Diệc Thứ và Kha Tuyết

Chương 3

Lúc tôi tới hội trường thành phố thì đã muộn mười phút.

Rón ra rón rét tìm đường vào phòng hội nghị, ký tên lên danh sách tham gia hội nghị xong, di động lại đột nhiên đổ chuông.

“Shit!”

Tức tối lôi di động từ trong túi ra, còn không quên nhỏ giọng chửi rủa một câu.

Tính cách tôi là chỉ cần di động đổ chuông lúc không nên đổ, sẽ chửi rủa rất tục.

Hóa ra là có tin nhắn ghi âm tới, thông báo nhắc nhở phí điện thoại.

Tôi không đợi giọng nói ngọt xớt đó nói xong đã nhanh chóng tắt máy.

Thật đáng tiếc, có giọng nói dễ nghe như vậy mà lại đi làm công việc đòi nợ này.

Đang muốn tìm một chỗ ngồi thì phát hiện nhiều người đang nhìn chằm chằm vào mình.

Trong phòng hội nghị rất yên tĩnh, bầu không khí lại có vẻ kỳ quái, có vẻ oi bức như rừng cây nguyên thủy trước khi mưa dông mùa hạ trút xuống; lại giống như khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi trên thảo nguyên, khi sư tử chuẩn bị săn bắt con mồi.

Tôi hiểu ra, vừa rồi tiếng chuông di động và tiếng chửi nhỏ vừa rồi có thể đã quấy rầy bọn họ, vì vậy da đầu tê dại, vô cùng bối rối.

Tính cách tôi là, nếu xảy ra chuyện do tính mơ màng của mình, sẽ cảm thấy rất bối rối.

Hội nghị trong hội trường thành phố này chủ yếu là để thảo luận về môi trường sống của thủy cầm gần nhà máy điện.

Những người tham gia hội nghị lần này, có thể phân chia đại khái làm ba loại: nhân viên chuyên nghiệp, đơn vị thi công và tổ chức bảo vệ môi trường.

Đơn vị thi công muốn có nhà máy điện, đoàn thể bảo vệ môi trường không muốn có nhà máy điện, lập trường hai bên xung đột.

Các nhân viên chuyên nghiệp thì ở giữa, có người thiên về đơn vị thi công, có người thiên về tổ chức bảo vệ môi trường.

Còn có người ở giữa trong giữa.

Tổng giám đốc của tôi có thể tính vào loại nhân viên chuyên nghiệp, có điều ông ta không muốn đến, bèn bảo tôi đến thay.

Ông ta chỉ đạo tôi, lập trường của ông là giữa trong giữa, phải xem xét các manh mối thật kỹ rồi mới chọn nghiêng sang bên nào.

Ngay từ khi hội nghị bắt đầu, hai phe đã lần lượt lên bục thuyết trình ý kiến của mình..

Đơn vị thi công nhấn mạnh việc cần thiết khi có nhà máy phát điện, cứ như không có nhà máy điện này nền kinh tế sẽ suy thoái, mọi người chỉ có nước la hét gọi tên, lần mò tìm tay người thân.

Tổ chức bảo vệ môi trường lại không ngừng đề cập tới loại thủy cầm này hiếm có ra sao, nghe tên cũng đã thấy hiếm có rồi, nếu không bảo vệ môi trường sống cho chúng, chúng sẽ chỉ có cách kêu lên chiêm chiếp trong làn gió lạnh.

Hai bên nêu ý kiến của mình xong, ngay sau đó là thời gian thảo luận, hội trường đầy mũi thuốc súng.

Tôi theo bản năng khép chặt đôi môi, sợ ngọn lửa chiến tranh lan tới.

“Chúng tôi đã thực hiện tốt việc đánh giá những ảnh hưởng tới môi trường sinh thái, chắc chắn sẽ không quấy nhiễu tới loài thủy cầm.”

“Nếu anh là thủy cầm, ngay bên cạnh có cái nhà máy điện ầm ĩ suốt ngày, anh còn muốn sống ở đó không?”

“Chúng tôi sẽ quản lý chuyện tiếng ồn thật chặt.”

“Quản lý tiếng ồn có ích gì? Nếu anh là thủy cầm, bên cạnh có cái nhà máy điện lấp lóe suốt ngày, anh còn muốn sinh chim non ở đấy sao?”

“Lấp lóe thì có liên quan gì tới chuyện không sinh chim non?”

“Anh thích lúc sinh con có người cứ cầm đèn pin chiếu vào à?”

“Nhưng chúng ta cần có điện!”

“Việc sinh sống và sinh sản của thủy cầm quan trọng hơn!”

“Anh muốn tối nào cũng thắp nến hay muốn thấy thủy cầm sống hạnh phúc thoải mái?”

“Tôi hi vọng con cháu mình sau này vẫn có thể ngắm loại thủy cầm xinh đẹp này!”

Hai bên càng lúc càng to tiếng, cục diện đã tới mức gần như khống chế được, còn nhân viên chính phủ đảm nhiệm chức vụ chủ tịch lại như một chú chó chuẩn bị qua đường, bị hai làn xe từ hai bên ngăn cản.

Tính cách tôi là, chỉ cần đứng trong cảnh không hợp lời hay có chuyện xung đột, sẽ cảm thấy bối rối.

Vậy nên đành lật mặt trái của tờ chương trình hội nghị lên, suy nghĩ kết cấu, tính toán phác thảo tiến độ tiểu thuyết để tránh cảnh bối rối này.

Một lát sau bỗng nghe thấy tiếng chủ tịch cuộc họp hô: “Ông Chu Tại Tân.”

Đó là tên giám đốc của tôi.

Khi tôi đang vui sướng trước tai họa của người khác, chuẩn bị nhìn xem ông ta sẽ phát biểu cao kiến gì trong trường hợp này, lại đột nhiên nhớ ra hôm nay mình đại diện ông ta tới tham dự, lúc ký tên lên danh sách tham gia cũng là tên ông ta!

Đáng lẽ tôi phải ký tên ông ta rồi ghi thêm chữ “đại diện” mới đúng!

Tôi lập tức đứng dậy, bối rối tới mức da đầu tê dại, một lúc lâu sau không nói nên lời.

“Loại người vừa đi muộn vừa không biết nên tắt điện thoại trước khi vào họp này nhất định là kẻ ích kỷ, làm gì biết tôn trọng tự nhiên sinh thái cơ chứ? Ý kiến của hắn ta không nghe cũng được!”

Tôi càng bối rối, cảm thấy như tóc đang dời ra đầu, dần dần bay xa.

“Anh có biết loại thủy cầm này trên thế giới còn lại mấy con không? Chẳng lẽ anh không muốn bảo vệ chúng sao? Đang thảo luận đề tài quan trọng như vậy, thế mà anh lại không tập trung lắng nghe!”

“Nếu bác hàng xóm của anh đã rất già rồi, bạn bè và người thân đều đã chết sạch, anh nghĩ lại xem ông ấy còn muốn sống tiếp không?”

Tôi vừa nói xong, bầu không khí trong hội trường như đột nhiên giảm vài độ, chắc hẳn do những lời tôi nói quá lạnh.

Thôi xong rồi, không ngờ tôi lại lỡ lời trong trường hợp này.

Tính cách tôi là nếu bối rối tới mức không thể bối rối hơn, sẽ buột miệng lỡ lời.

Phòng họp yên tĩnh trong vài giây, chủ tịch quay đầu sang thư ký ghi chép có vẻ như đang không biết làm sao, nói:

“Câu này của ông Chu phải ghi lại.”

Thư ký ghi chép biên bản cuộc họp bừng tỉnh, cúi đầu xuống giấy viết loạt xoạt.

Tôi cứng người một lúc lâu, thấy toàn trường không có động tĩnh gì, vì vậy từ từ ngồi xuống.

Cúi đầu, tay trái che khuất trán, tay phải luồn xuống bàn véo mạnh lên chân trái mấy cái.

Tính cách tôi là nếu đã buột miệng lỡ lời sẽ tự ngược đãi bản thân.

May là ngay sau đó tới phiên một số nhân viên chuyên nghiệp, những ý kiến dưa ra đều đầy vẻ khách quan, vì vậy nhiệt độ buổi họp lại bắt đầu tăng trở lại.

Nếu không phải do không cách nào trốn tránh, tôi nhất định sẽ chui vào góc tường vẽ vòng tròn.

Vốn định viết kết cấu tiểu thuyết để giết thời gian, nhưng giờ da đầu vẫn còn tê dại, hơn nữa suy nghĩ của tôi cũng đã biến thành thủy cầm không ngừng bị tiếng ồn và ánh sáng của nhà máy điện quấy nhiễu.

Vất vả lắm mới họp xong, tôi dùng tốc độ nhanh nhất rời hội trường thành phố, đi thẳng tới quán cà phê kia.

Tôi vội vàng đẩy cửa quán ra, do dùng nhiều sức quá nên cánh cửa va phải một cô gái đang định bước ra.

“Ai da!” Cô kêu lên một tiếng thảm thiết, tay phải xoa xoa trán.

“Xin lỗi.” Tôi lập tức nói.

Cô gái ấy hung hăng trừng mắt nhìn tôi một cái rồi mới đi ra ngoài. Sau khi ra khỏi quán rồi còn xoay người lại lườm tôi một lần nữa.

Tôi lại cảm thấy bối rối.

“Anh chủ quán ơi, cái…” Tiếng chiếc chuông treo ở cửa còn chưa ngừng, tôi đã vội vàng hỏi.

“Đã đi từ lâu rồi.” Chủ quán không ngừng việc trên tay.

“Cái gì đi rồi?”

“Cô gái vẽ cậu như chó ấy.”

“Tôi không hỏi cô ấy!” Tôi chỉ về phía mình ngồi lúc trước.

“Anh có thấy cặp tài liệu của tôi không?”

“Có.”

Tôi nhẹ nhõm thở phào một hơi, vốn còn đang lo mất cái cặp tài liệu.

Chủ quán đang rửa cốc chén, đưa lưng về phía tôi, xét theo tính lễ phép, tôi cũng ngại giục anh ta.

Sau khi rửa cốc chén và lau khô xong, anh ta quay người lại, vừa vặn mặt đối mặt với tôi.

“Còn việc gì à?” Anh ta hỏi tôi.

Đầu tiên tôi ngạc nhiên, sau đó mới hiểu ý, đành cười khổ đáp: “Có thể trả cặp tài liệu cho tôi được không?”

“Dùng từ ‘trả’ này không được, vì tôi không mượn, làm sao mà trả?”

“Được rồi.” Tôi lại cười khổ: “Có thể ‘đưa’ cặp tài liệu cho tôi được không?”

“Ừ.” Anh ta cúi đầu lấy căp tài liệu từ dưới quầy bar lên, đưa cho tôi.

“Cám ơn.” Sau khi nói xong, tôi xoay người mở cửa quán, định ra về.

“Người viết tiểu thuyết phải sử dụng từ ngữ thật chính xác, nhất là động từ.”

Tôi nghe câu nói này xen giữa những tiếng leng keng của quả chuông, không khỏi quay lại hỏi:

“Làm sao anh biết tôi viết tiểu thuyết?”

“Cảm giác.”

“Lại là cảm giác.” Tôi lại cười khổ lần thứ ba: “Chẳng lẽ trông tôi giống một chú chó đang đi tìm đồ lắm sao?”

“Giờ thì không giống.” Anh ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Lúc tìm linh cảm thì mới giống.”

Sau khi nói xong, anh ta bước ra khỏi quầy bar, tới bên cái bàn mà khách hàng vừa đi khỏi, thu dọn cốc chén.

Tôi đột nhiên cảm thấy anh ta thật giống võ lâm cao thủ quét rác ở chùa Thiếu Lâm, thâm tàng bất lộ.

Tôi rời quán cà phê, qua đường, bước vào trạm xe điện ngầm, lên xe.

Rốt cuộc cũng có thể nhắm mắt lại, buông lỏng đôi chút.

Da đầu không còn tê dại nữa, tóc trên đầu cũng đã an phận, không rục rịch như hồi nãy.

Như mọi cảm giác tê ngứa đều từ từ bốc hơi khỏi cơ thể tôi, cũng tiện tay mang theo một ít oi bức.

Khi mở mắt ra, toàn thân đều cảm thấy mát mẻ.

Về nhà, vừa mở cửa ra bước vào, còn chưa kịp cúi người tháo giày đã thấy hai người trong phòng khách đang đứng nghiêng người về phía tôi: Đại Đông và bạn gái của cậu ta – Tiểu Tây.

Tôi còn chưa kịp mở miệng chào đã nghe thấy tiếng Tiểu Tây chỉ thẳng vào Đại Đông quát:

“Anh đáng ghét chẳng khác nào bọn rùa đen chỉ khi cháy rừng và động đất mới chịu chui ra!”

Tôi lại chui vào một trận xung đột khác rồi.

Ba người Đại Đông, Tiểu Tây và tôi cùng cảm thấy bối rối.

Da đầu tôi lại nhanh chóng tê dại, ánh mắt Đại Đông giả vờ như đang bận nhiều việc, hết nhìn đông lại nhìn tây.

Tiểu Tây đầu tiên là kinh ngạc, vài giây sau mới bước nhanh qua bên cạnh tôi, tông cửa bỏ về.

Sau khi Tiểu Tây đi, Đại Đông thong thả đi về phía ghế sô pha, sau đó ngồi xuống, bật ti vi.

Tôi cúi người cởi giày, sau đó cũng đi tới bên ghế sô pha, ngồi xuống.

"Bọn rùa đen chỉ khi cháy rừng và động đất mới chịu chui ra là sao?"

Một lúc sau, khói thuốc súng trong không khí tan hết, tôi quay đầu lại hỏi Đại Đông.

"Tớ cũng không rõ lắm." Cậu ta lắc đầu: "Đại khái là bảo, cho dù trong tình huống khẩn cấp tới mức nào tớ vẫn chịu nhanh nhẹn lên, cứ lề mề chần chừ."

"Cách so sánh này không tồi, ít ra cũng được bốn sao. Có điều..." Tôi cười một cái rồi nói tiếp: "Tớ chưa từng nghe Tiểu Tây nói như vậy bao giờ."

"Lúc cô ấy tức lên, câu cú cứ nói thẳng một lèo, chẳng có chấm phẩy gì cả."

"Vậy à." Tôi suy nghĩ một chút. "Nhưng trước giờ tớ chưa từng thấy cô ấy tức giận."

"Đương nhiên là cậu không thấy rồi." Cậu ta cười khổ: "Lúc có người cô ấy sẽ không nổi giận."

Đại Đông nói cũng đúng.

Quen Tiểu Tây cũng được một thời gian, trong ấn tượng của tôi, cô ấy luôn rất hiền lành thoải mái.

Cô ấy luôn nói chuyện khá chậm, hơn nữa phát âm từng câu từng chữ rất rõ ràng, không có chút nóng giận nào.

Lấy câu "anh đáng ghét chẳng khác nào bọn rùa đen chỉ khi cháy rừng và động đất mới chịu chui ra" làm ví dụ, trong tình huống bình thường, chắc cô ấy sẽ nói như sau:

"Anh đáng ghét, chẳng khác nào, bọn rùa đen, chỉ khi cháy rừng, và động đất, mới chịu chui ra."

Giọng điệu sau khi nói xong sẽ là dấu chấm tròn chứ không phải dấu chấm than.

Tên của Tiểu Tây thật ra không phải Tiểu Tây, biệt danh cũng không phải Tiểu Tây, cái tên Tiểu Tây này chỉ có mình tôi gọi.

Vì cô ấy là bạn gái của Đại Đông nên tất nhiên tôi gọi cô ấy là Tiểu Tây.

Nếu sau này Đại Đông thay bạn gái, tôi vẫn sẽ gọi bạn gái mới của cậu ta là Tiểu Tây.

Đại Đông nghe lâu cũng lười sửa lại cách gọi của tôi, thậm chí đôi khi còn quen miệng gọi Tiểu Tây theo tôi.

Tôi vốn định hỏi Đại Đông nguyên nhân khiến cô ấy trách mắng, nhưng sau nghĩ lại vẫn thấy bỏ đi thì hơn.

Bởi khuôn mặt Đại Đông trông chẳng khác nào mặt con rùa chỉ thiếu có một bước là về được với biển.

Tính cách tôi là nếu thấy người khác chán nản, sẽ nghĩ cách nói sang chuyện khác.

"Kịch bản của cậu ra sao rồi?"

"Đợi tới lúc họp." Đại Đông cầm điều khiển từ xa, chuyển sang một kênh khác rồi nói tiếp: "Bọn tớ phải thảo luận xem nên gia tăng mâu thuẫn giữa các nhân vật chính ra sao."

"Mâu thuẫn ra sao?" Tôi theo bản năng sờ sờ lên tóc: "Hòa bình không được à?"

"Cậu không hiểu rồi." Đại Đông buông điều khiển từ xa xuống, quay đầu lại bảo tôi: "Nhân vật chính trong phim truyền hình, tốt nhất nên có mâu thuẫn ở một trong những phương diện ngoại hình, tính cách, bối cảnh, hoàn cảnh sống; hoặc là quan hệ giữa bọn họ có mâu thuẫn với đạo đức lễ giáo hoặc quan niệm về giá trị. Như vậy các tình tiết diễn ra trong câu truyện mới gay cấn."

Vừa nhắc tới kịch bản, tinh thần Đại Đông lập tức phấn chấn trở lại, như một cơn sóng biển đột nhiên cuốn chú rùa vào trong biển.

"Phim kiếm hiệp đương nhiên không cần làm vậy, trong loại phim này các nhân vật thiện ác đều rất rõ ràng, do đó có mâu thuẫn trực tiếp. Còn trong phim tình cảm, lấy một ví dụ đơn giản nhất nhé." Đại Đông quay đầu lại suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Lấy "Romeo cùng Juliet" làm ví dụ, nếu khi Romeo yêu Juliet, gia tộc hai người không phải kè thù truyền kiếp mà là bạn bè, vậy câu chuyện đó còn hấp dẫn không?"

"Nhưng tớ vẫn thấy có mâu thuẫn là không tốt, không thể hoàn toàn không có mâu thuẫn à?"

"Có thể. Có điều tác phẩm hoàn toàn không có tình tiết mâu thuẫn nào chỉ có thể chiếu lúc mười hai giờ đêm."

"Vì sao?"

"Vì như vậy người ta có thể vừa xem vừa ngủ được." Đại Đông như bỏ được lớp vỏ rùa đi, thoải mái đáp: "Đó là liều thuốc ngủ tốt nhất đấy. Người viết kịch bản đó có thể thử đổi nghề sang làm bác sĩ."

Lúc tôi đang định nói thêm gì đó, Đại Đông lại tiếp lời:

"Cũng như quan hệ giữa hai đứa bọn mình vừa là chủ nhà và khách trọ, lại vừa là bạn tốt. Nếu đưa chúng ta vào trong tiểu thuyết, đây là một điểm mâu thuẫn."

"Ừ." Tôi lên tiếng. "Tớ hiểu đại khái rồi."

"Nói đến đây thì..." Đại Đông đột nhiên xòe một tay ra. "Cậu cũng nên đóng tiền thuê nhà tháng này đi nhỉ."

"Này, tiền điện thoại tớ còn chưa đóng, cậu nỡ lòng nào đòi tớ tiền thuê nhà?"

"Cứ theo cách cậu thường nói, cho ở trọ phải thu tiền nhà là chân lý, giữa chúng ta là tình bạn; khi chân lý và tình bạn nảy sinh mâu thuẫn, tớ luôn đứng ở bên chân lý."

"Cậu đâu phải người học khoa học." Tôi hét lớn một tiếng.

Đại Đông cười he he hai tiếng, mở cửa rồi quay đầu lại nói: "Tớ đi họp đây."

Đại Đông đi rồi, tôi tính toán lại tháng này mình phải đóng tiền thuê nhà bao nhiêu ngày.

Nếu tính cả thù lao ngủ trong phỏng khách tối qua, tháng này tôi chỉ phải đóng tiền thuê nhà mười tám ngày.

Nhưng nghĩ tới tiền điện thoại còn chưa đóng với cả vài ngàn đồng tiền lương bị cắt giảm, tôi cảm thấy mình đáng thương như con rùa đen chỉ khi cháy rừng và động đất mới chịu chui ra.

***

Tôi về phòng, bật máy tính, mở file "Diệc Thứ và Kha Tuyết" lên.

Trước khi đặt bút viết, nghĩ lại "mâu thuẫn" mà Đại Đông vừa nói, hình như cũng đúng đúng.

Nhớ kỹ lại những bộ phim truyền hình hay điện ảnh mà trước kia từng xem, lấy phim Nhật làm ví dụ:

"Kỳ nghỉ dài hạn" là nữ lớn tuổi hơn nam;

"Cùng em nói yêu em" nhân vật nam chính câm điếc, nhân vật nữ chính là người bình thường;

" Lương duyên chiếc giày thần Tokyo" nhân vật nam chính đẹp trai tới mức không còn thiên lý, lại còn người có tiền, nhân vật nữ chính thì cực kỳ bình thường.

"Chuyện tình Tokyo" là một nam hai nữ, A yêu B, B yêu C, C cho dù yêu ai cũng mâu thuẫn;

"101 lần cầu hôn" là nam xấu nữ đẹp, hơn nữa trong lòng nữ còn bị ám ảnh bởi cái chết của vị hôn phu;

Ám ảnh tương tự cũng xuất hiện ở nhân vật phim điện ảnh Hàn Quốc với nam chính thành thật nữ chính hung hãn, "Cô bạn gái dã man của tôi”.

Cho dù giữa các nhân vật chính không có mâu thuẫn, thậm chí khá hòa hợp thì có thể loại hòa hợp này lại tạo thành một loại mâu thuẫn khác.

Ví dụ như "Khu vườn lạc mất niềm vui" và "Người yêu ơi", hai nhân vật chính hợp nhau ở mọi mặt, song lại tự có gia đình của mình, vì thế dễ tạo thành mâu thuẫn về mặt đạo đức xã hội.

Vì thế "Người yêu ơi" phát triển thành vấn đề tư tưởng ngoại tình;

"Khu vườn lạc mất niềm vui" lại bày biện ra việc đắm chìm và đấu tranh của cơ thể.

Những bộ phim Hàn tràn vào Đài Loan thời kỳ đầu cũng đầy những mâu thuẫn như vậy.

Xem ra những mâu thuẫn rõ rệt đó đều là tâm điểm của câu chuyện.

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện phải tăng thêm mâu thuẫn giữa các nhân vật chính, mái tóc vốn dán trên da đầu lại dựng đứng lên.

Hôm nay đã trải qua vài lần mâu thuẫn, tôi rất không thích cảm giác bối rối như thế.

Tính cách tôi là nếu gặp chuyện gì bản thân không thích, thì cũng không muốn nhân vật trong truyện cũng gặp phải.

Vì thế theo sự sắp xếp của tôi, Diệc Thứ với Kha Tuyết đều là người hay mơ màng.

Khi Kha Tuyết quên mang bút vẽ, đang kéo cửa quán cà phê ra, chuẩn bị về nhà lấy thì vừa hay gặp Diệc Thứ muốn đẩy cửa quán cà phê ra để vào tìm cặp tài liệu.

Đây là tình cảnh khi bọn họ gặp nhau lần đầu.

Vì cánh cửa bị kéo đẩy cùng lúc nên bước chân Diệc Thứ lảo đảo, Kha Tuyết cũng suýt nữa đụng vào cửa.

Tính cách bọn họ không hề mâu thuẫn.

Nếu thực sự muốn nhấn mạnh mâu thuẫn giữa bọn họ, vậy bắt đầu từ phương diện học tập của họ thôi.

Dẫu sao một người học khoa học, người khác học nghệ thuật, giữa họ chắc chắn có rất nhiều mâu thuẫn về mặt ý tưởng.

Ví dụ như Kha Tuyết nói với Diệc Thứ: "Chuyện em muốn làm nhất trên đời này là bay lượn."

Diệc Thứ sẽ không nói: "Vậy hãy nhận lấy tình yêu của anh! Đây là đôi cánh chắc chắn nhất anh có thể dành tặng cho em."

Mà sẽ nói: "Anh sẽ phát minh ra một loại chip sinh vật, khi đưa nó vào trong đầu, nó sẽ khiến cho cơ thể người bắt chước động tác bay của loài chim."

Ừm, đây là mâu thuẫn lớn nhất giữa bọn họ, cũng là mâu thuẫn lớn nhất mà tôi tiếp nhận được.

Có điều đây là khi câu chuyện phát triển tơí một mức này đó, trước mắt hai người bọn họ vẫn có điểm chung, hơn nữa còn khá hòa hợp.

Sau khi hoàn thành tiến độ trong ngày xong, tắm rửa một chút, định ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng vì trong đầu luôn bồi hồi suy nghĩ xem mẫu thuẫn ở điểm nào, mâu thuẫn như thế nào, khiến cho đầu tôi với cái gối cũng mâu thuẫn, có đổi tư thế ra sao cũng không ngủ được.

Sau một lần xoay một 180 độ, tôi thầm niệm trong lòng:

"Mình sẽ cố chăm sóc cho Diệc Thứ và Kha Tuyết thật tốt, sẽ không khiến bọn họ thường xuyên nảy sinh mâu thuẫn."

Tính cách tôi là nếu buổi tối không ngủ được, sẽ cảm thấy bản thân chắc hẳn đang làm chuyện trái với lương tâm.

Cũng quên luôn là bao lâu sau mới ngủ, nhưng tóm lại là đã ngủ rồi.

Sau khi tỉnh lại đã hơi muộn, trong cơn mơ mơ màng màng chỉ súc miệng rửa mặt một chút rồi ra ngoài đi làm.

Khi vào cửa công ty, cô Tào vừa thấy tôi lại cúi đầu cầm điện thoại lên.

Tôi luôn thấy thật kỳ cục, hình như sáng nào khi vừa thấy tôi cô ấy cũng vừa khéo nhận được điện thoại.

Tôi đột nhiên hiểu ra, chắc hẳn cô ấy giả bộ nhận điện thoại để tránh gặp mặt tôi mỗi sáng.

Lại cảm thấy bối rối, tôi hoàn toàn tỉnh táo lại.

Mông ngồi xuống ghế còn chưa ấm chỗ, tổng giám đốc đã gọi điện kêu tôi lên văn phòng ông ấy.

Ngay bước đầu tiên khi vào tôi đã phát hiện cô Tào cũng ở đó, có vẻ như tổng giám đốc đang giao chuyện gì đó cho cô ấy.

"Cậu chờ tôi một chút." Tổng giám đốc nói với tôi.

Tôi đành quay người, chờ bọn họ nói chuyện xong, tiện đó đảo mắt dạo qua bức tường.

Trên tường dán đầy những giấy khen của con tổng giám đốc ở nhà trẻ, cái nào cũng là khen thưởng bé ngoan.

Cái này có gì hay mà khoe, có tội phạm giết người nào thích chơi dao từ hồi đi nhà trẻ?

Hồi nhỏ giấy khen của tôi cũng dán đầy vách tường đấy, chẳng phải giờ cũng thành một tên giang hồ nghèo đói à.

"Xin chào, cậu Chu Tại Tân."

Đang lúc tôi suy nghĩ linh tinh, đột nhiên nghe thấy tổng giám đốc gọi tên mình, tôi tò mò quay đầu lại.

"Cậu giỏi lắm, cậu Chu Tại Tân." Tổng giám đốc nhìn tôi nói.

"Sếp đang nói chuyện với em à?" Tôi nhìn tổng giám đốc, chỉ vào mũi mình nói.

Cô Tào vẫn còn trong phòng, tôi nhìn sang cô ấy, phát hiện vẻ mặt cô cũng đầy vẻ khó hiểu.

"Đương nhiên là tôi đang nói chuyện với cậu rồi, cậu Chu Tại Tân."

"Chu Tại Tân là sếp mà." Tôi đến cạnh bàn làm việc của ông ấy, hỏi lại: "Có phải áp lực công việc quá lớn làm sếp mất trí nhớ tạm thời không?"

"Có cậu mới mất trí nhớ tạm thời ấy! Thằng chết tiệt!"

Tổng giám đốc có vẻ đang rất tức giận, lấy một tập giấy fax ra, lật tới một tờ. "Cậu tự xem đi!"

Tôi cầm lên xong, lập tức hiểu đây là biên bản hội nghị ở hội trường thành phố ngày hôm qua.

"Cái này..." Tôi đặt tập tài liệu xuống, vô thức gãi gãi đầu, lại bắt đầu bối rối.

"Nếu bác hàng xóm của anh đã rất già rồi, bạn bè và người thân đều đã chết sạch, anh nghĩ lại xem ông ấy còn muốn sống tiếp không?" Tổng giám đốc đọc xong, hỏi tôi: "Xin hỏi đại ca, câu này nghĩa là sao?"

"Ừm... Cái này..." Tôi lén lút liếc sang cô Tào, chỉ cảm thấy da đầu vừa tê vừa ngứa. "Có lẽ do thủy cầm thấy không còn mấy đồng loại cho nên không muốn trở lại."

"Không cái đầu nhà cậu." Tổng giám đốc như một con chim nổi điên, không ngừng vỗ vỗ cánh.

"Cậu làm cái trò gì ở hội trường thành phố hả? Thích làm trò sao không tự ký tên mình vào?"

"Xin lỗi." Tôi lại gãi gãi đầu. "Lúc ấy tôi mơ màng, quên mất."

"Cậu..." Cánh tổng giám đốc vẫn vỗ mãi không thôi, nói không nên lời.

Tính cách tôi là nếu bị ai đó trách móc trước mặt người khác sẽ cảm thấy rất bối rối.

Nhất là "người khác" này lại là cô Tào.

"Cái này..." Tôi thấy tổng giám đốc nãy giờ không nói gì, đành phải hỏi: "Sếp bảo em đến là..."

"Vốn định hỏi cậu chuyện hội nghị ngày hôm qua, giờ không cần hỏi nữa rồi."

"Vậy có cần em tả lại tình cảnh hỗn loạn lúc ấy không?"

"Cậu cút ngay cho tôi!"

Tổng giám đốc quắc mắt đứng phắt dậy, như chú chim cuối cùng cũng bay vút lên bầu trời.

Tôi bước khỏi phòng tổng giám đốc, tôi lung lay thân thể đang tê ngứa do bối rối, chẳng khác nào một chú chó bị ướt đang giũ nước.

Lúc sắp lay hết tê ngứa, cô Tào cũng đi ra, thấy động tác của tôi bèn giật mình một cái.

Tôi mỉm cười bối rối, như một chú chó vừa rũ hết nước trên người xong lại gặp phải cơn mưa.

"Xin lỗi." Cô nói.

Tôi ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới phản ứng lại.

Cái này thật giống bạn ngắm trăng cả đời, một ngày ánh trăng lại đột nhiên mở miệng nói chuyện với bạn.

"Sáng nay tôi nhận được bản fax đó, vừa rồi mới đưa cho giám đốc Chu xem, cuối cùng hại anh bị mắng một trận."

"À." Tôi hiểu ra. "Không sao, cái này là do tính mơ màng của tôi tạo ra thôi."

"Có thật anh hay mơ màng không?"

"Ừ." Tôi ngượng ngùng đáp: "Có cẩn thận thế nào cũng vô dụng, vì vậy thường hay xảy ra chuyện."

"Anh đọc sai tên của tôi cũng là do mơ màng à?"

"Đúng đúng đúng." Tôi ra sức gật đầu. "Đấy là do tôi mơ màng, không phải cố ý trêu chọc."

"À. Vốn tôi cứ tưởng anh là người hay cợt nhả."

"Không không không." Tôi bắt đầu kích động. "Tôi không phải."

"Vậy là được rồi." Cô mỉm cười. "Sau này nhớ cẩn thận, đừng mơ màng nữa."

"Được được được."

Tính cách tôi là khi nói chuyện, lúc muốn nhấn mạnh điều gì sẽ lặp lại một chữ ba lần.

"Tóc anh xoăn tự nhiên à?"

Khi chúng tôi đang cùng nhau trở lại bàn làm việc, cô đột nhiên hỏi.

"Cái này..." Tôi lấy tay ép mái tóc đang cong tớn xuống. "Tướng ngủ của tôi không tốt, sau khi rời giường cũng quên không chải đầu, vừa nãy lại gãi tóc vài lần, thế nên..."

Hèn gì tôi thấy toàn thân như sắp bay lên, hóa ra tóc tôi đã giang hai cánh ra như chim.

"Thì ra là thế." Cô ngồi xuống, dùng ngón tay chỉ: "Bàn làm việc của anh ở bên kia."

"Ừm."

Tôi bối rối đến mức chẳng biết làm sao, vừa hay mái tóc giống như chim, vì vậy quay lại bàn làm việc nhanh như bay.

Tuy hôm nay bị tổng giám đốc mắng nhưng lại vì vậy được cô Tào chủ động bắt chuyện, tính lại thì về mặt cảm xúc vẫn có lời, hơn nữa còn lời không ít.

"Sau này nhớ cẩn thận, đừng mơ màng nữa."

Cô Tào nói câu này thật dễ nghe, tôi không ngừng lặp lại trong đầu, tự nghe thêm vài lần.

Tôi cũng tính toán chắc lúc tan tầm có thể cùng xuống thang máy với cô ấy.

Tốt nhất là thang máy đột nhiên xảy ra sự cố, nhốt chúng tôi lại ở trong, chắc cô ấy sẽ sợ hãi tới phát khóc.

"Muốn khóc cứ khóc trong lòng anh" đây là bài hát của Dũ Trừng Khánh, cũng là những lời tôi sẽ nói với cô ấy.

Nhưng lúc sắp hết giờ làm, tôi đột nhiên nhớ ra, không biết mái tóc mình đã chịu rũ xuống chưa?

Nhanh chóng chạy vào toa lét chỉnh lý dung nhan, lúc ra ngoài cô ấy đã xuống lầu.

Tôi đành đổi sang hát bài "Quay lại quá khó khăn" của Trương Học Hữu.

Ra khỏi công ty, vừa đi vừa nghĩ tới chuyện về Diệc Thứ và Kha Tuyết.

Tiếp theo giữa bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì?

Nếu Kha Tuyết cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, Diệc Thứ làm sao làm quen được với cô ấy đây?

Tiếp cận à? Không thể nào.

Diệc Thứ là người học khoa học, chắc chắn cậu ta phải biết phân tử hidro cháy cùng phân tử oxi tạo thành nước, chứ không phải phân tử hidro chủ động chạy tới nói với phân tử oxi: "Bọn mình kết hợp đi."

Thế nên, phải làm sao để phân tử hidro cháy đây?

Đang lúc tổn hao tâm trí suy nghĩ, lại như nghe thấy bên phải vang lên tiếng gõ "cốc cốc" nho nhỏ.

Quay đầu lại, cô gái học nghệ thuật đang dùng ngón tay gõ nhẹ lên cửa sổ.

Cô nhìn tôi mỉm cười, tôi chỉ vào mũi mình, cô gật đầu.

Tôi dùng tay phải đẩy cửa quán ra, chân trái vừa đưa vào lại đột nhiên nhớ ra, hôm nay mình không định uống cà phê.

Vì vậy bước chân ngưng bặt lại.

"Hi, người học khoa học." Cô chỉ vào vị trí đối diện nói: "Mời ngồi ở đây."

Tôi nhìn cô, lại nhìn chủ quán, cảm thấy chủ quán chẳng khác nào diều hâu đang chờ chuột rời hang.

Còn tôi chính là con chuột đang thò đầu ra khỏi hang thăm dò.

Quên đi, uống cốc cà phê cũng có sao.

Khi hai chân tôi bước vào quán, chủ quán cũng lập tức bay tới.

Tôi ngồi xuống đối diện cô, gọi một cốc cà phê với chủ quán, sau đó hỏi cô ấy: "Có chuyện gì à?"

"Tôi muốn kể cho anh một chuyện." Giọng điệu của cô rất vui vẻ, ánh mắt trong trẻo như nước.

Theo lý thuyết cô thường dùng đôi mắt để quan sát mọi thứ, ánh mắt đúng ra phải rất sắc bén.

Nhưng ánh mắt cô lại mềm mại như làn nước, cứ như khi một cơn gió nhẹ thổi qua, từng gợn sóng sẽ nổi lên.

"Chuyện gì vậy?"

"Linh cảm vẽ tranh mấy hôm nay của tôi như măng mọc sau cơn mưa vậy."

"Vậy thì tốt."

"Anh biết không?" Đôi mắt cô như lấp lóe ánh sáng. "Anh chính là cơn mưa đó."

Nói xong, cô mỉm cười, ngay nụ cười cũng có vẻ hiền lành dịu dàng, khiến tôi nhớ cái chăn tơ tằm mà mình rút thăm sổ số trúng được trong bữa tiệc cuối năm ngoái.

Tính cách tôi là nếu có cô gái nào khen ngay trực diện, tôi sẽ thấy bối rối.

Giờ chắc hẳn không chỉ bối rối, tôi đoán khuôn mặt mình chắc đã đỏ bừng rồi, không nói nổi một câu.

Còn cảm giác tê ngứa do xấu hổ cũng nhanh chóng lan khắp tứ chi.

"Tôi thật sự rất cám ơn anh."

"Được được được." Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề, tránh cho cô ấy nói tiếp. "Không cần khách khí."

"Tôi nên cám ơn anh thế nào đây?"

"Cô chia tôi một nửa chỗ măng là được."

"Được rồi. Từ giờ trở đi, mỗi bức tranh tôi vẽ anh đều được xem."

"Ừm. Vậy cám ơn."

"Đừng khách khí."

Tôi thật sự không quen việc đôi mắt cô không nhìn ra ngoài cửa sổ mà nhìn chăm chăm vào tôi.

Tôi lại bắt đầu gãi gãi đầu, mái tóc vừa chải xong giờ chắc lại trông như xoăn tự nhiên rồi.

May là chủ quán bưng cà phê tới, tôi uống một ngụm, bình tĩnh hơn không ít.

"Tôi có thể nhờ anh một chút được không?"

"Được chứ."

"Giờ anh có thể làm model cho tôi được không?"

"Model?" Tôi há hốc miệng.

Trong ấn tượng của tôi model là những cô gái không mặc quần áo, thường thì hơi beo béo.

Hơn nữa hình như lúc vừa ăn no xong bị gọi đi làm model, kết quả là bụng căng tròn lên.

Sao cô ấy lại bảo một chàng trai trẻ tuổi còn chưa ăn cơm đi làm model?

"Có thể, có thể, có điều..." Tôi ấp a ấp úng: "Có điều tôi muốn mặc quần áo."

"Anh yên tâm." Cô mỉm cười: "Tôi không định vẽ tranh khỏa thân đâu mà."

"Vậy thì tốt." Tôi thở phào một hơi.

Dùng hai tay chải chải mái tóc, tôi quay đầu soi vào cửa sổ xem bản thân trông có tự nhiên không.

"Tôi muốn hỏi anh một chuyện."

"Hỏi một chuyện?" Tuy thấy hơi khó hiểu nhưng tôi vẫn trả lời: "Được."

"Anh vẫn là trai tân à?"

Câu hỏi này khiến tôi ngạc nhiên không ít, sau kinh ngạc là cảm giác cực kỳ bối rối, tôi vô thức lui lại phía sau.

Dán sát vào lưng ghế.

Thù mới và hận cũ đồng thời bốc lên, tôi xấu hổ tới mức muốn bay ra ngoài vũ trụ.

"Cái này..." Răng tôi như đang run lên lẩy bẩy. "Cô..."

"Tôi biết rồi."

Cô mở tập vẽ giấy vẽ ra, cầm bút lên, cúi đầu xuống bắt đầu vẽ tranh.

Tôi nghĩ thầm trai tân thì có liên quan gì tới model? Chẳng lẽ model là trai tân?

Lại thấy cô ấy cũng chẳng hề quan sát mình, chỉ cúi đầu vẽ tranh, trong lòng càng buồn bực.

Hơn nữa cô còn bảo mình đã biết, biết cái gì cơ?

Đang định bưng cốc cà phê lên miệng, cô ấy lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, hại tôi thiếu chút nữa làm rơi cốc.

Đủ lắm rồi.

"Vẽ xong rồi."

Cô mỉm cười, bưng cốc cà phê lên, uống một ngụm.

Tôi chờ cảm giác bối rối từ từ tan đi rồi mới cúi xuống ngắm bức vẽ.

Trên bức họa chỉ vẽ một người, tay chân giang rộng, ánh mắt như đang trợn tròn, miệng cũng há hốc ra.

Đặc biệt nhất là lông tóc toàn thân người trong hình đều dựng đứng lên, ngay cả lông mi cũng không ngoại lệ.

Cứ như bị cắm châm khắp người.

Từ khuôn mặt người tới tận mép tờ giấy còn vẽ rất nhiều đường thẳng.

"Đây là tôi à?" Tôi hỏi.

"Ừ." Cô gật đầu đáp: "Có điều bức vẽ này có tên là "bối rối"."

"Bối rối?"

"Đúng vậy." Cà phê của cô hết rồi, vì vậy lại vươn ngón trỏ tay phải ra, chỉ thẳng về phía quầy bar."

"Tôi cảm thấy trên người anh có vẻ bối rối, vì thế muốn vẽ thử."

"Vậy cô hỏi câu kia làm gì?"

"Vậy mới khiến anh càng bối rối, hơn nữa tôi muốn xác định lại dáng vẻ anh lúc bối rối." Cô mỉm cười vui vẻ, ngón tay vẽ vẽ. "Lúc xấu hổ anh trông cứ như lông tóc toàn thân đều dựng đứng, rất buồn cười."

"Vậy à?" Tôi chỉ vào mấy đường thẳng: "Đây là cái gì?"

"Cái này thì..." Cô mỉm cười: "Cái này là bắt chước anh, tạo cảm giác như sắp bay lên."

Tôi lại cúi xuống quan sát bức tranh, người trong hình mắt trợn tròn, miệng há hốc, trông thật thú vị.

"Sao lần này mặt của tôi không phải hình vuông nữa?"

"Vì tôi bắt đầu cảm thấy anh có một chút smooth, không phải thẳng thắn cứng rắn nữa."

"Smooth?" Tôi sờ sờ lên mặt: "Thật à?"

"Cái này không liên quan gì tới hình dạng." Cô chỉ vào bức tranh, vẽ vòng một vòng theo đường nét của khuôn mặt. "Khi anh thoải mái biểu lộ cảm giác của bản thân, những đường nét của anh sẽ rất smooth."

"Ừm." Tuy chẳng hiểu gì nhưng tôi vẫn lên tiếng trả lời.

"Lần sau có thể vẽ tôi trông đẹp hơn một chút được không? Lần này trông cứ như khỉ ấy."

"Được rồi, tôi sẽ cố gắng." Cô mỉm cười: "Tôi sẽ vẽ anh đẹp hơn khỉ một trăm lần."

"Đẹp hơn khỉ một trăm lần thì vẫn là khỉ."

"Nói cũng phải." Cô lại mỉm cười: "Lần sau sẽ khiến anh khôi phục hình người."

"Có điều lần sau không được hỏi những chuyện kỳ cục nữa đâu đấy."

"Được." Cô ngừng lại một chút: "Nhưng chỉ khi hỏi những chuyện như thế này mới khiến anh cảm thấy bối rối được."

"Vì sao?"

Vừa hay, chủ quán bưng cốc cà phê vừa pha tới, đặt trước mặt cô.

Cô ngẩng đầu lên hỏi ông chủ: "Anh có còn là trai tân không?"

"Ừ, tôi vẫn còn." Chủ quán sắc mặt chẳng chút thay đổi, cúi đầu dọn cốc cà phê cô ấy vừa uống xong.

"Đã làm phiền anh rồi." Cô nói.

"Đâu có." Chủ quán thu dọn cốc đĩa xong lại nói tiếp: "Có điều trong thế kỷ 21 này, muốn tìm trai tân bằng tuổi tôi chẳng khác nào lên Himalaya tìm người tuyết."

Khi sắp đi khỏi, chủ quán lại quay sang nói với tôi. "Cậu nói xem đúng không? Cậu người tuyết."

"Tôi..."

Tính cách tôi là nếu bị người đối diện đoán trúng chuyện không muốn thừa nhận, sẽ nói không nên lời.

"Anh hiểu rồi chứ." Sau khi chủ quán bước vào quầy bar, cô nói: "Câu hỏi này nếu hỏi người khác, người ta chưa chắc đã cảm thấy bối rối."

"Nhưng mà..."

"Tôi chỉ muốn vẽ cảm giác bối rối thôi, mong anh đừng để ý."

"Tôi sẽ không để ý đâu." Tôi hơi ngượng ngùng đáp: "Nhưng hỏi câu này thì hơi..."

"Không được hay lắm đúng không." Cô mỉm cười: "Cà phê của anh hôm nay, tôi mời."

Tính cách tôi là nếu có con gái mời, sẽ cảm thấy như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tôi cúi đầu nhìn bức vẽ, lại như cảm thấy tê ngứa.

Ánh mắt cô ấy thật giống dây ăng ten hay rada, vân vân... có thể bắt được những những xung động rất nhỏ trong không trung, sau đó dễ dàng nắm được cảm giác vô hình vô chất.

Có điều ánh mắt cô vẫn luôn giữ vẻ mềm mại, có thể thấy được sóng nước xôn xao trong đó.

Nước?

Đúng vậy, ánh mắt cô ấy chắc hẳn có một loại năng lượng nào đó, mà thứ năng lượng này có thể đốt cháy phân tử hidro, khiến chúng phản ứng cùng phân tử oxi tạo thành nước.

Cuối cùng tôi cũng biết mình nên viết tiếp câu chuyện Diệc Thứ và Kha Tuyết như thế nào.