Đích Tử Nan Vi

Chương 2: Minh kỳ

Minh Kỳ mặc thanh sam của nam trang, mái tóc đen nhánh búi thành một cục như nam nhân, tùy tiện cố định bằng một cây trâm trầm hương khắc hoa văn, thắt lưng bằng gấm với kích cỡ một tấc buộc chặt duyên dáng trên y phục, chân mang ủng màu da hươu, tư thế oai hùng hiên ngang.

“Mẫu thân, hôm nay con có săn được vài con thỏ và gà rừng, còn có một con dê vàng, con giao hết cho trù phòng rồi.” Giọng nói của Minh Kỳ rất trong trẻo, tràn đầy sức sống, trên vai vẫn vác theo một cây cung được trạm trổ, nàng hành lễ theo cách của một nam nhân.

Minh Trạm thích Minh Kỳ ăn mặc như vậy, có anh khí của nam tử lại không mất đi vẻ dịu dàng của nữ nhân, mang theo tính cách hòa hợp giữa nam và nữ. Minh Trạm là đệ đệ, hắn đứng dậy chào tỷ tỷ của mình, Minh Kỳ vừa cười vưa đưa cung cho Minh Trạm, “Đây là phụ vương vừa mới ban cho ta, cho ngươi nhìn một cái nè.”

Minh Kỳ thích cưỡi ngựa bắn cung, từ trước đến nay không cho ai đụng đến cung tiễn đao thương của mình, người bình thường sờ một chút cũng không được. Nhưng mà Minh Trạm không nằm trong diện này, hai người là long phượng song sinh, có sự thân thiết của máu mủ ruột thịt, mặc dù tính tình của bọn họ cách nhau một trời một vực, nhưng lại thân thiết tựa như một người.

Minh Trạm tiếp nhận cây cung, nhìn thấy khung xương lộ ra màu vàng lịch sự tao nhã thì liền biết đây là loại cung khảm sừng ngưu thượng hạng. Nhấn nhẹ xuống dây cung, hắn vừa cười vừa giơ ngón tay cái lên với Minh Kỳ, Minh Kỳ vuốt ve dây cung như vuốt ve chí bảo, vui mừng nói, “Dây cung này được làm bằng gân bò. Đàn hồi rất tốt, dùng thật thuận tay.”

Mặc dù miệng không thể nói nhưng lỗ tai của Minh Trạm lại không thành vấn đề. Vì việc này mà Phượng Cảnh Nam đã thỉnh không ít thầy thuốc về chẩn bệnh cho hắn, ngay cả thái y trong hoàng cung cũng không ngại ngàn dặm xa xôi để đến đây chẩn bệnh cho hắn, nhưng kết quả thì mọi người đều đã nhìn thấy. Sau đó Phượng Cảnh Nam không hề nói thêm về chuyện này, Minh Trạm rốt cục rời xa cuộc sống thuốc thang làm cho hắn vô cùng khổ sở kia.

“Ta đã bảo trù phòng làm món đùi dê nướng.” Minh Kỳ biết Minh Trạm thích ăn đùi dê nướng.

Vệ vương phi đang tưới nước cho một chậu sơn trà lớn, nàng không quay đầu lại mà chỉ dịu dàng nói, “Minh Kỳ, đại tỷ tỷ của con đã được tứ hôn, kế tiếp chính là con, cũng nên học một chút trù nghề nấu nướng và thêu thùa, về sau chớ ăn mặc như nam trang như vậy nữa, chẳng giống ai cả.”

Minh Kỳ bắt chéo hai tay ra sau đầu rồi ngửa mình dựa vào nhuyễn tháp, hai chân giao nhau, ung dung cười nói, “Hay là mẫu thân sợ rằng con không thể gả cho ai? Con không thích chuyện đó, phụ vương cũng chưa có ý kiến, mẫu thân không cần lo sớm đâu.”

Minh Trạm lăng xăng bưng trà đến đút cho Minh Kỳ uống, Minh Kỳ là một người rất mạnh mẽ, đương nhiên điều này cũng có liên quan đến Phượng Cảnh Nam.

Minh Trạm là một người câm, Phượng Cảnh Nam nhìn hắn giống như nhìn thấy một vật phẩm thất bại, vì vậy rất ít khi nói chuyện với hắn. Minh Trạm cũng không phải là kẻ quen đi áp mặt vào mông người để hâm nóng cho người ta, Phượng Cảnh Nam hờ hững với hắn thì hắn cũng xem đối phương như người chết.

Nhưng thật ra Minh Kỳ và Phượng Cảnh Nam lại rất có duyên phận, trong đám nữ nhi chỉ có một mình Minh Kỳ có thể làm cho Phượng Cảnh Nam nhìn bằng con mắt khác. Kỹ thuật cưỡi ngựa săn bắn cũng như võ công của Minh Kỳ đều do chính Phượng Cảnh Nam truyền thụ, hơn nữa thuở nhỏ Minh Kỳ còn được đi học cùng với Minh Trạm, hoàn toàn được bồi dưỡng giống như một nam nhi chân chính.

Nếu Minh Kỳ là nam nhân thì Minh Trạm hoàn toàn không nghi ngờ nàng ta sẽ trở thành thế tử của Trấn Nam Vương phủ.

Minh Kỳ và Phượng Cảnh Nam thân thiết giống như Minh Trạm và Vệ vương phi.

Vệ vương phi dọn dẹp xong cây cảnh, rửa sạch tay, thấy Minh Trạm tự mình xoa bả vai cho tỷ tỷ thì liền bất đắc dĩ nói, “Trạm nhi, để cho bọn nha đầu hầu hạ tỷ tỷ của con là được rồi.”

Minh Trạm cười hì hì, càng hăng hái xoa bóp cho tỷ tỷ, Minh Kỳ cười một cách lười biếng, “Mẫu thân thấy chưa, hắn hiếm khi vô cớ ân cần như vậy, nhất định là có việc cầu con.”

Minh Trạm vỗ ngực của mình, lại vỗ vào người của Minh Kỳ, ý bảo Minh Kỳ thật khôn ngoan sắc sảo, không ngờ Minh Kỳ đã bắt đầu dậy thì, Minh Trạm đụng vào một chỗ nho nhỏ mềm mại, cho dù Minh Kỳ đang thoải mái thì cũng nhịn không được mà đỏ mặt, vung tay cho Minh Trạm một cái tát, sau đó đè Minh Trạm xuống nhuyễn tháp rồi vừa đánh vừa mắng một chút, “Ngươi dám đụng vào một chút nữa thử xem! Ta đánh chết ngươi!”

Vệ vương phi vừa nhìn thấy thì liền dở khóc dở cười mà tiến lên ngăn cản, trên người của Minh Trạm đã trúng vài cái tát, vừa đau vừa rát, vội vàng chạy trốn, giương lên đôi mắt nho nhỏ uất ức có thể lấy mạng người.

Minh Kỳ vẫn chưa hết giận, chỉ vào chóp mũi của Minh Trạm ở đằng xa, nói một cách căm hận, “Nể mặt mẫu thân ta tha cho ngươi một phen! Lại đây đấm chân cho ta!”

Minh Trạm giống như tiểu tức phụ bị bắt nạt, hắn nắm lấy y mệ của Vệ vương phi, có chết cũng không chịu tiến về phía trước. Minh Kỳ thoắt một cái nhảy xuống nhuyễn tháp, phóng nhanh như một con hổ đói vồ mồi, Minh Trạm lập tức vắt giò lên cổ mà chạy trối chết ra ngoài. fynnz810

Minh Kỳ cũng không đuổi theo mà chỉ đứng chống nạnh trước cửa rồi mắng to, “Đừng tưởng là ta không biết chuyện ngươi làm rơi bức Ngô Đạo Tử của ta xuống nước, dám trở về thì ta sẽ lột da của ngươi ra!”

Minh Kỳ thích thi họa, hôm trước Phượng Cảnh Nam có được bút tích của Ngô Đạo Tử thì liền đưa cho ái nữ, Minh Kỳ ưu ái như bảo vật. Minh Trạm không có hứng thú đối với mấy thứ này, hắn chỉ tham tài thôi, vì vậy chỉ mượn xem thử, Minh Kỳ xưa nay hào phóng với đệ đệ cho nên lập tức đưa hắn mượn thưởng thức, nào ngờ Minh Trạm bất cẩn làm rơi bút tích của Ngô Đạo Tử vào chậu rửa chân, nghĩ đến bản tính của Minh Kỳ thì liền bị dọa mất hồn mất vía, cũng may Vệ vương phi nhờ người đem đi tu chỉnh, hy vọng có thể giấu diếm được Minh Kỳ.

Vì là kẻ đuối lý cho nên Minh Trạm định nịnh bợ lấy lòng Minh Kỳ, không ngờ là người ta đã sớm biết. Đáng lý Minh Kỳ tính giả vờ như không biết, ai dè hôm nay Minh Trạm lại đụng chạm bậy bạ, hoàn toàn làm cho Minh Kỳ nổi cơn thịnh nộ.

Minh Trạm chạy như bị chó rượt ra ngoài Ngô Đồng hiên, phía sau có hai cái đại nha hoàn Thanh Phong và Minh Nguyệt, Minh Nguyệt ôm bụng, vòng eo nhỏ nhắn uốn cong như cây trúc trong gió, cúi người thở hổn hển, “Tứ gia, ngài nghỉ ngơi một chút đi, nhị cô nương không đuổi theo đâu.”

Hai gò má của Minh Trạm trở nên ửng đỏ, đôi mắt đen lúng liếng khi cười rộ lên sẽ tràn đầy linh khí, hắn rút ra khăn tay rồi lau mồ hôi trên trán. Nay tỷ tỷ đang nổi nóng, tốt nhất là cứ tránh mặt một hồi, vì vậy Minh Trạm liền dẫn theo hai nha hoàn đi tản bộ.

Kỳ thật Minh Trạm không có chỗ nào để đi tản bộ, nội viện ở đây đều là tiểu thiếp của cha hắn, hắn không tiện đi qua. Minh Trạm lảo đảo đến hoa viên trong nội viện, cha của hắn là thổ hoàng đế, nghe nói hoa viên này cũng chỉ đơn giản hơn hoa viên trong đế đô hoành thành một chút mà thôi.

Trong hoa viên có nước có đá có cầu có hoa có cỏ, VânNamhoa cỏ hữu tình, trong hoa viên lại tràn đầy nụ hoa, hương thơm ngào ngạt. Minh Trạm tìm một bộ bàn ghế đá bên cạnh hòn non bộ mà ngồi xuống, sau đó chống tay nâng cằm nhìn cá trong hồ đang vẫy đuôi tung tăng bơi lội. Những tia nắng chiếu xuống làm mặt nước lấp lánh ánh vàng, những con cá cũng đặc biệt trở nên tiêu diêu tự tại.

Thanh Phong ôn nhu nói, “Nhị cô nương bản tính mau giận cũng mau quên, tứ gia không cần lo lắng, trong chốc lát chúng ta quay về thì nhị cô nương cũng đã nguôi giận.”

Ta căn bản không hề lo lắng, Minh Trạm đấm chân. Hắn ngồi ở chỗ này để chờ viện binh.

Làm đệ đệ long phượng song sinh của Minh Kỳ thì Minh Trạm đương nhiên hiểu rất rõ Minh Kỳ, Minh Kỳ là người rất sĩ diện, không quan tâm trong lòng giận nhiều hay ít, bàn tay có ngứa hay không, muốn xử lý Minh Trạm nhiều cỡ nào thì bất quá cũng tuyệt đối sẽ không động thủ ở trước mặt ngoại nhân.

Phạm vi của ngoại nhân rất rộng, trong khái niệm của Minh Kỳ thì trừ bỏ phụ mẫu thân sinh và thân đệ đệ thì tất cả đều là ngoại nhân. Mặc dù bọn họ có rất nhiều huynh đệ tỷ muội đồng phụ dị mẫu, nhưng tựa hồ từ khi sinh ra đã có khoảng cách không thể vượt qua.

Minh Trạm chờ viện binh chính là tứ muội Minh Nhã con của thứ thiếp.

Minh Nhã tan học sẽ quay về Cúc hoa uyển của trắc phi Dương thị, hoa viên này là con đường duy nhất mà Minh Nhã phải băng qua.

…………

P/S: cái tên cúc hoa =)), sorry ta nghĩ bậy, kể từ ngày đọc đam mỹ thì hoa cúc đã có nghĩa khác đối với ta =.=