Đừng nói là thăng quan, nay Tống Hoài thắp hương bái Phật, chỉ cần cầu được bình an là đủ rồi. Tuy rằng vụ án Trịnh Sảng chưa liên lụy đến hắn, bất quá hắn cũng thấp thoáng nghe phong thanh là thái tử điện hạ cố ý lấp liếm chuyện này. Ngay cả Tống Hoài cũng không rõ chính mình lọt vào đế tâm hay là bị thái tử trù yếm? Dù sao vài lần hành động đều đoán sai tâm tư của thái tử, nhưng thái tử lại che chở cho mình trong vụ án của Trịnh Sảng….
Trải qua rất nhiều chuyện, hắn không thể không thừa nhận tâm tư của thái tử điện hạ thật là quỷ thần khó lường, Có rất nhiều chuyện thái tử điện hạ có một loại tư duy khiến người ta không thể lý giải.
Hiện tại Tống Hoài đang tự hỏi: Chức quan này phải làm thế nào đây?
Thuộc hạ của hắn lại có một tên nghịch tặc như Trịnh Sảng, đến khi Lại bộ khảo hạch thì đừng bảo là loại ưu, có thể giữ được ở mức trung đẳng chính là lão thiên gia đã phù hộ. Mặc dù hắn có bạc có biện pháp, nhưng trong tình trạng thái tử điện hạ biết rõ tình hình của Chiết Mân thì ai dám không nể mặt thái tử mà đi thu bạc của hắn cơ chứ?
Ngu xuẩn ngu xuẩn!
Ngoại trừ Minh Trạm hận không thể bầm thây Trịnh Sảng thành trăm mảnh thì Tống Hoài cũng hận không thể tận tay đâm Trịnh Sảng hai nhát, đáng tiếc Trịnh Sảng đã đi xuống hoàng tuyền, Tống đại nhân cũng chỉ có thể tự tưởng tượng để giải hận mà thôi.
Đúng là bại não, cho dù Tống Hoài muốn rạng rỡ mặt mày trước mặt thái tử nhưng cũng không đến mức đi giết dân mà mạo nhận công trạng!
Hành động ngu xuẩn chỉ có thể dùng để đối phó với kẻ ngu xuẩn, nhưng ngươi nhìn thái tử điện hạ đi, từ đầu đến chân có chỗ nào ngu ngốc hay không? Chẳng những không ngu mà còn thông minh không ai sánh kịp.
Giống Tống Hoài tự nhận có vài phần trí tuệ, vậy mà mỗi khi vuốt mông ngựa đều vỗ nhầm vào đùi ngựa, muốn phân ưu vì thái tử, kết quả lại khiến thái tử phiền lòng. Đủ chuyện không như ý khiến Tống đại nhân phải cân nhắc có nên cáo lão trước hay không.
Minh Trạm nhiệt tình tham gia hoạt động bên ngoài, hôm nay đi thư viện, ngày mai đi quân doanh, qua tất niên hắn còn muốn đến Chúc Bằng xem từ thiện phát cháo phát gạo, thanh danh của hắn vang dội ngàn dặm, được người người tung hô tài đức sáng suốt, chẳng qua lại làm các đại thần liên can đều bị giày vò một trận.
Cho đến khi Nguyễn Hồng Phi nằm trên giường thì tất cả hoạt động của Minh Trạm cũng dần dần thưa thớt, các đại thần mới có thể thở phào một hơi.
Tống Hoài không khỏi cân nhắc, vị Phi tiên sinh này rốt cục có lai lịch gì mà thái tử lại săn sóc quan tâm đến hắn hơn hẳn các thần tử bình thường như vậy!
Cho dù Tống Hoài thông minh cỡ nào thì cũng không ngờ Minh Trạm và Nguyễn Hồng Phi lại là quan hệ như thế, mấu chốt là hắn cảm thấy với nhân phẩm cùng tác phong mạnh mẽ của thái tử điện hạ thì cho dù thái tử điện hạ thật sự thích nam tử cũng có thể đi tìm vài tiểu đồng mỹ mạo đến hầu hạ. Hiện tại tướng mạo của Nguyễn Hồng Phi đã được chỉnh sửa một chút, nay bề ngoài chỉ trên mức trung bình, hơn nữa lại lớn tuổi, Tống Hoài không dám tin tưởng thái tử điện hạ lại đi thích một vị đại thúc!
Nếm qua bữa cơm tất niên, Nguyễn Hồng Phi quả thật dần dần bình phục, sắc mặt tràn đầy khí huyết, hai tròng mắt sáng ngời mà có thần. Minh Trạm còn thưởng cho Trương đại phu một trăm lượng bạc, bảo Trương đại phu tiếp tục điều trị thân thể cho Nguyễn Hồng Phi.
Trương đại phu đã gặp qua rất nhiều sinh lão bệnh tử, là người phóng khoáng, thỉnh thoảng tranh thủ thời gian để đến trò chuyện với Nguyễn Hồng Phi, hắn thở dài.”Không ngờ ngươi lại ở cùng với thái tử.”
“Chuyện này thì có xá gì, trên đời có rất nhiều chuyện làm cho người ta không thể ngờ được.” Nguyễn Hồng Phi nhấp một ngụm dược trà, hỏi, “Ta phải uống bao lâu thì mới có thể bình phục?”
“Thật sự là phong thủy luân chuyển.” Trương đại phu cười cười, “Chẳng phải là năm đó ta truy đuổi ngươi để chẩn bệnh cho ngươi hay sao?” Trêu ghẹo một câu, Trương đại phu nói, “Ngươi cứ đều đặn uống thì sẽ rất tốt cho cơ thể, bằng không hiện tại điện hạ đang tuổi thiếu niên, qua hai mươi năm nữa thì ngươi có lòng mà lực bất tòng tâm.”
“Cũng không đến mức đó chứ?” Nguyễn Hồng Phi cảm thấy chính mình có sống đến một trăm tuổi cũng chẳng thành vấn đề.
Đại phu rất mất hứng khi bệnh nhân nghi ngờ y thuật của mình, Trương đại phu sầm mặt, Nguyễn Hồng Phi bèn nói, “Ta nghe lời ngươi là được rồi, có cái gì nên kiêng ăn thì ngươi cứ liệt ra cho ta.”
Trương đại phu lộ ra một chút mỉm cười, giang sơn dễ đổi, cũng như vị này, bẩm sinh là kẻ có chết vẫn mạnh miệng.
Phượng Cảnh Kiền ở trong cung cũng không nhàn rỗi, vừa chấm dứt yến tiệc thì hắn bèn giành một chút thời gian để trò chuyện với Tương Nghi đại công chúa.
Tinh thần của Tương Nghi đại công chúa rất tốt, thân thể cũng khỏe mạnh, đừng nhìn bà ta lớn tuổi, mỗi buổi sáng đều gọi Thái hậu cùng nhau luyện ngũ cầm diễn, tư thế kia tuyệt đối là muốn sống đến bách niên.
“Mấy ngày tất niên vất vả bá bá quá.” Phượng Cảnh Kiền mỉm cười cảm tạ một câu.
“Hoàng thượng nói vậy là sao, ta chỉ giúp mẫu thân của ngài một tay thôi.” Tương Nghi đại công chúa cũng không kể công.
Phượng Cảnh Kiền nói, “Bá bá luôn quan tâm đến ta, lòng ta lúc nào cũng biết rõ.”
Tương Nghi đại công chúa nặng nề thở dài, rất nhiều lời nói tích sâu trong lòng, chỉ thản nhiên nhìn Phượng Cảnh Kiền một cái, cúi đầu nâng lên tách trà ấm.
Phượng Cảnh Kiền nói, “Bá bá, sang năm trẫm chuẩn bị thoái vị.”
“Hoàng thượng cần gì phải vội vã thoái vị!” Tương Nghi đại công chúa kinh ngạc cả kinh, ôn hòa khuyên nhủ, “Cho dù thái tử có năng lực nhưng dù sao vẫn còn nhỏ, có Hoàng thượng ở bên cạnh vẫn tốt hơn. Một quốc gia lớn như vậy, thái tử chưa quen với đại sự thì làm sao khiến người ta yên tâm cơ chứ.”
Hiển nhiên Phượng Cảnh Kiền cũng không nghĩ như vậy, hắn tin tưởng Minh Trạm còn hơn chính bản thân Minh Trạm, cười nói, “Có phải là minh quân hay không thì cũng chẳng liên quan đến niên kỷ, nếu hắn là người hồ đồ thì trẫm đã không lập hắn làm thái tử. Lần này ta muốn cùng bá bá nói về chuyện của Vệ vương phi.”
Tương Nghi đại công chúa trầm mặc một lúc lâu, “Trấn Nam Vương còn ở thành Côn Minh, nàng là Trấn Nam Vương phi, ngụ trong cung thì thật không hợp lễ nghi. Dù sao cũng phải để ý đến quy củ đạo lý, Hoàng thượng cũng biết lai lịch của nàng rồi, năm xưa là Phương hoàng hậu nuôi dưỡng nàng lớn khôn, nàng lại lại là mẫu thân của thái tử, ta lo lắng ngày sau họa sẽ khôn lường hơn trước kia.” Dù sao một người là lão bà của Hoàng đế, một người là lão nương của hoàng đế, trọng lượng hoàn toàn khác biệt, hơn nữa Vệ vương phi không hề thua kém Phương hoàng hậu. Cho dù Tương Nghi đại công chúa có tự phụ cỡ nào thì cũng không cho rằng chính mình có thể quản thúc Vệ vương phi có nhi tử là Hoàng đế.
Đương nhiên đây cũng là nguyên nhân mà Phượng Cảnh Kiền muốn cùng bá bá của mình bàn luận.
“Quân vô hí ngôn, lời của thái tử đã nói ở trước mặt chúng thần.”
“Bá bá, ta hiểu Minh Trạm hơn ngài.” Phượng Cảnh Kiền nói, “Kỳ thật hắn không coi trọng quyền lực, thậm chí quan điểm của hắn đối với vấn đề nối dõi cũng khác với người bình thường. Nếu người khác bảo rằng không muốn lưu con nối dõi thì trẫm sẽ hoài nghi , bất quá Minh Trạm nói như vậy thì trẫm rất tin tưởng. Nhưng trẫm cũng phải giữ lời hứa, để cho Vệ vương phi tiến cung chủ trì đại cục.” Lời của Hoàng đế cũng có thể thay đổi, thậm chí Hoàng đế còn biết nói dối hơn bất kỳ kẻ nào khác, nhưng phải xem đối phương là ai thì mới nói được? Đối với Minh Trạm, nếu ngươi dám nói dối để lừa gạt hắn, hắn là người có gan trở mặt, đối với Phượng Cảnh Nam mà còn không khoan dung thì đối với kẻ khác sẽ thế nào. Phượng Cảnh Kiền cũng không hy vọng chính mình và Minh Trạm xảy ra bất cứ tranh chấp gì.
Tương Nghi đại công chúa trầm ngâm một lúc rồi nói, “Vệ vương phi là mẫu thân của hoàng đế, nếu Vệ vương phi tiến cung thì dù sao cũng không thể giữ nguyên tước vị Vương phi.” fynnz.wordpress.com
“Vệ vương phi ở trong cung tất nhiên sẽ dưỡng dục hoàng tôn, trẫm có thể đặc cách.”
“Như vậy làm sao mà được? Trượng phu là Vương gia, nàng lại thành Thái hậu.” Tương Nghi đại công chúa vẫn rất bất mãn.
Phượng Cảnh Kiền nói, “Minh Trạm làm Hoàng đế, Cảnh Nam lại là Vương gia, nếu theo quy củ, sinh phụ của Hoàng đế sẽ được thăng cấp làm Thái thượng hoàng ư? Sự tình đã an bài, chỉ đành phải như thế.”
Tương Nghi đại công chúa không còn gì để nói nữa, đành thở dài một tiếng, “Hy vọng quyết định của Hoàng thượng là chính xác.”
Phượng Cảnh Kiền rất tin tưởng đối với điều này, tuy rằng đại thần có thể hiểu lầm là thân thể của hắn không được khỏe, bất quá chính hắn hiểu được là đủ, sống thêm hai mươi năm hẳn là không thành vấn đề, đến lúc đó có lẽ sẽ nhìn thấy tôn tử đăng cơ.
Đương nhiên Vệ vương phi vẫn luôn là một vấn đề nan giải, bất quá thay vì để Minh Trạm đi ứng phó với triều thần và hoàng thân quốc thích, chi bằng để hắn giải quyết chuyện này, tặng cho Minh Trạm một phần nhân tình, chẳng phải rất tốt hay sao!
Đương nhiên, Phượng Cảnh Kiền sẽ không ngốc đến mức cho Minh Trạm uống dược vô tử. Nếu Minh Trạm thật sự có ý đồ thì thiên yếu hạ vũ nương yếu giá nhân, vua nào triều nấy, một chén dược không thể cản được. Còn nữa, tính tình của Minh Trạm có vài phần cố chấp quái đản, nhưng Phượng Cảnh Kiền lại thật lòng thích hắn, cũng không nguyện làm ra chuyện khiến bọn họ sinh ra hiềm khích. (Thiên yếu hạ vũ, nương yếu giá nhân=Ông trời thì phải làm mưa, phụ nữ thì phải lập gia đình.)
Phượng Cảnh Kiền là người lý trí sáng suốt, thượng vị của Minh Trạm đã vững chắc, không thể nào phá hủy. Hắn xưa nay làm chuyện gì cũng ổn thỏa, bèn giúp đỡ Minh Trạm giải quyết một chút nan đề có khả năng gặp phải sau khi đăng cơ. Mặc dù thoái vị cũng phải thoái vị cho thật đẹp, thế này mới hợp với nguyên tắc nhân sinh của Phượng Cảnh Kiền.
Phượng Cảnh Kiền liên tiếp triệu kiến vài vị đại thần biết kiềm chế tính tình và những vị không đụng tường không quay đầu, cùng bọn họ phân trần chuyện của Vệ vương phi.
Ngay cả Nguyễn Hồng Phi nhận được tin mật thuật lại hành động của Phượng Cảnh Kiền thì cũng phải thầm cảm thán một tiếng, “Tiện nhân Hoàng đế thật sự là thức thời.”
Minh Trạm lại tràn đầy cảm động, “Hoàng bá phụ đối xử với ta tốt hơn phụ vương rất nhiều, chỉ cần làm nhi tử của Hoàng bá phụ là ta đã đủ viên mãn rồi.”
Nghĩ như vậy không chỉ có Minh Trạm, Phượng Cảnh Kiền thỉnh thoảng cũng sẽ suy nghĩ một chút, ghen tị với vận khí quá tốt của đệ đệ nhà mình. Không ngờ Nguyễn Hồng Phi cũng có quan điểm này, nếu Minh Trạm là nhi tử của Phượng Cảnh Kiền thì hiện tại e rằng tiện nhân Hoàng đế đã sớm tức điên người mà thăng thiên từ lâu. Chẳng phải là hắn sẽ càng cảm thấy thống khoái hay sao!
Nguyễn Hồng mỉm cười liếc nhìn Minh Trạm, “Xem ra chuyện ngươi phát sầu cũng không cần phải sầu nữa.”
Minh Trạm rất kinh ngạc, “Ngươi biết ta đang sầu cái gì hay sao?”
Nguyễn Hồng Phi nở nụ cười, trêu ghẹo Minh Trạm, “Trên mặt chỉ còn thiếu hai chữ ngân lượng là đủ, chẳng lẽ ta là người mù? Nhìn không ra hay sao?”
Minh Trạm vẫn rất sĩ diện, e hèm một tiếng, “Kỳ thật khi thẩm vấn Trịnh Sảng, Trịnh Sảng khai ra Tống Hoài, bất quá ta đã lấp liếm chuyện này.”
Nói đến đây, nếu bên cạnh là Vương đại nhân hoặc là một vị đại nhân khác thì tất nhiên sẽ nói những lời linh tinh như, “Vì sao điện hạ lại làm như vậy?” “Điện hạ chắc chắn có nỗi khổ trong lòng?” “Điện hạ ngài sai lầm rồi.” Nhưng Nguyễn Hồng Phi là ai, hắn biết rất rõ Minh Trạm là người cẩn thận như thế nào. Quả nhiên Minh Trạm nhìn thấy người ta không cho hắn cái kiệu thì hắn sẽ tự mình tìm bậc thang mà đi xuống, “Ta suy nghĩ, nếu lúc ấy bắt lấy Tống Hoài, thủ hạ của hắn bao gồm Tuần phủ bố chính sứ và các tướng quân nhất định không sạch sẽ, chúng ta vừa đến đây, cũng không quen thuộc với Chiết Mân cho lắm, nếu ép sát hắn, ta lo lắng hắn sẽ lâm vào đường cùng, nếu làm phản thì chẳng phải sẽ phiền toái hay sao? Vì vậy mới tạm thời không nổi cơn điên.”
Đúng vậy, lúc này ngồi ổn thì đương nhiên là muốn nổi cơn.
Nhưng chuyện này ngươi đã dẹp ổn, Trịnh Sảng cũng đã bị giết, đột nhiên lại lôi Trịnh Sảng ra làm cái cớ thì thật là gượng ép.
Minh Trạm thay đổi đề tài, “Bao giờ ngươi bán đấu giá mấy thứ tịch thu được?” Lúc trước tuy rằng kẻ bị mất đầu là một ít tiểu tôm tiểu ngư, nhưng gia tư giàu có, tịch thu không ít thứ tốt, Minh Trạm vốn muốn bán đấu giá ngay lập tức. Nguyễn Hồng Phi suy nghĩ, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, sản nghiệp của hắn không ít, ở giữa có hai tỉnh Giang Chiết, có thể sắp xếp để bán đấu giá, tuy nói là nhiều nhưng hắn bán đấu giá cũng biết chưa hẳn sẽ ăn hết, rốt cục chia hơn một nửa.
Bất quá Nguyễn Hồng Phi làm việc rất ổn thỏa, vì không đành lòng lấy bạc của tiểu Minh ù đang nghèo kiết xác, nên không thu phí thủ tục đấu giá, đương nhiên ở những nhà đấu giá khác thì sẽ thẳng tay thu phí thủ tục.
Minh Trạm không hề cảm kích, thầm nghĩ, buôn bán với quan gia chưa đủ để cửa hiệu của các ngươi rạng rỡ vinh quang hay sao? Vậy mà còn vọng tưởng thu lại phí thủ tục! Đầu óc có vấn đề không vậy! Lão tử chưa đòi phí quảng cáo của các ngươi đã là lợi cho các ngươi lắm rồi!
“Không cần gấp, thiếp mời đã gửi ra ngoài hết cả rồi. Qua mười lăm là bắt đầu.” Nguyễn Hồng Phi mỉm cười, sờ sờ khuôn mặt mềm mịn của Minh Trạm, vừa tán thưởng cảm xúc tuyệt diệu vừa nhướng mắt cười, “Đã nói rồi, nếu ngươi thật sự không còn bạc thì ta có thể cho ngươi mượn trước một ít, cũng không cần thu lãi của ngươi. Chẳng hiểu sao ngươi cứ ngại ngùng làm gì nữa.”
Minh Trạm nhìn ái nhân một cái, “Ngươi muốn xem thử ta có bạc hay không, ta sẽ cho ngươi xem.”
Nguyễn Hồng Phi đè Minh Trạm xuống nhuyễn tháp đùa giỡn, “Cho ta xem một chút, ngươi có điểm nào tốt hay không?”
Minh Trạm nhéo miệng Nguyễn Hồng Phi, chính mình bắt đầu phát sầu, “Nếu năm nay ta đăng cơ thì nhất định phải thi ân cho hoàng thân quốc thích, Vương a, Công a, Hầu a, còn có hai cữu gia của hoàng tôn….Quốc khố thật sự không còn sung túc, tuy rằng năm trước thu hoạch vụ thu không tệ, nhưng Tây Bắc có hơn mười vạn đại quân mỗi tháng đều cần quân lương, đao thương, cung tên này nọ, cộng lại cũng mấy chục vạn bạc, còn có bổng lộc bá quan văn võ ở Giang Nam, chi bạc tu sửa đê điều, cái gì cũng cần dùng bạc. Sinh kế quá túng thiếu, tuyệt đối không thể động vào phần bạc trong khố ngân còn thừa lại ít ỏi. Tuy ta có cách kiếm bạc, nhưng cũng phải cho ta một ít công phu thì mới có thể kiếm ra bạc. Khai niên là mùa xuân, cho đến vụ hè, trong ba tháng quốc khố chỉ có thể dựa vào bên ngoài. Còn phải ngóng trông lão thiên gia mưa thuận gió hòa. Huống chi như ngươi đã nói, Hoàng bá phụ là người thức thời, e rằng lần này ta quay về đế đô thì hắn sẽ thoái vị. Ta vừa đăng cơ thì phải chi một khoản lớn, cứ nghĩ đến chuyện này thì ta thà làm thái tử còn hơn.”
“Nghèo kiết xác.” Nguyễn Hồng Phi nói, “Nếu quốc khố sung túc, mưa thuận gió hòa thì e rằng hắn cũng sẽ luyến tiếc không nỡ thoái vị.”
Minh Trạm nhẹ giọng nói, “Cho dù có ngươi hỗ trợ, cộng lại cũng quá mấy trăm vạn bạc rồi. Ta chỉ hy vọng có thể cầm cự đến vụ hè.”
“Thật sự là bủn xỉn, dùng bạc của ta mà ngươi cũng tiết kiệm nữa sao?” Nguyễn Hồng Phi chịu không nổi vẻ mặt bày đặt thanh cao của Minh Trạm, “Ta có chết cũng không dùng bạc của ngươi đâu.” Miệng thì không ngừng kể khổ, “Sắp cạp đất mà ăn rồi.” Thật sự là người không thành thật mà.
Minh Trạm ấp a ấp úng xoắn mấy ngón tay lại với nhau, “Ngươi vốn không nguyện ý để ta thượng, ta dùng bạc của ngươi thì cả đời này chẳng thể nào phản công được.”
Sắc mặt của Nguyễn Hồng Phi tối sầm lại, thở dài, “Cũng không phải là ta không muốn ngươi thượng, trước tiên miễn bàn đến kỹ thuật của ngươi đi, ngươi cũng biết là tuổi tác của ta lớn hơn ngươi khá nhiều, thân mình cũng không mềm dẻo bằng ngươi, còn nữa, trải qua chuyện của Lệ thái tử thì ta xác thực không hề muốn bị thượng.” Đôi mắt trong trẻo tiến vào ánh mắt của Minh Trạm, Nguyễn Hồng Phi nhẹ giọng hỏi, “Ngươi tự ngẫm lại xem, ngươi chết sống đòi thượng là vì không muốn thua thiệt hay là ngươi ở trên thật sự đạt nhiều khoái cảm hơn bên dưới?”
Nắm vai Minh Trạm, Nguyễn Hồng Phi ôn nhu hỏi, “Với lại chuyện này có liên quan gì đến chuyện ta giúp ngươi đâu? Ngươi khó xử như vậy, trong khi ta có khả năng giúp ngươi, cho nên đương nhiên là muốn giúp ngươi. Ngươi lại từ chối hết lần này đến lần khác, ngươi xem ta là người ngoài hay sao?”
“Ta không có ý này.” Minh Trạm vội vàng phủ nhận, gối đầu lên vai của Nguyễn Hồng Phi rồi nói, “Tuy rằng của ngươi chính là của ta, nhưng nam nhân nào có ai dùng của hồi môn của lão bà cơ chứ. Nếu như thế thì khó tránh khỏi cả đời ngốc đầu dậy không nổi.”
Nguyễn Hồng Phi nhìn chằm chằm Minh Trạm một hồi lâu, hắn thật sự không rõ Minh Trạm căn cứ vào cái gì mà định nghĩa mình là trượng phu. Minh Trạm tỏ vẻ khó xử, thở dài, “Nếu ngươi đã nhất định muốn cho ta bạc….”
“Quên đi, tốt nhất là ngươi tự nghĩ cách kiếm bạc đi.” Nguyễn Hồng Phi cắt ngang lời của Minh Trạm, “Ta cũng không thể không thông cảm với tâm tình của ngươi, coi như ta chưa từng đề cập đến chuyện ngân lượng đi.”
Minh Trạm cảm thấy giống như mình vừa há mồm thì cổ họng lập tức bị người ta nhét vào một cái bánh bao lớn vừa cứng vừa khô, suýt nữa đã làm hắn mắc nghẹn! Này! Cái tên này thay đổi thật là nhanh nha! Chuyện kia, chuyện kia….hắn định khách sáo nói vài câu….vậy mà ngươi lại xem lời khách sáo của ta là thật hay sao….
Ấp a ấp úng, Minh Trạm đang nghĩ cách làm sao thu hồi lời đã nói ra….