Đêm khuya tĩnh mịch, Ám Vũ đang tự hành công trị thương, chợt có tiếng gõ cửa phòng. Ám Vũ mở mắt ra, sắc mặt trở nên vui mừng, vội vàng xuống giường mở cửa. Thấy đúng là Hoa Tinh, Ám Vũ không cầm lòng được lộ rõ sự hân hoan, dịu dàng đưa hắn vào phòng.
Cửa phòng vừa mới đóng lại, Ám Vũ đã rên lên một tiếng, thân thể bị Hoa Tinh ôm từ phía sau. Nhìn song thủ của Hoa Tinh bát nháo trên ngực mình, thân thể nàng liền nhuyễn ra không còn chút lực. Quay đầu lại, trông thấy dục vọng trong mắt Hoa Tinh, Ám Vũ vừa thẹn vừa mừng, nàng không biết lát nữa Hoa Tinh sẽ làm những chuyện xấu gì đây, trong lòng ngập tràn khát vọng.
Nhẹ nhàng đặt thân thể mềm mại của Ám Vũ trên giường, Hoa Tinh cười hăng hắc: "Vũ Nhi, ta mau mau mải mải tới đây liệu thương cho nàng, nàng có cao hứng không?" Tà dị nhìn vào mắt nàng, ẩn hàm một tia kì kị. Ám Vũ đỏ hết cả mặt, hứ một tiếng yêu kiều: "Phu quân là xấu xa nhất, vừa đến đã khi dễ Tiểu Vũ rồi." Miệng thì nói thế, nhưng đôi mắt long lanh lại không ngừng câu dẫn hắn.
Hoa Tinh cười khẩy mà rằng: "Phu quân đang giúp kiều thê liệu thương, còn nói là ta khi dễ nàng nữa, vậy để ta tiếp tục khi dễ nàng, còn nàng còn dám ăn nói hàm hồ nữa không? Ực, Vũ Nhi đó, lại còn dám giở trò dụ dỗ ta nữa sao. Đã vậy, ta không đùa nữa, nào, để ta cởi y phục cho nàng, xem xét thật kỹ thương thế của nàng!" Ánh mắt vô lại, dán lên song phong mỹ miều.
Ám Vũ liếc xéo hắn, nũng nịu mắng: "Muốn chiếm tiện nghi người ta, thì nói ra đi. Vũ Nhi không cần phu quân liệu thương, phu quân toàn là khi dễ người ta, người ta không cần đâu." Hoa Tinh nghe vậy, sửng sốt nói: "Sao lại giống cái ngữ khí của Tiểu Yến Nhi kia thế nhỉ, một điểm cũng không giống với kiều thê xinh đẹp Tiểu Vũ của ta nữa rồi? Nhất định là đã học theo cái thói xấu của Tiểu Yến Nhi, xem ra ta phải dạy dỗ lại kịp thời mới được." Sau đó nhìn nàng một cách ham muốn, đè lên người nàng, song thủ xoa nắn nhũ phong diễm lệ đang vươn cao.
Ám Vũ rên lớn một tiếng mị hoặc, luôn miệng câu xin tha thứ: "Phu quân tha cho Vũ Nhi đi mà, Vũ Nhi sau này không dám nữa, thật sự là không dám nữa mà. Phu quân đáng yêu, người tha cho Vũ Nhi đi. A, đừng mà, người khi dễ Vũ Nhi!" Nàng cực lực vặn vẹo cơ thể, muốn tránh thoát sự công kích của cặp ma thủ, đáng tiếc không tài nào thoát được.
Hoa Tinh đắc ý cười hắc hắc, song thủ đặt lên ngọc phong bạo mãn, xoa bóp liên hồi kì trận, cảm thục sự nhu nhuyễn, đàn hồi. Một tay lần vào trong hung y, sờ đến ngọn núi cao ngất ngưởng, ngón tay búng lên hồng quả trên đỉnh núi, khiến Ám Vũ co giật liên miên.
Thân thể Ám Vũ mềm nhũn ra, nói ra những tiếng yêu kiều đứt quãng: "Phu quân … phu quân nói là liệu thương cho người ta … vậy sao cứ khi dễ người ta? A … đừng mà, phu quân tha cho người ta đi." Thân thể nàng vặn vẹo theo sự chuyển động của ngón tay Hoa Tinh, cực kì mê hoặc.
Hoa Tinh vận lực vuốt ve ngọc thỏ, hồi lâu sau mới chậm rãi buông ra. Quan sát khuôn mặt hồng diễm của nàng, Hoa Tinh cười nói: "Hảo a, giờ ta điều trị cho nàng, sau đó lại trừng phạt nàng tiếp." Và cười hì hì một cách vô lại.
Ám Vũ duyên dáng nhìn hắn, tựa hồ đang chờ sự trừng phạt của Hoa Tinh. Song thủ Hoa Tinh đặt trên lưng nàng, truyền vào một đoạn chân khí nhu hòa, vì nàng mà liệu thương. Do lúc chiều đã chữa qua cho nàng một lần, nên lúc này thương thế cũng được điều trị dễ dàng hơn, gần nửa canh giờ sau đã loại bỏ hoàn toàn mọi thương tích.
Hoa Tinh mỉm cười nhìn nàng, hỏi: "Nàng nói xem hiện giờ ta phải trừng phạt nàng thế nào đây? Niệm tình hôm nay nàng có công, vì thế đêm nay ta sẽ xử phạt nương tay, chỉ cởi y phục ra rồi phát mười cái vào mông thôi. Thế nào, phu quân rất đại lượng phải không?" Vừa nói vừa chiếu ánh mắt tà dị vào mắt nàng.
Ám Vũ thỏ thẻ: "Lại muốn chiếm tiện nghi, phu quan chỉ kiếm cớ thôi. Lần nào phu cũng muỗn khi dễ người ta, luôn bày đặt ra đủ loại lý do, Vũ Nhi phản đối." Nói xong, ngẩng cao đầu nhìn hắn, vẻ mặt bất phục, nhưng đáy mắt lại hiển lộ những tia hấp dẫn vô cùng.
Hoa Tinh bế nàng ngồi lên đùi hắn, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, vừa hôn vừa nói: "Phản đối vô hiệu, lãnh án vô điều kiện." Rồi bá đạo ngấu nghiến lấy cái miệng xinh xắn của nàng, song thủ lần mò cởi bỏ xiêm y. Ám Vũ uốn éo thân mình, Hoa Tinh rất dễ dàng cởi toàn bộ y phục nàng, lộ xuất nhũ phong tựa như bạch ngọc.
Hoa Tinh hân thưởng ngọc nhũ trắng như tuyết, nhô lên mà không khỏi nuốt nước ừng ực, vội vội vàng vàng ngậm lên nhũ phong bên trái, đồng thời dùng hữu thủ xoa bóp ngọc thỏ bên phải, vuốt ve nhấn nhá, lúc mạnh lúc nhẹ. Tiếng thở gấp trầm thấp vang lên trong phòng nhỏ. Tựa như khúc nhạc mê hồn, kích thích dục vọng của Hoa Tinh.
Ngắm nhìn thân thể mỹ lệ rung động lòng người, ánh mắt Hoa Tinh như ngợi ca, thật đẹp. Vô luận là phong nhũ hay eo thon, kiều đồn hay là đôi chân của nàng, đều tuyệt mỹ vô ngần, đều hấp dẫn vô song. Hoa Tinh cảm thấy thân thể mình nóng lên, sự ham muốn bắt đầu cuộn trào, kích thích vào tâm linh của hắn. Trên mặt Hoa Tinh phảng phất nụ cười thỏa mãn, trườn lên người Ám Vũ, song thủ mân mê ngọc thỏ. Hoa Tinh vừa vuốt ve, vừa hôn khắp khuôn mặt nàng, cắn nhẹ lên môi thơm, tận tình hưởng thụ bữa đại tiệc của mình.
Màn đêm tĩnh lặng, phủ lên nhà nghỉ, sau khi Hoa Tinh thoải mái phẩm hàm ngọc thỏ tuyệt vời, bắt đầu di chuyển phương hướng, song thủ khẽ tách đôi chân thon dài của nàng, dán mắt lên đóa liên hoa đen nhánh thần bí hớp hồn người, Hoa Tinh không cầm lòng được nữa, Ám Vũ rên lớn một tiếng, Hoa Tinh đã tiến vào thân thể nàng, sung sướng hưởng thụ cảm giác trong nơi thần tiên đó. Nhìn xuống người yêu dấu đang e thẹn ngắm nhìn mình, trong tâm linh hắn xuất hiện một cảm giác tiếc thương, cúi xuống hôn nàng say đắm. xem tại Trà Truyện
Ám Vũ ôm lấy eo Hoa Tinh, thân thể từ từ uốn éo, hòa nhịp cùng Hoa Tinh, lòng nàng như mụ mị hẳn đi. Cảm nhận sự ôn nhu của Hoa Tinh, Ám Vũ cực kì cảm động, nàng vặn vẹo thân mình hơn nữa, nhằm thỏa mãn khoái cảm nam nhân của hắn. Đồng thời nàng coi đó như là phương thức thể hiện tình yêu của mình với hắn. Nếu là phu thê, thì chuyện phu thê hoan ái trong chốn khuê phòng, cũng là rất đỗi bình thường.
Gió đêm thoảng qua, lùa vào khe cửa, đâu đó vẳng lại tiếng chó sủa hòa theo tiếng gió rì rào, tạo cho người ta cảm giác bình yên mà khác lạ. Hoa Tinh và Ám Vũ siết chặt lấy nhau, nhỏ to những lời tình thoại. Hoa Tinh âu yếm nhìn Ám Vũ, nhớ lại lời hứa lần trước của nàng, không khỏi cười khà khà bảo: "Vũ Nhi, lần trước nàng đã từng hứa với ta chuyện đó, hiện giờ hãy thỏa mãn ta đi, đã đến lúc cần thực hiện rồi phải không nào?" Đoạn liếc xuống hạ thể của mình, nhắc nhở Ám Vũ.
Ám Vũ nghe vậy, lúc đầu thì ngạc nhiên, nhưng khi nhìn theo ánh mắt của Hoa Tinh, lập tức hiểu được ý tứ của hắn, xấu hổ nhắm mắt lại không dám nhìn hắn. Hoa Tinh kéo bàn tay búp măng của nàng đặt lên thượng căn, cảm thụ sự ve vuốt của những ngón tay tuyệt vời. Hoa Tinh cợt nhả tiếp: "Vũ Nhi, đừng có ngang ngạnh như vậy, bằng không ta sẽ trừng phạt nàng đó."
Ám Vũ hứ nhẹ một tiếng: "Phu quân đáng chết, chỉ biết khi dễ người ta, lại yêu cầu người ta làm chuyện dễ ghét này." Liếc xéo hắn, thẹn thùng cúi xuống, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, ngậm lấy kiên đĩnh xấu xa, chuyển động lên xuống một cách nhẹ nhàng. Hoa Tinh ôn nhu xoa nắn tuyết đồn tròn trịa đang cong lên, trong mắt đượm nét yêu thương. Lúc này, nếu Ám Vũ có thể trông thấy ánh mắt Hoa Tinh, nàng sẽ phát giác trong mắt hắn không chút gợn sóng dục tình, tràn ngập trong đó là những tia nhu hòa.
Âu yếm nhìn người yêu dấu, Hoa Tinh thì thầm: "Cả đời này, kỳ thực ta phải xin lỗi nàng, bởi vì nàng đã toàn tâm toàn ý vì ta, thế nhưng ta chỉ có thể trao lại cho nàng một phần tình yêu, kiếp này ta không thể trọn vẹn yêu thương nàng. Bởi vì số mệnh của ta là không thể giành cho ai một tình yêu trọn vẹn. Ta chỉ có thể mang đến cho các nàng một phần nhu tình và bình yên." Ngữ khí dịu dàng, những lời tâm sự chân thành, cứ chầm chậm rót vào tai Ám Vũ.
Thân thể Ám Vũ run nhẹ, ngước đầu nhìn Hoa Tinh, khẽ đáp: "Chỉ một phần bình yên và nhu tình, cũng đủ để Vũ Nhi không thể quên, suốt đời này Vũ Nhi vĩnh viễn thuộc về phu quân, bởi vì phu quân là ánh thái dương, cũng là lẽ sống của Vũ Nhi." Và nàng lại cúi xuống, tiếp tục dùng miệng tận tâm hầu hạ Hoa Tinh.
Hoa Tinh say mê ngắm nhìn Ám Vũ quỳ sấp giữa hai chân, trong mắt toát ra vẻ cương nghị. Hoa Tinh hỏi: "Hiện nay, tổ chức Ám Dạ có thể nói toàn quân tan rã, nàng có biết muội muội của nàng đang ở đâu không? Ta lập tức giúp nàng đi cứu muội muội ra, để cho hai tỷ muội nàng đoàn viên."
Ám Vũ giật mình, tâm linh cứng rắn của nàng tựa hồ bị đả thương rất nặng. Ngước nhìn Hoa Tinh, ánh mắt Ám Vũ chứa chan lòng cảm kích. Ám Vũ ngồi dậy, gối đầu lên ngực Hoa Tinh, dịu dàng nói: "Đa tạ tình cảm của phu quân, Vũ Nhi suốt kiếp này mãi mãi cảm kích người. Bây giờ tình hình của muội muội, sợ rằng không xong rồi, Ám Dạ mất đầu, những kẻ còn lại vì sinh tồn, nhất định sẽ theo phe khác, một khi chuyện đó xảy ra, muội muội có thể đối mặt với hiểm nguy. Hoặc là bị kẻ khác mang đi, hoặc là bị giết chết. Mà tổ chức Ám Dạ nằm trong phạm vi phụ cận Tấn thành ở Sơn Tây, ngay dưới chân núi Thái Hành, từ đây mà đi đến đó, phải mất nửa ngày đường. Vũ Nhi luôn canh cánh trong lòng sẽ đi xem muội muội thế nào, tiếc là cao thủ của Ám Dạ quá đông đảo, cho nên vẫn không có hành động. Giờ đây theo như Vũ Nhi tính toán, Ám Dạ, Ám Nguyệt và mười Kim Bài sát thủ, toàn bộ đã chết, chúng ta tiến hành giải cứu muội muội lúc này là hay nhất.
Hoa Tinh nghe thấy thế, sau khi suy nghĩ một lát, gật đầu: "Như vậy cũng tốt, vì sự an toàn của các nàng, phòng ngừa Ám Ưng đến tập kích. Ngay sáng sớm mai, ta sẽ phân phó nhân mã của thư viện đê điều tra nơi hạ lạc của cái bọn Ám Ưng đó, cho dù có phải lật cả thành Lạc Dương lên, ta cũng phải tìm cho ra chúng. Nếu chiều mai có thể tra ra, ta sẽ tự thân xuất mã tiêu diệt toàn bộ lũ dòi bọ Ám Ưng, tối đến chúng ta sẽ bí mật đi giải cứu muội muội nàng. Nếu không điều tra được nơi hạ lạc của Ám Ưng, ta phải thương lượng lại cho kỹ càng mới được."
Ám Vũ rất cảm động, nhưng nghĩ đến lũ Ám Ưng như hổ đói rình mồi, trong lòng nàng cũng hiểu được cái sự tình này không thể sơ suất, phải, không thể vì chuyện của mình mà xảy ra nguy hiểm cho mọi người. Ngẫm lại, những lời Hoa Tinh nói cũng có đạo lý, Ám Vũ cũng không biết nói gì hơn, nàng chủ động hôn lên môi Hoa Tinh, bàn tay thon nhỏ vuốt ve thân thế của hắn. Hắc sắc quang hoa trong mắt Hoa Tinh chợt lóe, chậm rãi gầy lại cuộc mây mưa.