Trải qua mấy ngày tích cực điều tra, rốt cuộc Vân Tuyết Phi cũng tìm được bà mụ đỡ đẻ cho Tô Uyển mười bảy năm trước. thì ra những lời Vân Hoan Nhan nói đều là thật, nàng sinh ra đủ ngày đủ tháng. Như vậy Vân Hoài Thiên không thể là phụ thân của nàng, thế ai mới là phụ thân nàng đây? Và ông ta thực sự là một tên cường bạo sao?
Tư Nam Tuyệt nhẹ nhàng ôm Vân Tuyết Phi vào lòng, cúi đầu xuống, đưa tay xoa xoa mặt Vân Tuyết Phi, yêu thương nói: "Còn để ý?"
"Chàng không để ý, tội gì ta phải để ý! So với tên cường bạo đó Vân Sông Hoài cũng không tốt hơn là bao, mặt người dạ thú như nhau thôi!" Vân Tuyết Phi rúc vào trong ngực Tư Nam Tuyệt, cảm thụ sự ấm áp làm cho người ta lưu luyến trên người hắn, nàng thở dài nói: "Chẳng qua trong lòng không khỏi khó chịu vì mẫu thân Tô Uyển, một nữ tử tốt đẹp như vậy, lại gặp phải người không thuộc về mình, hứng chịu biết bao nhiêu đau khổ, lại còn chết không rõ nguyên nhân!" Nếu ông trời để cho nàng sống lại trong thân thể này, tiếp nhận cả trí nhớ lẫn tình cảm của nàng ấy, thì nàng chính là Vân Tuyết Phi, nàng nhất định phải điều tra rõ ràng, báo thù cho Tô Uyển!
Đột nhiên Tư Nam Tuyệt nắm lấy bàn tay Vân Tuyết Phi, mười ngón tay đan xen nhau, giữ chặt mỗi ngón tay của nàng, giọng nói thanh nhuận ấm áp vang lên trên đỉnh đầu Vân Tuyết Phi: "Bất kể nàng quyết định thế nào, ta đều sẽ ủng hộ nàng!" Tô Uyển là mẫu thân nàng kính yêu, hắn biết đáy lòng nàng rất đau, cũng biết sự thù hận trong lòng nàng!
Vân Tuyết Phi vùi đầu vào trong ngực Tư Nam Tuyệt, ngửi được hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của hắn, khụt khịch mũi: "Cám ơn chàng!"
"Đứa ngốc!" Tư Nam Tuyệt cười khẽ, mặt mày vui vẻ cong lên.
Tay Tư Nam Tuyệt vỗ về Vân Tuyết Phi chợt dừng lại, cúi đầu nhìn qua nàng một cái, ánh mắt lóe lên nói: "Phi Nhi, ta có chút chuyện phải rời khỏi nhà hai ngày!"
Cơ thể hơi giật mình, Vân Tuyết Phi từ trong ngực Tư Nam Tuyệt ngẩng đầu lên, ai oán nói: "Gần đây chàng thường xuyên không ở nhà!"
Trông thấy vẻ mặt nàng không nỡ, lòng Tư Nam Tuyệt ấm áp nói không nên lời, hắn nhìn chăm chú Vân Tuyết Phi nói: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ ta...ta sẽ mau chóng trở lại, nhớ lời ta dặn..., không được ra ngoài!"
Gương mặt tràn ngập sự thâm tình cùng quan tâm như một tấm lưới lớn bao gọn Vân Tuyết Phi lại, mặt nàng đỏ lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, gật đầu một cái.
Tư Nam Tuyệt không đành buông Vân Tuyết Phi ra, khóe môi khẽ nâng lên, lần nữa dặn dò: "Ngoan ngoãn ở nhà chờ ta trở về!"
Sau đó xoay người rời đi, ánh mặt trời giống như vầng hào quang phủ lên người hắn.
Nhìn bóng dáng hắn càng ngày càng xa, Vân Tuyết Phi không vui bĩu môi.
Gió mang theo một chút cảm giác mát lạnh thổi bay vạt áo nàng, vài sợi tóc nhẹ nhàng bị nó cuốn trôi, nàng đứng ở nơi đó nhìn một lúc lâu, mãi cho đến khi bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất.
"Tình cảm của Vương phi và Vương Gia thật sự làm cho người ta hâm mộ!" Chẳng biết lúc nào, Tần Hương Quân từ bên cạnh đi ra, mĩm cười nói.
Vân Tuyết Phi thu hồi tầm mắt, nhìn gương mặt hồng hào đối diện, tư thái xinh đẹp, nàng cười như không cười nói: "Ngươi cũng không kém, xem ra hắn đối xử rất tốt với ngươi!"
Hắn trong câu nói kia đương nhiên là chỉ Tiêu Hàn, trên mặt Tần Hương Quân hiện lên một rặng mây đỏ, nhìn hai nha hoàn Thính Tuyết và Thính Vũ ở sau lưng nói: "Các ngươi đi về trước, ta có chút việc cần trao đổi với Vương phi!"
"Dạ!" Thính Tuyết và Thính Vũ cung kính trả lời, lui xuống.
Xung quanh an tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng lá cây bị gió thổi rụng xuống.
Sau một lúc im lặng, Vân Tuyết Phi hạ giọng dò hỏi: "Khi nào thì thành thân với Tiêu Hàn?"
Sắc mặt ần Hương Quân tối sầm lại, âm thanh nhẹ như mây khói: "Có thể sao?" Kể từ lúc sống chung cùng Tiêu Hàn, mỗi ngày trôi qua nàng đều cảm thấy rất vui vẻ, nhưng nàng tránh không khỏi băn khoăn vì hạnh phúc tới quá nhanh, quá dễ dàng.
"Ngươi không muốn gả cho hắn?" Vân Tuyết Phi nhíu mày nhìn nàng ta, nàng có thể nhìn ra sự luyến tiếc trong mắt Tần Hương Quân, còn có một ít giãy giụa.
Tần Hương Quân mơ màng nhìn về nơi xa, cười khổ nói: "Ta và hắn sẽ có tương lai sao?" Nàng luôn có cảm giác hạnh phúc bây giờ là do trộm được, rất cẩn thận che chở, hi vọng nó có thể lâu dài hơn.
"Tương lai là phải dựa vào sự nỗ lực của hai người!" Vân Tuyết Phi liếc mắt kiên định, nói năng rất có khí phách, tiếp theo nhíu mày hỏi: "Tiêu Hàn làm nhiều như vậy, ngươi vẫn không tin hắn? Nếu đúng là vậy, ta cảm thấy xót xa thay cho Tiêu Hàn!"
Tần Hương Quân thoáng run rẩy, trong mắt có hốt hoảng và khổ sở, nàng siết chặt quả đấm, âm thanh bị đè nén cực thấp vang lên: "Sao ta có thể không tin hắn? Hazi ~ chẳng qua ta không tin mình thôi, hắn có tiền đồ sáng lạng như vậy, ta chỉ là một tiểu thiếp ở Hộ quốc vương phủ. Nếu ta ở cùng hắn, người ta sẽ nghĩ gì đây? Bọn họ ai cũng sẽ nói hắn nhặt giày rách của Vương gia!"
Càng nói đến cuối cùng, thân thể của nàng càng run rẩy, âm thanh khàn khàn bi thương: "Ta...ta không muốn hắn bởi vì ta mà bị người khác xem thường! Hắn đáng giá có được. . . . . ." Phần còn lại nữ nhân tốt hơn, làm sao nàng cũng nói không ra, nàng và hắn gặp nhau trong thời gian tốt đẹp nhất, lại chống không lại sự bất đắc dĩ của thế tục.
"Ta không biết ngươi e ngại điều gì? Ta chỉ biết yêu thì phải tranh thủ, người sống một đời, vì sao cần quan tâm ý nghĩ của người khác? Ngươi nói nhiều như vậy, đối với Tiêu Hàn mà nói hoàn toàn không phải là vấn đề, hắn có khả năng tự suy xét, ngươi và hắn, người đời có thể sẽ có lời đồn đại, ta tin tưởng Tiêu Hàn đã sớm chuẩn bị tốt, cùng ngươi đối mặt với hết thảy!"
Vân Tuyết Phi không nháy mắt dù chỉ một cái nhìn chăm chú vào Tần Hương Quân tiếp tục nói: "Lời đồn đại một mặt mà nói cũng là vì bọn bọn ghen tỵ với hạnh phúc của ngươi, nam tử si tình như Tiêu Hàn cũng không nhiều, hơn nữa còn ưu tú như vậy, văn võ song toàn, là phu quân lý của các khuê nữ. Nếu ngươi không nắm bắt kịp thời, bị người khác cướp mất, đến lúc đó đừng trách ta không nhắc nhở ngươi!"
Tần Hương Quân giật mình, trước đây nàng đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, mắng nàng ta, thậm chí tính kế nàng ta. Không ngờ nữ nhân này lại hoàn toàn không để ý tới, còn suy nghĩ vì mình như vậy, nhất thời nàng cảm thấy có chút hổ thẹn, thiên ngôn vạn ngữ không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể thốt ra ba chữ đơn giản: "Thật xin lỗi!"
Vân Tuyết Phi tiến lên, vỗ vỗ bả vai Tần Hương Quân, cười như nước chảy nói: "Nếu đã tìm được hướng đi của đời mình, thì hãy cố gắng đạt được nó!"
Tần Hương Quân giương mắt nhìn Vân Tuyết Phi: "Tại sao Vương phi lại để tâm chuyện của ta và Tiêu Hàn như thế?"
Nói thì hào hùng như thế, nhưng đúng là có một chút loòg riêng, Vân Tuyết Phi ngượng ngùng le lưỡi: "Ta không hi vọng trên đầu ngươi vẫn mang danh hiệu nữ nhân Tư Nam Tuyệt, mặc dù biết các ngươi không hề xảy ra quan hệ, nhưng ta rất để ý, ta hi vọng hắn bất luận ngoài mặt hay bên trong chỉ có một nữ nhân duy nhất là ta!"
Con ngươi rạng rỡ lóe sáng, chạm đến nội tâm Tần Hương Quân, cuối cùng nàng nàng cũng hiểu vì sao một nam tử ưu tú như Tư Nam Tuyệt lại chung tình với vị trước mắt này? Vốn nàng còn tưởng rằng Tư Nam Tuyệt coi nàng ta chỉ là thế thân, nhưng hai người họ không hề giống nhau, tại sao là thế thân được chứ?
Trong lúc Tần Hương Quân đắm chìm trong ý nghĩ của mình, Vân Tuyết Phi đột nhiên đến gần, kề tai nàng nói: "Ta đi trước, người kia tìm tới, ngươi tốt nhất nên cùng hắn nói chuyện một chút, ta biết có nữ nhân thích Tiêu Hàn rất lâu rồi!"
Tròng mắt Tần Hương Quân dao động, Vân Tuyết Phi nháy mắt về một phương hướng, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Hàn mặc một bộ quần áo màu đen, nở nụ cười ấm áp đi tới mình, một khắc kia khóe miệng nàng không tự chủ nâng lên độ cong mềm mại.
Ánh mặt trời ấm áp, cành liễu bay tán loạn, gió thổi nhè nhẹ mát mẻ.
Nhìn hai người Tiêu Hàn và Tần Hương Quân ôm cùng ở xa xa, trong lòng nàng hơi vui mừng, dồng thời cũng có mất mác.
Bước đi không có mục đích, nhàm chán đá đá hòn đá nhỏ dưới chân, đột nhiên sau lưng một cơn gió thổi tới, con ngươi Vân Tuyết Phi căng thẳng, xoay người giơ chân lên đá mạnh trả lại.
"Công phu không tệ!" Hạ Hầu Cảnh vân vê mấy viên đá nhỏ trong tay, chậm rãi từ trong đình hóng mát đối diện đi ra.