Đích Tử Nan Vi

Chương 19: Cục gạch

Thọ yến của Phúc Xương đại công chúa, Minh Trạm đã sớm thỉnh chỉ từ trước.

Phượng Cảnh Kiền tự mình ban hôn cho Minh Diễm và Đỗ Như Lan, nghe nói cảm tình của Minh Trạm và Phúc Xương đại công chúa rất tốt, đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Tính tình của Minh Trạm không quá sôi nổi, một bộ cẩm bào màu xanh ngọc cổ tròn được thêu hoa văn chìm, trên đầu đội mũ tử kim, có một chút nặng nề.

Trong cung đã chuẩn bị sẵn xe ngựa, hai thị vệ là do Phượng Cảnh Nam ban thưởng, còn có vài thị vệ khác là của Phượng Cảnh Kiền phái đi theo để áp xe, tất cả đều cưỡi ngựa cao to, cực kỳ oai phong bệ vệ, Minh Trạm cho người đến Trấn Nam Vương phủ ở trong kinh thành trước.

Phượng Minh lễ đang chờ Minh Trạm, có xe ngựa trong cung, hai người lại là thân huynh đệ cho nên Phượng Minh Lễ không chuẩn bị xe. Minh Trạm uống một tách trà, xem xét canh giờ rồi cùng Minh Lễ đến phủ của Phúc Xương đại công chúa.

Triều đình luôn ưu đãi công chúa, phủ đệ của Phúc Xương công chúa rất đẹp, tùy ý mà nhìn cũng có thể tìm được kỳ hoa dị thạch, rường cột chạm trổ lại càng miễn bàn. Người tiếp khách của phủ công chúa nhìn thấy là người của Trấn Nam Vương phủ thì liền kích động đến mức giọng nói cũng hơi biến đổi.

Nhị nhi tử của Phúc Xương đại công chúa là Đỗ Như Ngọc đứng tiếp khách trước cửa, tướng mạo của Đỗ Như Ngọc không tệ, chẳng qua tinh thần có một chút ủ rũ, hai bọng mắt đen thui, có lẽ là vì chuẩn bị yến thọ cho mẫu thân mà mệt mỏi nhưng lúc nghênh đón khách thì vẫn cười tươi vui vẻ, rất là nhiệt tình, thấy Phượng Minh Lễ thì liền vỗ vai Minh Lễ, lại chào hỏi Minh Trạm, thân thiết cười nói, “Cách đây vài ngày mẫu thân có nói là các ngươi sẽ đến vì vậy ta liền sớm đứng chờ. Đỗ Thuyền, hầu hạ nhị vị công tử đến chính sảnh thỉnh an công chúa đi.”

Quản gia ở phía sau Phượng Minh Lễ dâng lên lễ vật đỏ thẫm, quản sự ở phía sau Đỗ Như Ngọc liền tiếp nhận. Phượng Minh Lễ và Phượng Minh Trạm bước vào quý phủ của đại công chúa.

Phúc Xương đại công chúa còn nhiệt tình với Minh Lễ và Minh Trạm hơn cả nhi tử của mình, gọi người thượng trà mang điểm tâm đến tiếp đón, nàng là người được chúc thọ, xưa nay lại ăn nói sảng khoái, “Hai điệt nhi của ta, nhìn xem đế đô nhiều hài tử như vậy nhưng chẳng mấy ai có thể sánh bằng. Tuổi nhỏ nhưng lại rất biết quan tâm, ta thật sự là yêu đến tận xương tủy mất thôi, muốn không thích cũng thật là khó.”

Trong phòng toàn là cáo mệnh phu nhân, Minh Trạm cũng chẳng nhận thức ra người nào là người nào.

Minh Lễ đỡ hơn, hắn lớn tuổi cho nên không tiện ở lâu, thỉnh an bái thọ xong thì liền ra ngoài. Trong khi Minh Trạm lại bị Phúc Xương đại công chúa ôm chặt vào ngực không tha, dẫn hắn đi bái kiến vài vị Vương phi, Quận vương phi, Quốc công phu nhân, Hầu tước phu nhân, những người có thân phận thấp hơn thì đều ngồi ở Thiên thính, nơi này là chính sảnh, Minh Trạm đương nhiên là không cần gặp.

Còn có Phúc Yên thân vương phi hỏi thăm, “Đúng rồi, hôn kỳ giữa lão tam nhà của ngươi và Thục Nghi quận chúa bao giờ thì cử hành? Ta đã gặp Thục Nghi quận chúa ở bên cạnh Thái hậu, phẩm cách và tướng mạo, chậc chậc, thật sự là hiếm thấy. Lại là điệt nữ, đại công chúa thật sự có hảo phúc.”

“Nhanh thôi nhanh thôi, đến lúc đó nhất định thỉnh ngài đến uống rượu mừng.” Phúc Xương đại công chúa cười ha ha.

Chưa nói được mấy câu lại có Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đến. Vĩnh Ninh Hầu phu nhân tuổi chừng hai mươi, dáng vẻ thướt tha, ôn nhu dịu dàng. Trước tiên là bái thọ Phúc Xương đại công chúa, Phúc Xương đại công chúa chỉ vào Vĩnh Ninh Hầu phu nhân rồi cười nói, “Nếu ta nhớ không lầm thì Trấn Nam Vương phi cũng xuất thân từ Vĩnh Ninh Hầu phủ đúng không? Minh Trạm, đây là mợ của ngươi.”

Minh Trạm tiến lên hành lễ, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân mỉm cười, tựa hồ nhìn ra vẻ mặt ngượng ngùng của Minh Trạm khi kẹt giữa những nữ nhân ở đây, nàng dịu dàng nói, “Hầu gia cũng đến, tứ công tử nếu rãnh rỗi có thể ra ngoài gặp một chút.”

Minh Trạm đương nhiên thức thời chạy khỏi chính sảnh tràn đầy son phấn nị hương này.

Vĩnh Ninh Hầu phủ lấy công trạng làm nên ngày hôm nay, nghe mẫu thân từng kể lại, ngoại công của hắn sinh bảy nữ nhi sau đó mới sinh tiểu cữu cữu của hắn là Vệ Dĩnh gia. Ngày thường chỉ ở trong phủ, cũng không thường ra ngoài giao tế.

Vệ Dĩnh gia năm nay chỉ mới mười chín, nhậm chức Tiền phong tham lĩnh, quan ngũ phẩm, thế này cũng đã là may mắn rồi.

Minh Trạm cũng không nhìn thấy Vĩnh Ninh Hầu, Hà Ngọc Phương Thanh đều là người nhạy bén, dẫn Minh Trạm đi tìm Minh Lễ, huynh đệ hai người cùng ngồi với đám vương tôn công tử.

Minh Trạm chưa từng tham gia yến tiệc có quy mô lớn như vậy, trước kia thọ yến của Phượng Cảnh Nam ở Trấn Nam Vương phủ đương nhiên còn quy mô lớn hơn như thế này, chẳng qua Minh Trạm tuổi nhỏ cho nên chỉ đứng bên trong, hắn lại không thích bị đám phu nhân vuốt ve khen ngợi, vì vậy đều trốn trong phòng mà tự chơi.

Hắn thích yên tĩnh, bỗng nhiên bị kéo đến chính giữa sân khấu làm nhân vật chính, còn có vô số ánh đèn chiếu vào người, cho nên mặc dù thể xác và tinh thần không khỏe nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng.

May mà có Phượng Minh Lễ ở đây, Phượng Minh Lễ là người thích giao tế, hắn đến đế đô chỉ mới nửa năm xem như đã nhận thức gần hết những nhân vật có danh hào, hắn giới thiệu với Minh Trạm, “Đây là tam công tử Bình Dương Bá gia, đây là nhị thiếu gia Bắc An Hầu gia, đây là…”

Lần đầu tiên Minh Trạm cảm thấy may mắn vì mình bị câm, chỉ cần gật đầu mỉm cười là được. Hắn phát hiện Phượng Minh Lễ cũng không phải quá tệ hại, ít nhất Phượng Minh Lễ biết giao tế hơn hắn, cùng những người này hi hi ha ha nói đủ thứ chuyện về đế đô. Tỷ như tiểu thiếp nhà ai vụng trộm gian tình, cấm sừng vị đại nhân nào đó. Tỷ như nhà nào lập ngoại thiếp, làm cho chính thê tìm tới tận cửa, oai phong như thế nào. Tỷ như…

Minh Trạm nghĩ rằng nếu Phượng Minh Lễ mà sống ở hiện đại thì hoàn toàn có thể làm nghề paparazzi.

Xương Bắc Hầu tự mình dẫn Đỗ Như Lan đến đây, bàn này đều là vãn bối, thế gia công tử, cho dù bên trong là thối rữa hay là vàng ngọc thì cũng phải vì cấp bậc lễ nghĩa mà tỏ vẻ một chút, đứng dậy nghênh đón, hô “Thế thúc, thế bá.”

Xương Bắc Hầu khoát tay cười nói, “Ngồi đi ngồi đi. Các ngươi đồng lứa cùng ngồi chung với nhau, chốc lát nữa có gánh hát đến biểu diễn phúc hỉ. Minh Lễ, Minh Trạm, các ngươi đừng khách khí, để Như Lan mời rượu cho các ngươi.”

Vẻ mặt vui mừng của Đỗ Như Lan thật miễn cưỡng, giống như đang cố gắng chịu đựng.

Đầy bụng tâm sự, dung nhan tiều tụy.

Mặc dù không muốn cùng Đỗ Như Lan trở mặt nhưng nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Đỗ Như Lan thì Phượng Minh Lễ cũng cảm thấy bất bình trong lòng, cười nói, “Mấy ngày nay chuẩn bị thọ yến cho cô, Như Lan huynh có lẽ bận rộn nhiều việc, sắc mặt không được tốt lắm, chắc là rất mệt.”

Đỗ Như Lan lấy lại tinh thần, nâng ly cười nói, “Làm con cháu thì làm sao có thể không tận tâm? Các huynh đệ đến đây, không nói khách sáo nữa, ta kính các huynh đệ một ly trước. Minh Trạm, ngươi tuổi còn nhỏ, chỉ cần uống một chút là được.” Người nhà phản đối cùng nước mắt của ái nhân đã làm cho tâm tư của thiếu niên lao lực quá độ, không thể chịu nổi gánh nặng.

Mọi người uống rượu, buông lời trêu ghẹo, “Tiểu tức phụ còn chưa bước vào phủ mà hiện tại đã thiên vị tiểu cữu tử. Như Lan, ngươi thật sự là thiên vị nha.” (tiểu tức phụ = con dâu/vợ, tiểu cữu tử = em vợ )

“Đúng vậy, nếu Minh Trạm tuổi nhỏ tửu lượng ít thì không bằng ngươi uống rượu thay hắn đi.”

Đỗ Như Lan cũng rất sảng khoái, tự mình châm thêm một ly rượu, ngửa đầu uống cạn.

Bàn này đều là thiếu niên hào hoa phong nhã, bàn luận về giao tình, tán gẫu này nọ, cho dù muốn bắt chuyện với Minh Trạm nhưng nghĩ đến Minh Trạm là người câm thì thật sự không biết phải trao đổi như thế nào với hắn. Minh Trạm lặng lẽ dùng bữa.

Hà Ngọc nói gì đó ở bên tai của Minh Trạm, Minh Trạm gật đầu, Hà Ngọc túm y mệ của Phương Thanh, hai người vội vàng rời đi.

“Minh Trạm, đó là nội thị mà Hoàng thượng ban thưởng cho ngươi đó sao?” Có người hỏi.

Uống vài ba ly rượu và gắp vài món ăn thì trên mặt của mọi người đã hơi ửng đỏ, những người nào có tửu lượng kém đã ngà ngà say, chỉ thấy một tiểu nha đầu tóc tai bù xù vọt vào, nước mắt ngắn dài nhào đến trước mặt Đỗ Như Lan mà khóc lóc hô to, “Tam gia, tam gia, ngài mau đến xem một chút đi. Linh nhi, Linh nhi tỷ không may rồi!”

Sắc mặt của Đỗ Như Lan nháy mắt trắng bệch, mạnh mẽ chống bàn đứng dạy, bất chợt thốt lên, “Có phải sắp sinh hay không?”

“Không biết, bảo rằng bụng đau, nhưng mà không có ai, không có ai….tam gia….ngài mau đi đi, chậm trễ sẽ không kịp.” Tiểu nha hoàn quỳ xuống nắm lấy góc y bào của Đỗ Như Lan, khóc lóc như muốn ngất lịm.

Đỗ Như Lan xoay người, rốt cục bất chấp tất cả, chạy đi một cách vội vàng. Hắn sốt ruột như vậy, y bào tung bay như phi điệp, chợt lóe qua, tiểu nha hoàn cũng đứng dậy chạy theo.

Minh Trạm vỗ bàn, lén thúc Minh Lễ một cái, huynh đệ hai người trầm mặt đuổi theo.

Động tĩnh bên này không nhỏ, đám người của Minh Trạm vừa đi đến một nửa thì Đỗ Như Ngọc đã mang người chạy đến, cười làm lành nói, “Minh Lễ Minh Trạm, chỉ là một chút chuyện riêng trong phủ của ta mà thôi, không có gì quan trọng, mọi người quay về uống rượu tiếp đi.”

Minh Trạm đi qua hung hăng đẩy Đỗ Như Ngọc sang một bên, Phượng Minh Lễ đi theo cười lạnh nói, “Nhị công tử, hay là lỗ tai của ta bị điếc! Quý phủ có người sinh hài tử, vì sao không tìm người nào khác mà lại chỉ tìm Đỗ Như Lan! Ta nhớ rõ đại tỷ của ta vẫn chưa gả đến quý phủ mà! Như vậy là sao, chẳng lẽ là ta nhớ lầm, Đỗ Như Lan đã thành thân rồi sao? Ngươi còn dắm ngăn cản ta, hôm nay để ta nhìn xem rốt cục là ai muốn sinh!”

Cẩu huyết a!

Đỗ Như Lan một tay ôm nữ nhân đang mang thai, ánh mắt kia thật ôn nhu như nước. Không thể tưởng tượng được một Đỗ Như Lan ngày thường lạnh như băng lại có lúc mềm mại như thủy tinh công nghiệp bị đúc trong lò, Minh Trạm liên tục cười lạnh.

Phượng Minh Lễ giận điên người, ngón tay run rẩy chỉ về phía Đỗ Như Lan, sau một lúc lâu thì mới cắn răng thốt được một câu, “Ngươi, ngươi, các ngươi khinh người quá đáng!”

Thật con mụ nó không thể chịu nổi.

Minh Trạm tiến lên, nhìn về phía Đỗ Như Lan, vẫn im lặng mà nhìn. Hắn không nói chuyện, chẳng qua trầm mặc chính là cách tốt nhất để gây áp lực.

Phía sau Minh Lễ và Minh Trạm là một đoàn người chạy theo để xem náo nhiệt, còn có Đỗ Như Ngọc thấy huynh đệ hai người sắp bùng nổ như núi lửa thì liền xoa tay lôi kéo Minh Lễ mà mỉm cười làm lành, “Minh Lễ, đây chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

Nữ nhân kia mặt mày như hoa, thật sự rất xinh đẹp. Hiện tại bụng lớn nhưng cũng là một thai phụ diễm lệ. Nữ nhân có một loại trực giác thiên tính, thấy nhiều người đến đây, nàng liền đưa tay ôm bụng, trên mặt có vẻ ôn nhu của một người sắp làm từ mẫu, tự mình đi đến trước mặt Minh Trạm, mang theo cử chỉ chân thành. Sau đó chậm rãi quỳ xuống, ngẩng đầu ngước lên là hai hàng thanh lệ trào ra từ đôi mắt đẹp, theo gió cuốn trôi mà chảy ra phía sau, bám vào sợi tóc mai, giống như những hạt sương lăn trên cánh hoa, động lòng người đến cực điểm.

“Nô tỳ là tiện nhân…”

Nữ nhân này vừa mở miệng thì Minh Trạm đã chán ghét. Ai mà chẳng có nỗi khổ trong lòng. Hắn chỉ vào Đỗ Như Lan rồi lui ra gian ngoài. Đỗ Như Lan nâng dậy ái nhân, nhẹ nhàng an ủi nữ tử kia vài câu rồi đi theo ra ngoài.

Minh Trạm viết vài chữ trong lòng bàn tay của Minh Lễ, Minh Lễ đọc lên, “Ngươi vẫn muốn thú đại tỷ của ta hay sao?”

Đỗ Như Lan trầm mặc một lúc lâu, “Đây là thánh chỉ.”

Minh Trạm buông tay của Minh Lễ ra, mạnh mẽ xông lên phía trước, lấy ra một cục gì đó ở trước ngực rồi hung hăng đụng vào người của Đỗ Như Lan, Đỗ Như Lan loạng choạng ngã ra phía sau, y mệ lục sắc của Minh Trạm chợt lóe, tiếp theo là tiếng hét thảm thiết của Đỗ Như Lan.

Tất cả mọi người không đoán được Minh Trạm lại đột ngột động thủ như thế, đến khi hoàn hồn nhìn thấy Minh Trạm nâng tay lên thì cả mặt của Đỗ Như Lan đã đẫm máu.

“A, trời ạ, Minh Trạm, Minh Trạm….” Phượng Minh Lễ dẫn theo mọi người tiến đến ngăn cản. fynnz810

“Tứ công tử, ai ôi, tứ công tử, ngài bớt giận, bớt giận…” Phương Thanh Hà Ngọc thấp giọng xoa giận cho Phượng Minh Trạm, sợ làm cho chủ tử giận quá mà ngạt thở.

“Tam đệ, tam đệ…” Đỗ Như Ngọc toát mồ hôi hột, nâng y mệ lau cho cái đầu đầy máu của đệ đệ hắn.

“Mau, mau truyền Thái y!” Quản sự của Đỗ phủ hô to.

Tiểu viện của Đỗ Như Lan trở nên hỗn loạn.

Phượng Minh Lễ giả vờ khuyên Minh Trạm, “Đừng giận nữa. Chỉ là một ả tiện tì, Phúc Xương cô là người rất biết chuyện….”

Thứ cô chó má, Minh Trạm lạnh lùng cười, giẫy khỏi tay của Phượng Minh Lễ, dẫn theo Hà Ngọc Phương Thanh thẳng thừng rời đi. Đỗ Như Ngọc muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng không thể lên tiếng.

Trước tiểu viện của Đỗ Như Lan, Minh Trạm gặp phải Phúc Xương đại công chúa và Bắc Xương Hầu, hai người mang theo vẻ mặt hổ thẹn, Phúc Xương đại công chúa tiến lên bắt lấy tay của Minh Trạm, Minh Trạm phất tay tránh ra, lạnh lùng cười cười, lại gật đầu, các ngươi thật là to gan a.

“Minh Trạm, nghe cô nói một câu đi.” Giọng điệu của Phúc Xương đại công chúa mang theo khẩn cầu.

Minh Trạm căn bản không bận tâm mà cứ nghênh ngang rời đi.

Phúc Xương đại công chúa cắn răng phẫn hận, “Con hồ ly Tang Môn tinh kia, ta sẽ không tha cho nàng!” (tang môn tinh = điềm gỡ)

Phu phụ hai người vừa đi chưa được vài bước thì Phượng Minh Lễ đã phóng ra như lốc xoáy, vừa chạy vừa hô to, “Minh Trạm, Minh Trạm!”

Phúc Xương đại công chúa vốn định gọi lại Minh Lễ, Minh Trạm thì bừng bừng nổi cơn thịnh nộ mà bỏ đi, còn Minh Lễ thì tính tình dễ chịu hơn, có thể khuyên bảo được. Nào ngờ Phượng Minh Lễ chạy như lốc xoáy, chưa kịp dừng chân, giống như không nhìn thấy phu phụ bọn họ mà cứ đuổi theo Minh Trạm.

Minh Lễ đã tính trước, Minh Trạm ra tay đánh Đỗ Như Lan, cũng đã giễu võ giương oai, sau đó phất y mệ chạy lấy người. Lưu lại Đỗ Như Lan mặt mũi đầy máu, không biết sống chết, nếu hắn ở lại thì sẽ đối mặt với cuồng oanh loạn tạc của Phúc Xương đại công chúa và Bắc Xương Hầu, hắn lại không phải loại người có thể giải quyết đại cục, chi bằng đi theo Minh Trạm mà cùng nhau bỏ chạy vẫn hơn.

………..