Đích Tử Nan Vi

Chương 168: Hoàng đế nan vi (6)

Đại điển sắc phong chấm dứt, Phượng Cảnh Nam chuẩn bị quay về Vân Nam, Minh Trạm đến Trấn Nam Vương phủ vấn an phụ thân.

Minh Lễ và Minh Liêm đi ra ngoài nghênh đón Minh Trạm, Minh Trạm lại thăng chức, từ người thừa kế Trấn Nam Vương phủ thăng cấp thành người thừa kế ngôi vị hoàng đế, bất quá hắn không kiên nhẫn, lập tức khoát tay chặn lại, “Huynh đệ chúng ta không cần đa lễ.”

Đối với chuyện thăng cấp của Minh Trạm, Minh Lễ và Minh Liêm đều rất vui mừng, cho dù nói như thế nào thì Minh Trạm và bọn họ đều xuất thân từ Trấn Nam Vương phủ, đây là hỉ sự của toàn bộ Trấn Nam Vương phủ. Nhưng Minh Phỉ nghe nói Minh Trạm trở thành thái tử thì lại nổi điên mà đập nát đồ đạc trong phòng. Điền nhị thái thái đang lựa chọn thị thiếp ôn nhu hiền thục cho nhi tử, nghe hạ nhân bẩm báo thì nàng ta cũng không nói câu nào, chỉ phái người thay đổi toàn bộ vật dụng trong phòng thành đồ đồng, tha hồ mà đập, cùng lắm thì nhặt lên lại, kiên quyết không cho nàng xuất môn để khỏi bị mất mặt.

Minh Lễ và Minh Liêm cũng không tham gia đại điển sắc phong của Minh Trạm, đây là ý của Phượng Cảnh Nam, ca ca của hắn không còn nhi tử nào, trong khi hắn còn đến ba người, sợ Hoàng đế ca ca của hắn nhìn thấy sẽ bực bội, vì vậy phải để Minh Lễ và Minh Liêm ở nhà.

Vậy mà Hoàng đế ca ca của hắn còn dám lừa nhi tử của hắn sửa miệng từ bá phụ thành phụ hoàng.

Ban đầu Phượng Cảnh Nam quả thật có chút buồn bực, bất quá hắn cũng đã nghĩ thông suốt, dù sao nhi tử của mình cũng sắp làm hoàng đế, Phượng Cảnh Nam sẽ trở thành phụ thân của hoàng đế, vì vậy cũng hào phóng một ít.

“Ta quyết định dẫn Minh Lễ và Minh Liêm quay về Vân Nam!” Phượng Cảnh Nam đã cải biến chủ ý.

“Vì sao?” Minh Trạm cau mày.

Phượng Cảnh Nam nói, “Hạ mình một tí, hiện tại ngươi đã là thái tử, Vương phủ của chúng ta càng phải hạ mình một chút ở đế đô. Bằng không, để huynh đệ tỷ muội của ngươi đều ở đế đô thì các đại thần sẽ nghĩ nhiều. Ngày sau, đến khi ngươi đăng cơ, ta sẽ để bọn họ quay lại đế đô cũng không muộn.”

Minh Trạm suy nghĩ một chút, cũng không phản đối. Hắn ở lại Trấn Nam Vương phủ, cùng Phượng Cảnh Nam dùng ngọ thiện, lại ăn chút điểm tâm chiều rồi mới ung dung lên xe, chuẩn bị hồi cung.

Minh Trạm bỗng nhiên bị người ta dùng tay đánh mạnh vào cần cổ mà hôn mê bất tỉnh, chờ đến khi tỉnh lại thì không biết đang ở nơi nào, tối hù không thấy đèn đuốc gì cả, chỉ có thể xuyên qua cửa sổ mà nhìn thấy ánh trăng mờ ảo chiếu vào.

Cần cổ đau xót, đưa tay xoa bóp một chút, Minh Trạm hô lên, “Người đâu.”

“Giọng ngươi lớn quá.”

Bất thình lình một câu dọa Minh Trạm nhảy dựng. Người nọ ngồi trong bóng đêm, giọng nói lại cực kỳ quen tai, Minh Trạm nhanh chóng định thần, quát to một tiếng, “Nguyễn đại lừa bịp!”

“Là ta!” Nguyễn Hồng Phi đứng dậy thắp nến, chiếu ra khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm, sau đó ngồi xuống trước mặt Minh Trạm.

Minh Trạm nhìn thấy khuôn mặt của Nguyễn Hồng Phi thì có chút ngây ngốc một chút, miệng mồm không ngại ngùng mà cứ hỏi, “Ngươi ép ta tới đây để làm gì? Chẳng lẽ muốn nối lại tình xưa với ta hay sao?”

Nguyễn Hồng Phi lộ ra một chút kinh ngạc, “Hóa ra điện hạ rất thích ta nha.”

“Ta thích phân cũng không thèm thích ngươi!” Minh Trạm liếc Nguyễn Hồng Phi một cái, hoạt động tay chân một chút, “Ta đến đây là để đòi nợ!”

Nguyễn Hồng Phi hơi nghiêng đầu, lộ ra một nửa bên mặt đẹp mắt, Minh Trạm nhịn không được mà liếc nhìn thêm một chút, hầy, mỹ nhân luôn làm cho người ta mềm lòng. Minh Trạm tìm lý do vì một lúc thất thần ngắn ngủi của mình, âm thầm nghĩ, nếu tiểu Phi không yêu hắn đến chết đi sống lại, không có hắn thì sẽ sống không nổi, như vậy hắn sẽ không so đo với tiểu Phi.

Nguyễn Hồng Phi không thể không ho nhẹ một tiếng, đánh gãy tầm mắt lồ lộ của Minh Trạm, Minh Trạm tự biết đã bị phát hiện, thầm mắng Nguyễn Hồng Phi lam nhan họa thủy, bèn nổi cơn thịnh nộ, “Có cái gì mà đắc ý, nhà của ta có cái bình mỹ nhân bằng ngọc, còn đẹp hơn cả ngươi, ngày nào ta cũng phải ngắm vài lần mới đủ!”

Nguyễn Hồng Phi cười khẽ, rót một tách trà nhỏ đưa cho Minh Trạm, tiếp tục cất lên giọng nói dễ nghe, “Ta thật không có gì để đắc ý, chỉ là sợ điện hạ thất ý mà thôi.”

Minh Trạm tiếp nhận tách trà, vị trà hơi đắng một chút, than thở, “Ta làm sao mà thất ý cơ chứ, xinh đẹp mà nhân phẩm không tốt thì có ích gì.” Minh Trạm bỗng nhiên nghị đến việc mình bị lừa thân, nhất thời cảm thấy bi ai, bắt đầu mở to mồm gào khóc.

Đây là lần thứ hai Nguyễn Hồng Phi thấy Minh Trạm lớn giọng, nhưng vẫn chưa có kinh nghiệm đối phó, lỗ tai trở nên ong ong, nháy mắt mà ù hết một bên tai, suýt nữa đã đánh rơi tách trà tử sa. Nguyễn Hồng Phi đưa tay bụm mồm của Minh Trạm lại. Nhưng không ngờ Minh liền Trạm nắm lấy đôi tay tinh mỹ giống như được tạc bằng ngọc của Nguyễn Hồng Phi rồi hung hăng cắn một cái thật mạnh.

Tuy rằng không có võ công, bất quá hắn là một tiểu nam nhân, hiện tại dốc hết sức mà cắn, cho dù là Nguyễn Hồng Phi thì cũng đau đến tái mặt, lập tức nắm lấy cằm của Minh Trạm, cố gắng kéo tay ra khỏi cái miệng của con sói con này, da thịt đã mất một miếng, máu chảy đầm đìa.

Miệng tràn đầy máu tươi, khơi dậy gien chiến đấu trong cơ thể của Minh Trạm, hắn nghĩ đến việc Nguyễn Hồng Phi lừa gạt hắn thì lại càng dốc sức liều mạng, bổ nhào vào người Nguyễn Hồng Phi, đá, đạp, cắn, nhéo, cùng với tuyệt kỹ con rùa độc môn của Minh Trạm, Minh Trạm hoàn toàn không biết xấu hổ cũng không muốn sống mà cứ cấu xé Nguyễn Hồng Phi, đến khi Nguyễn Hồng Phi dùng vạt y phục trói chặt Minh Trạm lên giường, hắn đưa tay sờ lên vết bầm tím trên xương gò má, trong khi Minh Trạm trừng lên đôi mắt đỏ ngầu, rống to, “Có gan thì thả ta ra! Đồ con rùa! Đồ lừa đảo! Ngươi vỗ vỗ ngực mà nghĩ lại xem, ta đối xử với ngươi như thế nào! Ngươi tưởng là ai cũng có thể tùy tiện khiến ta cho thượng hay sao? Ngươi dám phụ lòng ta, ta phải cắn chết ngươi!”

Nguyễn Hồng Phi nhìn bàn tay đầm đìa máu tươi của mình, hắn gầm lên, “Phượng Minh Trạm, ngươi đừng được nước làm tới!”

“Ta được nước làm tới thì sao!” Minh Trạm nhoài cổ lên, “Có gan thì ngươi giết chết ta đi! Hôm nay ngươi không giết chết ta thì ta có chết cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Gặp ngươi một lần ta cắn một lần, cho đến khi cắn nát thịt của ngươi ra, nuốt vào trong bụng! Ta nói cho ngươi biết, những gì ta nói với ngươi đều là sự thật! Ngươi dám lừa gạt tấm chân tình của ta, ta sẽ moi tim của ngươi ra!” Trong miệng của Minh Trạm đều là máu của Nguyễn Hồng Phi, đêm hôm khuya khoắc, Nguyễn Hồng Phi thấy Minh Trạm miệng mồm đầy máu nói ra những lời hung tợn như vậy thì trong lòng cũng cảm thấy rùng mình.

Có thể xem Minh Trạm là người rất chú ý đến sách lược, hắn thật sự yêu thích Ngụy Ninh, nhưng sau đó lại phát hiện Ngụy Ninh hóa ra là Nguyễn Hồng Phi cải trang, tình cảm bị đút cho chó ăn, sự tức giận, sự oán hận cùng với nỗi đau đớn này quả thật không cần phải nói cũng biết. Nay thấy Nguyễn Hồng Phi, đương nhiên muốn báo thù, nhưng Minh Trạm cũng biết luận về võ công thì hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của Nguyễn Hồng Phi, bất quá nam tử hán đại trượng phu, thừa dịp này hắn muốn thử Nguyễn Hồng Phi một lần, nếu Nguyễn Hồng Phi có một chút cảm tình hoặc áy náy thì nhất định sẽ không động thủ với hắn.

Kết quả xem như tạm được, Minh Trạm liếc mắt nhìn vết thương trên tay và vết bầm tím trên mặt của Nguyễn Hồng Phi, hắn tìm đủ mọi cách để ép Nguyễn Hồng Phi xuất hiện, đương nhiên không phải để liều mạng với Nguyễn Hồng Phi.

Minh Trạm thấy Nguyễn Hồng Phi im lặng một lúc lâu, hắn đành phải tự mình mở miệng, “Đương nhiên ta cũng không cần thiết moi lấy tim của ngươi, ngươi vẫn còn có sự lựa chọn thứ hai.”

Nguyễn Hồng Phi nhướng hàng lông mày xinh đẹp, Minh Trạm hừ một tiếng, nghĩ rằng bản thân mình cũng xem như đã hạ thấp uy phong của Nguyễn đại lừa bịp rồi, bèn tìm cái thang để leo xuống, “Ta hỏi ngươi, khi chúng ta thân mật, rốt cục là ngươi hay là Ngụy Ninh thật?”

“Đương nhiên đều là ta, Tử Mẫn không có lá gan này.” Nguyễn Hồng Phi ôn hòa giải thích, “Ta cũng không có ý làm nhục ngươi.”

Minh Trạm nheo mắt lại, “Vậy là ngươi thích ta?”

Ớ—

Nguyễn Hồng Phi sờ sờ mũi, Minh Trạm cười lạnh, “Chẳng lẽ trên đời này còn có nam nhân nào có bản lĩnh như ta, đối xử thật lòng với ngươi, lại khiến người ta yêu thích hay sao?”

“Rốt cục khi nào thì ngươi giả làm Ngụy Ninh, khi nào thì là Ngụy Ninh thật? Họ Ngụy đang ở đâu?” Làm như kẻ bị hại, tính tình của Minh Trạm cực nóng nảy, hắn uốn éo thân mình, “Thả ta ra.” fynnz.wordpress.com

Nguyễn Hồng Phi cảnh cáo, “Nếu ngươi còn cắn lung tung thì ta sẽ phát cáu mà nhổ từng cái răng cẩu của ngươi xuống, đến lúc đó ngươi đừng trách ta.”

Minh Trạm cười lạnh, “Răng cẩu của ta cũng là lúc trước ngươi vừa hôn lại vừa liếm, thế nào, chán ghét ta rồi hay sao?”

“Không thể nói là chán ghét, nói không chừng ta sẽ nhổ hai cái răng đem về cất giấu, như điện hạ đã nói, rãnh rỗi thì liếm liếm hôn hôn, xem như đang nếm mùi vị thơm ngon của điện hạ.” Nếu Nguyễn Hồng Phi bị Minh Trạm dọa nạt thì quả thật đã sống phí ngần ấy năm. Đưa tay túm lấy vạt y phục trên tay và dưới chân của Minh Trạm rồi tháo ra.

Da mặt của Minh Trạm không phải dày bình thường, hắn hừ một tiếng, “Thật sự là lưu manh bại hoại, chưa gì đã cởi đai lưng của người ta.” Trừng mắt liếc Nguyễn Hồng Phi một cái, Minh Trạm bày ra vẻ mặt trinh liệt mà nói, “Một lát nữa, nếu ngươi cởi đồ của ta ra thì ta có chết cũng không chịu theo đâu!”

Khóe môi của Nguyễn Hồng Phi giật giật, nói một cách chân thành, “Điện hạ cứ yên tâm.” Ngài thật là quá tự tin đi. Đương nhiên Nguyễn Hồng Phi cũng phải thừa nhận, cảm giác của hắn đối với Minh Trạm rất đặc biệt và cũng rất phức tạp, khó có thể giải thích thành lời, nếu có ai dám cắn hắn một cái thì hắn tuyệt đối sẽ không khách khí như vậy.

“Mang thức ăn đến, ta đói bụng rồi.” Minh Trạm nói một cách tràn đầy săn sóc, “Ngươi yên tâm đi, ta đi ra ngoài chính là để ngươi bắt giữ. Nếu không thì làm sao có thể dụ được con chuột như ngươi vào ổ cơ chứ? Tối nay không về cũng không sao.”

Nguyễn Hồng Phi gật đầu, quơ quơ cái chuông đồng bên giường, qua một lúc liền có đám hạ nhân mang thức ăn đến, đều là những món mà Minh Trạm thích ăn. Minh Trạm vừa thấy thì trong lòng liền âm thầm vui mừng, liếc mắt dùng một loại ngữ khí thi ân mà nói, “Cho ta xem tay của ngươi đi, có đau hay không?” Không đợi người ta trả lời thì hắn đã nắm tay của Nguyễn Hồng Phi lên, giương mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi một cái, Nguyễn Hồng Phi tự mình đa tình một hồi, nghĩ rằng Minh Trạm sắp lấy khăn băng bó vết thương cho hắn, nào ngờ Minh Trạm bỗng nhiên cúi đầu nhổ ra hai ngụm nước miếng lên vết thương.

Cho dù Nguyễn Hồng Phi có là Bồ tát thì cũng bị Minh Trạm chọc giận, hắn bẻ ngược cổ tay của Minh Trạm ra phía sau rồi hung hăng đạp mông của Minh Trạm, “Ngươi muốn bị đánh thì cứ nói thẳng.”

Minh Trạm căn bản không sợ bị đánh, nói một cách đắc ý, “Nghe người ta nói nhổ nước miếng lên vết thương, cho dù ngươi có dùng bất cứ loại dược gì thì cũng khó có thể tiêu trừ, ngươi giữ kỹ vào cho ta, trừ phi ngươi chặt đứt cánh tay này đi, nếu không thì ngươi phải vĩnh viễn nhớ ta!”

Nguyễn Hồng Phi thở dài, đưa tách trà nhỏ cho Minh Trạm, “Súc miệng đi rồi dùng bữa.” Hắn đành tự mình xử lý vết thương.

Trải qua một trận đánh đấm cấu xé đã đời, Minh Trạm rất có hứng dùng mấy món mà mình ưa thích, ăn tù tì ba bát cơm, hơn phân nửa thức ăn cũng chui vào bụng Minh Trạm. Tâm tình của Nguyễn Hồng Phi cũng không tệ, bất quá động tác dùng bữa của hắn tao nhã hơn bộ dáng hùng hục như heo ăn của Minh Trạm rất nhiều.

Dung mạo của Nguyễn Hồng Phi tuấn tú, Minh Trạm nhịn không được mà lén nhìn một chút, càng nhìn càng thích, nhịn không được mà gấp một miếng rau xanh cho Nguyễn Hồng Phi, lại thầm hận chính mình không biết tự chủ, sợ Nguyễn Hồng Phi tự đắc, hắn vội vàng bày ra tác phong đáng tởm, “Bản thái tử thưởng cho ngươi.”

Ở chung với Minh Trạm sẽ không bao giờ biết buồn bực là gì, Nguyễn Hồng Phi cười một tiếng, “Nếu ngươi cứ ăn như vậy thì chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành tiểu mũm mĩm.”

“Ngươi có biết dạo này ta mệt lắm hay không.” Minh Trạm nuốt xuống một miếng thịt kho thấm gia vị, tiếp nhận bác canh vịt áp măng tươi từ tay của Nguyễn Hồng Phi rồi nói, “Đám lão già ở trong triều chẳng dễ đối phó chút nào. Đều là vì ngươi cả đấy!”

Nguyễn Hồng Phi suy nghĩ một chút, “Hoàng thượng bảo rằng hắn có tin tức của ta ư?”

“Ừm.” Minh Trạm uống nửa bát canh, cầm lấy chiếc khăn lụa xếp hình vuông ở bên cạnh để lau miệng, “Kỳ thật ta biết lời này của hắn không hẳn là thật, bất quá ngươi có chạy đến chân trời góc biển, Trấn Nam Vương phủ dù sao cũng chỉ cai quản Vân Quý, chỉ có làm hoàng đế thì ta mới có thể đem ngươi truy trở về.”

Minh Trạm bất ngờ thổ lộ làm cho Nguyễn Hồng Phi có một chút tư vị khó nói nên lời.

Dùng xong bữa tối, Minh Trạm yêu cầu tắm rửa, còn đòi Nguyễn Hồng Phi phải chà lưng cho hắn, chà đến nửa canh giờ, chà đến mức da thịt cũng bị tróc cả ra, vậy mà tên Nguyễn đại lừa bịp đáng bị băm thành trăm mảnh này lại hoàn toàn không hề có ý kia đối với thanh thanh tú tú tiểu mỹ nhân Minh Trạm, động tay động chân cũng không có, làm cho Minh Trạm buồn bực suýt hộc máu.

Minh Trạm hầm hầm mặc nội y của Nguyễn Hồng Phi rồi đến bên giường, Nguyễn Hồng Phi cao hơn hắn không ít, Minh Trạm chỉ lo bực bội, suýt nữa đã ngã dập mặt xuống đất. Một màn cẩu huyết rốt cục xảy ra, Nguyễn Hồng Phi đưa tay đỡ lấy Minh Trạm rồi ôm vào trong lòng, tư thế bế mỹ nhân một cách đúng tiêu chuẩn.

Minh Trạm vui vẻ, âm thầm đắc ý, xem ra tiểu Phi vẫn có ý đối với hắn, có lẽ là tiểu Phi thẹn thùng. Minh Trạm cảm thấy bản thân mình là đại nam nhi, hắn nên chủ động một chút, lập tức nâng cằm, hôn lên đôi môi mỏng nhợt nhạt của Nguyễn Hồng Phi.

Nguyễn Hồng Phi âm thầm thở dài, đặt Minh Trạm lên giường, Minh Trạm giữ chặt tay của Nguyễn Hồng Phi, không chịu buông ra, nói dối không chớp mắt, “Ngươi đừng nắm tay của ta như vậy mà không chịu nói lời nào, lên đây đi, đã lâu chúng ta không gặp, nhất định là ngươi có rất nhiều chuyện muốn nói với ta!”

Cũng không biết từ khi nào thì lại thêm cái tật xấu sỉ diện khẩu thị tâm phi này nữa, Nguyễn Hồng Phi thoát hài rồi cùng Minh Trạm nằm lên giường, Minh Trạm nghiêng người nhìn hắn, khuôn mặt này nhất định là ông trời thiên vị rồi, si mê ngắm nhìn mỹ mạo của Nguyễn Hồng Phi, nhưng Minh Trạm cũng không quên hỏi, “Chúng ta ở chung với nhau lâu như vậy, khi nào là ngươi, khi nào là họ Ngụy?”