Đích Nữ Tàn Phi

Chương 8: Không thể

“Tiểu thư cầu xin người, tha cho nô tì đi... Tiểu thư…” Hồng Hương khóc xin tha, tiếng động “bang bang” không ngừng vang lên khiến người khác nghe không khỏi rùng mình.

Nếu là Tiết Phong Lan trước đây gặp chuyện như vậy thì nhất định sẽ tha thứ cho Hồng Hương, nhưng hiện tại thì khác, nàng là Tiết Phong Lan sau khi trung sinh, tâm của nàng đã lạnh rồi, dù nàng ta có đập nát đầu của bản thân thì nàng cũng sẽ không thay đổi sắc mặt.

Nàng tuyệt đối sẽ không để những thứ uy hiếp đến bản thân lưu lại,đầu tiên là Tuyết Mai, sau đó là Hồng Hương, từng người từng người đem đến uy hiếp đến bản thân nàng đều diệt trừ!

Có trách thì trách tất cả bọn họ kiếp trước đã đắc tội với nàng quá nhiều, kiếp này nàng sẽ trả hết!

Hơn nữa những chuyện trước kia, nàng tuyệt đối sẽ khiến để cho nó phải tái diễn lần nữa!

“Tha thứ?! Nếu hiện tại ta tha thứ cho ngươi thì không biết sau này ngươi sẽ làm ra chuyện gì nữa. Đến lúc đó lại làm mất mặt bổn tiểu thư, ngươi nói, như vậy liệu có tốt không…?!” Giọng nói của Tiết Phong Lan lạnh lẽo, mang chút đùa giỡn khiến Hồng Hương run sợ không thôi.

Tại sao tiểu thư lại trở nên như vậy?! Nếu là trước kia chỉ cần nàng quỳ xuống xin tha, tiểu thư liền bỏ qua cho nàng, vì vậy đối với nha hoàn bà tử trong Hàn Mai Các, nàng chính là nha hoàn được tiểu thư tin tưởng nhất, không ai dám đắc tội nàng. Nhưng mà hiện tại hoàn toàn khác, tiểu thư đột nhiên thay đổi, trở nên đáng sợ khiến nàng sợ hãi từ tận đáy lòng.

“Tiểu thư… Tiểu thư tha mạng, nô tì tuyệt đối không dám như vậy nữa...”

Đợi khoảng nửa khắc sau, Tiết Phong Lan mới mở miệng nói, nhưng lúc này đầu Hồng Hương đã đầy máu.

“Được rồi, chuyện này kết thúc như thế đi!” Tiết Phong Lan lạnh lùng nói, hiện tại để nàng ta chết thì không được, dù sao nàng ta cũng là nha hoàn mà mẫu thân đưa cho nàng, sau này còn có thể lợi dụng!

“Tạ tiểu thư… Tạ tiểu thư...” Hồng Hương vừa vui vừa sợ, nhưng vẫn dập đầu tạ ơn.

“Đưa cây trâm đây…” Liếc mắt nhìn cây trâm trên tóc Hồng Hương, Tiết Phong Lan mở miệng nói.

“Vâng... Vâng…” Hồng Hương vội rút cây trâm xuống, hai tay dâng lên cho Tiết Phong Lan.

Nhận lấy cây trâm từ tay Hồng Hương, Tiết Phong Lan như có điều suy nghĩ. Cây trâm này chính là trước kia đã khiến nàng phải chịu phạt, mặc dù nàng đã tàn phế hai chân nhưng vẫn bắt nàng phải quỳ ở từ đường hai canh giờ vì tội bất kính với trưởng bối, đồ vật mà tổ mẫu tặng lại đi cho nha hoàn, đây chẳng khác nào tát vào mặt tổ mẫu?! Vì được phụ thân, mẫu thân cầu xin nên tổ mẫu chỉ phạt nàng chép nữ giới.

Nhớ đến những chuyện trước kia, tâm nàng càng lạnh lẽo. Những chuyện mà bọn họ đã làm với nàng, nàng chưa bao giờ quên, dù là chuyện nhỏ nhất!

“Bây giờ đã là giờ nào?!”

“Dạ... Giờ Thìn hai khắc ạ…” Hồng Hương sợ hãi trả lời.

Tiết Phong Lan nhíu mày, nàng dậy trễ như vậy?! Hẳn là tối qua suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa quá mệt mỏi nên nàng mới dậy trễ.

“Hầu hạ ta rửa mặt thay đồ…”

“Vâng…”

Hồng Hương vội vàng lấy chậu nước cho nàng rửa mặt, lại lấy chén nước muối cho nàng súc miệng, sau đó lấy khăn lau mặt cho nàng, định lấy đến bộ đồ sặc sỡ màu hồng cho nàng thay nhưng Tiết Phong Lan lại không đồng ý, bảo nàng ta đem bộ y phục đơn giản đến. Vì vậy Hồng Hương không dám nói nhiều, lúc nãy bị Tiết Phong Lan trừng trị nên mọi chuyện đều nghe theo nàng, đi lấy một bộ y phục màu vàng nhạt đơn giản, không quá cầu kỳ, nhưng lại mang một hơi thở nhẹ nhàng của cây cỏ.

Nhìn bộ y phục, Tiết Phong Lan gật đầu hài lòng. Nếu nàng nhớ không lầm thì đây là món quà sinh thần mà Thái hậu đã ban tặng, nhưng nàng cũng chưa từng liếc qua lần nào, lần này nhìn lại thì cảm thấy vô cùng hợp mắt.

Đợi sau khi Hồng Hương thay đồ cho nàng xong là đã một khắc sau, bởi vì chân nàng bị tàn phế nên Hồng Hương không dám chạm vào, nên có chút chậm so với bình thường, còn Tiết Phong Lan thì ngồi yên một chỗ, tàn phế mười mấy năm, thay đồ như vậy nàng đã sớm quen, chỉ là Hồng Hương làm quá chậm!

Bế Tiết Phong Lan lại bàn trang điểm, để nàng ngồi trên ghế, Hồng Hương bắt đầu làm tóc cho nàng.

Hồng Hương lớn hơn nàng bốn tuổi, tính ra hiện tại đã mười sáu, sớm đã qua tuổi cặp kê, ngoại hình nàng ta mặc dù có chút yếu đuối nhưng đối với một nữ hài mười hai tuổi thân hình nhỏ bé như nàng bế cũng không nặng lắm.

Nhìn vết thương của Hồng Hương, Tiết Phong Lan không khỏi mở miệng bảo nàng ta đi bôi thuốc đi, chuyện này để người khác làm là được, không phải bởi vì nàng tốt bụng mà là vì nhìn màu đỏ chói mắt như vậy khiến nàng chán ghét mới mở miệng mà thôi. Nhưng Hồng Hương lắc đầu, ý bảo bản thân mình ổn, có thể làm công việc của bản thân, không cần nha hoàn khác làm, Tiết Phong Lan thấy vậy cũng không mở miệng nữa, để mặc nàng ta.

Ngồi trước gương đồng, Tiết Phong Lan trầm mặc. Trong gương là một nữ hài mười hai tuổi, gương mặt tinh xảo, thanh lệ vô cùng, sườn mặt như được chạm khắc tinh tế, làn da trắng noãn như bạch ngọc không tì vết, khiến người khác không khỏi ghen tị. Đôi mắt trầm lặng, tựa như hồ nước sâu tĩnh lặng, trong suốt nhưng cũng sáng ngời, mi dài như liễu, mỏng manh, mũi cao thanh tú, vô cùng đáng yêu, môi hồng nở rộ, tựa như cánh hoa đào rực rỡ giữa trời xuân, mái tóc dài như thác được búi cao, kiểu tóc Lưu Vân nhẹ nhàng, cài một cây trâm ngọc hình hoa sen trắng, bên kia cũng được cài một cây trâm hình hoa mai rũ xuống, khiến cho nữ hài trong gương trở nên vô cùng xinh đẹp, không phải loại xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành khiến người khác ghen ghét mà là loại xinh đẹp nhẹ nhàng, nhưng lại xuất trần không kém khiến người khác phải ngưỡng mộ!

“Tiểu thư đã xong rồi ạ…” Hồng Hương nhìn nữ tử trước mắt, ánh mắt không khỏi loé lên tia kinh diễm! Nàng không biết rằng tiểu thư lại có thể xinh đẹp như vậy, so với Tam tiểu thư, thật sự thì...

“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên, Hồng Hương vội vàng ra mở cửa, người đến không ai khác chính là Thượng thư đại nhân, lão phu nhân, Thượng thư phu nhân cùng với một nam tử trung niên.

Hồng Hương mời mọi người vào trong, vội vàng rót trà cho mọi người. Mọi người đi vào, nhìn nữ hài đang ngồi, ánh mắt không khỏi kinh ngạc.

Hôm nay Tiết Phong Lan mặc một bộ y phục màu vàng, trên váy thêu hoa sen nở rộ, chất liệu vải Vân Sa mềm mại, đường thêu tinh tế, mặc dù đơn giản nhưng không hề tầm thường. Mái tóc vấn kiểu Lưu Vân, thích hợp với lứa tuổi cập kê, cài những cây trâm có chất liệu tinh xảo, trên người phảng phất hơi thở quý khí, bởi vì hôm nay dậy trễ nên khí sắc của Tiết Phong Lan có chút tốt hơn, mặt không còn trắng nhợt nhạt nữa, đôi mắt cũng có thần.

“Phụ thân, tổ mẫu, mẫu thân…” Tiết Phong Lan mở miệng, liếc mắt nhìn sang nam tử trung niên, cung kính nói: “Diệp thái y…”

Diệp thái y là thái y giỏi nhất Thái y viện, mặc dù kiếp trước đã từng gặp qua một lần nhưng nàng không hề để tâm, có chút vô lễ với Diệp thái y khiến tổ mẫu không khỏi tức giận, kiếp này nàng tất nhiên sẽ không để chuyện này tái diễn. Diệp thái y tuy không thể chữa trị đôi chân cho nàng nhưng nàng cũng không trách hắn, dù sao chân nàng vốn là vô phương cứu chữa!

Diệp thái y kinh ngạc, lời đồn quả thật không sai, Thượng thư phủ có hai nữ nhi song sinh khiến người khác ghen tị, Tam tiểu thư thì hắn đã từng thấy, mười hai tuổi đã là tài nữ nổi danh, Tứ tiểu thư hôm nay mới được diện kiến, so với Tam tiểu thư thì hơn hẳn, không chỉ xinh đẹp mà khí chất cũng không tầm thường!

Thượng thư đại nhân vui mừng, không nghĩ đến nữ nhi này của hắn cũng không kém tam nữ nhi, thậm chí có chút hơn hẳn.

Lão phu nhân trầm mặc, ánh mắt nhìn Tiết Phong Lan có chút không vui, trong lòng nàng nha đầu Linh Nhi vốn là nhất, vậy mà hiện tại Tiết Phong Lan hơn tỷ tỷ mình như vậy, nàng làm sao chịu được?!

Thượng thư phu nhân chỉ cười nhẹ, nhìn sắc mặt của Lan Nhi, tối qua hẳn là ngủ ngon giấc. Đối với nàng nữ nhi có xinh đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là nữ nhi bình an lớn lên.

“Hồng Hương, trán ngươi làm sao vậy?!” Thượng thư phu nhân nhìn trán Hồng Hương đầy máu, không khỏi kinh ngạc mở miệng.

Ánh mắt Tiết Phong Lan loé lên tia lạnh lùng, hoá ra nàng ta không muốn bôi thuốc là vì nguyên nhân này, nàng ta đã sớm biết mọi người sẽ đến đây nên mới cố ý để lộ vết thương như vậy. Giỏi cho một Hồng Hương, dám tính kế nàng!

“Nô tì... Nô tì chỉ làm sai nên bị tiểu thư trách phạt…”

Ánh mắt mọi người có chút thay đổi nhìn Tiết Phong Lan, không khỏi nghĩ rốt cuộc nha hoàn này đã làm gì mà khiến cho Tứ tiểu thư phạt nặng như vậy, khiến trán nàng ta giờ đầy máu, nhưng dù làm gì cũng không nên phạt nặng như thế, mới mười hai tuổi mà đã độc ác như thế, sau này... Ấn tượng đối với Tiết Phong Lan không khỏi giảm đi mấy phần. Ngay cả Diệp thái y cũng nhíu mày không vui nhưng hắn nhìn ra Tứ tiểu thư chắc không phải hạng tiểu thư ỷ thế hiếp người được, nhưng phạt nặng như thế, xem chừng tâm địa không nhỏ!

“Lan Nhi, đây là có chuyện gì…” Đây là nha hoàn nàng đưa cho nữ nhi, hiện tại đã ra nông nỗi này, nàng tất nhiên phải hỏi rõ mọi chuyện.

“Hồng Hương trộm cây trâm cài mà tổ mẫu tặng con nên con mới trách phạt nàng, không ngờ nàng lại không nhận, quỳ xuống dập đầu nói con phải trả lại sự công bằng cho con…” Tiết Phong Lan cắn môi, có chút không cam lòng mở miệng, giọng nói có chút uất ức khiến những người xung quanh nhìn Hồng Hương bằng ánh mắt không thể tin.

Trộm đồ của chủ tử còn không chịu nhận, hơn nữa còn quỳ xuống dập đầu bảo tiểu thư trả công đạo cho nàng ta. Thật sự không biết xấu hổ!

“Đem nha hoàn này nhốt vào phòng củi, bỏ đói ba ngày để xem nàng ta còn dám làm vậy nữa không!” Thượng thư đại nhân xanh mặt, chưa đến hai ngày mà đã có hai nha hoàn khi dễ nữ nhi hắn, chuyện này sao có thể bỏ qua?!

“Lão gia tha mạng... Tiểu thư tha mạng…” Hồng Hương khóc lóc cầu xin nhưng vẫn bị người của Thượng thư đại nhân kéo ra ngoài.

Đám nha hoàn bà tử lâu năm đều thấy rõ tình hình trước mắt, ánh mắt nhìn Tiết Phong Lan có chút khác trước kia, người thông minh đều ý thức được địa vị của Tứ tiểu thư đã thay đổi, ai đắc tội với nàng đều sẽ chết, Tuyết Mai cùng Hồng Hương là một tấm gương tốt nhất!

“Diệp thái y…” Thượng thư đại nhân quay nhìn Diệp thái y, ánh mắt chứa hàm ý rõ ràng.

Diệp thái y gật đầu, đi đến bên người Tiết Phong Lan bắt mạch, khoảng chừng nửa nén nhang, Diệp thái y mới mở miệng nói, giọng nói có chút bất đắc dĩ:

“Không thể…”