Bầu trời xanh thẳm, từng đám mây trắng điểm xuyết, gió xuân mang theo hương cỏ cây nhẹ nhàng lướt qua, tựa như vuốt ve trên mặt, khiến người thoải mái.
Dòng nước sông trong suốt, chảy nhẹ, bên bờ có từng con ngỗng trắng béo mập đang kiếm ăn, một vị thiếu nữ váy xám ở bên, tay cầm gậy dài, đang nhìn chăm chú đàn ngỗng.
Ánh mặt trời vàng chói như phủ lên khuôn mặt thiếu nữ, hiển lộ ngũ quan xinh xắn, mái tóc nâu mềm mại buông xuôi, đỉnh đầu quấn khăn vải trắng, vẻ thanh xuân không hề che giấu.
Dưới gốc cây bên bờ sông, nàng nhìn về phía Lumian đang ngồi trên mặt đất, nói:
"Chẳng phải là đến thảo luận xem truyền thuyết nào dễ điều tra hay sao? Sao chủ đề lại đổi thành tượng đá khắc trên giáo đường rồi?"
Vị thiếu nữ này chính là Ava. Lizier, con gái của thợ đóng giày Guillaume, cũng là một người bạn thân thiết của Lumian và Reimund.
"Ta đang nghĩ tới một việc." Lumian không ngẩng đầu, vẫn nhìn vào những chú ngỗng và dòng sông.
"Việc gì?" Reimund. Greg mở miệng hỏi, hắn đang giúp Ava trông nom đàn ngỗng.
Lumian tựa như nghĩ đến chuyện gì đó, rồi nói ra:
"Nếu gặp một con thú có da rất dày, vũ khí của ngươi không thể làm nó bị thương, ngươi sẽ đối phó nó bằng cách nào?"
"Dĩ nhiên là tìm cách chạy trốn, trên núi có nhiều dã thú như thế, cứ gì phải đối đầu với nó." Ava cảm thấy vấn đề này rất đơn giản.
Lumian "Ừ" một tiếng, nói tiếp:
"Nếu con thú kia rất quý giá, đám người giàu trong thành phố đồng ý trả giá tới một trăm đồng vàng Louis để mua thi thể của nó thì sao?"
"Một trăm đồng vàng Louis, tức là hai nghìn Verl..." Hô hấp của Reimund trở lên trầm trọng.
Hắn chưa bao giờ thấy đồng vàng Louis, nên đổi ra Verl theo bản năng.
Có một khoản tiền như vậy đủ để cho hắn tới Dariege làm một tiểu thương, còn học chăn cừu làm cái gì?
Hắn nhanh chóng suy nghĩ, nói:
"Đi mượn súng săn?"
"Súng săn bắn không thủng da con thú kia." Lumian thẳng thắn phủ định.
Mặc dù biết là đang tưởng tượng ra con thú kia, cũng không có cái gì có giá trị như vậy, nhưng Ava vẫn không nhịn được mà tham gia:
"Nó có hung dữ không? có mạnh không?"
Lumian suy nghĩ một lúc, rồi nói:
"Cũng mạnh tương đương ta, không chênh lệch nhiều."
Đây cũng là lý do mà hắn không từ bỏ, hắn cảm thấy với năng lực của mình, vẫn còn nhiều cơ hội hạ gục con quái vật kia.
"Vậy thì tốt." Reimund nhập tâm mà thở ra nhẹ nhàng "Triệu tập người trong thôn, vây quay nó, tiêu hao thể lực của nó, sau đó đem nó đánh ngã, trói lại."
Hắn biết Lumian đánh nhau rất giỏi, nhưng dù sao cũng là một mình.
"Nhưng nếu vậy thì ngươi chỉ có thể được chia mười đồng Louis, thậm chí ít hơn." Lumian nhắc nhở.
"Ta từng xem bọn họ đi săn, có thể đào một cái bẫy, để cho con thú kia rơi xuống ... " Ava tròng mắt xanh như nước hồ, vừa nhớ lại vừa nói.
"Đó là một cái biện pháp khả thi." Lumian gật đầu đồng ý.
Biết được kiến thức của Ava và Reimund có hạn, sẽ không có thêm biện pháp nào, hắn liền lôi câu chuyện về chủ đề cũ:
"Các ngươi thấy truyền thuyết nào là phù hợp để làm mục tiêu tiếp theo?"
"Không có phù hợp." Ava lắc đầu, "Có chuyện là từ tận mấy trăm năm trước, có cái thì chỉ có một người nhìn thấy, mà người đó cũng đã chết rồi."
Reimund phụ họa theo:
"Đúng thế nha."
"Chưa tìm đúng người, thì làm sao có manh mối." Lumian cười nói, "Các ngươi nhé, đều không có nghị lực, vừa gặp khó khăn đã muốn từ bỏ rồi, vậy cả đời chỉ chăn cừu hay chăn ngỗng mà thôi."
Lời nói vừa dứt, trong lòng Ava và Reimund đều tràn ngập lửa giận.
Về việc chọc tức người khác, thì Lumian là số một trong thôn.
Ava thốt ra:
"Ta thấy không có phù hợp, là bởi vì còn có chuyện còn tốt hơn."
"Là cái gì?" Hai mắt Lumian tỏa sáng.
Ava hơi hối hận vì đã lỡ lời, bản thân nàng muốn nói chuyện này ra bằng cách khác, tốt nhất để hai người Lumian và Reimund thấy khó nghĩ, rồi nàng mới kể tới.
Trầm mặc mấy giây, nàng trừng mắt nhìn Lumian:
"Trong thôn, có một người Nữ vu chân chính."
"Ai?" Lumian thầm giật mình.
Đừng nói nàng biết là Aurore.
Nếu như đến cả Ava cũng biết Aurore là Vu sư, vậy hai chị em hắn phải nhanh chóng rời khỏi thôn Cordu, tìm nơi khác sinh sống, không thể đợi đến lúc nhân viên của Sở tài phán đến "thăm hỏi."
Ava nhìn xung quanh, rồi thấp giọng nói:
"Là phu nhân Pualis."
Thê tử của Quan hành chính, tình nhân của Cha cố, phu nhân Pualis? Lumian không tin:
"Ngươi nói nghiêm túc à?"
Nếu như Pualis đúng là Nữ vu, vậy tại sao hôm đó lúc đang ngoại tình, nàng lại không phát hiện hắn dẫn đám người Ryan tới?
"Không thể nào?" Reimund thì kinh ngạc dị thường.
Ava nhón chân lên, nhìn về phía cửa thôn:
"Ta không dám khẳng định hoàn toàn, là Charles, người hầu của Quan hành chính, lỡ miệng nói ra.
"Hắn gọi phu nhân Pualis là sứ giả của linh hồn, có thể nói chuyện với người chết, có thể giúp họ tìm về nhà, hắn còn nói phu nhân Pualis biết chế tạo bí dược, bùa chú."
Lumian nghe chăm chú, vẫn không thể xác định được là thật hay là giả.
Các tạp chí như "Màn che bí ẩn", "Hoa sen", "Ngoại cảm" đều được Chính phủ cho phép xuất bản rộng rãi, nếu phu nhân Pualis từng đọc những tài liệu như vậy, thì nàng cũng sẽ biết được một số thuật ngữ, có thể làm giả một số nghi thức, lừa gạt ít thôn dân là chuyện quá đơn giản.
"Chúng ta lén đi báo cáo với Giáo đường, chắc sẽ đổi được rất nhiều phần thưởng đó." Reimund vừa sợ lại vừa mong.
Lumian đắn đo mấy giây, nói:
"Đến một người hầu còn biết phu nhân Pualis là Nữ vu, vậy thì bản thân Quan hành chính cũng phải biết đúng không?"
"Đúng vậy." Ava đồng ý.
Lumian tiếp tục nói:
"Phu nhân Pualis là tình nhân của Cha cố, nếu chúng ta đi báo cáo, e rằng sẽ bị bắt lại, đưa tới nhà của Quan hành chính."
"Cái gì???"
"Phu nhân Pualis là tình nhân của Cha cố?"
Ava và Reimund đều thấy kinh ngạc.
"Tận mắt ta nhìn thấy." Lumian cười ha ha. "Các ngươi phải giả vờ là không biết chuyện này, đừng nói cho ai biết, nếu không ta sợ rằng một hôm nào đó các ngươi sẽ 'mất tích'."
Cả hai người đều nghiêm túc đồng ý, vẻ mặt nghiêm trọng.
Bọn họ rất e sợ vị Cha cố kia, mà chuyện này còn có thể liên quan tới một vị Nữ vu.
"Nếu xác định được phu nhân Pualis là Nữ Vu, trong thời gian Thánh lễ, chúng ta có thể đi Dariege, báo cáo với Giám mục." Lumian lập tức trấn an hai người.
"Ừ" Reimud dùng sức gật đầu.
Việc này cần điều tra kĩ càng.
Nói chuyện xong, Lumian không muốn mất thêm giời gian, đứng dậy nói:
"Ta về học bài, không thì Aurore sẽ cầm gậy gỗ đi tìm ta.
"Hai ngươi chăn ngỗng cho tốt."
"Được." Nghĩ đến sắp có thời gian riêng với Ava, Reimund liền kích động.
Ava lộ vẻ không vui.
...
Trên đường về, khi gần tới thôn, Lumian bắt đầu vừa đi vừa núp, để ý xem có ai ở gần hay không.
Hắn vẫn lo anh em Cha cố chưa bỏ qua, vẫn đang đi tìm hắn. Cha cố Guillaume. Benet luôn là người thù dai, chưa bao giờ hắn chịu thua thiệt mà không trả đũa.
Khi gần tới quán rượu, Lumian đột nhiên nghe thấy tiếng đinh đang. Hắn nghiêng đầu nhìn sang một ngã rẽ bên trái, liền thấy ba người Ryan, Leah, Valente, bọn họ đang đi về hướng nhà Naroka ở gần đó.
Âm thanh chính là từ mấy chiếc chuông nhỏ trên giày, và trên khăn của Leah phát ra.
Trong hai ngày vừa qua, bọn họ đi loanh quanh khắp thôn, tìm người trò chuyện, hỏi hết vấn đề này tới vấn đề khác, cũng không rõ họ muốn làm gì ... Lumian thắc mắc, đồng thời nâng cao cảnh giác.
Nghĩ đến những chuyện gần đây, như hôm trước không rõ mọi người trong thôn đi đâu, mà không có ai ở quảng trường, hay là việc Pierre. Berry bỏ dở việc chăn cừu mà vội vã trở về để tham dự Lễ Tứ Tuần*, Lumian liền thấy kì lạ, trong đầu hắn luôn có dự cảm không lành.
(*Lễ Tứ Tuần: Lễ Tứ Tuần hay nguyên văn Hán Việt là Tứ Tuần Tiết, dịch đúng nghĩa Tiếng Việt là lễ bốn mươi ngày, đây là lão Mực tham khảo Mùa Chay hay Mùa Bốn Mươi hay tiếng Anh là Lễ Lent của Thiên Chúa Giáo. Thường diễn ra từ cuối tháng 2 / đầu tháng 3 cho tới giữa tháng 4, là bốn mươi ngày trước khi Lễ Phục Sinh diễn ra, nhằm để tưởng nhớ đến 40 ngày trước cái chết của chúa Jesus, Tôi tạm dịch là Lễ Tứ Tuần, vì nếu gọi Mùa Chay thì lại là tên riêng của Thiên Chúa Giáo. Từ chương trước đã định giải thích rồi mà quên mất)
Trong thôn sẽ xảy ra việc gì hay sao? Lumian quyết định lát nữa về nhà sẽ nói tất cả những chuyện này với Aurore, để xem nàng có suy đoán gì.
Rất nhanh, hắn đi vào Quán rượu cũ, cũng nhìn thấy ngay tới vị nữ khách cho mình lá bài Tarrot đang ngồi ở một góc vắng vẻ, ăn ít đồ ăn gì đó.
Lumian đi tới gần, liếc mắt nhìn:
"Trứng ốp lết thịt xông khói*? Ngươi không thấy ngán sao?"
(* Món này chính xác là Trứng đánh với thịt ba chỉ rồi đem đi chiên ốp lết.)
Tại vùng Dariege, món ăn này là lựa chọn đầu tiên khi lên thực đơn để chiêu đãi khách, nhưng Lumian cảm thấy món này quá nhiều dầu mỡ, những nữ nhân tới từ các thành phố lớn chắc cũng không thích đồ như vậy.
Vị nữ sĩ kia đưa một miếng trứng vàng óng lên, cắn nhẹ, nhắm mắt cảm thụ rồi nói:
"Rất không tồi, có chỗ đặc biệt của thôn quê, lại còn rất thơm."
"Ngươi ăn trưa sớm nhỉ?" Lumian ngồi xuống ghế đối diện với nàng.
Đôi mắt lam lộ ra chút ủ rũ, nàng cười nói ra:
"Đây là bữa sáng."
Bữa sáng? giờ là mấy giờ rồi...Lumian không dám nói ra miệng câu này.
Hắn nhìn xung quanh quán rượu, thấy không có mấy khách, liền hạ thấp tiếng nói:
"Trong giấc mộng kia, ta nhìn thấy một vùng phế tích, gặp một con quái vật."
"Nha." Nữ sĩ không có biểu lộ vẻ ngạc nhiên, thậm chí còn mang theo vài phần suy nghĩ, khiến Lumian thấy khó hiểu.
Lumian bình tĩnh lại, kể chuyện hắn gặp phải trong mộng với nàng, rồi hỏi:
"Ta phải làm thế nào để đối phó với con quái vật kia?"
Nữ sĩ cười cười, hỏi ngược lại:
"Nó đã chết, hay còn sống?"
"Chắc chắn còn sống, ta không giết chết được nó..." Lumian trả lời theo bản năng.
Hắn chợt dừng lại, nghĩ kỹ lại chuyện lúc đó, rồi nói từ tốn:
"Ta có thể cảm nhận được hô hấp của nó, nó chắc là còn sống."
"Nếu là vậy, ngươi hãy thử nghiệm thêm nữa đi, có thể lần này chém đứt đầu nó, lần sau dùng dầu hỏa thiêu nó, lần sau nữa lại đào hố chôn sống nó, thử nhiều biện pháp xem có khi nó lại chết?" Nữ sĩ vừa hưởng thụ bữa sáng, vừa thoải mái đưa ra những đề nghị.
"Nếu thử nhiều phương pháp như vậy rồi mà vẫn không được, thì hãng tìm tới ta. Ta không phải bảo mẫu của ngươi, có mỗi chuyện nhỏ này mà cũng đi hỏi ta, ngươi phải học được cách tự mình nghĩ biện pháp."
Thật đúng là thân thiện... Nghe nàng giáo huấn, Lumian vẫn không cảm thấy thất bại, bởi vì ý của nàng chính là gặp chuyện gì đó đặc biệt nguy hiểm thì mới tìm nàng, nàng sẽ có trợ giúp, còn loại quái vật này với nàng là không đáng chú ý.
Hắn quyết định làm theo lời vị nữ sĩ này, trước thử chặt đầu nó, đốt nó, chôn sống nó đi.