết, nếu không bản cô nương sẽ gọi các ngươi là đám chó ghẻ. Nếu chó ghẻ vẫn không biết nghe lời thì gọi là heo nọc cũng được." Ám Nhu ngạo nghễ nhìn đối phương, ánh mắt lộ ra vẻ khiêu khích.
Hồng y hán tử nhìn trung niên áo vàng trên tường, trao đổi ánh mắt, sau đó hồng y hán tử lớn tiếng nói:
"Bọn ta đến đây là để báo thù, cừu nhân chính là Hoa Tinh. Bọn ta đều là người của Cửu Châu Thất Tuyệt, ta là Huyết Chiến Đao – Xa Hùng, vị mặc trang phục vàng chính là Kim Tuyệt – Hàn Tiếu. Lần này đến đây đặc biệt tìm Hoa Tinh, đáng tiếc là hắn vắng mặt, đành phải bắt các ngươi, chờ hắn đến nạp mạng.
Chúng nữ nghe vậy, sắc mặt đều biến đổi, nhìn về phía Ám Nhu. Ám Nhu trong lòng lo lắng, tính toán kỹ tình cảnh trước mắt. Đánh không biết có thể thắng hay không, lui lại không biết bên ngoài có bao nhiêu địch nhân đang chờ đợi. Trong lòng tính toán nhưng ngoài mặt vẫn cười nói:
"Cửu Châu Thất Tuyệt tiếng như sấm đánh bên tai, đều là nhân vật cao thâm khó lường, võ lâm đồn đại rằng bảy vị cao thủ trong đó đều nhất thân tuyệt kỹ, tùy tiện giẫm chân một cái đã khiến võ lâm khiếp sợ, không biết ta nói có đúng hay không hả Xa đại cao thủ?
Xa Hùng ngạo nghễ đáp:
"Xem ra ngươi cũng có chút kiến thức, hiểu được sự lợi hại của bọn ta, cứ ngoan ngoãn đi theo bọn ta, trước khi Hoa Tinh xuất hiện thì bọn ta cũng không làm khó đến các ngươi.
Ám Nhu đảo chuyển đồng tử, cười nói:
"Ta vừa nói rồi, đó chỉ là lời võ lâm đồn đãi mà thôi, về phần bản lĩnh chính thức của các ngươi như thế nào thì ta vẫn chưa thấy. Gần đây nhất ta được nghe Hoa đại ca nói rằng trong chốn võ lâm này thì nhân vật hư danh phù phiếm rất nhiều, trong đó có Cửu Châu Thất Tuyệt vốn là hữu danh vô thực nhất. Trong Thất Tuyệt của các người thì đã xuất hiện bốn người, đáng tiếc là dưới tay Hoa đại ca của ta ba người chết một người tàn phế, trong tay đại ca ta thì ngay cả một cái đầu heo các ngươi cũng không bằng. Ta xem danh hiệu của các ngươi phần lớn là các ngươi tự phong cho mình có đúng không?" Ngữ khí của Ám Nhu liên miên bất tuyệt tuôn ra một tràng đấy ý châm chọc trào phúng.
Xa Hùng nghe xong nổi giận, lạnh lùng nói:
"Tiểu nha đầu muốn chết, ta trước hết giết ngươi khai đao. Mọi người xông lên, không cần thương hương tiếc ngọc nữa, phàm kẻ nào có quan hệ với Hoa Tinh thì giết sạch, không cần lưu lại, giết!" Hắn gầm lên một tiếng, thân thể trong nháy mắt đã xuất hiện trước người Đồng Tâm.
Ánh mắt Ám Nhu lộ ra vẻ trầm trọng, nhìn những người đó, nhẹ giọng nói:
"Lúc này đây địch nhân thập phần lợi hại, để bảo tòan thực lực, chúng ta sẽ tùy thời thối lui. Đồng Ý lưu tâm đến Kim Tuyệt, Vũ tỷ đề phòng những người khác. Tô Ngọc, Hương tỷ, Tuyết tỷ và muội để ý bảo vệ bản thân mình, mọi người không nên bối rối, bình tĩnh. Chỉ cần cố gắng thì sẽ có hy vọng.
Lúc này Đồng Tâm đã giao đấu với Xa Hùng. Vì để ý đến lời Ám Nhu nên Đồng Tâm vẫn bảo tồn lực lượng, không liều mạng với Xa Hùng. Ám Vũ thì lấy một địch hai, xuất thủ không hề nhân nhượng. Liên Phượng và Diêu Ngọc Anh đều một đối một. Lúc này còn lại năm gã hắc y nhân, năm tên này đều vọt đến năm người Ám Nhu.
Kim Tuyệt Hàn Tiếu thì chỉ lạnh lùng nhìn mọi người, một chút ý định động thủ cũng không có, hiển nhiên hắn không xem võ công của Đồng Ý vào đâu. Nhìn năm hắc y nhân phóng đến, Đồng Ý toát ra một hơi thở dài, thân thể trong nháy mắt đã huyễn hóa thành năm nhân ảnh, đồng thời năm đạo bạch sắc kiếm quang nhanh như thiểm điện vọt ra. Ba tiếng hét thảm, hai tiếng rú đau đớn vang lên, bóng người ngã xuống. Đồng Ý cầm bảo kiếm trong tay, lẳng lặng đứng bên cạnh Ám Nhu, cẩn thận bảo vệ mọi người. Nhìn lại năm gã hắc y nhân đã thấy ba chết hai bị thương, hai gã bị thương đều bị cắt cụt tứ chi, đau đớn lăn lộn trên mặt đất. Ám Nhu vỗ Tiểu Hồng một cái, chỉ thấy hồng quang chớp lóe, thanh âm đau đớn lập tức im bặt.
Kim Tuyệt Hàn Tiếu nhìn cảnh tượng đó, sắc mặt biến đổi, lăng không đứng đối diện với Đồng Ý, cách nàng một trượng, lạnh lùng nói:
"Rốt cuộc ngươi là ai, kiếm thuật không ngờ lại cao cường như vậy? Còn ả thiếu nữ giống ngươi như đúc kia là ai? Không lẽ các ngươi chính là cặp tỷ muội đến từ Thiên Trì?
Đồng Ý cười nói:
"Ta là Đồng Ý, đó là tỷ tỷ ta – Đồng Tâm. Chúng ta đúng là đến từ Thiên Trì." Ám Nhu đứng một bên cũng lên tiếng:
"Hàn Tiếu, nếu ta không đoán sai thì các ngươi chỉ vừa đến Lạc Dương mà thôi, đối với lai lịch của chúng ta thì không hiểu nhiều lắm đúng không?
Kim Tuyệt Hàn Tiếu lạnh lùng nói:
"Thì sao? Ta chỉ cần biết các ngươi là nữ nhân của Hoa Tinh là có thể giết các ngươi. Chỉ cần giữ lại một hai người làm con tin, khiến Hoa Tinh cắn câu là được, mọi chuyện khác ta không cần biết.
Ám Nhu cười lạnh nói:
"Bởi thế nên ta nói ngươi là heo nọc cũng không sai chút nào, bị người khác lợi dụng mà còn dương dương đắc ý. Trong thành Lạc Dương này, người muốn đối phó với bọn tôi rất nhiều, nhưng vì sao bọn chúng lại không dám đến? Bởi Hoa đại ca của ta hết sức lợi hại, ngay cả Quyền Thần Lý Bất Hối cũng thiếu chút nữa đã mất mạng, những kẻ khác còn ai dám đến gây chuyện với Hoa đại ca nữa? Ngay cả ba người trong Thất Tuyệt của các ngươi liên thủ đối phó với Hoa đại ca cũng không khả quan hơn – hai tử một phế. Nếu không phải Lý Thải Tú là nữ nhân thì hẳn cũng đã phải chết, không thể nghi ngờ. Các ngươi lần này đến đây cố nhiên là thừa dịp Hoa đại ca không có ở đây ra tay, nhưng hậu quả thế nào thì các ngươi đã nghĩ đến chưa? Các ngươi nếu không phải chịu nhục thì cũng sẽ chết mà thôi. Ngươi cứ thử nghĩ đi, tại sao những kẻ khác cũng đều biết Hoa đại ca không có ở đây, tại sao bọn chúng không đến mà lại để các ngươi đến? Ngươi có thấy là ngươi ngu hay chưa?" Ám Nhu vừa nói xong thì Hàn Tiếu lửa giận công tâm, gầm lên.
"Nha đầu câm mồm, chuyện của ta không cần ngươi dạy dỗ, lão tử trước tiên giết chết các ngươi đã, xem ngươi còn dám nói bậy không." Vừa dứt lời thì thanh âm từ trên tường truyền đến:
"Hàn lão đệ nói không sai, việc của nam tử hán đại trượng phu, tiểu nha đầu này làm sao hiểu được. Hàn lão đệ làm như vậy hiển nhiên là anh hùng khí khái lẫm liệt vô cùng. Hàn lão đệ cứ thoải mái đại triển thần uy, ta sẽ ở chỗ này cùng mọi người canh chứng, quyết không cho một ai chạy thoát.
Ám Nhu và chúng nữ vừa nhìn kẻ đó thì đều biến sắc, nghĩ không ra lại là Lục Nhãn Tà Thần và Hắc Thủy Ma Sát trong Thần Châu Ngũ Dị. Không biết bọn chúng đến đây lúc nào mà không ai phát hiện ra cả. Sự xuất hiện của hai kẻ này càng khiến cho tình hình thêm nguy hiểm.